• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm ngày hôm sau, đại quân Trấn Bắc liền xuất phát lên đường. Bạch Nhất lấy thân phận quân y cùng đồng hành với đại quân, còn Viên Nhi thì ở lại Tướng quân phủ đợi hai người trở về. Trước khi đi Viên Nhi đã hô khóc đến cơ hồ không thể thở nổi, cứ lo lắng chuyến đi này của Bạch Nhất phải chịu nhiều khổ cực, hết lần này đến lần khác dặn dò mấy lượt sự tình. Tiêu Diệc Nhiên đứng ở một bên nhìn chằm chằm không hề lên tiếng, cuối cùng vẫn là Bạch Nhất ôn giọng khuyên can, mới dừng lại được trận lải nhải này của Viên Nhi.

Đại quân chậm rãi khởi hành từ Thịnh Kinh, dọc theo đường đi Tiêu Diệc Nhiên luôn lo lắng thân mình Bạch Nhất không chịu nổi, nên đều tự mình mang theo Bạch Nhất cùng kỵ mã. Mặc dù có chút không hợp lễ nghĩa, nhưng cũng may quân Trấn Bắc đều biết hết chuyện của tướng quân nhà mình, mức độ tiếp nhận đối với Bạch Nhất cũng tương đối cao, hơn nữa còn có một người rất được lòng mọi người là Phong Cảnh làm chổ dựa cho Bạch Nhất, đại bộ phận quân nhân cũng đều thoải mái thích ứng với cảnh tượng này.

“Mệt sao?” Một tay Tiêu Diệc Nhiên đang cầm giữ dây cương, một tay vươn lên kéo kéo áo khoác rộng thùng thình trên người Bạch Nhất, che đậy càng kín đáo hơn, vừa thấp giọng, ghé vào lỗ tai của y hỏi.

Bởi vì sợ chậm trễ hành trình, từ nửa tháng nay, đại quân trên cơ bản đều là ngựa không ngừng vó rong ruổi lên đường. Binh lính bình thường đều cảm thấy có chút mệt, đừng nói đến Bạch Nhất thân thể vốn không tốt, nhìn khuôn mặt không có mấy huyết sắc của Bạch Nhất, Tiêu Diệc Nhiên thập phần đau lòng.

“Ta không sao.” Bạch Nhất lắc lắc đầu, thực im lặng oa ở trong lòng Tiêu Diệc Nhiên, nhắm mắt dưỡng thần.haehyuk8693

“Lát nữa, đại quân sẽ đến cứ điểm hạ trại tu chỉnh một chút, ngươi cũng nhớ phải hảo hảo nghỉ ngơi.” Tiêu Diệc Nhiên cau mày nói, tuy rằng Bạch Nhất luôn bảo không có việc gì, nhưng Tiêu Diệc Nhiên vẫn cảm thấy rất lo lắng. Từ lúc xuất phát tại Thịnh Kinh đến nay, dọc theo đường đi, Bạch Nhất đều là một bộ đạm nhiên bình tĩnh, tựa như đã khôi phục lại lúc ban đầu. Nhưng hắn biết, Bạch Nhất luôn mơ thấy ác mộng cả đêm, mỗi khi bừng tỉnh lại cưỡng bách bản thân đi vào giấc ngủ lần nữa. Lúc bình thường cũng không có khẩu vị ăn uống, nhưng vẫn bắt buộc chính mình phải nhai nuốt xuống, ngẫu nhiên còn gạt hắn ói ra hết, vẫn như cũ chống đỡ chịu đựng. Hắn biết Bạch Nhất là không muốn làm hắn lo lắng, càng không muốn bởi vì mình mà làm chậm trễ hành trình của đại quân, nhưng nếu vẫn tiếp tục như vậy, hắn căn bản không thể yên tâm nổi.

“Hôm qua còn có chút dược liệu chưa chỉnh lý hảo, trong chốc lát, ta sẽ đi sửa sang lại một chút, còn có vị binh sĩ tái phát vết thương cũ vào hôm qua, ta cũng phải qua xem hắn một chút.” Bạch Nhất ngẩng đầu trấn an cười cười, nhẹ giọng nói. Y cũng không phải đang cố ý cứng rắn chống đỡ, chính là trong lòng lại không tự chủ được lo lắng cho An An. Chỉ cần nhớ đến An An, y liền không thể khống chế được khẩn trương, ngủ không tốt, ăn cũng ăn không vô, nhưng y biết bản thân mình không thể tùy hứng yếu đuối như vậy. Hiện tại bọn họ đang đi đánh giặc, nếu y làm cho Tiêu Diệc Nhiên phân tâm, liền sẽ thật sự trở thành trói buộc của hắn, nếu đối phương đã đáp ứng sẽ không thương tổn An An, y hiện tại chỉ có thể tin tưởng lời người kia nói. Để không nghĩ đến những chuyện này nữa, y chỉ có thể liều mạng phân tán lực chú ý của bản thân, tận lực làm thêm vài chuyện.

“Qua mấy nữa sẽ đến Nghiệp Thành, những chuyện này đợi đến được Nghiệp Thành rồi hẳn làm, ngươi nên nghỉ ngơi trước, đã vài hôm ta đều thấy ngươi nghỉ ngơi không tốt.” Tiêu Diệc Nhiên nâng tay mơn trớn hai vòng đen dưới mắt của Bạch Nhất, không đồng ý lên tiếng. “Trong quân cũng không chỉ có mình người là đại phu.”

Bạch Nhất còn muốn nói thêm gì đó, nhưng nhìn Tiêu Diệc Nhiên nhíu chặt hai hàng lông mày cùng ánh mắt lo lắng của đối phương, cuối cùng đành phải thỏa hiệp gật gật đầu, “Hảo.”

Sau khi đợi đại quân hạ trại xong, Tiêu Diệc Nhiên liền tự mình kéo Bạch Nhất trở lại doanh trướng, nhìn y nằm xuống mới tỏ vẻ bằng lòng, đến khi Bạch Nhất ngủ say hắn lại nhẹ nhàng thở dài một hơi, rời khỏi giường.

“Tướng quân…” Mới ra bên ngoại trướng, Phong Cảnh luôn luôn hoạt bát liền chạy ào tới, thanh âm hô to ngay tức khắc đã bị ánh mắt sắc bén của Tiêu Diệc Nhiên đánh gãy, Phong Cảnh gãi gãi đầu, ngượng ngùng chỉ chỉ vào phía trong trướng, nhỏ giọng hỏi: “A Nhất đang nghỉ ngơi sao?”

“Ân.” Tiêu Diệc Nhiên gật gật đầu, thấp giọng hỏi, “Chuyện gì?”

Phong Cảnh lúc này cũng phóng thấp thanh âm, điều chỉnh khuôn mặt trở nên thật nghiêm túc, sau đó mới lên tiếng: “Quân báo vừa truyền đến từ Nghiệp Thành, nói Duyên quốc lần này căn bản đều đã có chuẩn bị, Đế Thượng vừa hạ chiến thư, Duyên quốc liền phái quân xuất phát, rất nhanh sẽ bao vây quanh thành. Nghiệp Thành tuy rằng binh lực không kém, nhưng chỉ sợ sẽ gặp phải khó khăn trong việc nghênh địch, Ôn thành chủ đã phái người giục ngựa đến báo tin, hy vọng chúng ta có thể mau chóng tăng viện binh.”

Tiêu Diệc Nhiên tiếp nhận bức thư được Phong Cảnh đưa tới nhìn một lần, mới trả lời, “Ta đã biết, ngươi phái người mau chóng hồi âm, đại quân nhiều nhất năm ngày liền đến, bảo Ôn Thất cố gắng chống đỡ trước. Người lãnh binh của đối phương là ai?”

“Là Lăng lão tướng quân…” Phong Cảnh dừng một chút, thấp giọng nói.haehyuk8693

“Lăng Chiến?” Tiêu Diệc Nhiên nhíu mày, có chút ngoài ý muốn hỏi, thấy Phong Cảnh gật gật đầu, nhíu mày nói: “Ngay cả Lăng Chiến cũng thỉnh đến, xem ra bọn họ quả thật đã có dự tính trước…”

Lăng Chiến là đại tướng quân trước kia của Duyên quốc, cùng phụ thân Tiêu Tĩnh của Tiêu Diệc Nhiên là cùng thế hệ, mang binh đánh giặc thập phần lợi hại. Năm đó khi Duyên quốc tấn công Chiêu quốc cũng do Lăng Chiến lãnh binh, cơ hồ đã thiếu chút nữa công phá Nghiệp Thành. Sau lại nhờ có phụ thân của Tiêu Diệc Nhiên dẫn dắt đại quân Trấn Bắc kịp thời tới nơi, mới vãn hồi được thế cuộc. Một trận này hai lão tướng quân đã đánh đến năm năm, qua nhiều lần giao phong cũng không thể phân cao thấp, tuy rằng cuối cùng là Chiêu quốc thắng, nhưng phụ thân của Tiêu Diệc Nhiên đã từng nói qua, Lăng Chiến tuyệt đối là một đối thủ rất đáng sợ.

Sau khi Duyên quốc trở thành bại binh, Lăng Chiến cũng không có bởi vì vậy mà không gượng dậy nổi, ngược lại còn bắt đầu tích cực bồi dưỡng thế hệ kế thừa của Duyên quốc, thẳng đến khi Tiêu Tĩnh qua đời, Lăng Chiến mới từ quan quy ẩn, thậm chí còn làm cho tướng sĩ của hai nước Chiêu Duyên cảm thán hai đại tướng nay đã không còn nữa. (sao tui ngữi đc mùi zan tình ở đây zị~)

Đối với Lăng Chiến, Tiêu Diệc Nhiên hiểu biết không nhiều lắm, nhưng trong lá thư Tiêu Tĩnh để lại cho Tiêu Diệc Nhiên đã từng đặc biệt nhắc nhở qua, bảo Tiêu Diệc Nhiên về sau nếu tiếp quản đại quân thì phải đặc biệt chú ý đến đồ đệ của Lăng Chiến. Lần này trước khi khởi hành, Tiêu Diệc Nhiên đã từng nghĩ tới khả năng sẽ hội ngộ với vài tên độ để của Lăng Chiến, nhưng làm cho Tiêu Diệc Nhiên thật không ngờ là, người mà hắn giáp mặt lại chính là Lăng Chiến.

“Tướng quân, nghe nói vị Lăng lão tướng quân này rất có tài dụng binh…” Phong Cảnh có chút lo lắng nói, y đã nghe qua không ít chuyện xưa của Lăng Chiến cùng Tiêu Tĩnh, đối với hai vị đại tướng này đều rất bội phục, tuy rằng Lăng Chiến là người của Duyên quốc, nhưng đối với một tướng sĩ mà nói đây cũng là một tướng soái hiếm có.haehyuk8693

“Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.” Tiêu Diệc Nhiên vô tình nói, hắn biết đối thủ là ai cũng bất quá chỉ dễ dàng cho hắn an bài chiến thuật, đối Lăng Chiến hắn cũng không sợ hãi, nếu phụ thân hắn có thể đánh thắng, hắn tự nhiên cũng có thể.

Bỗng nhiên nghe được từ trong trướng truyền đến một tiếng vang rất nhỏ, Tiêu Diệc Nhiên nhướng mày, phất tay bảo Phong Cảnh trở về, “Ngươi đi an bài người đi~”

Phong Cảnh vốn trông thấy Tiêu Diệc Nhiên bình tĩnh tự tại như thế, cũng vừa lòng đẹp ý gật đầu một cái thật mạnh, vừa muốn hỏi thêm chút tình huống của Bạch Nhất, lại bị Tiêu Diệc Nhiên lãnh mặt đuổi người, mặc dù có chút không tình nguyện, y cũng đành phải bĩu môi rời đi.

Không đợi Phong Cảnh đi xa, Tiêu Diệc Nhiên đã vén màn trở lại nội trướng, quả nhiên Bạch Nhất đã ngồi ở trên giường, hai tay nắm chặt chăn, hai mắt thì nhắm nghiền còn hơi hơi thở dốc, thanh âm phi thường mềm nhẹ, nếu không phải Tiêu Diệc Nhiên vẫn chú ý đến động tĩnh bên trong, thì sợ cũng không dễ dàng phát hiện được.

Tiến tới đem Bạch Nhất lãm nhập vào ngực, cảm giác thân mình khẽ run của Bạch Nhất, Tiêu Diệc Nhiên chỉ cảm thấy tâm mình tựa hồ đang bị kim đâm đau nhói, “Không có việc gì, đừng sợ!”

Bạch Nhất điều chỉnh hô hấp một chút, sau khi đã tận lực ổn định, mới ngẩng đầu đạm nhiên cười nói: “Ta không sao, chỉ mơ thấy vài thứ không tốt thôi.”

Tiêu Diệc Nhiên vén vén vài sợi tóc vươn vải trên trán của Bạch Nhất, nhẹ nhàng lau mồ hôi, đau lòng nói: “An An không có việc gì, ngươi không cần tự tra tấn chính mình.”

Bạch Nhất quay người lại, vừa định mở miệng giải thích, đã bị Tiêu Diệc Nhiên cúi đầu che lấp miệng bằng một nụ hôn. Nụ hôn này vừa triền miên lại ôn nhu, làm cho Bạch Nhất nhịn không được đỏ hốc mắt.

Lấy ngón tay lau đi lệ quang trên mặt Bạch Nhất, Tiêu Diệc Nhiên nghiêm túc nhìn y, “Vì cái gì khi mơ thấy ác mộng luôn không gọi ta, ta đang ở bên cạnh ngươi cơ mà?” Hắn mỗi đêm đều nhìn thấy Bạch Nhất bị ác mộng làm bừng tỉnh, nhưng Bạch Nhất chưa bao giờ kêu tên hắn. Hắn đã vài lần thử đứng dậy hỏi Bạch Nhất, nhưng nhìn Bạch Nhất cố gắng tự điều chỉnh, hắn lại không đành lòng đánh thức Bạch Nhất, chỉ sợ sẽ làm cho đối phương phải tăng thêm áp lực. Bởi vậy hết lần này tới lần khác hắn đều làm theo tâm tư của Bạch Nhất, nhìn thân hình gầy gò của y, hắn phát hiện mình căn bản không có biện pháp tiếp tục trầm mặc như trước nữa.haehyuk8693

“Ta… Thực xin lỗi…” Bạch Nhất không nghĩ tới Tiêu Diệc Nhiên đã sớm phát hiện chuyện y mỗi đêm điều mơ thấy ác mộng, nhất thời có chút sửng sốt, theo sau lại cúi đầu yếu ớt lên tiếng. Y chỉ là không muốn làm cho Tiêu Diệc Nhiên thêm phiền toái, nhưng lại quên mất Tiêu Diệc Nhiên vốn rất cảnh giác, làm sao có khả năng không hề phát hiện chút động tĩnh này của y!?

“Không cần nói xin lỗi.” Tiêu Diệc Nhiên cầm giữ khuôn mặt Bạch Nhất, ánh mắt kiên định nói: “Ta nói rồi, ta cần ngươi. Ta cũng hy vọng ngươi có thể cần ta. Bất cứ khi nào ngươi gặp chuyện gì ta cũng sẽ ở bên cạnh, không được một mình chịu đựng!”

“Diệc Nhiên…” Bạch Nhất nhìn vào ánh mắt của Tiêu Diệc Nhiên, đột nhiên cảm thấy chính mình thật sự rất ngốc, luôn nghĩ muốn đuổi kịp người này, luôn liều mạng làm cho chính mình không bị bỏ lại, nhưng kỳ thật đối phương luôn luôn đứng tại chỗ để chờ y, chưa từng có ý định muốn buông tay y. Nguyên lai, đều là do chính y quá cố chấp.

“Về sau gặp ác mộng phải kêu ta, ta cùng ngươi nói chuyện, có chổ nào không thoải mái cũng phải nói cho ta biết ngay, tuy ngươi là đại phu, nhưng ta cũng muốn chiếu cố ngươi.”

“Ân.” Bạch Nhất tựa đầu chôn vào lòng Tiêu Diệc Nhiên, mang theo chút giọng mũi cười nói, “Ta sai rồi, về sau nhất định cái gì cũng nói với người hết. Bất quá hiện tại, chúng ta vẫn là đứng lên trước đi, lát nữa phải ăn cơm rồi.”

Tiêu Diệc Nhiên yên lặng nhìn Bạch Nhất, thẳng đến khi xác nhận Bạch Nhất đã thật sự không có việc gì, mới yên lòng từng bước không rời cùng Bạch Nhất rửa mặt chải đầu, làm cho Bạch Nhất ngượng ngùng đỏ mặt, trong lòng cũng là một mảng ấm áp.

… haehyuk8693

Ngày kế tiếp, Bạch Nhất tuy rằng vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng *** thần đã tốt hơn rất nhiều, người cũng sáng sủa hẳn, mỗi ngày dù vội vàng cũng sẽ không nghĩ đến mấy chuyện khổ sỡ nữa. Đêm khuya nếu nhớ đến An An, y sẽ trò chuyện cùng Tiêu Diệc Nhiên, cũng luôn chọn vài chuyện vui vẻ để nói, qua mấy ngày như thế, sắc mặt của y trái lại đã tốt lên không ít.

Đại quân rất nhanh đã tới Nghiệp Thành, sau khi đến nơi, Tiêu Diệc Nhiên liền bắt đầu bận rôn lên. Quân đội Duyên quốc so với Chiêu quốc đến nhanh hơn một chút, hiện tại trên cơ bản đã tới gần Nghiệp Thành, nhưng sau khi Lăng Chiến hạ trại đều chưa có phát binh, mọi người nhất thời cũng không hiểu nổi Duyên quốc đang tính toán cái gì, cũng chỉ có thể căn cứ vào tin tức thu thập được, không ngừng thương nghị đối sách.

Chuyện thương nghị quân tình, Bạch Nhất vốn không thể tham dự, nhưng Tiêu Diệc Nhiên lại lo lắng Bạch Nhất ở một mình, bởi vậy thường xuyên vào thời điểm mọi người đang bàn bạc đối sách, sẽ bắt gặp Bạch Nhất với vẻ mặt ôn hòa đang ngồi ở một bên đọc sách hay nghiền thuốc. Cũng may những người tham dự mật đàm đều là tâm phúc của Tiêu Diệc Nhiên, đối Bạch Nhất cũng đều quen thuộc, cho nên cũng không có dị nghị gì với chuyện này.

Bất quá khi lần đầu tiên thành chủ Ôn Thất của Nghiệp Thành tham dự mật đàm gặp mặt Bạch Nhất, còn tưởng rằng Bạch Nhất là người mới của đại quân Trấn Bắc, căn cứ vào tính cách gặp được mỹ nhân liền không buông tha của hắn, cư nhiên còn ra vẻ không muốn sống chạy đến bên người Bạch Nhất trỗ hết mị lực dụ dỗ, lập tức bị Tiêu Diệc Nhiên với sắc mặt đã đen như đít nồi, ném thẳng ra phía ngoài, còn náo loạn thành một trận làm trò cười cho mọi người.

Lại nói tiếp, tuy bộ dạng của Bạch Nhất cũng không phải xinh đẹp, bất quá cũng chỉ là hình dạng phổ thông như bao người, nhưng sau khi sinh con, khí chất của Bạch Nhất so với dĩ vãng càng thêm ôn nhu thân thiện, trái lại làm cho người ta vừa gặp mặt đã rất có hảo cảm. Cũng vì thế, Ôn Thất mới có thể mặt dày chạy đến dụ dỗ người ta, tuy rằng sau khi biết được Bạch Nhất đã gả cho Tiêu Diệc Nhiên có hơi thất vọng, nhưng hắn vẫn không biết xấu hổ tiếp tục vung tay lên, tiêu sái nói: “Tuy rằng ngươi đã gả cho khối gỗ mục Tiêu Diệc Nhiên này, nhưng xem ra chúng ta cũng có chút duyên phận, không bằng liền kết bái đi!”

Vào lúc Bạch Nhất đang cười khẽ, còn chưa kịp đáp lời, đáng thương cho Ôn thành chủ lại bị đại tướng quân nghiêm khuôn mặt đen xì ném ra khỏi phủ Thành chủ, làm cho mọi người có thêm một trận cười to. Cuối cùng vẫn là Tiêu Diệc Nhiên nghiêm mặt trầm giọng tỏ vẻ sắp nói chính sự, mới làm cho mọi người ho khan một trận khôi phục cảm xúc.

Từ đó về sau, Bạch Nhất nếu ra khỏi cửa phủ, bên người trừ bỏ tiếng huyên náo hoạt bát của Phong Cảnh, lại nhiều thêm một tên Ôn Thất mang theo khí chất lưu manh đeo bám.

Tuy rằng Tiêu Diệc Nhiên mặt ngoài rất bất mãn với Ôn Thất, nhưng hai người đã quen biết nhiều năm, hắn cũng thập phần hiểu biết về phẩm hạnh của tên Ôn Thất này.

Tuy tính cách của người này không đáng tin cậy, nhưng lại là một người chính trực, thủ đoạn làm việc cũng phi thường lợi hại. Cân nhắc Nghiệp Thành là địa bàn của Ôn Thất, chính hắn lại không thể lúc nào cũng đi theo bên người Bạch Nhất, có Ôn Thất bên cạnh trái lại cũng an toàn một ít, bởi vậy hắn cũng liền ngầm đồng ý cho hành vi của tên này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK