• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân>

Người đăng: PeaGod

"Ta... Ta không sao. Ta muốn nghỉ ngơi...".

"Sư phụ...".

"Đừng làm phiền ta".

Nói rồi Quỷ Bảo nhanh chóng hướng gian thạch thất bên trong đi vào, ở đó rất lâu...

...

"Tại sao lại như vậy?".

"Mắt ta sao lại thế này? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra...".

Bên trong thạch thất Quỷ Bảo ngồi trên ghế đá, hoang mang tự vấn. Hắn không hiểu. Hắn không biết mình đang "bị" cái gì.

Cánh tay phải đưa lên, hắn thử nhìn xem một lần nữa.

Kết quả...

Vẫn y như vậy. Mắt hắn, nó có thể nhìn xuyên qua lớp y phục. Điều này cho thấy Quỷ Bảo hắn hiện đã không phải một con người bình thường nữa. Thường nhân, ai lại có khả năng như hắn?

Nhưng, nếu Quỷ Bảo hắn không phải người thường, thế thì bây giờ hắn là thứ gì?


"Là Phệ Huyết Châu...".

Đấy là đáp án vừa hiện lên trong đầu Quỷ Bảo, trả lời cho sự thay đổi khác thường của hắn. Ngoại trừ nó ra hắn không nghĩ còn có tác nhân nào khác.

"Lẽ nào viên ma châu kia thực sự có quan hệ cùng ta. Nó đang ở trong người ta?".

Quỷ Bảo không chắc. Nhưng quá phân nửa hắn đã tin là như vậy. Cũng chỉ có viên ma châu ấy mới giải thích được toàn bộ quái sự đã và đang xảy ra.

Bất an, lo sợ, Quỷ Bảo lâm vào trầm mặc...

...

"Ha a...".

Im lặng rất lâu, Quỷ Bảo cuối cùng cũng làm ra phản ứng. Sau một tiếng thở dài mệt nhọc, hắn hít vào một hơi. Lúc này trông hắn đã bình tĩnh hơn trước nhiều.

Là phúc không phải hoạ, là hoạ có muốn tránh cũng tránh không được. Thôi thì tới đâu hay tới đó.

Mang tâm lý ấy, Quỷ Bảo bắt đầu xem xét, thử nghiệm. Hắn muốn hiểu hơn về những thay đổi của mình. Trừ đôi mắt, thân thể hắn liệu còn có điểm nào bất thường nữa không...

...

"Hmm... Xem ra ngoài đôi mắt thì những bộ phận khác trên người ta đều không có gì thay đổi. Song thể lực thì dường như lại tốt hơn trước đây rất nhiều." Đó là kết luận của Quỷ Bảo sau một hồi tự thân xem xét, thử nghiệm.

Đáp án này đã giúp hắn bớt lo đi phần nào. Thú thực hắn không mong mình sẽ trở nên quá dị hợm khác người.

"Mắt ta có thể nhìn xuyên qua lớp y phục, liệu có thể nhìn xuyên luôn da thịt, hoặc có thể trở lại như lúc đầu hay không?".

Quỷ Bảo tự hỏi. Rất nhanh, hắn lại tiến hành thử nghiệm.

Một lần nữa hắn đưa cánh tay lên, nhìn chằm vào nó. Hắn cố tập trung hết mức có thể.

Chợt, trong đầu hắn xuất hiện một cơn đau kì lạ. Nó giống như làn gió rét, đột ngột thổi vào tâm trí sau đó liền vô thanh tiêu thất. Rất chi mau lẹ.

Và, khi tiếng gió lặng im thì điều kì diệu đã xảy ra. Đôi mắt Quỷ Bảo, chúng hiện đã nhìn xuyên qua được lớp da thịt trên cánh tay. Lúc này, những đường gân, xương cốt, chúng hiện rõ mồn một.

"Chuyện này... vậy mà thực sự có thể...".

Tuy cũng cho là có khả năng, song Quỷ Bảo không nghĩ nó lại biến thành sự thật mau như vậy. Hắn nào đâu quá tốn công, bất quá cố tập trung mà thôi.

...

Mặc dù đã rất dễ dàng đạt được song xem nét mặt Quỷ Bảo thì hắn cũng không có vẻ gì là vui. Đối với năng lực thấu thị này coi bộ hắn chẳng quá thiết tha. Ít nhất thì hiện giờ là như vậy.

"Phù...".

Thu lại ánh nhìn, buông xuống cánh tay, Quỷ Bảo đem đôi hàng mi đóng lại, giữ như thế trong khoảng sáu bảy giây rồi mới lần nữa mở mắt.

Hắn chuẩn bị tiến hành thử nghiệm lần thứ hai. Trái ngược lần trước, lần này, thay vì tăng cường khả năng thấu thị thì hắn lại muốn làm giảm, thậm chí là triệt tiêu đi. Đây là vấn đề cần thiết. Hắn cũng không muốn mình lại "vô tình" nhìn xem hết thảy thân thể của Quỷ Linh Nhi được. Đứa đồ nhi này của hắn hiện cũng đã là thiếu nữ, trưởng thành rồi...

"Nếu đã có thể tăng cường thì nhất định cũng có thể làm giảm đi...".

Quỷ Bảo thầm nhủ. Hắn hít nhẹ một hơi, cố gắng thả lỏng tâm tình.

"Sư phụ".

Đúng lúc này, một thanh âm thanh thúy bỗng cất lên, truyền vào trong tai Quỷ Bảo. Theo phản xạ, Quỷ Bảo hướng mắt nhìn ra. Nơi ấy, cánh cửa đã mở. Quỷ Linh Nhi - đệ tử của hắn - đang lo lắng, muốn tiến lại gần.


Như một điều tất yếu, toàn bộ "khung cảnh" bên dưới y phục của Quỷ Linh Nhi lại lần nữa hiện rõ mồn một trong mắt Quỷ Bảo, khiến hắn đỏ mặt.

Quay vội đi, Quỷ Bảo lên tiếng cản ngăn: "Đừng qua đây!".

Tuy nhiên, không như trước, lần này Quỷ Linh Nhi đã chẳng dừng lại. Thay vì trì hoãn, thoái lui thì nàng càng bước tới nhanh hơn.

"Ta bảo con đừng qua!".

"Sư phụ!" Bất chấp, Quỷ Linh Nhi vẫn quyết tâm tiến tới. Nàng mau chóng áp sát: "Sư phụ, người làm sao vậy?! Mau nói cho con biết đi!".

"Ta...".

Quỷ Bảo hắn có bị làm sao chứ? Hắn hiện chỉ là...

"Linh Nhi, ta nói rồi. Ta thật sự không sao, chỉ là...".

"Sư phụ, người đừng gạt con. Nếu thực chẳng có gì tại sao người lại không cho con tới gần?".

"Linh Nhi, không phải như con nghĩ đâu. Ta...".

Quát bảo không được, trấn an vỗ về cũng chẳng xong, trước sự cứng đầu của Quỷ Linh Nhi Quỷ Bảo rốt cuộc chỉ đành đem sự thật nói ra.

Tỏ tường cớ sự, Quỷ Linh Nhi mới đờ người. Nàng chớp nhẹ hàng mi, môi mấp máy mấy bận mới thốt được thành câu: "Sư phụ, người... Mắt người thật sự...?".

"Phải. Ta không muốn chúng ta khó xử cho nên...".

Bây giờ thì Quỷ Linh Nhi đã tin, cũng hiểu rồi. Nhưng cũng chính vì tường tận căn nguyên mà trong dạ nàng mới âm thầm xấu hổ. Theo như lời sư phụ thì không phải người đã xem thấy hết thân thể của nàng rồi sao?

Quỷ Linh Nhi nàng đã loã lồ trước mặt ân sư?

Khuôn mặt hồng lên trông thấy, Quỷ Linh Nhi nhanh chóng tách ra. Dáng vẻ bối rối, nàng nói: "Con... Con ra ngoài nấu cơm".

"À, ừ..." Quỷ Bảo bên này cũng chả khá hơn, vụng về ứng tiếng. Chừng thân ảnh Quỷ Linh Nhi khuất dạng hắn mới chợt nhớ ra: Lúc nãy hai sư đồ không phải vừa mới dùng cơm hay sao?

...

Có lẽ vì xấu hổ nên hôm ấy hai sư đồ đã cố tình tránh mặt nhau. Quỷ Bảo suốt đêm chỉ ở trong phòng để tập luyện hòng kiểm soát được năng lực thấu thị mà bản thân vốn không hề mong muốn kia. Phần Quỷ Linh Nhi, nàng đã thôi kiếm tìm Quỷ Bảo. Cả đêm nàng đều ở trong phòng riêng của mình, nhưng không ngủ. Nàng căn bản là chẳng tài nào ngủ được, nhất là khi nghĩ đến chuyện thân thể đều đã bị ân sư nhìn thấy hết.

Hôm nay đâu giống hôm qua, Quỷ Linh Nhi nàng nào có phải cô bé của thuở nào. Nàng đã lớn rồi. Thân xác và cả tâm tư.

Thật ra nàng chẳng thấy mất mát hay là khó chịu gì. Chỉ lo lắng thôi. Nàng không biết sư phụ đã có cảm tưởng gì sau khi trông thấy mình như vậy...

"Dạo trước ta ăn hơi nhiều, thân thể liệu có béo hay không?".

"Lúc đó cũng chưa có tắm gội nữa...".

Nữ nhân là vậy, lắm khi trở nên vô cùng khó hiểu, toàn nghĩ những chuyện không đâu. Quỷ Linh Nhi lúc này căn bản chả còn dùng lý trí để suy. Bởi vậy cho nên so với bình thường thì chỉ số thông minh của nàng giảm đi rõ rệt.

Từ trên giường, nàng nhanh chóng ngồi dậy. Tiến lại chỗ chiếc bàn gỗ đặt nơi vách đá đối diện, dựa vào chút ánh sáng của ngọn đèn dầu, nàng cẩn thận soi ngắm bản thân mình trong gương.

Được một lúc, như thấy vậy còn chưa đủ, Quỷ Linh Nhi bắt đầu đem y phục cởi ra. Trường y, trung y, rồi đến nội y, từng chiếc áo, cái quần lần lượt rơi xuống nền đất lạnh.

Và... một thân thể thướt tha yêu kiều chính thức phơi bày trọn vẹn.

Ngực của Quỷ Linh Nhi nàng không quá lớn, so với Tuyết Nữ thì nhỏ hơn một chút. Bờ mông cũng vậy, độ cong vẫn chưa bì được Tuyết Nữ. Song nói thế không có nghĩa là nàng kém xinh hơn. Thật ra thì Quỷ Linh Nhi nàng cũng rất hấp dẫn, số đo tuy chẳng to lớn nhưng lại vô cùng cân đối vừa vặn.


Ở Tuyết Nữ là vẻ thành thục mị nhân, còn ở Quỷ Linh Nhi lại là nét thanh thuần khả ái, mỗi người một kiểu, cả hai ai cũng đều rất xinh đẹp, là bậc mỹ nhân thế gian khó tìm.

Dung nhan, vóc dáng, góc độ nào cũng thuộc hàng thượng đẳng, Quỷ Linh Nhi thực chẳng có điểm nào để chê. Ấy thế mà nàng vẫn chưa mấy vừa ý.

Đứng trước gương, Quỷ Linh Nhi hết xoay bên trái lại xoay bên phải, xem mãi không thôi. Đẹp, cái đó nàng thấy. Có điều... nhiêu đây tư sắc liệu đã đủ khiến người quan tâm ngắm nhìn?

"Hẳn là không...".

Tay hạ thấp, bước chân cũng ngừng di chuyển, Quỷ Linh Nhi cúi đầu buồn bã.

Trong lòng sư phụ làm gì có chỗ cho nàng chứ. Nữ nhân người yêu trước nay đều chỉ có một mình Tuyết Nữ Vân Đồ thôi.

Một năm nay tuy rằng sư phụ đã thôi không còn nhắc gì đến Tuyết Nữ Vân Đồ nữa, nhưng nàng biết trong lòng người vẫn chưa quên được. Tình cảm ấy nó vẫn rất đậm sâu. Nàng biết là như vậy. Nàng chỉ e cả đời sư phụ cũng không thể nào quên...

Quỷ Linh Nhi nàng có cơ hội sao?

"Với người ta cũng chỉ là một đứa đệ tử thôi".

Nở một nụ cười chua chát, Quỷ Linh Nhi cúi xuống đem y phục cầm lên, sau đấy mặc vào.

Thân thể này, dung nhan này, có đẹp hơn nữa lại để làm chi? Ai người đoái thương...

...

Sáng hôm sau.

Cũng chẳng rõ đêm qua Quỷ Linh Nhi có ngủ hay không, chỉ thấy nàng ra khỏi phòng rất sớm. Sương còn chưa tan thì nàng đã có mặt bên gian ngoài thạch động rồi.

Động tác thong thả, nàng bắt đầu thổi lửa, chuẩn bị chút điểm tâm, nhân tiện pha luôn chút trà ấm mời ân sư...

"Linh Nhi, con dậy lúc nào vậy?".

Nghe tiếng gọi, Quỷ Linh Nhi ngẩng đầu nhìn lên.

"Sư phụ".

Trông thấy ân sư, nàng liền đứng hẳn dậy, nhấc chân tiến lại gần. Nhưng cũng chỉ được vài bước thì đôi chân nàng bỗng khựng lại. Liền sau đó nàng vòng tay ôm lấy ngực quay người sang hướng khác.

Chứng kiến cử chỉ ấy của nàng Quỷ Bảo lập tức hiểu ra. Hắn khẽ hắng giọng, nói: "Hừm... Con không cần lo, mắt ta đã trở lại bình thường rồi".

"Sư phụ, người nói thật chứ?".

Câu hỏi khiến cho Quỷ Bảo có chút im lặng. Linh Nhi nàng hỏi như vậy là sao? Lẽ nào hắn có khả năng nói dối? Để làm gì? Âm thầm xem trộm hay sao?




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK