• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thanh Vân cùng Vương gia chỉ ở nhà thêm  ba ngày, đã bị cha mẹ Thanh Vân thúc giục nhanh chóng  quay về vương phủ chuẩn bị việc hôn nhân . Trước khi đi, nương Thanh Vân xuất ra  trang sức của chính mình năm xưa lúc thành thân mang , nói là cấp cho con dâu tương lai  . Cha Thanh Vân cũng đem bạc  tích cóp trong nhà mang ra cho Thanh Vân cấp Đồng Quế mua vài điểm đồ vật chuẩn bị. Số bạc này  đại bộ phận là tiền thưởng do Thanh Vân lần trước từ vương phủ mang trở về, lão nhân nhận lấy cũng không tiêu xài gì , đều để dành  cấp Thanh Vân cưới vợ. Vương gia liếc mắt xem xét một cái, nhìn thấy ngay cả cái túi bạc to kia đều là do chính mình trấn được trong tay Thập Vương gia nơi đó.



Một đường xóc nảy, Vương gia cùng Thanh Vân trở lại vương phủ. Còn chưa có tiến vào đại môn  Hi Xuân viên ,  Vương gia  đã hô to gọi  Đồng Quế  , Thanh Vân nhìn bộ dáng gấp muốn chết của ông xã  , cảm thấy được hết sức buồn cười: Vương gia đối với   “Việc hôn nhân” này   so với  chính mình còn  phải nhiệt tâm.



Vào cửa liền thấy Đồng Quế   có chút kích động  chạy đến, “Vương gia, xảy ra chuyện gì? Kêu  ta gấp như vậy .”



Vương gia trực tiếp đi vào phòng, Thanh Vân có chút xin lỗi liếc  mặt  nhìn Đồng Quế  một cái, rồi cũng đi vào theo , Đồng Quế  đầu đầy mờ mịt  không biết gì hết cho nên  cũng theo tiến vào.



Vương gia cùng Thanh Vân ngồi xuống, hai người đều nhìn Đồng Quế không nói lời nào, khiến cho Đồng Quế  trong lòng bất ổn , ngầm tính toán chính mình có phải hay không làm sai chuyện gì. Trong lúc công tử ra ngoài, nàng đem phân điểm tâm vốn là của công tử kia cũng cấp ăn, đây không tính tội gì  lớn đi? Dù sao công tử cũng nói qua lãng phí là đáng xấu hổ . Còn có, nàng trong phòng gần đây có con chuột, chính mình vụng trộm cầm mấy cái cặp chuột của  công tử dùng, cũng không có gì quan hệ đi?



Thanh Vân liếc mắt xem xét một cái rồi  ngồi ngay ngắn  Vương gia, cái người này vừa rồi gấp như cháy nhà , hiện tại ngược lại lại không vội vàng gì  , chẳng lẽ lại là ngượng ngùng nói. Không tiếng động thở dài, xem ra đành phải chính mình mở miệng .



“Đồng Quế  , ngươi hiện tại có hay không có người trong lòng a?” Nếu Đồng Quế đã có người trong lòng, chính mình sẽ không mạnh mẽ bách nàng giả thành thân .



“Công tử ngươi cũng đừng giễu cợt Đồng Quế , ta không có  người trong lòng a. Đồng Quế thầm nghĩ cả đời hầu hạ Vương gia cùng công tử, những chuyện khác  chưa từng suy nghĩ qua.” Đồng Quế nhanh chóng mở miệng, không biết vì cái gì lúc chính mình nói ra những lời nói  này ,trong đầu   đột nhiên nhớ tới khuôn mặt hồ ly  hào hoa phong nhã  kia.



Thanh Vân không có chú ý tới điểm khác thường xuất hiện trong nháy mắt của Đồng Quế , nhẹ nhàng thở ra nói: “Đồng Quế  , ta hiện tại có một việc cần ngươi hỗ trợ, không biết ngươi có nguyện ý hay không?”



“Công tử có gì phân phó cứ việc nói, nô tỳ nhất định kiệt hết toàn lực, không phụ công tử nhờ vã.” Đồng Quế rõ ràng nói.



“Cái kia, Đồng Quế  , ngươi có nguyện ý hay không… Ách… gả cho ta.” Thanh Vân thật vất vả nói xong, mặt đều đỏ. Tuy rằng biết đây là làm bộ , nhưng trong cuộc đời lần đầu giáp mặt hướng nữ tử cầu hôn, bảo  hắn như thế nào có thể không đỏ mặt.



Vương gia thấy một màn như vậy, tuy rằng biết đây là giả , vẫn đang nhịn không được ăn chút dấm chua . Ai, nếu một màn này là do chính mình đối Vân nhi làm thì  có bao nhiêu hảo a.



Đồng Quế  nghe được Thanh Vân nói những lời này, bỗng chốc liền ngây người. Chính mình không có nghe sai đi? Công tử thế nhưng muốn kết hôn nàng? Đồng Quế  liếc mắt dòm khuôn mặt chua lè của Vương gia, nhất thời không hiểu được đây là có chuyện gì. Công tử nói muốn kết hôn nàng, Vương gia trừ bỏ sắc mặt có chút không tốt , thế nhưng không có đại phát giận, này rốt cuộc là xảy ra  chuyện gì? Hai người không phải hoan hoan hỉ hỉ  về thăm cha nương công tử sao ? Như thế nào lại biến thành công tử sẽ cùng nàng thành thân? Bọn họ trong lúc đi về rốt cuộc đã xảy ra chuyện  gì? Đồng Quế uôn luôn  tự hào là khôn khéo  đột nhiên phát hiện chính mình  đầu óc đúng là không đủ xài .



“Công tử, ngài là đang cùng Đồng Quế nói giỡn sao? Hắc hắc, tuyệt không buồn cười a.” Đồng Quế  cười gượng hai tiếng, nhìn đến vẻ mặt  phi thường nghiêm túc của Vương gia cùng công tử, lại không dám cười . Này hình như không phải là đang nói giỡn a.



“Đồng Quế  , ta biết làm như vậy là có điểm ép buộc, chính là ta thật sự thực cần  ngươi trợ giúp.” Thanh Vân thành khẩn nói: “Nếu ngươi hiện tại đã có người trong lòng, cho dù ….”



“Vương gia, công tử, này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ta đều nhanh bị các ngươi lộng hồ đồ .” Đồng Quế cuối cùng quyết định không thèm  hồ đoán lung tung ,  hỏi rõ ràng có điều so sánh hảo hơn .



Thanh Vân oán trách liếc mắt nhìn ông xã  một cái, người này từ lúc  tiến vào đến giờ liền trang mộc đầu nhân, đem nan đề giao cho  mình, thật sự là rất đáng giận . Hắn không biết là, để cho Vương gia chính mồm nói ra để cho người mình thích thành thân với nữ nhân khác , cho dù là giả , hắn cũng nói không nên lời.



“Ách, là như vậy, chúng ta hai người không phải thật sự thành thân, mà là làm bộ như thành thân.” Thanh Vân có chút bối rối không tìm được từ diễn tả nói: “Cha  nương ta  muốn cho ta mau chóng thành thân, chính là… chính là ngươi cũng biết quan hệ của ta cùng Vương gia . Ta lại không thể trực tiếp nói cho cha nương biết rõ , cho nên chúng ta đã nghĩ tìm người giả thành thân. Khả Vương gia hắn lại sợ đến lúc đó chúng ta phim giả tình thật, cho nên ta nghĩ đến ngươi .”



Thanh Vân nhìn thấy  Đồng Quế cúi đầu không nói  , nghĩ đến nàng không muốn, vội vàng nói: “Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không đối với ngươi làm ra chuyện gì sai trái . Sau này nếu ngươi có ý trung nhân , Vương gia sẽ giải trừ khế ước, trả lại tự do cho ngươi.”



Đồng Quế cúi đầu trở mình xem thường, nghĩ thầm,rằng liền Thanh Vân là cái người thành thật  như vậy  còn có thể làm ra chuyện hạnh kiểm xấu gì chứ . Không chừng Vương gia còn lo lắng cho mình hội làm cái chuyện hạnh kiểm xấu gì đối với hắn nữa kìa.



“Công tử, ta còn tưởng rằng là cái chuyện đại sự gì,  là diễn trò thôi chứ gì . Này không thành vấn đề , chẳng qua chúng ta vương phủ từ trên xuống dưới đều biết quan hệ của ngài cùng Vương gia  q, xem ra muốn diễn cho tốt thì  mọi người phải  cùng nhau diễn mới được.” Đồng Quế không hảo ý nói, nhất định phải đem tất cả mọi người dụ dỗ mới được.



Ba người quyết định xong , Vương gia lại gọi   Lưu Xuân cùng quản gia tới , làm cho Lưu Xuân phụ trách trù bị, vừa không thể làm rất long trọng cũng không được quá mức qua loa. Quản gia còn lại là phụ trách cấp toàn bộ nô tài trong quý phủ rửa tai một phen , đến lúc đó ngàn vạn lần không được  lộ ra bất cứ dấu vết gì .



Lưu Xuân lúc nghe thấy  Vương gia muốn Đồng Quế cùng Lâm Thanh Vân thành thân , vội không ngừng  đặt câu hỏi, tay  bất tri bất giác  nắm thành quyền, thẳng đến lúc hiểu được đây chính là quyền lợi chi kế, mới chậm rãi buông ra, trong lòng bàn tay đã lưu lại một tầng mồ hôi . Đồng Quế ở bên cạnh đem tất cả biểu hiện của  Lưu Xuân   xem  rành mạch, trong lòng nổi lên một tia vui sướng.



Vì thế ở vương phủ từ trên xuống dưới  thần bí mà lại nhiệt liệt  trù bị , tiểu thị vệ Lâm Thanh Vân cùng đại a đầu Đồng Quế  hôn lễ đúng hạn cử hành .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK