• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ta gọi Thanh nhi, là một người bán trà ở Trần gia thôn.

Sinh hoạt của ta trước 17 tuổi đều qua thật sự rất bình yên, thẳng đến 17 tuổi năm ấy gặp được Ngọc ca ca.

Y đã cứu ta, còn ở tại nhà chúng ta mấy hôm.

Sau ta lại mới biết được y trong bụng có cục cưng, ta không biết người phụ thân còn lại kia của cục cưng là ai, nhưng ta biết Ngọc ca ca nhất định thực yêu thực thương hắn.

Nương nói một nữ nhân chỉ có thực yêu một người nam nhân mới có thể vì hắn sinh đứa nhỏ, ta nghĩ một cái nam nhân muốn sinh đứa nhỏ, như vậy loại này yêu nhất định càng thêm kỳ diệu, tuy rằng ta vẫn không biết loại tình yêu đó rốt cuộc ra làm sao.

Có một ngày Ngọc ca ca thừa lúc chúng ta không chú ý bỏ đi tìm phụ thân của cục cưng, Đào ca ca cũng khóc đi rồi, ta cho rằng cuộc sống của mình sẽ trở về như trước kia, không nghĩ tới lại gặp được hắn.

“Tiểu ca, cho bát trà xanh.”

Thanh âm của hắn rất êm tai, thời điểm ta ngẩng đầu, hắn chính là đang hướng ta cười, cái tươi cười kia như vậy đẹp, như vậy…… tiêu sái, nhưng là tựa hồ lại cất giấu một điều gì đó.

“A, tới ngay……”.

Ta châm trà, không nghĩ tới lại làm trà đổ lên quần áo hắn.

“Thực xin lỗi…… Thực xin lỗi……”.

“Nga, không có gì. Ngươi tên gì? Ta xem ngươi tuổi tựa hồ không lớn……” Hắn vẫn giữ vẻ tươi cười.

“Thanh nhi, Trần Thanh nhi.” Ta đáp lại hắn với nụ cười sáng lạn. Khách nhân lui tới đây nhiều lắm nhưng giống hắn cùng ta nói chuyện phiếm như vậy thật không nhiều.

“Thanh nhi? Nga, Thanh nhi, có người nào từng nói qua ngươi bộ dạng thực đáng yêu chưa?”.

Mặt ta đỏ lên, ta bộ dạng thực đáng yêu, chưa ai từng nói với ta như vậy……

“Thanh nhi, về sau có cơ hội, ta sẽ tìm ngươi chơi đùa.” Hắn nói xong uống hết bát trà, lưu lại một đỉnh bạc, cầm lấy kiếm rời đi.

Chờ ta phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện tiền hắn đưa có thể mua được luôn cả cái mái che nắng của ta. Hắn đã nói muốn tìm ta chơi đùa ư……

Nhưng là ta thật không ngờ, lần thứ 2 nhìn thấy hắn sẽ là tại cái tình huống kia……

Ngày đó ta thu dọn quán sớm, muốn về nhà làm chút đồ ngon cho mẫu thân ăn, mẫu thân thân thể gần đây không tốt lắm, ta muốn dành nhiều thời gian hơn cùng người.

Nhưng vừa đến cửa nhà, đã bị vài người ngăn cản.

“Lúc này xem ngươi còn chạy đi đâu?”.

“Đại ca, nhìn hắn da thịt trắng nộn, có lẽ tư vị không tệ đâu……”.

“Lão Nhị, ngươi cho là mỗi người đều giống như ngươi, có khẩu vị này a, bất quá tiểu tử này, bộ dạng cũng thật giống nữ hài tử……”.

Ta cảm thấy sợ hãi, mấy người này ta nhớ rõ, lúc trước đã từng ức hiếp ta ở trà quán, nhưng hiện tại Ngọc ca ca không ở bên người, ta nên làm cái gì bây giờ……

“Thanh nhi……” Mẫu thân từ bên trong đi ra “Thanh nhi…… các ngươi là ai?”.

“Thối lão thái bà, đàn ông làm việc, ngươi tốt nhất lăn xa một chút……” Đại hán mặt đầy râu hướng về phía mẫu thân ta quát.

“Nương…… ngươi mau tránh đi……” Ta sốt ruột kêu, hai tay bị một người bắt chặc. Cái miệng của hắn tiến đến gần miệng ta, làm ta thấy một trận ghê tởm……

“Buông……”.

“Thanh nhi! Ta liều mạng với các ngươi……” Mẫu thân cầm lấy cái chổi bên cạnh vọt lại đây, nhưng lại bị đẩy ngã trên mặt đất.

“Nương……” Ta nâng chân đá người phía trước, trên mặt liền bị đánh một cái tát. Một bên mặt lập tức nóng rát, khóe miệng tựa hồ chảy máu ……

“Xú tiểu tử, chuyện lúc trước còn chưa có tính toán rõ ràng với ngươi đâu……” Người nọ nói xong lại tấu một quyền vào bụng ta. Ta chỉ cảm thấy cả người đau đớn……

“Nhị ca, thử xem dược trộm được từ Bách Hoa đảo đi.”

“Hắc, ngươi không nói ta cũng đã quên, không nghĩ tới đám dâm phụ ở Bách Hoa đảo còn nghiên cứu loại dược này nữa, ha ha ha ha……”.

Miệng bị nắm, sau đó bị nhét vào một viên thuốc……

“Thanh nhi a, Thanh nhi……” Mẫu thân khóc chạy lại, liền bị đại hồ tử* hung hăng vỗ xuống một chưởng……

Đầu ta bắt đầu hỗn loạn, nương, nương…… Ta cảm thấy cả người khó chịu, thân thể đột nhiên trở nên nóng quá nóng quá, mỗi chỗ ở hạ thân tựa hồ có thiệt nhiều con kiến đang cắn ta…… Mà tâm đau quá, mẫu thân trên mặt đều là máu…… đều là máu…… Nương, nương……

“A……”.

Quần áo tựa hồ bị nhân tháo xuống, nóng quá, thật là khó chịu, ta cảm giác được trước ngực có cái gì đang di chuyển, thân thể bị cặp tay kia niết đau quá, ta sẽ chết sao?

“Thật to gan? Người của ta các ngươi cũng dám đụng tới?” Thanh âm kia…… rất quen thuộc……

“Ngươi? Ngươi là ai?”.

“Vân Trạch sơn thủ hộ thần.”

“Tào Hành?” Đôi tay giữ lấy ta đột nhiên buông ra ……

“Tào đại hiệp, mấy huynh đệ không biết hắn là người của ngươi, đã biết tội rồi thỉnh ngươi tha thứ.” Như thế nào mấy người kia đột nhiên ăn nói khép nép như vậy……

“Trễ……”.

“Huynh đệ, tách ra chạy……”.

“Hừ, các ngươi nghĩ ta sẽ dễ dàng bỏ qua cho các ngươi như vậy?”.

“A……”.

“A……”.

Ta nghe được những tiếng kêu thảm thiết, người xấu đã bị đánh chạy sao?

Nương!

Nương thế nào? Ta muốn giãy dụa đứng lên, nhưng hai chân dường như không nghe sai sử, thoáng di động, cảm giác ngứa càng thêm khó chịu……

“Thanh nhi? Ngươi thế nào? Thanh nhi……” Thân thể được ôm trong một vòng tay mềm mại (giống gối ôm), đôi tay đó thật ôn nhu…… Ta cố gắng mở to hai mắt, thấy 1 gương mặt rõ ràng hiện ra, là hắn……khách nhân uống trà ngày đó……

“Nương……” Ta quay mặt đi.

“Thanh nhi…… nương ngươi nàng…… đã chết……”.

Cái gì? Nương đã chết? Nương đã chết? Không, không thể nào…… Lệ theo khóe mắt chảy xuống, nương yêu ta thương ta như vậy người sẽ không chết đâu.

“Nương……” Ta dùng sức hướng chỗ nương nằm đi đến, thấy nương đang trừng mắt nhưng không có hô hấp, nàng đang nhìn ta, nàng trên mặt đều là sợ hãi, nương a, nương a……

“Nương…… A…… Ách……” Ta cũng sắp chết ư? Thật là khó chịu, nương, con cũng sắp đi cùng ngươi phải không?“A…… Ô ô…… Khó chịu……”.

“Thanh nhi? Chết tiệt……” Hắn đem ta bế lên, thân thể hắn thật mát mẻ, thật thoải mái……

“Thanh nhi……” Ý thức mơ mơ hồ hồ, giống như đang nằm trên giường, lại giống như đang nằm trong biển lửa.

“Nóng quá…… thiệt nhiều con kiến đang cắn ta……”.

“Thanh nhi đừng sợ, ta sẽ cứu ngươi ……”.

Quần áo ta bị cởi, nhưng vẫn còn cảm thấy nóng quá, muốn gắt gao dựa vào thân thể mát mẻ của hắn……

“Thanh nhi……” Trong miệng tựa hồ có một viên đường, ngọt ngào, lạnh lạnh, thật muốn càng nhiều, ta hấp liếm …… ăn ngon……

“Thanh nhi, đừng sợ……”.

“Ách……” Có điểm đau, nhưng là thực thoải mái, những con kiến hình như không cắn ta nữa……

“Ân…… A……” Ta không biết chính mình đang phát ra âm thanh gì, ta nghe được như có người gọi ta, Thanh nhi, Thanh nhi…… Là nương? Hay là hắn……

————————

*hồ tử đã giải thích qua chính là người râu ria xồm xoàng, để nguyên cho nó gọn câu ý mà

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK