Bùi Thủy cực kỳ đau lòng, nàng thà nó già rồi rụng tự nhiên khi đến mùa thay, cũng không muốn chúng nó bị Phượng Cửu Mộc "giết hại".
Bùi Thủy rưng rưng đón nhận ánh mắt vô tình của Phượng Cửu Mộc, hai chân trước chấp lại giống như đang xin tha, nó về sau cũng không dám nữa háo sắc nhìn hắn, cũng không dám suy nghĩ lung tung với hắn.
"Chi chi chi.." Ta thật sự không muốn làm gì ngươi, ta chỉ suy nghĩ xem ngươi "lỏa thể" mà thôi..
Thái độ nhận sai của Bùi Thủy rất tốt, Phượng Cửu Mộc tha cho bộ lông của nó, từ từ thu lại chủy thủ.
Ngón tay nhẹ nhàng chuyển động, Bùi Thủy còn chưa nhìn thấy rõ, chủy thủ đã biến mất không dấu vết.
Thủ pháp thật nhanh a!
Bùi Thủy chuyển động đôi mắt, nó muốn chui vào tay áo rộng kia của hắn nhìn thử, không chừng cây chủy thủ kia giấu ở trong cổ tay áo!
Tay ngọc bao đầu nó lại, đè đôi mắt đang dòm ngó của nó xuống, giọng nói của hắn mang the chút lạnh vang lên trên đỉnh đầu.
"An phận chút."
Cái gọi là tiên trì, xung quanh hơi nước bay mờ mịt, nước không lạnh không nóng.
Có một cảm giác rất quen thuộc, giống như nó đã từng tới đây.
Bùi Thủy cẩn thận suy nghĩ, bỗng nhiên nhớ tớ lúc linh hồn của nàng tỉnh lại trong thân thể tiểu thú. Chưa rõ xảy ra chuyện gì đã bị Thanh Dật nhốt vào lồng sắt, trở thành đồ bổ xách đến nơi gọi là tiên trì này đưa cho Phượng Cửu Mộc.
Nàng vẫn còn nhớ rõ lúc mới gặp Phượng Cửu Mộc, hắn đang khỏa thân ngâm mình trong tiên trì.
Bùi Thủy đầy nghi ngờ nhìn Phượng Cửu Mộc.
Hắn đưa nàng tới đây chẳng lẽ là muốn cùng tắm uyên ương sao?
Ánh sáng kinh ngạc hiện lên trong mắt thú, máu trong cơ thể bắt đầu sôi trào nàng vô cùng kích động!
Phượng Cửu Mộc rũ mắt xuống, lúc tầm mắt dừng lại trên người nó, mắt thú đảo qua chôn vào trong lòng ngực hắn.
Nam nhân này ngoài mặt lạnh lùng giống như tiên nhân cấm dục, kỳ thật a. Hắn chính là một người ám tao, nam nhân bề ngoài giả vờ nghiêm nghị, đóng cửa phòng như lang như hổ, các kiểu kỹ năng cùng ra trận.
Phượng Cửu Mộc nếu không tao, tại sao hắn luôn ngầm sờ mông nàng?
Ai da!
Oan gia, ngươi muốn thì cứ nói trực tiếp với lão tử.. Khụ khụ, nói vớ ta ngươi không thích nữ nhân, cũng không thích nam nhân, ngươi thích thú, nhân gia sẽ không ghét bỏ ngươi đâu!
"Chủ tử, nước đã chuẩn bị tốt, tiểu thú hãy giao cho nô tỳ!" Là giọng nói của mỹ nhân Thanh Loan.
Bùi Thủy từ trong lòng ngực Phượng Cửu Mộc nhô đầu ra, nhìn về phía tay ngọc của Thanh Loan, lại nhìn nửa xô nước bên cạnh Thanh Loan.
Gương mặt mịt mờ sương mù, đây là nước mới lấy từ trong từ tiên trì lên.
Cái quỷ gì vậy?
Không phải hắn muốn cùng nó tắm uyên ương sao?
Nàng không muốn Thanh Loan ôm vào trong thùng, không gian nhỏ như vậy nhìn liền biết không thoải mái.
Tiểu thú ngẩng đầu lên, vô cùng ủy khuất lắc đầu với Phượng Cửu Mộc, chân trước nó chỉ chỉ vào chính mình, sau đó lại chỉ vào ngực Phượng Cửu Mộc, cuối cùng là chỉ chỉ vào tiên trì.
Thanh Loan giật mình nhìn tiểu thú, nó muốn cùng Vương gia tắm trong tiên trì?
Thanh Loan nội tâm rất bội phục dũng khí của tiểu thú, Vương gia kêu nàng lấy một thùng nước đây đối với tiểu thú đã là đặc ân lớn nhất, tiểu thú này cư nhiên lại muốn tắm với Vương gia.
Thanh Loan hoài nghi rằng, tiểu thú này có phải "mơ ước" tới mỹ mạo Vương gia nhà cô hay không?
Mày Phượng Cửu Mộc hơi nhướng lên, khóe môi khẽ kéo, nhẹ lẩm bẩm nói: "Nghĩ rất hay."
Không hề dự liệu trước.
Hắn buông tay ra, tiểu thú đạp vào không khí, mắt thú sợ ngây người trừng to ra, thân thể thẳng một đường rơi xuống.
Chủ tử ném tiểu thú.
Thanh Loan không dám duỗi tay ra tiếp, nhìn thấy tiểu thú ngã mạnh ngã trên đất, Thanh Loan duỗi chân nhẹ nhàng đá thùng gỗ đia qua, lập tức tiếp được thân thể tiểu thú đang rơi xuống, nước trong thùng cũng vì vậy bị bắn ra, Thanh Loan còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm một hơi đã muốn ngừng thở.
Bọt nước bắng ra sắp rơi vào y phục của chủ tử.
Thân ảnh màu trắng vừa động, vạt áo tựa như một đóa tuyết liên phóng ra băng tinh, di động sinh hương, mau như mị ảnh.
Hắn tránh đi bọt nước, phẩy tay áo dung nhan như trích tiên, không giận tự uy.
Thanh Loan đùng một tiếng quỳ trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch trong mắt đầy sợ hãi: "Nô tỳ biết sai, xin chủ tử trừng phạt."
Phụt~
Thùng nước vang ra âm thanh phun nước trong không khí.
Bùi Thủy phun nước trong miệng ra, chân trước câu lấy cạnh thùng thân mình hướng lên xao thở phù phù, đầu thú vươn ra thùng gỗ, tức giận trừng mắt nhìn Phượng Cửu Mộc.
"Chi chi chi.." Hay cho tên sạn phân, ngươi muốn hại chủ tử chết đuối sao?
Ánh mắt lạnh lẽo Phượng Cửu Mộc khẽ dời, nhìn tiểu thú ướt cả người hùng hổ kháng nghị với hắn. Đáy mắt hắn hiện lên một tia quang mang kì lạ, lại giống như vui sướng, lại giống như cười, làm người khác không nắm bắt được.
Phượng Cửu Mộc thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói: "Hầu hạ tiểu gia hỏa cho tốt, hầu hạ không tốt, nghiêm trị không tha."
Thanh Loan ngẩn người, đôi mắt đẹp hiện lên vẻ kinh ngạc, lập tức đáp: "Vâng, nô tỳ tuân mệnh."
"Chi chi chi.." Sạn phân, ngươi đừng chột dạ xoay người sang chỗ khác, ngươi có bản lĩnh ném xuống chủ tử nhà ngươi xuống chính là sai lầm vô cùng lớn, sao ngươi lại không có bản lĩnh nhìn thẳng vào chủ tử nhà ngươi?
"Chi chi chi.." Ngươi xoay người lại đối mặt với chủ tử nhà ngươi này.
"Quá ồn, đem thùng ôm đi ra ngoài đi đừng để bổn vương nghe thấy tiếng chi chi của nó nữa.
Giọng nói vừa dứt, Thanh Loan lập tức bưng kín miệng tiểu thú lại, một cánh tay khác ôm chặt lấy thùng gỗ, đè nặng ngực đem thùng gỗ ôm lên, đôi mắt xinh đẹp khẩn cầu nhìn mỗ tiểu thú.
Cô thấp giọng xuống nói nhỏ với nó:" Tiểu tổ tông đừng kêu nữa, ngày mai ta sẽ nói phòng ăn làm cho ngươi.. Tử tễ. "Một chữ cuối cùng, nàng chỉ làm khẩu hình, không có thanh âm.
Bùi Thủy nghe được" tử "liền đoán được cuối cùng một chữ là" tễ", nó liền ngừng kêu, mắt thú sáng lên, nuốt nuốt nước miếng.
Tử tễ là loài cá quý hiếm được Sở Uyển Nhược nuôi khi còn ở vương phủ, nghe nói cô ta bỏ ra số tiền rất lớn để mua, bình thường hạ nhân chăm sóc những con cá này điều rất cẩn thận, ngay xả thức ăn cho cá, đều là bọn hạ nhân dậy thật sớm vào các bụi hoa trùng tươi mới.
Sau khi Sở Uyển Nhược bị ném ra vương phủ, bọn hạ nhân đối với mấy con cá quý báu kia không còn coi trọng như. Vào một ngày u ám, một con tử tễ thông khí thời điểm nhảy ra ngoài, bị một người hạ nhân mới tới nhặt được, nang tới phòng ăn.
Đầu bếp trời xui đất khiến đem giết nó, làm thành cá kho.
Bùi Thủy ăn thịt kho tàu tử tễ, liền một lòng nhớ thương.
Thanh Loan thu thập mâm, đi tới phòng ăn phân phó đầu bếp hôm sau tiếp tục làm cá kho như thế.
Nhưng ngờ tới.
Buổi chiều, đầu bếp thần sắc hoảng loạn chạy tới, mồm miệng run rẩy đem ngọn nguồn nói cho Thanh Loan.
Thanh Loan sau khi nghe xong sắc mặt liền biến sắc, đây là sai lầm của người hạ nhân phạm mới tới, nhưng tử tễ chỉ có mười đuôi, bị tiểu thú ăn một đuôi, còn lại chín cái.
Bùi Thủy muốn ăn tử tễ, Thanh Loan vẫn luôn không đáp ứng, cho tới bây giờ, Thanh Loan sợ tiểu tổ tông này gây họa nên mới nói ra.
Bùi Thủy không kêu nữa.
Thanh Loan buông lỏng miệng nó ra, tiểu gia hỏa này không sợ Vương gia, ỷ vào Vương gia sủng nó nàng thật sự không có biện pháp nào với nó.