• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên kia, Thu Vô Cốt lại im lặng vài ngày, bởi vì hắn bị thương.

Trên đời này có lẽ chỉ có vài người biết rõ thương thế của hắn ra sao, nỗi đau đớn tê tâm liệt phế là như thế nào.

Sắc thu ngưng trọng, bởi vì trong Vô Cốt viên không còn ai khác ở chung mà càng có vẻ im lìm vắng vẻ hơn. Ngọc Hoàn đạp bước trên đường đá nhỏ, theo lối đi quanh co đi tới trước cửa phòng Thu Vô Cốt. Ả đưa tay ra ý muốn mở cửa, nhưng lại mím môi thu tay về.

Lúc này, cửa phòng chợt mở, Thu Vô Cốt một thân bạch y đi ra, hắn đỡ khung cửa, sắc mặt tái nhợt, trong mắt hằn lên tia máu, sắc môi tím tái, cả người rất tiều tụy giống như là thức trắng mấy ngày mấy đêm.

Ngọc Hoàn kinh ngạc, hơn mười ngày không có tin tức gì của công tử, thì ra là hắn bị trọng thương!

Tâm tư cảnh giác của Thu Vô Cốt cuối cùng cũng bình phục lại, ánh mắt từ từ ảm đạm. Hắn quan sát một thân y phục màu xanh biếc của Ngọc Hoàn, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, sau đó cười yếu ớt, liền té ngã lên vai nàng ta.

Ngọc Hoàn cả kinh, tay chân luống cuống kêu: “Công tử, công tử . . .”

Ả dìu Thu Vô Cốt vào phòng, lúc này mới nhìn thấy ga giường vốn màu trắng như tuyết giờ đều thấm máu đỏ tươi!

Ả nhíu mày, lúc này mới nhìn thấy cả lưng áo của Thu Vô Cốt cũng nhiễm đỏ dính máu, hắn vẫn luôn một mình nằm ở trên giường mà chịu đựng đau đớn sao? Gối đầu, chăn đắp đều bị xé nát, thanh giường nát vụn, đều là dấu vết lưu lại trong lúc hắn chịu khổ sở dày vò sao?

“Công tử . . .” Ngọc Hoàn canh giữ ở bên giường, lấy khăn tay trong ngực nhẹ lau mồ hôi cho hắn.

Trong cơn hôn mê, Thu Vô Cốt hình như vô cùng sợ hãi đối với bên ngoài, hắn dùng tay che chở trán của mình, cả người co thành một đoàn, không ngừng tiến về phía giữa giường, một mình cắn răng nhịn đau.

Đây là tư thế của người thiếu cảm giác an toàn! Hai mươi năm rồi, hắn gần như hoàn toàn thay đổi, khác biệt một trời một vực, không bao giờ còn là bé trai mặc cho người khi dễ nữa, hắn biến thành kẻ giết người không chớp mắt, máu lạnh vô tình Lãnh Huyết Thiếu Chủ. Nhưng mà, biết nhau thời gian dài, ả ta biết, thật ra hắn chưa từng thay đổi, hắn chỉ đem chính mình phong bế trong một cái lọ, trong lọ đó không có dưỡng khí không có nguồn sống, hắn dùng một phương thức gian nan nhất để ép buộc chính mình sống sót.

Hắn vẫn cô độc như trước, giống như là cô độc trăm năm ngàn năm, hắn sẽ không mở rộng cửa lòng với bất cứ ai, sẽ không hoàn toàn tin tưởng với bất cứ người nào. Không dám yêu, không dám lấy dũng khí yêu cầu điều gì, điều hắn muốn thì hắn sẽ lấy cho bằng được, nếu không lấy được hắn sẽ tự tay phá hủy, hắn không hiểu là phải bỏ ra rồi mới nhận được. Thế nhưng hắn lại hết mực trung thành với sư phụ, bởi vì đó là tín ngưỡng của hắn, sư phụ mang hắn trở về từ cõi chết, bồi dưỡng hắn để cho hắn trở nên cường đại hơn cả sư phụ nữa!

Ngoài cửa sổ, chim di trú bay về phía nam, thỉnh thoảng phát ra tiếng gào thét, như tiếng thở than xuyên phá bầu trời.

Ngọc Hoàn nhớ tới mùa đông năm ấy, ả và hắn đồng thời được sư phụ mang về thu dưỡng. Ả rất kiên cường cũng rất lạc quan, tối thiểu chưa bao giờ ôm oán hận gì đối với cuộc sống. Có được thì là may mắn của ả, mất đi là mệnh của ả, đây cũng là tâm tư của ả. Sống cũng tốt, chết cũng được, không sao cả, cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt mà thôi. Vì vậy, ả có thể rất tự nhiên đối mặt với huấn luyện tàn khốc của sư phụ. Bảy tuổi, liền phải một mình trải qua đêm với mãnh hổ trong núi sâu. Chín tuổi, quyết đấu cùng mười người nam nhân bị hạ xuân dược, chỉ cần một chút lơ là sẽ có nguy cơ bị chà đạp. Mười hai tuổi, ả bị xếp đặt ở thanh lâu làm kỹ nữ . . .

Trong những năm này, ả mấy lần bất tỉnh thương tích khắp người, mấy lần trở lại từ quỷ môn quan, mỗi lần thoát chết, ả sẽ làm một việc để tự an ủi chính mình: hái một đóa hoa cài lên tóc rồi tươi cười xinh đẹp. Sư phụ không thích nhất là thấy ả tươi cười quá mức chói mắt tươi đẹp, nên sư phụ nói, vĩnh viễn không được cười với chính mình, không được tự mãn, nếu không chờ đợi ngươi chính là âm mưu cùng đao kiếm của kẻ địch.

Mà Thu Vô Cốt, cũng chỉ có ả nhìn thấy được mặt yếu đuối trẻ con của hắn. Hắn sẽ chỉ vào hình dạng khác nhau của mây trắng trên bầu trời mà hưng phấn kêu to, nhìn thấy những con kiến lôi kéo vật nặng trên mặt đất sẽ duỗi ngón tay mà vuốt ve chúng, nhìn thấy bươm bướm xinh đẹp sẽ hái cành cây mà đuổi theo, hắn sẽ giặt quần áo giúp bạn đồng môn trong suối, hắn sẽ bày ra nụ cười rực rỡ nhất như ánh mặt trời trên thế giới này, chân thật, thiện lương, ngọt ngào.

Năm đó sư phụ thu dưỡng bảy đồ đệ, sau đó, trong quá trình bọn họ trải qua tầng tầng thí luyện lựa chọn cùng với thi hành nhiệm vụ mà dần dần chết đi. Cuối cùng chỉ còn lại ba người: Thu Vô Cốt, Ngọc Hoàn, cùng với Đại Sư huynh không hiểu sao lại đột nhiên biến mất nhiều năm trước.

Thu Vô Cốt ấy à, thế nhưng trở thành ác ma giết người giỏi nhất, nào còn đâu hình ảnh bé trai tức giận dùng bàn tay bé nhỏ bị đông lạnh túm lấy tay áo của nàng, cứ như vậy đã bị thời gian phủ bụi mờ.

Ả nhớ đã từng hỏi qua hắn: “Vì sao ban đầu không giết ta?”

Hắn nói: “Ta vĩnh viễn đều nhớ một chén canh nóng sưởi ấm ngày đó.”

Bảy đệ tử, chỉ còn lại ba, sư phụ nói, trên cõi đời này muốn đứa bé kiên nghị nhất, trung thành nhất làm đệ tử. Vì vậy, sớm chiều làm bạn cùng họ là huynh đệ tương tàn, vì sinh tồn, mặc cho nước mắt che mờ đôi mắt, bọn họ không ngừng vung đao múa kiếm vào nhau, nghe tiếng kêu rên đau đớn của đồng môn, trái tim từng chút từng chút xoắn lại. Mà năm đó, Thu Vô Cốt là nam hài giỏi nhất, tất cả đều bị hắn chém giết hết, chỉ lưu lại Ngọc Hoàn gần như đã hôn mê rồi.

Một chén canh nóng? Đúng nha, đó là ký ức tốt đẹp nhất của họ.

Một mùa đông giá rét kia, vùng vẫy trong tuyết rơi dày đặc, hắn thương tích đầy mình hôn mê trên đống cỏ ngoài cửa hết ba ngày ba đêm. Bị sư phụ chặn ngoài cửa bởi vì hắn thất bại nhiệm vụ được giao. Ả thừa dịp sư phụ ngủ say giữ lại một chén canh nóng cho hắn, chính là một sự đồng tình nho nhỏ lại giúp mình giữ được một mạng.

Trong lúc vô tình nhớ lại chuyện xưa, lã chả rơi lệ, nước mắt của ả rơi xuống bàn tay của Thu Vô Cốt, Thu Vô Cốt hình như an ổn hơn nhiều, hoang mang nỉ non: tịch . . .

Hi? Lâm Triêu Hi? Hay là kẻ lừa đảo Tiểu Tịch không rõ lai lịch?

Ngọc Hoàn vươn tay ra dò xét mạch đập của hắn, trong chốc lát lại kinh ngạc không thốt nên lời.

Một hồi lâu, ả cười khổ, tràn đầy giễu cợt mà cười khổ.

“Trong cuộc sống duy nhất không thể đánh bại cũng chỉ có một chữ ‘tình’, ngươi cũng không ngoại lệ sao?” Ả kinh ngạc nhìn cổ độc cắn trả tâm mạch của hắn, bất đắc dĩ thở dài: “Ta đã cứu ngươi một lần, đây là lần thứ hai, công tử, chỉ mong về sau ngươi còn có thể nhớ tới ngươi còn nợ ta một phần ân tình mà trả lại cho ta.”

Trong lúc nói chuyện, ả gỡ xuống cây trâm trên đầu, vươn cánh tay, kiên quyết rạch một cái trên cổ tay mình, lại rạch một cái trên cổ tay Thu Vô Cốt, trên cổ tay màu máu đỏ tươi dung hợp lại với màu máu đen, giống như hai con sông cùng chảy vào đại dương, lấy lại màu sắc đỏ tươi mà từ từ thấm vào cơ thể.

Trên trán Ngọc Hoàn rịn mồ hôi, xé rách tấm màn để băng bó vết thương cho hai người, đứng ở bên giường nhìn sắc mặt Thu Vô Cốt dần dần ổn định.

“Cổ tình của ngươi phát tác, hai mươi năm qua, ta hầu như muốn quên đi trên đời này sao lại có loại cổ độc tàn nhẫn tuyệt tình như vậy trong cơ thể của ngươi. Đây là lần đầu tiên khiến nó nẩy mầm, kế tiếp thì sao đây, ngươi tính toán để nó tiếp tục sinh sôi nảy nở sao? Cô gái kia thật sự làm ngươi động lòng rồi sao? Thu Vô Cốt vô tình mà, cũng có một ngày sinh tình sao, quả thật là sai lầm nghiêm trọng!”

Khi Thu Vô Cốt tỉnh lại, trên bàn còn để cháo loãng cùng một chút thức ăn nhẹ, đè ép phía dưới là một phong thư, là Ngọc Hoàn để lại.

Chỉ là nói ít lời dặn dò hắn, trước sau như một giống như người thân mà quan tâm chăm sóc, hắn ngồi xuống cầm thìa lên, lúc này mới nhìn thấy cổ tay mình được băng bó kỹ, lập tức liền hiểu được chuyện gì xảy ra.

Hắn kinh ngạc nhìn cổ tay bị thương của mình, hình như có cái gì đang thiêu đốt làm nóng bỏng trái tim của hắn. Buồn cười làm sao, cũng thật đáng buồn cỡ nào, hắn không thể không thừa nhận, mình động lòng với nữ tử kia, chỉ tiếp xúc ngắn ngủi như thế, vậy mà đối với nàng động lòng rồi.

Hắn từng hỏi sư phụ: yêu, đến tột cùng là loại cảm giác gì? Tại sao mọi người đều biết yêu sẽ mang đến tổn thương lại cố tình vẫn muốn sa vào?

Sư phụ nói: yêu là chuyện buồn cười nhất thế gian, có thể làm cho người ta rối loạn mất đi chính mình như là một kẻ điên, cho nên ngươi không cần phải hiểu yêu, ta sẽ giúp ngươi vĩnh viễn không phải chịu nỗi khổ của ái tình.

Vì vậy, sư phụ gieo độc tình cho hắn. Khi đó còn nhỏ, hắn nhìn một con côn trùng nho nhỏ chui ra từ cổ tay của sư phụ, sau đó ngọa nguậy tiến vào thân thể hắn, hắn thật tò mò, cũng rất vui vẻ sư phụ có thể suy nghĩ cho hắn như vậy. Sau khi lớn lên, hắn lại càng không quen nhìn người ta thề non hẹn biển đến chết không rời. Bởi vì hắn giết rất nhiều người, thấy quá nhiều mặt xấu xí của con người khi đứng trước ích lợi, sống còn. Hắn cho là, đời này kiếp này của hắn đều không cần chạm vào ái tình giống như những người mù quáng kia.

Nhưng mà hình như hắn sai lầm rồi, không ngờ yêu lại lặng lẽ tới như vậy, chỉ một cái liếc mắt, một lời nói, tim của hắn liền động.

Hắn chợt nhớ tới hôm đó hắn giống như nổi điên mà mạnh mẽ muốn nữ tử kia, lại nghĩ tới cục đá đánh vào huyệt vị của hắn, lực đánh không nặng nhưng vừa vặn có thể làm cho hắn trấn định lại. Hắn đang nghĩ, người này rốt cuộc là ai, có thể không tiếng động đi vào Vô Cốt viên, hơn nữa có vẻ như biết được mọi chuyện, biết được hắn bị tẩu hỏa nhập ma mà cứu hắn?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK