Lý Khanh Tử thấy đám ma tu chạy trốn tứ phía, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Chạy trốn cũng tốt, như vậy có thể giảm thiểu thương vong cho Ngọc Thanh tông.
Về phần món nợ này, đợi sau này lại từ từ tính!
Đoạn Thông Thiên chết rồi, trong một đoạn thời gian rất dài sắp tới Thanh Minh ma giáo sẽ không dám lại đến tập kích Ngọc Thanh tông nữa.
Thậm chí Ngọc Thanh tông còn có thể chủ động tiến công!
Hắn ta quay đầu nhìn về phía Hàn Tuyệt đang chữa thương cho Hi Tuyền tiên tử, ánh mắt nóng cháy.
"Nhất định không thể để người này rời khỏi Ngọc Thanh tông!"
Lý Khanh Tử thầm nghĩ.
Hắn ta đã không cách nào đột phá nữa, chỉ có thể dựa vào người khác.
Thực lực của Hàn Tuyệt cực kỳ khủng bố, chỉ một kiếm đã có thể chém Hóa Thần, nhất định phải lôi kéo cẩn thận.
Lý Khanh Tử lập tức tuyên bố: "Kể từ hôm nay, Hàn Tuyệt là phó tông chủ của Ngọc Thanh tông!"
Lời vừa nói ra, các trưởng lão đều động dung, nhưng bọn hắn cũng không phản bác.
"Ta phản đối!"
Lý Khanh Tử liếc mắt trừng tới, người phản đối chính là Hàn Tuyệt.
Hàn Tuyệt nghiêm túc chính trực nói: "Ta một lòng muốn tu luyện, không muốn làm phó tông chủ."
Phó tông chủ quá mệt mỏi, ảnh hưởng hắn tu luyện.
"Chuyện này..." Lý Khanh Tử không khỏi bối rối.
Thái thượng trưởng lão mở miệng nói: "Để hắn làm trưởng lão đi, treo cái danh là được rồi, hưởng thụ đãi ngộ bổng lộc của phó tông chủ. Trừ phi tông môn có đại nạn, ngày thường không cho phép người tới quấy rầy hắn."
Hàn Tuyệt vừa nghe vậy hài lòng gật đầu.
Hắn chỉ thích như vậy!
"Đúng rồi, ban nãy người nọ là Dung Hư cảnh..." Hàn Tuyệt bỗng nói.
Nói thật, hắn có chút chột dạ.
Dù sao hắn cũng để kẻ địch chạy thoát.
Thái thượng trưởng lão cười nói: "Hắn chỉ còn lại nguyên thần, nếu ta không đoán sai, Đoạn Thông Thiên vì giúp hắn ta khôi phục thân thể mới thu được cơ hội đột phá. Ban nãy sở dĩ Đoạn Thông Thiên kéo dài thời gian như vậy đoán chừng cũng là đang hấp thu linh khí và sinh khí trong Ngọc Thanh tông. Hẳn đây là bí pháp nào đó."
"Về phần môn phái lại càng không cần lo lắng. Bắc Châu cách chúng ta quá xa, thậm chí có thể nói là chân trời góc biển."
Hắn ta hoàn toàn không đặt Tiêu Ách vào mắt.
Hàn Tuyệt nghe xong lại lo lắng.
Không thể cân nhắc mọi chuyện kiểu vậy!
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất!
Ta muốn bế quan!
Ta muốn sớm ngày vượt qua Dung Hư cảnh!
Sau khi Thanh Minh ma giáo chạy tán loạn, nội môn Ngọc Thanh tông bắt đầu tĩnh dưỡng nguyên khí, thành trì nội môn đã bị phá hư cũng cần được xây dựng lại.
Các đệ tử không quá bi thương, trái lại đều rất hưng phấn.
Vậy mà trong Ngọc Thanh tông lại cất giấu một vị đại năng có thể dễ dàng tru sát Hóa Thần!
Chấp giáo trường lão mười tám phong đã nói tình huống chiến đấu cho các đệ tử của mình, về thân phận của Hàn Tuyệt bọn hắn không tiết lộ, chỉ nói đó là Trảm Thần trưởng lão.
Trảm Thần trưởng lão!
Trải qua cuộc chiến hôm nay, cái danh hiệu này sẽ trở thành tồn tại được các đệ tử Ngọc Thanh tông sùng bái nhất!
Tất cả mọi người đều đang hiếu kỳ tất cả mọi chuyện về Trảm Thần trưởng lão.
Ngày ấy chạng vạng.
Ngọc U phong.
Hi Tuyền tiên tử trấn an các đệ tử xong lại để tất cả bọn hắn lui ra, chỉ lưu lại Hàn Tuyệt.
Tuy đám đệ tử Ngọc U phong đã tận mắt thấy Hàn Tuyệt ra tay, nhưng bọn họ không cho rằng Hàn Tuyệt chính là Trảm Thần trưởng lão.
Kể cả Thường Nguyệt Nhi cũng vậy.
Trước khi đi, Thường Nguyệt Nhi nhìn về phía Hàn Tuyệt.
Trải qua kiếp nạn vừa rồi, Hàn Tuyệt vẫn bình tĩnh trước sau như một.
Khiến nàng bội phục vô cùng.
Nàng đang chuẩn bị đứng bên ngoài chờ Hàn Tuyệt, nói ra suy nghĩ của mình.
Cửa lớn của Ngọc U điện bị đóng lại.
Trong điện chỉ còn lại Hàn Tuyệt và Hi Tuyền tiên tử.
Hi Tuyền tiên tử đã khôi phục lại, gương mặt cũng được chỉnh đốn gọn gàng xinh đẹp, vẫn khuynh quốc khuynh thành như trước, hệt như tiên nữ trên trời.
Nàng nhìn chằm chằm Hàn Tuyệt.
Hàn Tuyệt cúi đầu, trong lòng cũng không sợ hãi.
Hiện tại, mặc kệ hắn làm chuyện gì chắc chắn Ngọc Thanh tông cũng sẽ không xua đuổi hắn.
Hi Tuyền tiên tử cũng không lý nào lại trách cứ hắn.
"Chẳng lẽ ngươi không có lời gì muốn nói sao?" Hi Tuyền tiên tử hỏi.
Hàn Tuyệt ngẩng đầu nghi ngờ nói: "Ta muốn nói gì?"
Hi Tuyền tiên tử hừ nói: "Rốt cuộc ngươi là người nào, vì sao lại đến Ngọc Thanh tông?"
Lý Khanh Tử có thể không so đo, nhưng nàng làm sư phụ tất phải biết rõ ràng.
Đồ đệ còn mạnh hơn sư phụ, nàng còn làm sư phụ kiểu gì được nữa?
Chẳng trách thằng nhãi này vẫn luôn không cần nàng dạy dỗ...
"Sau này hẳn ta nên gọi ngươi là Hàn đạo hữu?"
Đối mặt với lời trêu chọc của Hi Tuyền tiên tử, Hàn Tuyệt bất đắc dĩ nói: "Đồ nhi thật sự không có bối cảnh gì, hẳn ngài cũng đã hiểu rõ lai lịch của đệ tử từ chỗ Thiết sư đệ, có phải ngài không tin tưởng thiên phú của đệ tử không?"
Hi Tuyền tiên tử híp mắt nói: "Ngay cả khi ngươi thiên tư tuyệt luân, nhưng năng lực của ngươi đã tới bằng cách nào? Cũng không thể tự bế quan ngộ ra."
Nguyên Anh trảm Hóa Thần, quá bất hợp lí!
Có thể nói là chưa từng nghe tới.
Hi Tuyền tiên tử tin tưởng chưởng giáo và các trường lão khác cũng không tin.
"Ta đây nói cho ngài, nhưng ngài đừng nói ra ngoài. Lúc còn bé ta đã được một vị tiên nhân báo mộng, nói ta thiên tư tuyệt luân, tất thành thần tiên. Nhưng ta số mệnh nhấp nhô, phải trải qua nhiều đau khổ, cho nên ta không dám gây chuyện, ngày ngày bế quan." Hàn Tuyệt nói rất chân thành.
Hi Tuyền tiên tử im lặng.
Hàn Tuyệt cũng không lên tiếng.
Một lúc lâu sau.
Hi Tuyền tiên tử mở miệng lần nữa: "Đã như vậy vì sao ngươi còn đứng ra? Ngọc Thanh tông cũng không hậu đãi ngươi, ta tin tưởng ngươi cũng không coi Ngọc Thanh tông là nhà của mình."