• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi thứ dường như bị màn đêm vô tận nào đó bao trùm, yên lặng đến khiến cho người khác cũng phải bất an, thế nhưng phá vỡ sự tĩnh lặng đó lại chính là tiếng nhạc đám ma đầy thê lương, căn phòng rộng lớn không có gió lọt vào nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy lạnh gáy.


Chẳng biết đã qua bao lâu, chẳng biết sự việc đang diễn tiến tới mức độ nào, nhưng thời điểm Viên Mạnh Linh tỉnh dậy sau cơn mê mang đã là nửa đêm rồi.


Vẫn là căn đại sảnh tổ chức tiệc mừng thọ đó, vẫn là hàng chục người khách đó, tất cả đều y hệt lúc ban đầu, chỉ có điều...


Chỉ có điều... Thứ khác biệt lại hiển hiện ngay trước mắt cậu, khán đài nơi đặt chiếc bánh kem cao mười hai tầng kia đã trở thành một cái lồng giam bằng kính trong suốt.


Bên trong lồng kính chính là người của Tô gia...


Cậu lồm cồm bò dậy, tay và chân rụng rời như bị bẻ mất khớp, lúc này cậu mới phát hiện còn có một bóng đen ẩn ẩn hiện hiện bên cạnh khán đài, cậu cố nheo mắt lại để nhìn xem là ai nhưng vẫn như không.


Sau vài giây, những người khác cũng dần tỉnh lại, điều đầu tiên mà bọn họ là chỉ là la hét và hoảng loạn, họ ồ ạt chạy về phía cửa chen lấn đạp ngã lẫn nhau, nhưng cánh cửa thông ra hành lang chính ở bên ngoài lại như cửa sắt, dù có bao nhiêu người đập dù có bao nhiêu lực đẩy vẫn không thể mở ra.


Tiếng nhạc vẫn văng vẳng, đó là bài hòa tấu ánh trăng của Beethoven, dù cho tiết tấu và giai địu có dịu êm mức nào đi chăng nữa vẫn khiến bọn thượng lưu kia ngập tràn sợ hãi.


Bỗng... Tiếng nhạc không còn phát nữa, mọi thứ trở nên im lặng bất thường, cậu kinh hãi nhìn đám người ở phía sau mình vẫn cố gắng gào thét.


Nhưng chẳng có bất kỳ âm thanh nào cả, cứ như là họ hoàn toàn bị tắt tiếng.


"Mọi người bình tĩnh đi."


Cậu nói, giọng nói của cậu vốn không phải quá lớn thế nhưng vào lúc này lại cực kỳ rõ ràng, chỉ có một mình cậu có thể phát ra tiếng sao?


"Mạnh Linh..."


Tô Kim Ảnh bên trong lồng kính lờ mờ mở mắt, thế nhưng cả cơ thể của hắn lại không tài nào động đậy được, cảm giác có hàng trăm tấn đá đè lên.


Tô Thâm và những người khác ở bên trong cũng bắt đầu thanh tỉnh, cảnh tượng trước mặt làm họ sợ hãi tột độ, liên tục giãy dụa ra khỏi thứ xiềng xích vô hình trên người.


"Ảnh ca, anh không sao chứ?"


Cậu lo lắng loạng choạng đi đến, hai tay áp lên lồng kính muốn phá vỡ nó, nhưng xúc cảm trên tay cậu bị một luồng điện xẹt qua khiến cậu tê dại mà rút lại, cậu hoang mang nhìn đến đám bóng đen đang đứng kia.


"Ngươi là ai?"


"Cậu này đáng lẽ phải do Tô Thâm hỏi mới đúng."


Giọng nói của người phụ nữ vang lên, có chút trong cao có chút thê lương, giống như có thứ gì đó đã kìm nén rất lâu rồi.


Kèm theo đó là tiếng guốc lộc cộc nện lên sàn nhà, mỗi một bước đều khiến cho tim người khác đập theo, nhanh chóng chi phối cảm xúc của họ dễ dàng.


Viên Mạnh Linh cảnh giác nhìn gương mặt trẻ trung của cô ta xuất hiện dưới ánh đèn, cho đến khi có thể nhìn thấy rõ ràng từng đường nét một.


Huệ Ý Lan hai mắt trừng lớn, bờ môi run rẩy kịch liệt.


"Tiểu... Tiểu Hồng?"


Người con gái xinh đẹp đáng yêu luôn bên cạnh chăm sóc một năm qua, quan tâm và xem bà như người thân đó lại dùng ánh mắt vô tình nhìn mình, tim bà đau thắt lại.


Bộ đồ giúp việc trên người Tiểu Hồng hiện tại đã không toát lên vẻ ngây thơ nữa, thay vào đó lại mang cho người khác cảm giác vô cùng quỷ dị.


Tô Thâm tuy không thể cử động nhưng thái độ vẫn rất cứng, ông gằn giọng: "Tiểu Hồng! Cô dám nhốt chủ nhân của mình sao?"


Tiểu Hồng bật cười, nét mặt vẫn bình chân như vại: "Với những loại người như Tô gia, sao tôi phải sợ chứ? Hơn ba mươi năm trước tôi đã không còn biết sợ là gì rồi, chẳng phải chính ông đã ban điều đó cho tôi sao? Tô Thâm."


"Cô... Ba mươi năm trước..."


Tiêu Hồng ngồi xổm xuống nhìn Tô Thâm, cô dùng tay từ từ lau gương mặt của mình, chẳng mấy chốc nét xinh đẹp trẻ trung đó liền bị méo mó dị dạng.


Cô vừa cười khanh khách vừa chỉnh nắn lại ngũ quan của mình, chỉ vài giây sau, gương mặt của Tiểu Hồng hoàn toàn biến đổi thành người khác, ngũ quan đặc biệt sắc sảo quyến rũ, đôi mắt phượng toát lên vẻ hung hiểm.


"Cô... Là cô..."


Tô Thâm lộ rõ vẻ kinh hãi khi nhìn thấy gương mặt kia, đôi mắt đó, cái miệng đó, chiếc sóng mũi cao cao đó, ông làm sao có thể quên được?


Triệu Gia Gia!


Vu Văn Phụng cũng rất nhanh nhận ra thân phận thật sự của Tiểu Hồng, sự việc ba mươi năm trước bà cũng góp một phần giúp đỡ chồng mình, gia thế của Vu Văn Phụng vốn cũng rất tốt, nhà họ Vu bà ba đời đều làm cảnh sát cho đến đời của bà vì không sinh được con trai nên không thể nối nghiệp, thế nhưng bố bà đã chọn trúng Tô Thâm để làm con rể, sau đó liên tục nhờ cậy quan hệ để Tô Thâm dễ dàng leo lên chức trưởng ban.


Sự lộ diện của Triệu Gia Gia là thứ gì đó rất đáng kinh ngạc, những người còn nhớ đến vụ án năm đó có mặt tại khách sạn cũng không ít, trong lòng bọn họ bị dấy lên nỗi sợ vô hình chung, sự thật phía sau vụ án chỉ cần là người biết suy nghĩ sẽ nhận ra điểm sai.


"Nói một mình ông sai cũng không hẳn, còn có truyền thông dẫn dắt dư luận nữa kia mà, người dân hoàn toàn tin tưởng các người, cho rằng Tiêu Bắc chính là hung thủ, cho rằng Triệu Gia Gia này là đồng phạm."


"..."


"Búa rìu của dư luận rất độc ác, nhà họ Triệu chúng tôi đã phải chịu sức ép lớn thế nào hẳn là các người hiểu rất rõ... Bố mẹ và em trai của tôi... Cũng vì các người mà nhảy lầu tự sát, còn tôi... Vốn chỉ là một người con gái tuổi đôi mươi phải sống trong cảnh tù tội, cả nhà tôi chết rồi vẫn không thể tự tay tổ chức đám tan cho họ..."


Triệu Gia Gia càng kể lại giọng càng run rẩy, hai hốc mắt đã hiện lên tơ máu chằng chịt, cơn oán hận trong lòng như nham thạch sắp phun trào ra khỏi miệng núi lửa.


"Cho đến tận bây giờ, các người cũng không cảm thấy có lỗi, đặc biệt là ông. Tô Thâm, ông không nhớ hôm nay là ngày giỗ của Tiêu Bắc sao? Ông vẫn đều đặn tổ chức tiệc mừng sinh thần hằng năm... Lương tâm của ông bị chó tha rồi!"


Triệu Gia Gia gào lên, tay siết chặt nắm đấm đập lên lồng kính khiến dòng điện chạm mạch xẹt ra tia lửa, vậy mà cô ta chẳng mảy may phản ứng gì.


Viên Mạnh Linh lúc này mới thấy điều quái dị ở chỗ Triệu Gia Gia, cậu liền âm thầm di chuyển linh lực lên hai mắt để nhìn ra ẩn tình phía sau cô.


Xung quanh Triệu Gia Gia có lớp khói đen dày đặc bao vây, ẩn trong lớp khói đen đó là đôi mắt xanh lá đang phát sáng. Nó nhìn chằm chằm cậu rồi để lộ ra nụ cười nham hiểm, hàm răng trắng tinh dán sát vào nhau tạo ra hình dáng y hệt trăng khuyết.


Là Thực Sinh Yêu?


Không đúng, con này còn mạnh hơn Thực Sinh Yêu gấp mười lần, nó có thể dễ dàng ẩn mình trước đôi mắt âm dương của cậu...


Mạnh hơn Thực Sinh Yêu, che mắt được Thông Linh Sư, xem ra nó là loại tiến hóa trở thành Thực Sinh Tinh.


Vào ngàn năm trước, khi ma giới và tiên giới nổ ra chiến tranh, Ma Quân đã vô tình tạo ra Thực Sinh Yêu, loại yêu quái chỉ có thể dựa vào sinh khí mà tồn tại. Mới ban đầu nó vẫn hữu dụng để mang đi tấn công những tiên quân bậc thấp, thế nhưng lâu dần, Ma Quân đã nhanh chóng cảm thấy Thực Sinh Yêu rất yếu nên đã không còn quan tâm đến nó nữa.


Thực Sinh Yêu được tự do hoành hành ở nhân gian, nhưng chúng không thể chỉ dựa vào việc ăn sinh khí để tồn tại nữa, thay vào đó chúng bắt đầu tấn công lẫn nhau, con mạnh hơn cắn nuốt con yếu thế hơn, sau đó dùng sức mạnh vừa thu được liên tục đi bắt linh hồn con người để tu bổ, dần dần sức mạnh của chúng trở nên vượt bậc tu thành Tinh.


Viên Mạnh Linh lo lắng rằng sẽ khó giải quyết chuyện này, ngay cả cậu cũng đánh không lại Thực Sinh Tinh, yêu khí của nó quá mức cường đại.


Thảo nào vụ việc xảy ra có chút cổ quái, Triệu Gia Gia đã qua ba mươi năm đang lẽ phải trông già nua như Tô Thâm, vậy mà một chút nếp nhăn cũng không có, nào là cửa tự động đóng, nào là lồng kính có điện... Một mình Triệu Gia Gia căn bản không thể làm hết những chuyện này.


Nói vậy thì cái lồng kính kia cũng là thứ do yêu thuật của Thực Sinh Tinh tạo ra... Dòng điện đó không tấn công chủ nhân của nó.


Triệu Gia Gia đứng dậy, cô tỉ mỉ quan sát đám người đang hoảng loạn gào thét kia, bọn họ người thì khóc lóc quỳ xuống cầu xin người thì liên tục mắng chửi, nhưng điểm khiến cô thấy buồn cười chính là trông họ chẳng khác nào đám diễn viên kịch câm.


"Các người không thấy được bộ dạng hèn hạ của mình ngay lúc này đâu, khoác lên người vỏ bọc sang trọng đó các người tưởng rằng có thể che đi vẻ mặt xấu xí của mình sao?"


Triệu Gia Gia nói xong liền phất tay một cái, làn khói xanh tím tiếp tục tản ra từ dưới những bàn tiệc, làn khói giống như lũ rắn từ từ len lỏi vào bên trong người của đám khách thượng lưu trước mặt.


Ngay lập tức bọn họ liền đau đớn ôm người, mặt nhăn nhó như trái khổ qua, ngoại hình của họ từ từ biến đổi thành những thân cây khô xơ xác chôn chặt trên đất.


"Cô dùng yêu thuật lên họ?"


Cậu loạng choạng đứng dậy, tay âm thầm cho vào túi cầm sẵn gương bát quái.


Triệu Gia Gia nghiến răng cười, cô thu tay lại sau đó tạo ra một quả cầu bằng khói, mắt phượng liếc nhìn cậu: "Một năm qua tôi nhẫn nhịn chờ đợi, thứ tôi muốn chính là đám người này phải chết!"


"Là mấy chục mạng người, trong đó cũng có người vô tội kia mà."


"Vô tội? Không! Bọn chúng đều là những con chó trung thành của Tô thường vụ, hơn nữa lão thị trưởng đó đã dung túng cho thuộc hạ của mình làm chuyện xằng bậy!"


Triệu Gia Gia hét xong, quả cầu trong tay cô lập tức ném về phía Viên Mạnh Linh, cậu phản xạ tuy có nhanh nhưng vẫn chật vật, bát quái đỡ lấy quả cầu nhưng bị yêu khí khiến cho vỡ nứt.


Cô nghiến răng, da dẻ cô bỗng nhiên nổi lên gân xanh quỷ dị, gương mặt từ từ biến dạng đến khó coi, làn khói xanh tím xung quanh cô lần nữa tỏa ra bao bọc lấy lồng kính.


Lập tức lồng kính đánh ra tia điện liên tục, khoảng cách cũng bắt đầu thu nhỏ. Những người bên trong bị nhấc bổng lên xếp thành từng hàng như cái mòi trong hộp.


Điện chạm đến tay Vu Văn Phụng và Tô Kim Duệ đầu tiên, họ la hét ầm ĩ vì cơn đau thấu tận xương tủy.


"Tiểu Hồng..."


Huệ Ý Lan nài nỉ gọi tên cô mong rằng sẽ gọi được người con gái ôn nhu kia, nhưng đáp lại bà chỉ là cái gật đầu.


"Phu nhân, chỉ trách bà xui xẻo đã yêu nhầm tên bại hoại như Tô Thâm."


Viên Mạnh Linh thừa lúc cô không chú ý mà ném đến bốn năm tấm linh phù, nó lao vùn vụt đến rồi bị khói xanh cản lại mà phát nổ.


Cậu tiếp tục móc ra một xấp giấy vàng ném lên không trung, sau đó hai tay bắt ấn miệng đọc chân ngôn: "Lâm - Binh - Môn - Giả - Giai - Trận - Liệt - Tại - Thiên!"


Xấp giấy vàng xếp thành một dãy như tấm lụa dài, chữ đỏ trên giấy đột nhiên xuất hiện rồi phát sáng, nó giống như mãnh long lao đến Triệu Gia Gia quấn quanh lấy cô.


Triệu Gia Gia gầm lên, mười móng tay vừa dài vừa nhọn mọc ra, cô hung hăng quơ quào cào rách linh phù, yêu khí bộc phát khiến cậu lùi lại hơn mười bước.


Huệ Ý Lan hai hàng nước mắt rơi lả chả, bà lần nữa cầu xin: "Tôi chết cũng được, ông ta chết cũng được, nhưng xin cô tha cho hai đứa con của tôi."


"Mẹ..."


Tô Kim Xuyên cố động đậy hay tay nhưng không được, chỉ có duy nhất Tô Kim Ảnh có thể nắm chặt lại bàn tay muốn đưa ra.


Triệu Gia Gia cũng khá là ngạc nhiên, yêu thuật khóa thân này người bình thường không thể chống lại được.


Chỉ trong chớp mắt, Tô Kim Ảnh có thể tự nhảy xuống đất, hắn sừng sững đứng đối diện Triệu Gia Gia.


Hắn mở miệng, nhưng giọng nói lại là của người khác: "Gia Gia... Em đừng như vậy..."


"Tiêu... Tiêu Bắc... Là anh sao?"


Triệu Gia Gia mở to hai mắt đã đỏ ngầu của mình nhìn hắn, sắc mặt Tô Kim Ảnh ám xanh ma mị, là bị nhập hồn.


Hắn đưa tay búng, lồng kính lập tức dừng phát điện, khoảng cách cũng dừng thu lại, hắn cứ thế mà dễ dàng bước ra bên ngoài.


Triệu Gia Gia thở gấp, bề ngoài xấu xí bỗng chốc biến lại thành một cô gái xinh đẹp quyến rũ như lúc đầu. Con Thực Sinh Tinh bám lên người cô gào lên: "Không được dừng lại, phải báo thù!"


"Gia Gia, đừng làm như vậy."


"Không được nghe hắn! Hắn không phải Tiêu Bắc..."


Một bên là giọng nói của Tiêu Bắc, một bên là tiếng gầm rú của con Tinh hung ác, hai thứ liên tục văng vẳng ép chặt tâm trí Triệu Gia Gia.


Triệu Gia Gia vừa gật đầu vừa lắc đầu như người điên kẻ dại, cậu nhanh trí bấm rách da tay để máu chảy ra, sau đó bắt ấn Nhật Luân, hô: "Binh!"


Linh lực cường kết thành hình người mặc giáp đội mão, tay cầm trường thương lao đến đâm thẳng vào người Triệu Gia Gia.


Thực Sinh Tinh bị đẩy ra từ phía sau lưng cô, nó la hét đau đớn nhưng vẫn cố bám chặt bả vai cô không buôn. Triệu Gia Gia trừng trừng hai mắt, cơ thể co giật liên hồi.


"Tại!"


Cậu lại hô một lần nữa, tướng quân lập tức hóa thành rồng trời xuyên thẳng qua người Triệu Gia Gia, ánh sáng chói lòa thiêu đốt Thực Sinh Tinh.


Ngay thời điểm nó sắp bị tan biến, Thực Sinh Tinh bỗng cười khanh khách: "Có chết thì cùng chết!"


Ngay lập tức làn khói xanh yếu ớt đó kết thành mảng dày đặc cứng cáp, xuyên thẳng qua tim Triệu Gia Gia.


Cậu kinh hãi hạ ấn, chạy đến muốn kéo cô lại, thế nhưng yêu khí đó đã ăn sâu vào tâm can cô, ánh sáng kia đã thiêu cháy yêu khí đồng nghĩa với việc thể xác của Triệu Gia Gia cũng bị tan biến theo.


Đôi mắt cô không chỉ chứa oán hận, mà còn là đau xót và luyến tiếc khi nhìn Tô Kim Ảnh, cô bất giác đưa tay đến, nhỏ gọi: "Tiêu Bắc..."


"Gia Gia, em thích váy cưới đính hoa hồng không?"


"Em thích, sao đột nhiên anh lại hỏi em vậy?"


"Triệu Gia Gia, anh có chuyện quan trọng muốn nói..."


"Thần thần bí bí làm gì không biết?"


"Triệu Gia Gia, em có đồng ý lấy Tiêu Bắc làm chồng không?"


"Em... Em nguyện ý..."


"Tiêu Bắc này xin thề sẽ yêu Triệu Gia Gia đến thiên hoang địa lão!"


Đoạn ký ước ngập đầy màu hồng đó thoáng qua tâm trí cô, nó giống như bọt biển dễ vỡ, chỉ cần một cái chạm nhẹ liền biến mất... Giống như Triệu Gia Gia cô vậy...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK