Dùng lời nói nguyên bản của Tư Mã nguyên là: Nếu nàng gặp tu sĩ giống Sư Thiên Lũ, chạy không thoát, vậy nằm xuống cho hắn đánh, đối phương dùng hết toàn lực cũng phải đánh nửa ngày mới có thể phá vỡ phòng ngự.
Điểm này thì Liêu Đình Nhạn tin tưởng, rốt cuộc dụng cụ phòng ngự lần này, Tư Mã Tiêu ước chừng làm nửa tháng, đứt quãng sửa lại rất nhiều lần, có thể khiến hắn tốn nhiều thời gian như vậy để làm ra, đồ vật đó đương nhiên lợi hại.
Liêu Đình Nhạn nghe hắn nói lời đó, liền ước lượng chuỗi ngọc hỏi: “Phá vỡ phòng ngự thì sao đây?”
Tư Mã Tiêu liền xùy một tiếng, Liêu Đình Nhạn nhìn thấy cằm hắn hơi hơi dương lên, ngón tay còn chưa hoàn toàn khép lại chống ở trên cằm, nói: “Trước đó ta đã đến rồi, nàng có thể tiếp tục nằm.”
Tổ tông “đỉnh thiên lập địa” thực tế thân cao chỉ một mét tám tám, phần đỉnh thiên còn lại, tất cả đều là khí tràng tự tin chồng chất lên.
Bất quá, xác thật hắn có bản sự để tự tin. Ngộ tính cao đến thái quá, thực lực mạnh đến nghịch thiên, Từ Tàng Đạo Quân, trên trời dưới đất chỉ có một, cũng hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất nhân.
Tư Mã thị chỉ còn lại mình hắn, lúc người còn bị nhốt ở Tam Thánh Sơn đã khiến cho các chư vị đại lão phải xếp trận địa sẵn sàng đón đánh, ra ngoài rồi làm Canh Thần Tiên Phủ lớn như thế cũng người ngã ngựa đổ còn toàn thân mà lui ra, có thể làm khôi thủ chính đạo chưởng môn Sư Thiên Lũ bó tay không có cách nào, còn có thể vung tay xé thiên lôi.
Nhưng mà, một nam tử lợi hại như vậy, ngẫu nhiên sao lại có hành vi ấu trí thế này?
Nhân lúc nửa đêm nàng đang ngủ, hắn xóa hết mặt của những người nhỏ điểm linh, vẽ lên cái mặt người có thể nói là kinh tủng kỳ quái, còn dám dõng dạc nói: “Như vậy nhìn không phải càng thêm đẹp tự nhiên.”
Phi, nửa đêm tỉnh dậy nhìn thấy ba bộ mặt người nhỏ điểm linh đã hoàn toàn thay đổi đứng ở mép giường, trong nháy mắt phim sinh hoạt liền biến phim kinh dị được chưa!
Liêu Đình Nhạn vẫn hoài nghi về thẩm mỹ của hắn, nhưng ngẫm lại hắn lựa chọn nàng, vậy thẩm mỹ khẳng định là không thành vấn đề, cho nên hắn chính là tiện tay.
“Đây, chỗ này cho chàng chơi, chàng muốn vẽ thế nào thì vẽ, đừng làm hỏng tiểu Nhất, tiểu Nhị, tiểu Tam của ta.” Liêu Đình Nhạn cho hắn một đống người nhỏ bằng gỗ còn trống. Đó là lúc trước nàng không có việc gì dùng gỗ làm ra, trong một lát đã khắc được rất nhiều.
Tư Mã Tiêu cũng không thèm nhìn những miếng gỗ đó, chỉ ra: “Tiểu Tam trong miệng nàng là ta điểm ra.”
Liêu Đình Nhạn: “…… Chúng ta vẫn đừng nên thảo luận đến vấn đề tiểu tam, thảo luận nhiều dễ cãi nhau.”
Tư Mã Tiêu: “Có ý tứ gì?”
hắn lại nói: “Nàng còn cãi nhau với ta?”
Liêu Đình Nhạn: “Vì sao ta lại không cãi nhau với chàng?” Tình lữ mà, nhiều ít đều sẽ cãi nhau, bây giờ chưa nháo, thuần túy là chưa gặp việc.
Tư Mã Tiêu: “Vậy nàng và ta cãi nhau một lần ta nhìn xem.” Vẻ mặt và động tác của hắn, giống như lúc trước tò mò nàng mắng chửi người, bảo nàng mắng một cái nhìn thử xem.
Liêu Đình Nhạn: “…… Bây giờ không tìm thấy không khí, lần sau rồi nói sau.”
Nàng chỉ thuận miệng nói, không nghĩ tới cái ‘ lần sau ’ này lại đến nhanh như vậy.
Thời gian này bọn họ ở tại Phong Hoa Thành của Sư Dư Hương, trong thành có rất nhiều tiểu tình nhân của nàng ta, lâu lâu có một dịp tới tự tiến chẩm tịch. Sư Dư Hương và những người này tìm hoan mua vui, sinh hoạt cá nhân vô cùng hỗn loạn, dù sao tất cả mọi người đều chơi bời thôi.
Trong đó có một tình nhân bí mật, một vị công tử Mộc gia ngoại phủ, ở đây cũng có danh phong lưu, mỗi lần đi qua Phong Hoa Thành đều phải tới pha trộn cùng Sư Dư Hương mấy ngày. Lần này hắn cũng tới, vừa lúc vào ngày này Liêu Đình Nhạn đang ngủ trưa trong hoa uyển của Sư Dư Hương, một giấc ngủ dậy liền phát hiện bên cạnh có nam nhân xa lạ đang ngồi, ái muội vuốt mặt nàng, thò sang nói mấy câu hạ lưu.
“Nghe nói gần đây nàng không tìm ai, thế nào, những người đó đều không thỏa mãn được thân thể dâm đãng này của nàng?” Ngữ khí đắc ý quen thuộc, còn định xoa ngực nàng.
Liêu Đình Nhạn ọe một tiếng, một chân đá hắn bay ra, lúc này mới hoàn toàn tỉnh lại. Bình thường Tư Mã Tiêu ở bên cạnh, nơi này những người khác không được phép cũng sẽ không tới, cho nên căn bản nàng không phòng bị. Làm sao nàng biết người này trước kia tới đây, đều không cần thủ vệ thông truyền, bởi vì hắn và Sư Dư Hương xem như yêu đương vụng trộm, trong nhà hắn còn có thê tử gia thế xấp xỉ, lại rất là hung hãn.
Tư Mã Tiêu vừa vặn rời đi trong chốc lát, trùng hợp khiến hắn gặp phải chỗ trống này.
“Á…… Nàng làm gì!” Mộc công tử tu vi không cao bằng nàng, bị nàng đá cho một cước đau đến kêu ra tiếng, nổi giận đùng đùng ngồi dậy mắng chửi.
Vận khí của hắn thực sự không tốt lắm, bởi vì lúc này Tư Mã Tiêu đã trở lại.
Chuyện phát sinh về sau, Liêu Đình Nhạn nhớ tới liền đau đầu ghê tởm. Tư Mã Tiêu lúc ấy cười một tiếng, cường ngạnh ấn tay nàng, không để ý nàng cự tuyệt, cưỡng bách nàng bóp nát đầu người nọ.
Cảm giác đầu người vỡ toang ở dưới tay mình, làm Liêu Đình Nhạn khắc sâu ký ức.
Lúc ấy nàng liền nôn ra, ở một bên nôn khan nửa ngày.
Tư Mã Tiêu không hiểu vì sao nàng phản ứng lớn như vậy, “Chỉ là giết người mà thôi.”
Liêu Đình Nhạn biết hắn không hiểu.
Thế giới bọn họ sinh ra không giống nhau, Tư Mã Tiêu cảm thấy giết người không sao, tựa như nàng cảm thấy không thể giết người, quan niệm của bọn họ đều đến từ chính thế giờ quan của mình, đại khái đều không có cách nào tán thành lẫn nhau.
Nàng lý giải Tư Mã Tiêu sinh ra ở một hoàn cảnh không giết người thì sẽ bị người giết, cho nên về chuyện hắn thích giết chóc, nàng không đánh giá, chỉ kiên trì ý tưởng nếu mình chưa bị bức đến tuyệt cảnh sẽ không động thủ giết người.
Tư Mã Tiêu lần này cũng không tức giận như lần trước đối mặt với Nguyệt Sơ Hồi, cho nên cũng không muốn tra tấn, là thái độ thấy sâu bọ mình không thích cho nên tùy tay giết chết, động thủ thực dứt khoát, cũng không có thời gian để Liêu Đình Nhạn lừa dối qua đi thì người đã chết rồi.
Nhìn thấy phản ứng của Liêu Đình Nhạn, Tư Mã Tiêu ngồi ở bên cạnh nhíu chặt mi, “hắn mạo phạm nàng, ta mới muốn nàng tự động thủ, chỉ là việc nhỏ mà thôi. Ta chưa bao giờ gặp ai giết người mà phản ứng lớn như vậy.”
Tuy hắn biết Liêu Đình Nhạn không thích giết người, nhưng cũng chỉ cảm thấy là nàng không thích mà thôi, tựa như nàng không thích ăn một loại kẹo đường dính răng, nhưng cứng rắn bắt nàng ăn, nàng cũng chỉ nhíu nhíu cái mũi, rót mấy ngụm nước, ở trong lòng mắng hắn hai câu.
hắn sinh ra ở ổ yêu ma, làm sao biết cô nương được nuôi dưỡng trong thời thái bình thịnh thế khó tiếp thu chuyện mình giết người đến mức nào. Lại làm sao lý giải được không thích giết người và không thích ăn cái gì, đối với Liêu Đình Nhạn mà nói, hoàn toàn khác nhau.
Liêu Đình Nhạn căn bản không nghe được hắn đang nói cái gì, đầu óc nàng vẫn là óc người vừa rồi bắn lên tay nàng, theo bản năng cảm thấy ghê tởm không chịu được, lau tay rất nhiều lần.
Thế giới của nàng, người giết người chung quy rất ít, người bình thường không ai dính dáng đến giết người. Dù là đánh giặc, cũng có rất nhiều binh lính bởi vì ở trên chiến trường giết người mà rơi vào bệnh tâm lý, không thể giải quyết được, Liêu Đình Nhạn làm sao lại không bị ảnh hưởng.
Nàng nôn khan nửa ngày, lau lau miệng, đứng lên lập tức vào phòng tìm một chỗ nằm xuống, Tư Mã Tiêu đi theo nàng vào phòng, nhìn thấy nàng nằm đưa lưng về phía mình, là tư thế cự tuyệt hắn tới gần.
Liêu Đình Nhạn hiện rất khó chịu, trong lòng lại tức giận, liền không muốn để ý đến ai. Nếu Tư Mã Tiêu chỉ là sư tổ sát nhân cuồng ma, nàng không dám vì chuyện này tức giận với hắn, nhưng hiện tại hắn không phải, nàng coi hắn là người thân mật nhất ở thế giới này, cho nên nhịn không được tức giận với hắn.
Tư Mã Tiêu lôi cánh tay nàng, Liêu Đình Nhạn hất văng tay hắn, mặt cũng không quay sang, uể oải nói: “Đừng nói chuyện với ta, hiện giờ không muốn nói chuyện với chàng.”
Tư Mã Tiêu không ý thức được vấn đề có bao nhiêu nghiêm trọng, hắn nhìn chằm chằm lưng Liêu Đình Nhạn, không hiểu được, “Đến tột cùng nàng làm sao vậy, chỉ bởi vì ta bắt nàng động thủ?”
Liêu Đình Nhạn trầm mặc một lát, vẫn thở dài, nói: “Chàng không thể như thế, trước nay ta không ngăn cản hoặc là cưỡng bách chàng làm chuyện gì, cho nên chàng cũng không thể đối xử với ta như vậy.”
Tư Mã Tiêu lớn thế này còn chưa từng có ai nói hắn không thể…… không, có kẻ từng nói, chỉ là trước nay hắn không để ý, ở chỗ hắn, chỉ có muốn làm và không muốn làm, không có chuyện không thể làm. Dưới bầu trời này, không có chuyện hắn không thể làm.
Nếu trước mặt không phải Liêu Đình Nhạn, Tư Mã Tiêu một câu vô nghĩa cũng lười nói, nhưng hiện tại hắn trầm khuôn mặt một lát, vẫn nói: “Ta biết nàng không thích giết người, nàng có thể không thích, nhưng mà không thể không mãi, nàng vẫn sẽ giết, sớm hay muộn thì có gì khác nhau.”
Liêu Đình Nhạn nhìn hoa văn trên màn đến xuất thần, kỳ thật nàng biết, nàng có nghĩ tới, có lẽ một ngày nào đó, nàng sẽ vì người phía sau này mà giết người, nhưng không thể như bây giờ. Tùy tùy tiện tiện, giết người giống như trò đùa vậy.
Chính là không cao hứng, tạm thời không muốn để ý đến hắn.
Nàng không cao hứng, Tư Mã Tiêu cũng không cao hứng, hắn chưa bao giờ là người có tính tình tốt gì, thái độ đối với Liêu Đình Nhạn đã là để ý và khoan dung mà đời này hắn chưa bao giờ từng có.
Tư Mã Tiêu xoay người đi ra ngoài.
Liêu Đình Nhạn không quản hắn, nàng ngủ một giấc, thế nhưng làm một ác mộng, tỉnh lại rồi một ngày hai bữa cơm bình thường đều không muốn ăn, thật sự là không ăn nổi. Người nhỏ điểm linh giơ chùy gỗ nhỏ tời gần, muốn đấm lưng cho nàng, Liêu Đình Nhạn xua xua tay cự tuyệt. Tiểu hắc xà bò tới muốn chơi cùng nàng, Liêu Đình Nhạn cũng không động đậy.
Tư Mã Tiêu ở bên ngoài ba ngày, tiêu hơn nửa tức giận mới trở về. hắn không muốn phát giận với Liêu Đình Nhạn, nhưng nhả ra, trong lòng vẫn cứ bực bội, giống như về lại trạng thái ban đầu, lúc còn chưa gặp được Liêu Đình Nhạn.
hắn trầm khuôn mặt đi ở hành lang dài trong hoa uyển của Sư Dư Hương, vạt áo và tay áo đong đưa đều mang theo lệ khí. đi sắp tới cửa, hắn dừng một chút, vẫn đi vào.
Người không ở đây. hắn thực nhanh rời đi, cảm thụ một chút, thế nhưng không cảm giác được hơi thở của nàng ở bất kì chỗ nào chung quanh.
Nàng đi rồi? Bởi vì sợ hãi, bởi vì việc nhỏ này mà rời khỏi hắn?
Tư Mã Tiêu vung tay áo, toàn bộ vườn hoa trong hoa uyển cẩm tú đều sụp xuống. hắn nhìn cũng không nhìn, môi mỏng căng thẳng, đầy người hàn khí đi tìm theo một hướng. trên chuỗi ngọc, có thuật pháp có thể để hắn truy tra tìm người.
hắn vẫn luôn đuổi tới bờ sông, thấy được hình bóng quen thuộc kia.
Liêu Đình Nhạn ngồi ở chỗ đó cầm một cần câu, đang câu phi diêu. Phi diêu là một loại yêu thú trong quãng sông này, bình thường rất khó câu được, Tư Mã Tiêu nhìn thấy bên cạnh nàng bày một cái thùng to đựng vài con phi diêu, còn mồi nàng dùng để câu phi diêu là những con rắn lúc trước bắt ở Lôi Minh sơn cốc.
Hóa ra khi đó nàng thu thập những con rắn là để câu phi diêu, nàng làm thế nào biết trùng trong Lôi Minh sơn cốc có thể câu phi diêu?
Tư Mã Tiêu phát hiện nàng cũng không muốn bỏ đi, tức giận trên người tan đi một chút, hắn đứng ở dưới tàng cây cách đó không xa, nhìn chằm chằm bóng dáng Liêu Đình Nhạn, không có ý định tiến lên.
hắn vẫn không cảm thấy mình làm sai chỗ nào, nhưng hắn cảm giác được Liêu Đình Nhạn rất khó chịu, sau khi hắn biết nàng, lần đầu tiên ở chỗ nàng cảm nhận được tâm tình trầm trọng này.
hắn đứng ở sau thân cây, nhìn Liêu Đình Nhạn câu phi diêu khó câu, nhìn nàng vẻ mặt hậm hực, ủ rũ cụp đuôi ngồi tại chỗ nhóm lửa, nướng phi diêu.
Mùi hương bốn phía, chính nàng lại không ăn, hình như là nghĩ đến cái gì lại cảm thấy ghê tởm, nhìn tay mình, lấy nước ra rót hai ngụm.
Tư Mã Tiêu cảm thấy thực bực bội, tay lột xuống một đống lớn vỏ cây trên thân cây.
Liêu Đình Nhạn: “Ta không muốn ăn.”
Nàng giống như lầm bầm lầu bầu giống, “Lúc trước chàng nói muốn đi Lôi Minh sơn cốc, ta lật một quyển du ký, nói trùng ở Lôi Minh sơn cốc có thể câu phi diêu. Thịt phi diêu thực mỹ vị, vốn dĩ muốn cùng chàng nếm thử.”
Tư Mã Tiêu: “……”
hắn đi qua, ngồi ở đối diện Liêu Đình Nhạn, cầm lấy phi diêu đã nướng xong, cắn một miếng, mặt không biểu tình ăn hết toàn bộ con phi diêu.
Liêu Đình Nhạn còn ở đó, khuôn mặt rầu rĩ lại đưa cho hắn một con. Tư Mã Tiêu không muốn cầm, nhìn biểu tình của nàng, vẫn duỗi tay nhận.
Liêu Đình Nhạn: “Về sau chàng không thể như thế.”
Tư Mã Tiêu ném phi diêu xuống, “Vì một chuyện nhỏ như vậy, nàng tức giận với ta?”
Liêu Đình Nhạn lau nước mắt, nức nở một tiếng.
Tư Mã Tiêu cầm lấy phi diêu vừa ném xuống, “…… Ta đã biết.”
Tư Mã Tiêu: “Ta cũng không mắng nàng, cũng không giận nàng, ta đã đáp ứng rồi.”
Liêu Đình Nhạn nước mắt rớt xuống, “Ta bị ác mộng.”
Tư Mã Tiêu ăn không vào, cả người hắn đều khó chịu, vứt bỏ phi diêu trong tay, một tay ôm lấy cổ Liêu Đình Nhạn, kéo nàng qua, ngón cái dùng sức lau nước mắt nàng, “không được khóc.”
Liêu Đình Nhạn nhìn vết thương trên ngón tay hắn, đôi mắt nháy nháy, lại rớt một hạt nước mắt vào trong lòng bàn tay hắn. Sườn mặt nàng dựa vào bàn tay Tư Mã Tiêu, đôi mắt nhìn hắn, “Nếu về sau còn có chuyện gì ta nói không muốn làm, là thật sự không muốn làm, chàng không cần cưỡng bách ta.”
Tư Mã Tiêu nhìn nàng, tiến lên dán vào trán nàng, “Ta đã biết.”
nói đến dây, thanh âm lại thấp hơn, có chút ảo não, “Nàng đừng khóc.”
Dùng môi dán dán lên đôi mắt nàng, là tư thế trấn an thực không thuần thục.