"Huyên. Không phải..."Lôi Tư Lạc gọi lớn nhưng mà Từ Khả Huyên dứt khoát chạy rất nhanh ra khỏi nhà của Lôi Tư Lạc.
Nhìn Từ Khả Huyên chạy ra ngoài, những giọt nước mắt vẫn còn vương trên khóe mi, Lôi Tư Lạc lại phải chứng kiến hình ảnh này một lần nữa, chính là giống cái ngày nàng bức Từ Khả Huyên đến phát tiết. Lôi Tư Lạc nhìn cô gái tóc vàng trong nhà mình, nàng chỉ nhỏ nhẹ nói.
"Veena, mau mặc quần áo vào" Lôi Tư Lạc ngồi trên ghế sofa ôm mặt đau khổ.
Veena nghe lời liền quay trở lại phòng.
Hai người lại một lần nữa vì hiểu nhầm mà đánh mất nhau hay sao? Lôi Tư Lạc khóc lên trong đau đớn, lấy tay gạt hết mấy ly nước ở trên bàn xuống vỡ tan tành, Lôi Tư Lạc muốn phát điên lên mất, nàng không muốn Từ Khả Huyên hiểu nhầm giống như nàng đã hiểu nhầm chị ấy vào bảy năm trước.
Vài ngày trôi qua, Lôi Tư Lạc lại đắm chìm trong công việc và rượu, hai người cũng coi như không còn cơ hội nữa, có lẽ đúng như mọi người nói "chuyện tình đẹp là chuyện tình dở dang".
Từ Khả Huyên cũng chẳng khá khẩm hơn Lôi Tư Lạc, liên tục nghĩ về Lôi Tư Lạc và cô gái tóc vàng hôm trước là một đôi, hóa ra chỉ có mình cô là chấp nhận chờ đợi, từ chối bao nhiêu người chỉ để đợi một người.
Lôi Tư Lạc gọi điện cho Lục Hinh Nhi tới nhà, nàng hiện tại rất loạn và cần một lời khuyên chân thành. Lục Hinh Nhi vừa tới đã thấy Lôi Tư Lạc ngồi trên ghế sofa, trên bàn là một chai rượu, từ lúc trở về Lục Hinh Nhi cũng biết bạn thân mình thay đổi rất nhiều, nhất là thói quen uống rượu, ngày xưa cậu ấy chỉ uống một chút đã say vậy mà giờ tửu lượng của Lôi Tư Lạc phải tính bằng chai.
"Lạc Lạc, cậu bị điên hay sao mà ngày nào cũng uống nhiều rượu như vậy?"Lục Hinh Nhi ngồi xuống bên cạnh nói.
Nhìn thấy bạn mình, Lôi Tư Lạc không chịu được xúc động mà dựa vào vai Lục Hinh Nhi:" Hinh Nhi, tớ buông tay Huyên rồi, chị ấy ở bên Hồ Minh Thoái tốt hơn đúng không?" Lôi Tư Lạc mơ màng nói.
Kéo bạn mình ngồi dậy, Lục Hinh Nhi tức giận chỉ muốn tát cho người kia một phát để cậu ta có thể tỉnh:" Chẳng ai hạnh phúc khi ở cạnh người mình không yêu cả, chị Huyên không yêu anh ta, tớ đã chứng kiến Hồ Minh Thoái tỏ tình với chị ấy nhưng đã bị từ chối. Cậu lúc nào cũng nghĩ rời xa nhau để tốt cho người kia nhưng chẳng bao giờ nghĩ được rằng ở bên cạnh nhau thì sẽ tốt cho cả hai" Lục Hinh Nhi không nói nhỏ nhẹ với Lôi Tư Lạc nữa mà quát thẳng vào mặt đối phương.
"Cậu nói gì? Huyên từ chối anh ta, không phải buổi tiệc vừa rồi tớ đã thấy anh ta hôn Huyên hay sao?" Lôi Tư Lạc ngồi phắt dậy vẻ mặt bất ngờ.
Vừa nghe đến hôn, Lục Hinh Nhi cũng không biết rõ tại sao nhưng cô biết Từ Khả Huyên lâu nay vẫn luôn chỉ đợi một mình Lôi Tư Lạc.
"Tớ không biết nhưng biết đâu cậu nhầm, cậu đã nghiêm túc nói chuyện với chị ấy chưa? hai người vì hiểu nhầm đã phải xa nhau một lần, đừng để nó xảy ra lần nữa. Cậu có biết chị Huyên bảy năm qua có bao nhiêu người tán tỉnh, tỏ tình với chị ấy hay không? vậy mà chị ấy vẫn ngu ngốc chỉ đợi một mình cậu. Thật tình tớ muốn khuyên chị ấy bỏ cuộc từ lâu cho rồi vậy mà chị Huyên vẫn cố chấp đợi cậu, nếu Lôi Tư Lạc không phải bạn của Lục Hinh Nhi này thì tớ đã cùng An đánh chết cậu rồi dù sao chị Huyên cũng là thần tượng của tớ" Lục Hinh Nhi nhìn Lôi Tư Lạc bằng ánh mắt sắc như dao.
"Này!!! cậu là bạn thân của tớ đấy" Lôi Tư Lạc bị dọa đến sợ hãi.
"Đi xin lỗi chị Huyên mau, không thì đừng gọi tớ là bạn" Lục Hinh Nhi lườm nguýt.
Mặc dù cả hai nói chuyện hơi căng thẳng nhưng mà đã lâu rồi không nói chuyện với nhau nên đôi khi vẫn có nhưng tiếng cười đùa, Lục Hinh Nhi dành cả buổi sáng để đả thông tư tưởng cho Lôi Tư Lạc, hơn nữa còn dọa rằng nếu Lôi Tư Lạc không giữ được Từ Khả Huyên thì sẽ tuyệt giao. Lôi Tư Lạc cũng hứa rằng sẽ đi xin lỗi Từ Khả Huyên và giải thích cho chị ấy hiểu vì sao mình bỏ đi lâu như vậy.
Hai ngày sau, vốn dĩ hôm nay khối lượng công việc không nhiều nên từ đầu giờ chiều Lôi Tư Vân đã kéo chị mình đi ra ngoài chơi cho khuây khỏa, cả hai người cũng lâu lắm rồi không đi chơi cùng nhau, từ khi về nước Lôi Tư Lạc cũng chỉ có biết cắm đầu vào công việc mà quên mất đứa em gái nhỏ này.
Lôi Tư Vân bây giờ cũng hai mươi tư tuổi rồi, vừa mới học xong đại học bây giờ đang chuẩn bị làm người mẫu độc quyền của Doris.
Đi đằng sau Lôi Tư Lạc lắc đầu thở dài, thực ra trung tâm thương mại này cũng là thuộc quyền sở hữu của tập đoàn Doris chẳng hiểu sao Lôi Tư Vân cứ bắt nàng đi bằng được, ở nhà đâu có thiếu thứ gì đâu. Nhưng mà Lôi Tư Lạc đồng ý đi chơi là bởi vì em gái mình hôm nay muốn giới thiệu bạn trai đã yêu được sáu năm cho mình, Lôi Tư Lạc bên ngoài tỏ ra bình thản nhưng bên trong cũng rất nóng lòng muốn nhìn mặt em rể tương lai.
Mặc dù chiều cao của Lôi Tư Vân không bằng Lôi Tư Lạc nhưng nhan sắc của cả hai người cũng một chín một mười, đều là các đại mỹ nhân của Lôi Gia nhiều người thèm muốn, Lôi Tư Vân từ khi còn đang học đại học đã bắt đầu đi làm người mẫu của Doris. Sau vài năm cũng học hỏi được không ít kinh nghiệm, sau này sẽ vừa làm người mẫu vừa vào làm việc ở trong công ty của gia đình.
Cả hai vào một cửa hàng đồ ăn châu âu, Lôi Tư Vân nói bạn trai mình một lát nữa sẽ đến nói Lôi Tư Lạc đợi một chút.
Trong lúc ngồi đợi Lôi Tư Vân cần ra ngoài nghe điện thoại để Lôi Tư Lạc ngồi một mình, tận dụng thời gian Lôi Tư Lạc lấy iPad từ túi xách ra xem văn kiện. Nhân viên phục vụ đem trước một chai rượu vang loại đắt tiền nhất của nhà hàng tới bàn, lúc ngước mắt lên cảm ơn phục vụ bỗng dưng Lôi Tư Lạc nhìn thấy một bóng người quen thuộc là Từ Khả Huyên.
Cất chiếc iPad vào túi xách, Lôi Tư Lạc đứng dậy tiến lại gần phía Từ Khả Huyên, nàng đang nợ chị ấy một lời xin lỗi.
"Huyên..."
Còn đang loay hoay tìm bàn Từ Khả Huyên lại nghe thấy tiếng gọi của Lôi Tư Lạc.
Không biết cảm giác bây giờ là sao nhưng mà Từ Khả Huyên bây giờ đối với Lôi Tư Lạc nửa chán ghét nửa nhớ nhung. Mặc dù Lôi Tư Lạc có một sự thay đổi rất lớn nhưng không thể phủ nhận vị trí của em ấy ở trong tim, Từ Khả Huyên vẫn còn rất yêu người kia. Đứng trước Từ Khả Huyên, Lôi Tư Lạc bây giờ không thể nào trở thành người kiêu căng ngạo mạn như đối với người khác được.
" Em đến ăn sao? Chị đang tìm bàn đã đặt" Từ Khả Huyên vì chuyện của mấy ngày trước nên vẫn chưa thể đối diện với Lôi Tư Lạc vừa nói vừa cúi nhìn điện thoại, cách nói chuyện cũng rất xã giao như thể hai người xa lạ vậy.
Thấy Từ Khả Huyên chỉ liếc nhìn mình một cái, biết rằng chị ấy đang hiểu nhầm chuyện hôm trước, Lôi Tư Lạc buồn bã: " Huyên em xin lỗi, chúng ta nói chuyện được không? ít nhất em muốn giữa chúng ta không còn hiểu nhầm gì nữa".
Nhìn Lôi Tư Lạc, Từ Khả Huyên hơi bất ngờ, bộ dạng cao ngạo của em ấy vì một câu xin lỗi mà biến mất, bỗng dưng bóng hình cô game thủ Lôi Tư Lạc ngày xưa lại xuất hiện Từ Khả Huyên lại mủi lòng. Chính là đối diện với Lôi Tư Lạc như vậy cô không có cách nào giận em ấy được, Từ Khả Huyên trong đầu đang rất quay cuồng nhưng mà vì cuộc hẹn nên vẫn phải xem lại mình đã đặt bàn số bao nhiêu.
" Giữ chúng ta có tồn tại hiểu nhầm hay sao?" Từ Khả Huyên nhìn Lôi Tư Lạc nghi hoặc.
Gật đầu lia lịa, Lôi Tư Lạc chỉ muốn giải thích người xuất hiện ở phòng cô hôm trước không phải như Từ Khả Huyên nghĩ, nhưng mà nhìn bộ dạng này của Lôi Tư Lạc, Từ Khả Huyên chẳng thể nào tức giận được cô mỉm cười nhìn Lôi Tư Lạc.
"Cô gái hôm trước ở nhà em không phải như chị nghĩ, đấy chỉ là cháu của em thôi. Huyên, em xin lỗi, vì hôm ấy đã thờ ơ đối với chị."
Lôi Tư Lạc không nhịn được, nàng thật sự muốn khóc ở đây mất, bao nhiêu dũng khí rèn luyện ở bên nước ngoài, kiêu căng ngạo mạn đều biến mất hết mỗi khi đối mặt với Từ Khả Huyên.
Đôi mắt của Lôi Tư Lạc bỗng nhiên long lanh, sau khi biết rằng mình đã hiểu nhầm hơn nữa là khuôn mặt thống khổ của người kia làm Từ Khả Huyên lại không kiềm chế được cảm xúc của bản thân, đây chính là Lôi Tư Lạc mà cô yêu mến: "Nhìn bộ dạng của em bây giờ rất giống cô sinh viên nhỏ ngày xưa mà chị yêu".
"Sau bao nhiêu chuyện, lẽ ra chị nên ghét bỏ em mới đúng. Vậy mà nhìn em thế này chị chẳng thể nào tức giận được dù chỉ là một chút" Từ Khả Huyên cũng chẳng thể hiểu được bản thân mình, cô rất dễ dàng mủi lòng trước Lôi Tư Lạc.
Nắm lấy tay của Từ Khả Huyên, Lôi Tư Lạc ánh mắt cầu mong: " Cho em một cơ hội giải thích được không?".
Làm sao mà Từ Khả Huyên có thể từ chối được đối với cái ánh mắt kia cơ chứ, suy nghĩ một phút cuối cùng Từ Khả Huyên cũng gật đầu, tại sao cô chẳng thể nào kiên cường, nghiêm túc mỗi khi đứng trước bộ dạng này của Lôi Tư Lạc vậy.
"Em có biết bàn 15 ở đâu không?" Từ Khả Huyên hỏi, dù sao hôm nay cô cũng có hẹn.
Nghe xong câu hỏi Lôi Tư Lạc bỗng giật mình: " Bàn 15 là bàn của em mà".
Cả hai đều tròn mắt nhìn nhau.
——————————
Sắp ngọt lại rồi ạ ;>
Danh Sách Chương: