Có đôi khi nghĩ lại, thực ra tôi không hiểu chuyện gì, chuyện không hiểu rõ ràng nhất là ý trong lời của Hà Trừng nói. Em ấy cái người này à, tôi hiểu rất rõ em ấy, muốn đùa giỡn nói vài lời trêu chọc tôi nhưng tôi không có hiểu ý, em ấy nhất định sẽ không nhắc lại, hơn nữa em ấy thực sự rất thích ngắt quãng để chọc tôi, còn hay chơi chữ.
Nghĩ, cứ như vậy bỏ qua thì rất thua thiệt.
Ba mẹ em muốn ra ngoài du lịch mấy ngày-- đi đâu chứ?
Chu Tiểu Dĩ ngu chết đi được.
Ban đêm trời tối trăng mờ sẽ khiến người ta cảm thấy phiền muộn, mùa hè côn trùng rất nhiều, lũ côn trùng trong bụi kêu vang, có lẽ là dế mèn, dù sao tôi biết trong đám côn trùng, có thể kêu vang trong đêm cũng chỉ có dế mèn.
Bởi vì lời Hà Trừng mời tôi tới nhà em ấy khiến tôi hoàn toàn mất ngủ, thứ nhất: tôi nghĩ em ấy nói một tuần, có phải ý là tôi có thể ở nhà em ấy cả 1 tuần?, thứ hai: tôi nên tìm lý do gì mới có thể quang minh chính đại biến khỏi nhà một tuần.
Thực sự rất khó, tuy con người tôi đôi khi rất ham chơi nhưng trong ấn tượng của tôi đi chơi suốt đêm không về thì chỉ có một lần là sinh nhật Phùng Giang, tôi ở nhà cậu ấy một đêm.
Khó làm nhất là cớ cho chuyện này, tôi phải phân tích rốt cuộc có nên đem sự thật nói cho ba mẹ không, Hà Trừng là một người con gái, tôi qua nhà em ấy là chuyện rất bình thường, mà em ấy trong mắt ba mẹ tôi chỉ là một người bạn bất ngờ xuất hiện, tuy là lấy thân phận bạn thân qua chơi một chút thì có thể lý giải, nhưng thời gian một tuần... sẽ rất khó làm.
Nếu không thì đem nhân vật Hà Trừng đổi thành Phùng Giang?
Có vẻ không khác nhau gì cả.
Trước khi ngủ tôi còn đang suy nghĩ đối thoại giữa tôi và ba mẹ, nghĩ đến phản ứng của họ, nghĩ đến lời ba mẹ nói thì tôi nên dùng thái độ gì.
Người chột dạ thường dễ suy nghĩ nhiều, cuối cùng vẻ lo lắng của bản thân không kiềm được, quá kích động quá bình tĩnh quá khẩn trương... với tôi mà nói đều là chuyện xấu.
Nhưng nghĩ ngược lại có thể tôi sẽ thoải mái, nhưng ngược không có chuyện gì sao?
Bị cái vấn đề kia quấy nhiễu, mặc dù ngủ trễ nhưng vẫn như cũ dậy sớm, 9 giờ từ trong phòng ló ra, mẹ nhìn tôi với vẻ mặt vô cùng tò mò, có lẽ cảm thấy ngày nghỉ mà tôi sớm vậy đã thức, thực sự hiếm có, bất quá cũng có thể do bà không muốn làm bữa sáng cho tôi.
Sau khi rửa mặt xong, tôi ngồi xuống bên cạnh mẹ, ba đã đi làm, tôi cùng mẹ xem nửa tập phim truyền hình, nửa tập này trong phim nữ chính trong chớp mắt từ 8 tuổi thành 18 tuổi, cắt một cái thật tốt ngay cả trong 10 năm cũng không cần viết.
Cảnh nữ chính xuất hiện lần đầu tiên sau 10 năm chính là ngẩng đầu nhìn hoa tuyết tung bay đầy trời, tôi nghe mẹ tôi Woa một tiếng.
Còn tưởng rằng mẹ sẽ cảm thán cảnh quay đẹp cỡ nào ai ngờ mẹ nói:
"Khi còn bé mắt 2 mí rõ ràng vậy mà lớn lên sao thành 1 mí rồi."
Nói xong mẹ tặc lưỡi hai cái:
"Tại sao chứ?"
Tôi vội trả lời:
"Bởi vì đổi diễn viên."
Mẹ quay đầu nhìn tôi, bổng nhiên nở nụ cười:
"Nói rất có lý."
Mặc dù coi như không cam lòng nhưng mẹ vẫn nấu cho tôi một tô mì, chặc, nghe có cảm giác mẹ đặc biệt không thương tôi nhưng thật ra mẹ rất yêu tôi, phần yêu này thể hiện ở buổi tối ngày nhập học năm nhất, ba lén nói cho tôi biết, sau khi ba mẹ rời khỏi trường, mẹ ở trên xe nhỏ giọng khóc nức nở.
Những lời đó làm cho tôi khóc khi biết quá muộn, làm cho Ngư Ngư lúc đó đã cho tôi là người ở nhà là đại tiểu thư, là đóa hoa được dưỡng thành trong phòng kín, không chịu nổi một chút thất bại, đối với tôi đặc biệt cẩn thận, rất sợ chuyện kia xúc phạm tới tôi, đùa giỡn quá đại tiểu thư sẽ giận.
Tôi nghĩ mẹ tôi còn có thể khóc lần nữa bởi vì xa cách.... có lẽ là lúc tôi kết hôn, nhưng bây giờ tôi sẽ không kết hôn.
Nói như vậy, tôi có phải nhân đó ra quỹ, mọi người nhìn tôi là vì không để mẹ khóc, ra quỹ rồi!
Thực sự có hiếu, có hiếu...
Nghĩ hơi xa, tôi nuốt miếng mì cuồi cùng xuống, sau khi ăn xong lau miệng, lại trở về phòng khách ngồi xuống cạnh mẹ, một tập mới đã bắt đầu, có thể là ở nhà quá nhàm chán, xem như vậy dĩ nhiên cảm thấy có chút hay.
Sau khi kết thúc một tập, tôi lấy một trái táo trên bàn lên, chuẩn bị cắn thì bị mẹ ngăn lại.
"Còn chưa rửa, rửa đi."
Tôi Ah một tiếng, không nhúc nhích, chỉ chuyển động trái táo trong tay, chuẩn bị đem chuyện đi suốt 7 ngày không về nói cho mẹ biết.
"Chuyện là..." Tôi nuốt nước bọt, "Con có người bạn, ba mẹ em ấy đi du lịch ở nhà một mình, con muốn qua cùng em ấy mấy ngày."nói xong tôi cẩn thận quan sát nét mặt của mẹ.
Mẹ quay đầu liếc tôi, hỏi:
"Ai?"
Cũng không cần đi con đường dối trá, vừa nói dối liền lắp bắp, hơn nữa chuyện này quả thực không cần nói dối.
"Một học muội đại học, tụi con học cùng trường Cao trung, em ấy ở sát bên con, quan hệ vô cùng tốt, con sợ em ấy buồn." suy nghĩ một chút liền bổ sung: "Thành tích của em ấy rất tốt."
Từ nhỏ, mẹ tôi chỉ hi vọng tôi chơi cùng mấy bạn nhỏ thành tích xuất sắc, chỉ cần tôi và học sinh khá giỏi ra ngoài, mẹ sẽ rất vui vẻ tiễn tôi đi, cũng dặn chúng tôi cùng nhau học cho giỏi, tôi nghĩ ý nghĩ này cũng sẽ không thay đổi, dù sao tôi cũng là con của mẹ.
Ở trong mắt người lớn, học sinh giỏi nhất định sẽ sống rất tốt, tác phong đàng hoàng, không quen mặt xấu của người giỏi khi mà họ còn biết lưu manh, trêu chọc người 'thấp' hơn họ.
Mẹ nghe xong không nhúc nhích, nhìn chằm chằm tôi, tôi bỗng khẩn trương, trái táo chơi trong tay không biết nên dừng lại hay không.
Đang lúc khuôn mặt cười sắp cứng lại, mẹ đã hỏi:
"Không phải là Đường Sóc tới, muốn đi gặp nó?"
Tôi bật cười:
"Tất nhiên là không phải."
Thì ra vừa rồi mẹ nghi ngờ là bởi vì Đường Sóc, điều này làm cho tôi yên tâm, đối với vấn đề này, tôi có thể cho mẹ một biểu tình phủ nhận chắc chắn.
"Thật là học muội, mẹ không tin bây giờ con gọi điện cho em ấy, hơn nữa nếu thực sự là Đường Sóc, sao con lại đi 1 tuần, gặp 1 lần không phải xong sao." quả nhiên buông ra sẽ tốt hơn, những lời tôi nói đặc biệt trôi chảy, tự tin tự nhiên.
Mẹ Ừ một tiếng, lại hỏi:
"Đi một tuần lâu như vậy có phiền con bé không?"
Tôi không quan tâm:
"Nhà em ấy chỉ có mình em ấy, giữa bạn bè có gì gọi là làm phiền, hơn nữa là em ấy bảo con tới."
Theo tôi thấy, mẹ nói vậy thì chuyện này hơn phân nửa đã đồng ý, sau đó mẹ hỏi tôi giải quyết vấn đề ăn uống thế nào, sau khi tôi trả lời từng thắc mắc, mẹ chê cười tôi, nói ở đâu mà bồi học muội, là đi để người ta chăm sóc mới phải.
Những lời này nói thật hay, hơn nữa nhìn dáng vẻ của mẹ tôi, rõ ràng cho thấy không muốn chiếu cố tôi, ngay cả làm bữa sáng cho tôi, cũng là vẻ ghét bỏ. Cho nên mẹ cảm thấy thoát khỏi tôi 1 tuần cũng không phải chuyện xấu.
Lúc ăn trưa, mẹ và ba cũng nói chuyện này, ba thoạt nhìn không có ý kiến gì, ông chỉ xem tôi giao tiếp rộng với bạn bè, chỉ là đi một tuần làm cho ba có chút do dự.
Cũng may mẹ tôi đã đứng về phía tôi, ba tôi nghe mẹ nói một người tốt, mẹ tôi tùy tiện khuyên bảo một chút ba đã đồng ý.
Sau khi chuyện này kết thúc, mẹ tôi chậm rãi nói:
"Sáng Tiểu Dĩ đề cập chuyện này với tôi dáng vẻ rất khẩn trương, tôi còn cho là có chuyện."
Tôi: Ha ha ha.
Quả nhiên tôi không che giấu được biểu tình của mình.
Sau khi ăn xong tôi hưng phấn bừng bừng đem chuyện này chia sẻ với Hà Trừng, kể từ khi mở video đóng cửa, giọng nói đã bị quẳng ra sau cánh cửa, tôi lăn một vòng trên giường, nhìn em ấy trong màn hình, hỏi:
"Ngày mai khi nào thì chị đi?"
Ở bên kia, em ấy cũng vừa cơm nước xong, cầm khăn lau miệng, nhìn tôi nói:
"Ở nhà chờ em, ba mẹ 9 giờ sáng bay, em tiễn ba mẹ ra sân bay, trở về thuận tiện mang theo chị luôn."
Tôi Ồ một tiếng thật dài liền nghe em ấy nói:
"Bất quá, em có nói cho chị tới ở 1 tuần hả?"
Tôi sửng sốt:
"Hả?"
Chẳng lẽ, em ấy chỉ muốn để tôi qua gặp em ấy một chút?
Xấu hổ, cái này thực sự đặc biệt xấu hổ.
Tôi nuốt nước miếng, đột nhiên cảm thấy tay không biết đặt ở đâu, may là không phải mặt đối mặt nói chuyện, tôi tâm thần bấn loạn nhưng vẫn có thế che giấu camera.
Tôi hỏi:
"Không phải sao?"
Em ấy nhún vai, mặt bất đắc dĩ:
"Chị đã muốn đến 1 tuần, em liền thu nhận chị."
Tôi: ...
Hà Trừng em ấy thay đổi rồi!
-------------------------
Chu tỷ thật tội nghiệp :v
Ps. Cuối tuần tốt lành!^^
Danh Sách Chương: