Hạ Tịch một trăm tám vạn lần cũng không dám mở tưởng tới việc Tần Việt sẽ làm ra loại động tác tương tự với cậu, đồng chí nam thần ơi anh có biết hay không, cái mặt này của anh không thể đến gần người khác được đâu, dễ phạm quy lắm!!!!
Tuy bản thân Hạ Tịch cũng thuộc dạng da dày hơn da trâu thế nhưng giai đẹp ở khoảng cách gần như thế cậu cũng không tránh được đỏ mặt, ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ không dám động đậy.
Cậu lùn hơn Tần Việt nửa cái đầu, muốn hoàn thành động tác này đồng chí nam thần không thể không cúi đầu, hơn nữa tay hắn còn đỡ gáy Hạ Tịch, trông không khác gì một đôi tình nhân thân mật khăng khít.
Nhưng Tần Việt không nghĩ nhiều, hắn chỉ cảm thấy tay Hạ Tịch lúc nào cũng lạnh, không đáng tin nên mới dùng trán kiểm tra độ ấm, sau đó mới kéo Hạ Tịch lại.
Bởi vì động tác mang độ khó cao, thành công khiến nhiệt độ trên mặt Hạ Tịch tăng nhanh một cách chóng mặt, Tần Việt cau mày buông cậu ra:
"Nóng như vậy còn không nghe lời."
Nguy cơ về dấu hôn còn chưa biến mất, nam chính lại dám rù quyến thả thính thêm, Hạ Tịch thầm nghĩ sau này nếu cậu mà nổi thú tính thì đừng có mà khóc.
Tuy là thế nhưng cậu vẫn không có ý định uống thuốc, thôi tránh Tần Việt đổ đi vậy.
"Nước ở đâu?"
"À, à, trong tủ lạnh."
Đến nước ấm cũng không có? Bí quyết gì để thằng nhóc này sống đến bây giờ vậy?
Tần Việt nhìn phong cách ăn mặc gần như trần truồng của cậu càng tức giận thêm: "Cậu qua bên kia nằm."
Hiện tại Hạ Tịch nào dám làm trái lời đại ca, nhanh như chớp vội vàng quay trở lại phòng mình đắp chăn đàng hoàng, bọc bản thân thành con sâu béo, trong tay còn ôm thêm cái gối ôm, nhìn ngoan không chịu nổi.
Tần Việt ra sức chín trâu hai hổ đun cho cậu ấm nước, sau đó lại pha đến một độ ấm vừa đủ mới bê vào phòng:
"Dậy, uống thuốc."
Tần Việt cũng không biết từ khi nào hắn bắt đầu giống mẹ của Hạ Tịch, nói nhiều còn chưa kể, vậy mà còn đi đun nước pha thuốc cho con trai uống.
Trọng điểm là thằng con này còn không thèm biết ơn hắn.
Thay vào đó là một gương mặt ngu ngu nhìn chằm chằm mấy bát thuốc không chịu nhúc nhích.
"Cậu muốn tôi đút cho cậu nữa à?" Tần Việt hơi cất cao giọng, mang theo ý tứ cảnh cáo rõ ràng.
"Há miệng!"
Hạ Tịch giật cả mình, nhìn cái thìa đang được đưa đến: "A...."
Động tác của Tần Việt có thể nói là dịu dàng, hầu Hạ Tịch một ngụm thuốc một ngụm đường, sau đó thì cả hai người cùng đỏ mặt, không ai dám nhìn đối phương.
Từ nhỏ đến lớn Hạ Tịch không được ai yêu thương, tự mình ốm thì tự mình khỏi, mười tám năm qua vẫn cứ như thế, vậy mà chỉ xuyên sách được hơn hai năm, ở với một người mới quen vì cậu mà đo nhiệt độ cơ thể, buổi tối một mình mang thuốc đến, thậm chí còn tự tay đút cho cậu từng ngụm.
Gia đình của cậu tan vỡ, Hạ Tịch từ trước đến nay không coi trọng những thứ được gọi là tình cảm, không cầu mong thì sẽ không thất vọng.
Trong lòng Hạ Tịch nhảy lên vài tần số phức tạp, cậu nhìn chằm chằm đôi tay của Tần Việt, đôi tay kia xinh đẹp, thon dài, móng tay cắt tỉa chỉnh tề khiến cho người ta không thể nào rời được mắt.
Còn nữa, khi chạm vào thân thể cậu thì lại vô cùng ấm áp.
Rõ ràng là một chàng trai tốt bụng.
Trong lòng Hạ Tịch thở dài khe khẽ, nam thần ơi, anh đối tốt với em như thế, em cần phải cảm động thôi.
"Cậu lại không mặc quần áo tử tế có đúng không?" Tần Việt để chén thuốc lên đầu giường, bắt đầu hỏi đến nguyên nhân Hạ Tịch bị ốm.
"Em mặc!" Hạ Tịch phủi sạch mọi chứng cứ phạm tội: "Em mặc cực kỳ nhiều, có thể là gió lớn quá, em mới từ nhà đi ra nên bị cảm."
Xin lỗi gió, vì tương lai con em chúng ta, gió hãy cõng nồi cho tui nhá!
"Vậy cậu không biết điều mà quàng khăn rồi mới ra ngoài à?" Tần Việt gào lên: "Chết thì tự chịu."
Cái tên ngu ngốc này cậu ta không biết...không biết...
Có người lo lắng cho mình sao?
"Hehe..." Hạ Tịch nhìn hắn cười cười: "Em không phải còn có...."
"Có cái gì?"
"Không có gì." Hạ Tịch làm một cái mặt siêu dữ: "Lần sau nhất định em sẽ bọc mình thành xác ướp!"
Cậu lấy gối trùm lên đầu: "Như vầy nè!"
Tần Việt buồn cười: "Xác ướp gì thế này?"
"Vậy em giống cái gì?"
"Cậu giống nhân vật trong phim truyền hình." Tần Việt nghĩ nghĩ: "Mấy người phụ nữ nông thôn."
"Ây da nam thần đừng đùa em~" Hạ Tịch đánh bạo gõ đầu hắn, sau đó hắng giọng nói: "Vậy em nên tự giới thiệu lại, em là Ngụy Thục Phân, năm nay hai mươi chín tuổi, đến nay vẫn chưa lập gia đình..."
Cậu cố ý kéo cao giọng nói, chọc cho Tần Việt cười ha hả, hai người đùa đến khi ôm bụng cười hổn hển, sau khi chơi một lúc lâu Tần Việt mới túm cậu nằm xuống rồi đắp chăn lên: "Được rồi, ngủ đi nếu không lát nữa lại mệt."
Hạ Tịch sao lại đáng yêu thế làm gì, ở cạnh cậu ấy thực sự vui muốn chết.
"Vâng, nam thần ngủ ngon nha."
Hạ Tịch ngoan ngoãn nằm xuống, ngoan ngoãn nói ngủ ngon với Tần Việt, ngoan ngoãn nhìn hắn đi ra ngoài đóng cửa, tắt điện cho mình.
Còn câu nói kia cậu còn chưa nói hết: "Em không phải còn có anh hay sao?"
Cũng may, chưa có nói.
Hạ Tịch không biết tại sao bản thân lại sinh ra thứ cảm giác khác thường đến như vậy, trên thực tế cậu không mong đợi gì, Hạ Tịch cảm thấy không bị bệnh mà uống thuốc nên có lẽ đầu óc bị ảnh hưởng, nếu không sao lại có mấy cái ý nghĩ kỳ quái chết đi được.
Trước kia khi bị bệnh, Hạ Tịch sốt cao đến ý thức không rõ ràng vẫn phải cắn răng đứng dậy đi mua thuốc nên cậu chưa bao giờ hi vọng xa vời một ngày nào đó sẽ có người quan tâm, nhưng hiện tại chỉ mới giả vờ bị bệnh đã muốn nhào vào ai đó nũng nịu, Hạ Tịch ơi Hạ Tịch, mày đúng là càng sống thì càng thụt lùi!
Cậu liều mạng phỉ nhổ chính mình nhưng vẫn không nhịn được để suy nghĩ bay lên chín tầng mây.
Đối với mình đã dịu dàng như vậy, có lẽ đối với Diệp Nhiên sẽ càng thêm... chăng?
Có lẽ vào lúc cậu ta sinh bệnh, Tần Việt sẽ ôm cậu ta vào ngực, chăm sóc không rời, còn có thể hát ru cho cậu ta ngủ.
Hạ Tịch nghĩ đến trường hợp đó, chắc chắn là rất ấm áp, nhưng không hiểu tại sao cậu lại không cảm thấy thoải mái.
Bị làm sao vậy?
Thời gian vẫn còn sớm, chưa đến giờ đóng cửa đi ngủ, Tần Việt lấy điện thoại ra, nhìn tin nhắn gửi cho Đường Mạn Hương nữ sĩ sau tiết tự học buổi tối:
[Mẹ, đêm nay con không về, Hạ Tịch bị ốm, con đi thăm cậu ấy.]
[Được, chăm sóc Tiểu Hạ cho tốt, đem thuốc cho người ta.]
Tần Việt không trả lời lại, trong lòng nghĩ con còn đút đến tận miệng kìa.
Đến nhà Hạ Tịch rất nhiều lần, Tần Việt quen thuộc như chính nhà mình, hắn đến phòng sách lấy vở bài tập ngữ văn của Hạ Tịch ra nhìn thử.
Hôm nay giáo viên dạy một chút kỹ năng làm bài, để thằng nhóc ngu ngốc này học thử có vẻ rất thích hợp.
Tần Việt mở trang đầu tiên lên nhìn, vẫn không nhịn được cảm thán: "Xấu chết."
Rõ ràng thư tình viết cho hắn cũng đâu đến nỗi này.
Tần Việt không hề nghĩ ngợi đem bút của mình ra, dựa vào trí nhớ viết thẳng lên vở Hạ Tịch.
Kết quả vừa viết được một nửa, hắn liền nghe được tiếng chuông cửa vang lên.
Muộn vậy rồi, giờ này còn ai đến nữa?
Hắn ra mở cửa, thấy Diệp Nhiên mặt mũi đỏ bừng vì lạnh đứng ở bên ngoài.
"Học....Hả? Tần học trưởng?"
Hai người không hẹn đồng thời cùng mở miệng:
"Sao cậu (anh) lại ở đây?"
Diệp Nhiên quơ quơ chiếc túi trước mặt Tần Việt, nói: "Hôm nay em cùng Hạ học trưởng nói chuyện, anh ấy nói mình bị bệnh nên em đến đưa thuốc."
Gương mặt Tần Việt trong nháy mắt trầm xuống: "Hạ Tịch nói cho cậu?"
"Vâng."
Cậu ta sinh bệnh không ho he với mình một câu mà lại đi tìm thằng em trai không biết chui ở đâu ra này nói chuyện.
Mất công mình lo lắng cho nhãi con đó nguyên một ngày, tối còn chạy thẳng đến nhà cậu ta đưa thuốc, kết quả ngược lại làm chuyện rảnh ruồi.
Hạ Tịch, cậu được lắm.
"Này, Tần trưởng." Diệp Nhiên thử hỏi: "Hạ học trưởng đâu..."
"Ngủ rồi!" Toàn thân Tần Việt tỏa ra khí lạnh: "Thuốc cũng uống rồi!"
"Tôi chăm cậu ta!"