Anh định thần nhìn kỹ. Bình hoa, đệm ghế, đĩa hoa quả, còn chiếc ghế gấp cũ kỹ xếp bên cạnh, thậm chí cả chiếc tủ lạnh đặt ở góc tường, toàn bộ đã bay lên không trung, mỗi một món đồ đều được bao quanh bởi một quầng sáng đỏ tươi lấp lánh, bừng bừng một khí thế quyết liệt hoàn toàn không ăn nhập với thân phận của chúng, lao thẳng về phía con quái vật. Trong số đó, một con dao gọt hoa quả sáng loáng xoay tít mấy vòng trong không trung, cứa mạnh vào sợi tơ màu trắng.
“Uỳnh uỳnh” hai tiếng chát chúa, con quái vật và Nhiếp Thái Thần ngã bật về hai phía ngược nhau, sợi tơ trắng nối giữa hai bên đã bị con dao nhỏ bé rất đỗi tầm thường này cứa đứt thành hai đoạn.
Lại nghe loảng xoảng một tràng. Toàn bộ những món đồ gia dụng kia đã đập lên đầu con quái vật. Liền sau đó lại “rầm” một tiếng dữ dội, nguyên một cái tủ lạnh rơi thẳng xuống, đè chặt lên người con quái vật, khiến nó chỉ còn ló cái đầu và tứ chi, nhất thời không thể cựa quậy, chỉ có thể bật ra những tiếng “chít chít” quái đản từ trong miệng.
Lúc này, một cơn gió nhẹ thổi vào qua cửa sổ đang khép chặt, dưới tấm rèm lay động, một bóng đen lướt vào trong nhà nhanh như điện xẹt.
Nhiếp Thái Thần còn chưa kịp nhìn rõ người mới tới là ai, chợt thấy một mảnh vải đen giống như chiếc khăn tay bay ra từ một đôi tay trắng muốt, rơi xuống trúng ngay đầu con quái vật.
Cùng với vài tia khói xanh bốc lên xèo xèo, một tràng những tiếng rống thảm thiết bật ra từ cơ thể đang không ngừng co giật của con quái vật, nghe như xói vào màng nhĩ.
Nhiếp Thái Thần nhìn thấy con quái vật bên dưới chiếc tủ lạnh giống như một quả bóng da bị xì hơi, từ từ xẹp xuống, cuối cùng cuộn lại thành một cục thịt xám đen to bằng nắm đấm, bị chiếc khăn tay bọc lại, bay vụt lên, quay trở về trong bàn tay mảnh dẻ ấy.
Nhiếp Thái Thần ngồi rũ rượi trong đống đổ nát hỗn độn, hai mắt nhìn sững vào cô gái trẻ thân hình mảnh mai, tóc đen dài quá eo, vạt váy đen dài phất phơ khe khẽ, lắp bắp hỏi:
- Cô… cô là ai? – Khi anh bất ngờ ý thức được rằng, cô gái này vào nhà bằng cách xuyên thẳng qua tường, bỗng nhiên toàn thân run rẩy, không thốt nổi một câu.
- Tôi là hàng xóm nhà anh, ở tầng dưới, mới chuyển tới vào hôm vợ anh qua đời. – Cô gái áo đen cười duyên dáng với anh, ném bắt chiếc khăn mùi soa cuốn chặt trong tay như chơi trò tung hứng – Hôm nay tiện thể tới bắt con Thổ Lâu đáng ghét này.
- Cô cô… Tôi tôi không hiểu cô đang nói gì! - Nhiếp Thái Thần bàng hoàng nhìn cô ta.
- Đầu giống sơn dương nhưng mọc bốn sừng, ký sinh trong cơ thể người, thích nhất là ăn tinh khí trong tim người, đây chính là Thổ Lâu, một giống tiểu yêu mà tôi vô cùng ngứa mắt. – Cô gái nhét mảnh khăn tay vào trong chiếc túi xách cầu kỳ, bước tới trước mặt Nhiếp Thái Thần, bất thình lình đưa tay ra vỗ lên đỉnh đầu anh.
Nhiếp Thái Thần bỗng nhiên thấy dạ dày sôi quặn, vội nghiêng đầu “ọe” một cái, nôn ra một đám bầy nhầy đen đặc bốc mùi hôi thối lợm giọng.
- Trong bát mỳ ăn liền anh vừa ăn, đã được cho thêm máu của con yêu quái này. – Cô gái bịt mũi nói – Người uống phải máu của yêu quái vào đúng ngày sinh, chỉ cần nói ra những câu kiểu như sẵn sàng giao cả sinh mạng cho đối phương, thì yêu quái sẽ dễ dàng nhập vào cơ thể. Con Thổ Lâu này đã dòm ngó cơ thể của anh rất lâu rồi, chỉ thiếu một chút xíu nữa, anh đã trở thành vật chủ mới của nó.
- Yêu quái… - Nhiếp Thái Thần không thể chấp nhận được cái từ vừa xuất hiện trong đầu mình. Cái thứ chỉ tồn tại trong truyền thuyết kia, làm sao có thể sống sờ sờ ngay trước mắt mình như thế được?
- Theo tôi được biết, nó đã coi tòa nhà này là cứ điểm từ rất lâu rồi. Cô gái nhảy lầu trước đây cũng là vật chủ của nó. Chỉ bởi nó không thích cái vỏ bọc đấy nữa, nên đã hủy hoại để thoát ra ngoài, sau đó tìm đến cô sinh viên kia. Bây giờ, nó lại nhắm được một người trẻ trung khỏe mạnh là anh.
Sự việc khó tưởng tượng này được cô gái nói ra bằng một giọng bình thản. Ánh mắt lanh lợi của cô ta dừng lại trên khung ảnh rạn vỡ trên mặt đất. Trong bức ảnh, Ninh Tiểu Thiện trong bộ áo cưới đang cười hạnh phúc.
- Giống yêu quái Thổ Lâu này, nhất thiết phải giành được sự tin tưởng của con người, mới có thể làm hại họ. – Cô gái thu lại ánh nhìn, thở dài – Vợ anh chính là đã bị nó hút mất tinh khí trong tim. Y học của con người không thể tìm ra nguyên nhân tử vong thực sự. Thứ mà họ nhìn thấy, sẽ chỉ là một quả tim có bệnh.
Nhiếp Thái Thần cảm thấy mình đã ngừng thở. Ninh Tiểu Thiện không phải chết vì bệnh tim, mà là một con yêu quái đóng giả làm cô sinh viên đại học đã giết chết cô ấy! Anh không thể nào chấp nhận sự thực này. Nhưng ánh mắt sắc sảo và chân thành của cô gái áo đen lại khiến anh không thể không tin rằng, tất cả đều là sự thực.
- Con yêu quái này nhìn thấy được tâm trạng nhớ nhung của anh với vợ, nên mới biến ra hình dạng lão già, giả dạng cao nhân chỉ điểm, đưa cho anh một chiếc túi gấm đã bị nhiễm yêu khí của nó, dụ dỗ anh tin rằng, cô gái Tô Tiêu mà anh gặp chính là vợ anh. Anh đã không hề cảnh giác mà uống phải máu của nó. Một khi anh nói ra câu bằng lòng giao ra tính mạng, nó sẽ dễ dàng chiếm lấy thân xác của anh. – Cô gái cúi xuống, nhặt tấm ảnh cưới lên, khẽ lắc đầu với vẻ xót xa – Nếu tôi tới nơi này sớm hơn một chút thì tốt quá. Thật đáng tiếc, trên đời này đâu có nhiều chuyện nếu như.
- Là cô… luôn bảo vệ tôi ư? - Nhiếp Thái Thần đấm vào cái đầu rối bùng nhùng. Tất cả những việc này xảy ra quá ư đột ngột, trong trí não anh không ngừng vụt qua những hình ảnh hỗn loạn, lúc là nụ cười của Ninh Tiểu Thiện, lúc là chiếc túi gấm của ông lão áo đen, lúc lại là đôi mắt ngây thơ của Tô Tiêu.
Cô gái áo đen bật cười:
- Người bảo vệ anh, không phải là tôi!
Nhiếp Thái Thần sững sờ, nhìn quanh căn phòng bề bộn, hồi tưởng lại tình cảnh vừa mới xảy ra, đờ đẫn hỏi:
- Con gấu bông Winney… con dao gọt quả, còn cả cái tủ lạnh… không phải là cô làm?
- Ha ha, là căn nhà này luôn bảo vệ anh! – Cô gái chậm rãi bước tới phía trước chiếc điện thoại đã vỡ toác, nhắc ống nghe lên – Hay nói cách khác, cô ấy nhận thấy anh sắp gặp nguy hiểm, nên đã gọi anh quay về.
- Cái gì? - Nhiếp Thái Thần càng thêm ngớ ngẩn.
- Chắc anh đang tìm vợ mình, đúng không. – Cô gái quay đầu lại, nhìn người đàn ông đang đờ dại không hiểu chuyện gì – Chắc anh nghĩ rằng linh hồn cô ấy sẽ thực sự nhập vào một sinh vật nào đó rồi quay về bên anh?
Nhiếp Thái Thần ủ rũ cúi gục đầu.
Cô gái bước tới trước mặt anh, đặt bức ảnh của Ninh Tiểu Thiện và ống nghe điện thoại đã rơi vỡ vào tay Nhiếp Thái Thần, nói:
- Thực ra, cô ấy chưa bao giờ rời khỏi căn nhà của hai người.
Lời vừa thốt ra, Nhiếp Thái Thần như sét đánh ngang tai. Anh ngẩng phắt lên, cuống quýt bò dậy, chụp lấy tay cô gái áo đen, nói lớn:
- Cô nói gì? Cô ấy ở đâu? Cô ấy đang ở đây thật ư?
- Con gấu bông Winney giúp anh đỡ bộ móng vuốt, con dao gọt hoa quả cứa đứt sợi tơ, và tất cả những đồ đạc đã tấn công con Thổ Lâu, nói cách khác, mỗi một đồ vật trong căn nhà này đều chứa đựng linh hồn của Ninh Tiểu Thiện. – Cô gái quay người, bước chậm rãi về phía cửa sổ - Tình yêu thực sự của con người là một thứ kỳ diệu. Cho dù cơ thể đã chết đi, tình yêu vẫn ở lại vĩnh viễn dưới một hình thức nào đó, và tiềm tàng một sức mạnh mà cả tôi cũng thấy kinh ngạc. – Cô gái dừng lại trước cửa sổ, khoan thai kéo rèm, ánh trăng bàng bạc chảy tràn trên người cô ta, dịu dàng tôn lên những đường nét uyển chuyển – Tôi vốn định ra tay ngay trong nhà của con Thổ Lâu, nhưng tiếng chuông điện thoại vang lên từ nhà anh đã khiến tôi đổi ý. Tôi muốn xem thử, tình yêu của con người mạnh mẽ tới mức nào. Quả nhiên không khiến tôi thất vọng.
Nhiếp Thái Thần thẫn thờ nhìn sững vào cô gái. Mỗi một chữ cô ta nói ra, bỗng như dao sắc khắc sâu vào tim anh.
- Tiểu Thiện… - Anh hoang mang đứng trong đống đổ vỡ tan hoang, vừa lẩm nhẩm gọi tên cô, vừa đưa mắt nhìn khắp căn nhà, bất giác đưa tay ra – Em ở đây ư…
Cô gái áo đen liếc nhìn, khẽ cười:
- Cô ấy ở đây, còn muốn nói chuyện với anh nữa. Chỉ có điều, con người không thể nào trực tiếp nghe thấy lời nói của linh hồn.
Nhiếp Thái Thần giật nảy mình, như đã hoàn hồn, chạy vội đến bên cô gái áo đen, giữ chặt lấy cô ta, hỏi dồn:
- Cô là ai? Cô có thể giúp tôi gặp được Tiểu Thiện không?
- Tôi? – Nụ cười của cô gái áo đen giống như đóa hoa hé nở dưới ánh trăng – Nếu tôi nói, tôi là một yêu cây ngàn năm lãng du chốn nhân gian, thích viết lại những điều lạ lùng gặp phải thành truyện, gửi cho tạp chí lừa lấy chút tiền tiêu vặt, anh có tin không?
- Tôi… - Nhiếp Thái Thần nghẹn lời.
- Ha ha, anh sẽ nghe thấy lời vợ anh muốn nói với anh. – Mắt cô ta lấp lánh những tia sáng tựa ánh sao, nhìn vào thành phố đang ngủ say trong màn đêm ngoài cửa sổ, chậm rãi nói – Rất nhiều khi, tình yêu không phải là cuồng nhiệt mê say đến chết đi sống lại, có thể chỉ là một lời cằn nhằn khiến anh không vui vẻ, có thể chỉ là tự tay đan một chiếc áo len xấu xí. Thế nhưng, nó đã tồn tại một cách sâu sắc như thế trong cuộc sống đời thường, sưởi ấm cho anh, bảo vệ cho anh, mà không cần một sự đáp trả. Chỉ đơn giản vậy thôi.
Nói rồi, cô gái áo đen bước nhẹ một bước về phía trước, thân hình dần dần trở nên trong suốt dưới ánh trăng, tan biến trước mặt Nhiếp Thái Thần như một giấc mơ.
Nhiếp Thái Thần hơi há miệng, nhìn về phía cô gái vừa biến mất, hoài nghi mình phải chăng đã thực sự rơi vào một giấc mộng ly kỳ.
Anh nắm chặt bức ảnh của Ninh Tiểu Thiện trong tay, chậm chạp bước về phòng, nhìn căn nhà do chính tay anh và cô tạo dựng nên, trăm thứ cảm xúc hỗn độn trong lòng.
- Xin lỗi! – Anh nhặt con gấu Winney đã nát bươm lên, ôm chặt nó vào lòng.
Trong căn phòng tĩnh mịch, chiếc máy tính đổ nghiêng bên tường bỗng tự dưng khởi động, một bài hát vang lên trong loa…
Tin rằng em vẫn ở đây, chưa bao giờ đi khỏi,
Tình yêu của em là thiên thần bảo vệ cho anh.
Nếu sự sống chỉ tới đây, từ nay không còn em nữa,
Em sẽ tìm một thiên thần thay em yêu anh.
Những nốt nhạc da diết vang khắp căn phòng, nước mắt Nhiếp Thái Thần giọt giọt rơi trên bức ảnh của Ninh Tiểu Thiện, bên tai văng vẳng tiếng cười của cô, và cả câu nói từng bị anh chê bai là quê mùa sến sẩm – “tình yêu vô địch”