• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày thứ hai sau khi tang lễ kết thúc, Dư Dạng mua vé khứ hồi.

Tối đó anh cũng không ở nhà họ Hứa, Dư Lâm sớm đoán được nên đã chuẩn bị xe trước, đợi Dư Dạng cầm đồ xuống lầu, Hứa Thanh Như ngồi trên sofa đợi rất lâu.

Ánh mắt Dư Dạng lướt qua, trực tiếp bỏ qua Hứa Thanh Như. Không có Dư Bất Trì, Hứa Thanh Như đối xử với Dư Dạng cũng không cần phải diễn trò dịu dàng nữa.

"Hy vọng cậu không quên thoả thuận của chúng ta."

Dư Dạng ngước mắt hơi quay đầu lại, cảm thấy rất ngạc nhiên: "Tôi tưởng bà diễn trò quá lâu nên quên mất bản tính của mình là gì rồi."

Hứa Thanh Như cong môi, lạnh nhạt nói: "Tôi thừa nhận cậu thật sự rất ưu tú, cũng chẳng trách Bất Trì thích đứa con trai này. Nhưng hôm qua cậu cũng thấy đấy, nhà họ Hứa không phải thứ cậu có thể muốn. Mẹ tôi già rồi, bà ấy đã hoạch định cuộc đời cho tôi, tôi là mẹ của Tiểu Lâm đương nhiên cũng phải mưu toan cho nó."

Dư Dạng quay đầu lại, cười nhạt rồi lại cất bước.

Hứa Thanh Như lại nói ở đằng sau: "Bất động sản riêng của Dư Bất Trì rất quan trọng với tôi. Tôi hy vọng cậu đừng nghĩ đến những thứ không thuộc về mình."

..............

Ra khỏi biệt thự nhà họ Hứa, chiếc xe quen thuộc kia lại lần nữa lái đến dừng bên cạnh Dư Dạng. Dư Dạng liếc mắt nhìn Dư Lâm, ánh mắt vẫn lạnh như băng, phớt lờ sự thân thiện của anh ta.

Sắc mặt Dư Lâm bỗng chốc đen đi, anh ta quay đầu lại nhìn nhà mình, nhíu mày gào lên với Dư Dạng: "Mẹ tôi nói gì với anh?"

Dư Dạng thờ ơ không để ý anh ta.

Tính tình của Dư Lâm lại nổi lên, lái xe đến trước mặt Dư Dạng, cởi dây an toàn xuống xe rồi đi đến chỗ Dư Dạng, đầu lông mày anh ta vẫn nhíu lại.

"Lên xe."

Dư Dạng day ấn đường, lạnh lùng nhìn anh ta: "Tôi không có thời gian diễn trò với nhóc con cậu, tôi rất bận, tránh ra."

"Tôi bảo anh lên xe." Dư Lâm ngang ngược không nói lý: "Ba có đồ bảo tôi đưa cho anh, lên xe."

Anh ta nói xong cướp vali trong tay Dư Dạng rồi ném vào trong xe, quay đầu lại nhìn Dư Dạng, bản thân kéo cửa xe ngồi lên ghế lái.

Đợi Dư Dạng lên xe, anh ta nhấn chân ga bắt đầu lái xe.

"Cái gì vậy?" Dư Dạng mở miệng.

Dư Lâm nói: "Mẹ tôi lại nói gì với anh?"

"Không biết."

"Hừ." Dư Lâm tức giận đấm lên vô-lăng, có hơi tức giận gào lên: "Anh bị điên à, bảo anh ký cái gì anh ký cái đó, bảo anh đi đâu anh cũng đi, có phải bà ấy bảo anh đi chết anh cũng đi à!"

"Xém chút nữa đấy."

"Cái gì... suýt chút nữa?" Dư Lâm tạm dừng một lát, quay đầu qua liếc anh một cái.

Dư Dạng nói: "Mẹ cậu không bảo tôi chết, nhưng cậu lái xe như vậy thì mạng của cậu cũng đừng cần nữa."

Dư Lâm tìm chỗ dừng xe lại, lại lấy túi tài liệu trong xe ra đưa cho Dư Dạng. Đợi Dư Dạng xem xong, không biết anh ta lấy cây bút ở đâu mà gõ gõ lên kẹp tài liệu rồi vứt lên bên trên.

Dư Dạng đọc tài liệu một lần, không khỏi cười nhạo. Đây là văn kiện chuyển nhượng một phần tài sản, Dư Lâm tự chuyển nhượng lại cho Dư Dạng mà Dư Bất Trì để lại di sản cho hai người bọn họ.

Anh cười, nếu để Hứa Thanh Như biết được bà ta trăm cay nghìn đắng mới giành được tất cả di sản dưới danh nghĩa Dư Bất Trì cho con trai mình, lại bị chính con trai mình chắp tay đưa cho người ta, nói không chừng bà ta sẽ tức điên mất.

"Không cần cảm động mù quáng, thứ thuộc về tôi ai cũng không cướp đi được, đồ không thuộc về tôi thì một phân tôi cũng không cần."

"Ký đi, tôi chưa bao giờ mắc nợ anh cái gì."

Dư Dạng nhìn anh ta: "Đây là đồ cậu nói ông ta để lại cho tôi?"

"Nếu không anh tưởng là gì."

Dư Dạng khẽ cười, đúng là nên nghĩ đến. Anh đóng tập tài liệu lại, kẹp cây bút rồi ném cho Dư Lâm: "Đồ của ba cậu để lại cho cậu thì có liên quan gì đến tôi."

Anh kéo cửa xe ra, lấy đồ của mình ở đằng sau rồi đi đến bên đường đón xe. Dư Lâm cũng xuống theo, vô cùng tức giận nói: "Mẹ nó anh cố ý phải không, bảo cả đời ông đây không ngẩng đầu nổi trước mặt anh, anh dựa vào cái gì mà không cần?"

"Dựa vào tôi có quyền từ chối."

Bác tài xế cầm vali giúp Dư Dạng, anh kéo cửa xe ra ngồi vào rồi báo tên khách sạn.

*

Hai hôm căn hộ không có Dư Dạng, Ôn Dụ cảm thấy quay về vắng vẻ, vì thế tìm đủ mọi cách tăng ca ở văn phòng luật. Mấy hôm nay nói chuyện với đàn chị về nghiệp vụ pháp luật của một công ty lớn, mỗi ngày bàn giao công việc bận đến tối muộn mới về.

Ôn Dụ để điện thoại ở chế độ rung khi làm việc, đợi bận xong mới nhớ ra tối qua không sạc pin, buổi trưa sạc pin để điện thoại ở một bên nên cả buổi trưa cô cũng không nhìn điện thoại.

Khương Tinh gửi mấy tin nhắn ở trong Wechat, cô cũng chưa nhìn thấy.

Đợi cô bấm vào mấy tin nhắn Wechat kia thì bị doạ sợ. Đập vào mắt là tấm ảnh chụp ở nhà Khương Tinh, trong đó có bốn người lớn đang ngồi, Ôn Dụ nhận ra có ba mẹ Khương Tinh.

Tinh Tinh lấp lánh: [Không cẩn thận, định ngày kết hôn rồi.]

Ôn Dụ gõ lạch cạch mấy chữ gửi đi: [Đặt vào người khác có lẽ cảm thấy rất kinh hoàng, nhưng đặt lên người cậu và Lương Diên lại cảm thấy vừa vặn tốt.]

Khương Tinh đăng lên vòng bạn bè như trước và so với cô ấy trước kia, tần suất đăng vòng bạn bè của cô ấy đã giảm đi rất nhiều.

Cô vẫn bình luận chúc phúc cho Khương Tinh, lướt xuống chút nữa là tin của bạn trai nhà mình đăng. Một tấm ảnh chụp bầu trời đơn giản, chỉ có một icon đám mây trắng, không có bất kỳ dòng chữ nào.

Ôn Dụ nhíu mày, về cũng không gửi tin nhắn.

Cô có hơi tức giận bèn tắt điện thoại, làm xong công việc trong tay rồi Ôn Dụ mới cầm túi xuống lầu về nhà.

Mới ra khỏi văn phòng luật chợt nghe thấy có người kêu tên cô, giọng nói này có hơi quen thuộc. Ôn Dụ híp mắt lại, đợi nhìn thấy rõ người, biểu cảm trên mặt bất chợt ngưng lại.

Cô xoay người, xem như chưa nghe thấy gì.

"Ôn Dụ, đợi đã, chúng ta nói chuyện một chút." Người nọ đúng là Tần Cố.

Tần Cố chạy chậm hai bước chặn trước mặt cô, bọn họ cũng đã mấy năm chưa gặp, nhưng Tần Cố không thay đổi quá nhiều, chỉ là kiểu tóc có thay đổi chút xíu, gương mặt vẫn thu hút người như trước.

Ôn Dụ nhìn thấy Tần Cố như vậy, trước kia ánh mắt của cô đều dừng ở trên người Dư Dạng, chưa từng phát hiện Tần Cố cũng là kiểu đẹp trai tiêu chuẩn, thảo nào khiến Khương Tinh không chút do dự thích anh ta nhiều năm như vậy.

Mục đích anh ta tới, Ôn Dụ cũng đoán được đại khái nhưng cô không muốn nói nhiều với anh ta: "Cậu cản tôi nữa xem, tôi báo cảnh sát đấy."

Tần Cố làm thinh, lông mi hơi động một chút khiến người ta cảm thấy yêu thương: "Đừng đi, chúng ta nói chuyện một chút, coi như ôn chuyện được không?"

Những lời này nghe thấy từ miệng Tần Cố sao? Ôn Dụ cảm thấy rất ngạc nhiên. Trước kia anh ta lúc nào cũng lạnh lùng, rất ít chủ động nói chuyện với người khác. Hồi đó bọn họ cũng không nói được mấy câu, có thể khiến anh ta nói rất nhiều như vậy, thật đúng là rất hiếm có.

Ôn Dụ từ chối nói: "Tôi không muốn ôn chuyện với cậu, tránh ra."

"Đừng như vậy Ôn Dụ." Tần Cố nói: "Chúng ta dù gì cũng là bạn, đừng ầm ĩ lúng túng như thế."

Ôn Dụ liếc mắt nhìn sang chỗ khác, lại nhìn thấy chiếc xe quen thuộc đậu ở bên đường. Dư Dạng xuống xe, nhìn sắc mặt không tốt lắm, nhíu mày đi tới, cô hoảng hốt một lát mới hoàn hồn.

"Cô ấy có bạn trai rồi." Giọng Dư Dạng lạnh lùng giống như muốn ăn người vậy, lập tức vỗ vỗ vai Tần Cố, mãi đến khi Tần Cố quay đầu lại anh mới ngẩn người.

Tần Cố thấy Dư Dạng cũng ngớ ra, sau đó nhìn Ôn Dụ với ánh mắt tò mò, nhìn bọn họ một vòng rồi nói: "Hai người ở bên nhau rồi?"

Dư Dạng buông vai anh ta ra, đứng bên cạnh Ôn Dụ, duỗi tay vòng qua eo cô, nghiêng đầu nói: "Ừm, cô ấy là bạn gái tôi."

Tần Cố dừng một chút, cụp mắt xuống, cười tự giễu: "Vậy chúc mừng..."

"Sao cậu lại đến đây?" Dư Dạng mở miệng.

Tần Cố nhìn Dư Dạng như nhìn thấy cứu tinh, anh ta nói: "Anh Dạng, bây giờ tiện đi đến tiệm cà phê đối diện ngồi một lát không?"

Dư Dạng gần như không suy nghĩ, nói thẳng: "Ồ, đi thôi."

Ôn Dụ đụng đụng anh ở bên dưới, cô kéo Dư Dạng, cười nói với Tần Cố: "Tôi đi lên lấy món đồ, anh Tần đợi một lát."

......

"Anh đồng ý với cậu ta làm gì?"

Ôn Dụ có hơi tức giận, cô xem chuyện của Khương Tinh quan trọng hơn bất cứ chuyện gì khác. Những chuyện Tần Cố làm kia khiến cô nhìn thấy Tần Cố là tức giận.

Dư Dạng lại bước lên kéo tay cô nói: "Tính Tần Cố ngang bướng, nếu em không nói rõ ràng với cậu ta, cậu ta sẽ không đi, hà cớ gì để cậu ta làm phiền em nhiều ngày như vậy, không bằng nói thẳng ra luôn."

"Nhưng em..." Ôn Dụ cắn răng nói: "Em không muốn để ý đến cậu ta."

"Đây không phải có anh rồi sao, em không muốn nói anh tường thuật thay em."

Ôn Dụ và đàn chị thường hay đến tiệm cà phê này, nhân viên phục vụ ở đây cũng rất quen thuộc với cô. Ôn Dụ hỏi cũng không hỏi, theo sở thích của mình là gọi ba ly Americano nóng.

Sau khi Ôn Dụ đi vào tiệm cà phê vẫn luôn nhìn chỗ khác, không hề liếc mắt nhìn Tần Cố một cái nào.

Hai người trước mặt đối xử lạnh như băng với anh ta, trong lòng Tần Cố có hơi không được tự nhiên lại càng không thoải mái, "Tôi tưởng chúng ta vẫn là bạn."

Ôn Dụ ồ một tiếng, không nói gì thêm, Dư Dạng cười giải thích thay bạn gái mình: "Nhiều năm không gặp, tất cả mọi người có hơi thay đổi, có hơi lạnh nhạt cũng là bình thường."

Ánh mắt Tần Cố quét qua Ôn Dụ: "Đúng vậy, đều thay đổi. Ôn Dụ yên lặng ngoan ngoãn trước kia bây giờ cũng trở thành đại luật sư nhanh mồm nhanh miệng."

Ôn Dụ nhìn chiếc xe bên ngoài, giọng điệu vẫn mang theo châm biếm: "Này có là gì, cậu trước kia lạnh lùng không gần phụ nữ giờ cũng biết trệch hướng rồi đấy."

Tần Cố cụp mắt, hai tay xoa vào nhau ở bên dưới, mím môi nói: "Đại luật sư Ôn nói chuyện quả nhiên câu nào cũng đâm vào tim."

"Đừng, đại luật sư không tính, chỉ trần thuật lại sự thật mà thôi."

Dư Dạng hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ này của bạn gái mình, cảm thấy rất kinh ngạc lại rất đáng yêu, còn muốn nhìn thêm mấy lần nữa. Anh ngồi bên cạnh nén cười chọn cách yên lặng, còn giả vờ như bình tĩnh lại không biết phải làm sao.

Tần Cố vốn định tán gẫu chút chuyện quá khứ trước để giảm bớt bầu không khí, nhưng không ngờ lại bị xịt hai lần, lúc này nhân viên phục vụ bưng cà phê qua.

Tần Cố hơi nhấp một ngụm, thấy bầu không khí này càng ngày càng cứng ngắc nên dứt khoát thẳng thắn trực tiếp nói mục đích lần này đến: "Ôn Dụ, tôi biết cậu và Tinh Tinh là bạn thân, cậu nhất định biết Tinh Tinh ở đâu, xin cậu nói cho tôi biết, cho dù là nơi cô ấy thường đến cũng được."

Anh ta không nhắc đến Khương Tinh còn tốt, nhắc đến cô ấy thì Ôn Dụ lại càng không có sắc mặt tốt: "Hỏi tôi làm gì, tôi không biết, càng không có quyền nói."

"Với lại, tôi tiện thể nhắc một chuyện, tự ý làm phiền người khác, chúng tôi sẽ có biện pháp pháp luật để ngăn chặn."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK