• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nàng quả thật, không muốn bỏ cuộc...quả thật, là không can tâm...

Đó là Việt của nàng, bằng linh cảm, nàng chắc chắn!

Từ hôm ấy, nàng luôn dậy từ lúc gà chưa gáy.

Nướng một chiếc bánh Vịt - đây chính là một lần xưa kia nàng trộn bột, cheese, trứng lung tung, ai ngờ lại ra được chiếc bánh này, là loại bánh đặc biệt, không nơi đâu có, là bánh anh luôn thích ăn.

Sau đó bỏ vào một chiếc hộp màu tím, thắt chiếc nơ xinh.

6 giờ sáng...người con gái đã ngồi trước cửa lớn của Golden Face, trông rất cô độc.

Nàng biết người nàng đợi, tầm 8h, cũng có khi 9h mới xuất hiện, nhưng nóng ruột, luôn tới từ sớm...

Mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt ấy, lòng nàng lại xao xuyến, tim đập thổn thức...chạy ra thật nhanh, dúi vào tay anh ấy chiếc hộp chuẩn bị; rồi lại chạy thật nhanh, nấp vào một góc, quan sát anh đi vào trong.

Nàng muốn lắm ôm anh vào lòng, muốn lắm trao anh những yêu thương, nói với anh những nỗi nhớ...nhưng anh giờ đã quên nàng, cảm thấy nàng phiền phức, mệt mỏi, nàng chỉ có thể làm thế...

'Em sẽ đợi...luôn ở đây đợi anh...nhưng đừng lâu quá anh nhé!'

Nhìn thấy anh mỗi ngày, là niềm hạnh phúc duy nhất của nàng, là hi vọng sống duy nhất...

Một hôm, khi nàng vừa bước chân quay đi, thì đã bị ai đó giữ tay lại; cảm giác sung sướng muốn ngất đi, nàng đã đợi giây phút này bao lâu rồi?

Nhưng cuộc đời quả cay nghiệt...

-"Cô này, trả cho cô...lần sau đừng đưa tới đây nữa."

-"..."

-"Cô cũng từng có người yêu phải không? Cô sẽ cảm thấy sao nếu người yêu cô ngày nào cũng nhận được quà của một cô gái lạ?"

-"..."

-"Người và người giống nhau lắm....chả nhẽ người cô yêu sâu sắc tới vậy mà cũng có thể nhận nhầm ư? Tôi không phải..."



Nàng lặng người, nhìn anh bước đi...'Chỉ có thể là anh quên em, còn anh, dù có thành tro bụi, em cũng nhận ra...vì anh...là Việt của em...'



Ngày hôm sau, khi nàng tới, đã có hai bác bảo vệ rất lịch sự:

-"Thưa cô, chỗ này không đứng được..."

-"Cháu không làm gì mà, cho cháu đứng ở đây...chút thôi, tý cháu sẽ đi ngay, không làm phiền tới ai cả"

-"Không được, tôi cho cô ở đây, ông chủ sẽ đuổi việc tôi...cô thông cảm cho tôi một chút"

Sững người, một giọt nước mắt lăn trên má...Anh? Thực sự chán ghét nàng tới vậy? Vì chán ghét nên làm tới mức đó sao? Vì chán ghét nên cố tình không nhớ lại sao?

Cảm giác giận lắm...

Trước kia lúc tán tỉnh cầu hôn thì ngọt ngọt nhạt nhạt.

Giờ lấy nàng chưa được bao lâu đã không nhận ra...

Được, anh quên nàng thì nàng cũng quên anh, chúng ta bắt đầu cuộc sống mới, xem ai tốt hơn?

Mạnh miệng là thế, vậy mà chẳng duy trì nổi một tuần.

Một hôm, lúc Tuyết Nhi tới lấy bánh, đã dò hỏi:

-"Có phải ngày xưa cô từng để nghị tôi tới làm cho quầy bánh ngọt ở chỗ làm của cô không? Bây giờ chỗ đó đã thuê được người chưa?"

-"Có rồi, nhưng nếu chị chịu đồng ý một điều kiện thì chúng tôi lúc nào cũng hoan nghênh..."

-"Là gì?"

-"Bán lại công thức bánh đặc biệt của cửa hàng cho chúng tôi; tôi muốn bánh đó được sản xuất không giới hạn chứ không phải 10 chiếc một ngày như giờ"

-"Được, trả lương cao một chút, hơn nữa, tôi muốn bắt đầu làm từ 9 rưỡi."

Nhi không khỏi ngạc nhiên sửng sốt, người ngày trước kia mời về đã khó, huống chi tới công thức đặc biệt kia? Đúng là tiền có thể làm mờ mắt người ta.

-"Giờ nghỉ của nhân viên là 12 giờ, cũng không ảnh hưởng. Xong."

....

7h, cửa lớn công ty mở, nàng đã có mặt.

Chọn một góc khuất ở salon cuối đại sảnh, cố gắng giấu mình; nàng chỉ muốn nhìn thấy anh mà thôi, sẽ không làm anh phiền phức, mệt mỏi.

Quan hệ của người đó và Nhi, nơi này không ai là không biết, lần trước họ tới mua bánh, rồi anh nói anh đã có người yêu, nàng cũng đoán ngờ ngợ...nhưng nay thấy họ tình tứ đi bên nhau, sao lòng thấy đắng.

Có những khi quyết tâm lớn lắm, nghĩ rằng giờ nàng đã không còn trong lòng người ta, người ta đã có người mới, nàng cũng nên từ bỏ...

Nhưng hễ tưởng tượng không được gặp khuôn mặt ấy nữa, lại như đánh mất chính mạng của mình...

Hôm nào cũng thế, như một đứa ngốc, lặng lẽ một mình trong góc khuất...

....

-"Hoàng Tú, em đói quá...họp hành mệt hết cả người..."

-"Tiểu thư ăn gì?"

-"Em thèm ăn bánh ngọt..."

-"Okie, Hùng, đi mua cho chị Nhi..."

Nhi trợn tròn, phùng mang trợn má:

-"Không, người ta là muốn anh tự đi cơ..."

Bỏ lại tập tài liệu, Tú lắc đầu thở dài, cô người yêu này, có cần phải chơi trò lãng mạn vậy không? Nghĩ vậy nhưng anh vẫn đi.



-"Em ơi lấy anh cái bánh này với"

Một cái xoay lưng, hai người nhìn nhau sững sờ...

Khẽ lau giọt nước mắt trên má, nàng lấy lại giọng, điềm tĩnh nói:

-"Cái nào ạ?"

-"Cái này..."

Đó là lần đầu tiên, sau bao tháng ngày mong chờ, nàng được gặp anh, hai lần trong một ngày.



Dần dần, lại càng nhiều ngày gặp hai lần...việc Chủ Tịch đích thân tới lấy bánh cho người yêu khiến mọi người đều hết sức ngưỡng mộ, những lời tán dương không ngớt:

-"Oa, Chủ Tịch của chúng ta đẹp trai quá nha..."

-"Đúng là mẫu đàn ông lý tưởng..."

-"Trời ơi, ghen tỵ với chị Nhi quá..."

-"Cô có gì mà ghen tỵ, người ta tốt nghiệp Oxford, con nhà danh giá."

-"Lan, chị nói xem có đáng ngưỡng mộ không?"

-"Ừ...ừ...ngưỡng...mộ"

Lời nói ra mà lòng xót xa...chồng mình đi cùng một cô gái hoàn hảo khác, nên cảm thấy ngưỡng mộ?

-"Cô này, chúng ta cần nói chuyện."

'Nhớ ra em rồi sao? Rốt cuộc em cũng đợi được rồi...' Tay nàng run run, lặng lẽ theo anh.

-"Từ mai cô có thể nghỉ việc?"

-"Tại sao? Em...tôi...đâu có làm gì?"

-"Cô tới đây làm chẳng phải là do xem tôi là hắn sao? Đừng nói cô yêu công việc này...với khối tài sản kếch xù mang tên cô?"

-"Sao anh..."

-"Chuyện gì tôi cũng có thể biết, và tôi chắc chắn, tôi không phải là hắn..."

-"Việt, nghe em, anh chỉ là chưa nhớ ra mà thôi..."

-"Đã bảo không có gì...sao có thể nhớ?"

-"Nghe này, em còn hiểu anh hơn cả bản thân anh đó...đừng thách đấu với em,...em sẽ đợi..."

-"Làm sao cô dám chắc tôi với hắn là một..."

-"Vì em yêu anh! Anh là chồng em..."

Đoạn, cánh tay nàng nhanh chóng đưa lên áo sơ mi trắng...rất tiếc, hắn còn nhanh hơn nàng.

-"Cô định làm trò mèo gì thế?"

-"Anh dám đánh cược không? Trước ngực anh có vết chàm...nếu ngay bây giờ không thấy, thì em sẽ bỏ cuộc..."



Tú ớ người nhưng vẫn phủ nhận:

-"Cô bỏ ra, không có vết chàm nào như cô nói cả, cơ thể tôi tôi lại không rõ..."

.................

-"Hai, Linh, đi Vũng Tàu vui không?"

-"Đi làm ăn mà, có gì mà vui!"

-"Thôi đi, đừng có màu mè nữa..."

-"Tôi nói thật chú không tin?"

Út Linh sốt ruột.

-"Chị cả vẫn khỏe chứ?"

-"Chị ấy khỏe, có điều..."

-"?"

-"Không hiểu sao chị ấy đóng cửa tiệm bánh đến Golden Face làm việc"

Hai cau mày, Golden Face chẳng phải mối thâm thù lớn nhất khi đại ca còn sống ư? Tại sao Lan lại tới đấy? Liệu có khi nào bị họ bắt ép gì?

-"Chó chết, sao không nói sớm?"

-"Em ...không dám làm nỡ việc tốt của hai người...với cả, tâm trạng chị ấy dạo này so với trước tốt hơn nhiều...em nghĩ không có gì"

-"Linh, em lên nghỉ trước đi, anh có công chuyện"



Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK