• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Alipay trên điện thoại di động của Lục Lâm Thành đột nhiên vang lên âm thanh thông báo tiền được chuyển vào tài khoản của mình.
Là Khương Mộc gửi tiền học phí mà anh đã dạy thanh nhạc cho Lương Yên.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh nhìn số tiền lạnh như băng được chuyển đến tựa như người nọ đang nóng lòng muốn phủ sạch quan hệ với mình, đột nhiên trái tim cũng trở nên lạnh lẽo.
***********
Ngoại trừ cái lần Lục Lâm Thành đến thăm bạn kia, tiến độ quay phim của “Nhân Tâm” vẫn luôn diễn ra vô cùng thuận lợi, Lương Yên tiếp tục phát huy thanh danh “Lương một lần” của mình, càng diễn càng ăn ý nhập vai, ngay cả người bạn diễn phối hợp với cô nhiều nhất là Chung Trạch cũng bị cô cuốn vào guồng, kỹ năng diễn xuất rõ ràng đã tiến bộ hơn rất nhiều so với mấy bộ phim thần tượng của hắn trước đó.
Đoàn làm phim quay được một nửa thì vừa khéo đến sinh nhật của đạo diễn, tất cả mọi người liên tục phải làm việc với cường độ cao trong nhiều ngày như vậy cũng đã cảm thấy vô cùng mệt mỏi, hơn nữa trong đoàn bất kể là nhân viên hay diễn viên trẻ tuổi nhiệt huyết đều muốn cho người một ngạc nhiên bất ngờ lớn, cho nên đoàn làm phim quyết định nghỉ nửa ngày để đi liên hoan trong ngày sinh nhật của đạo diễn.
Địa điểm tổ chức được đặt ở một khách sạn khá nổi tiếng trong thành phố, ngoại trừ Đồng Lôi có việc riêng không thể đến thì mấy diễn viên chính phụ và đạo diễn ngồi trong một căn phòng riêng, tất cả mọi người đã làm việc với nhau trong một thời gian dài, tương đối thân thiết quen thuộc nên bầu không khí trong lúc ăn cơm nói chuyện phiếm cũng vô cùng sôi nổi thoải mái.
Đạo diễn là một người thích uống rượu, tất cả mọi người trên bàn cơm đều không thể tránh được việc cùng hắn uống hai ba ly, rồi còn kính mời rượu.
Lương Yên đã có một bài học kinh nghiệm đắt giá trong lần thử vai ở thành phố Cổ Đông trước đó, biết rõ tửu lượng của mình không tốt, cho nên trong tay vẫn luôn cầm một ly nước trái cây đi theo mọi người đánh lừa. Nhưng mà đến lúc cùng nâng ly lên thì ly nước trái cây trong tay cô vẫn bị phát hiện.
“Yên tỷ, chị không biết uống rượu sao?’’ Chung Trạch ngồi bên cạnh Lương Yên là mở miệng nói đầu tiên.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ách, à ừ, tửu lượng của tôi không được tốt lắm.’’ Lương Yên hơi xấu hổ nhìn những người xung quanh.
“Không sao không sao, uống nước trái cây cũng được, không ép cô đâu.’’ Đạo diễn chỉ nghiêm khắc trong lúc quay phim làm việc, còn những lúc khác vô cùng dễ nói chuyện.
Phần lớn các nữ minh tinh trong giới giải trí này đều lăn lê bò lết đi lên, hình tượng trước ống kính có cao lãnh lạnh lùng như thế nào đi chăng nữa nhưng việc kính hai ba ly rượu với nhà đầu tư hay đạo diễn trong bữa cơm cũng là chuyện thường xuyên xảy ra, cho nên về cơ bản tửu lượng của bọn họ đều không tồi chút nào. Tất cả mọi người trong đoàn làm phim đều là người quen với nhau, thấy cô nàng không uống rượu cũng không ép cô, nhưng kết quả Lương Yên lại cảm thấy hơi xấu hổ ngượng ngùng, ngay cả nữ chính Vương Nhất Lỵ cũng đã kính đạo diễn mấy vòng, vì thế tự rót cho mình hai ly kính đạo diễn.
Đạo diễn cười: “Thụ sủng nhược kinh rồi.’’
Lương Yên giơ ly rượu lên, đỏ mặt.
Lúc Khương Mộc đến đón Lương Yên về nhà cô vẫn còn tỉnh táo tung tăng nhảy nhót.
Lương Yên lên xe, lười biếng tựa lưng vào thành ghế nhắm mắt lại, dáng vẻ vô cùng thỏa mãn.
Có lẽ cô đã gặp được một đoàn làm phim tốt nhất giới giải trí này.
Những diễn viên nhỏ tuyến mười tám trong mấy đoàn làm phim trước kia đều không có nhân quyền chút nào, mỗi lần xảy ra vấn đề mặc kệ ai sai ai đúng thì người đầu tiên bị ăn mắng vẫn là bọn họ, những kẻ hèn mọn đáng thương này bị mắng oan cũng không dám cãi lại, im lặng chịu đủ mọi loại tức giận trút lên người mình, sợ nhất là bị phó đạo diễn hét lên: “Rốt cuộc cô có làm được hay không, nếu không được thì đổi người!’’
Trong thế giới cạnh tranh khốc liệt đến sứt đầu mẻ trán này, mỗi một nhân vật trong phim truyền hình đều có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm tựa như hổ đói rình mồi, chỉ cần cô không làm được thì sẽ có người đến thay thế ngay lập tức, cho nên mỗi người đều cảm thấy bất an thấp thỏm lo âu.
Lương Yên nhìn ánh đèn đường rực rỡ không ngừng lùi về sau ngòai cửa xe, ngáp một cái, điện thoại di động đang đặt trên đùi bỗng nhiên vang lên.
Lương Yên nhìn cái tên đang hiển thị trên màn hình điện thoại, hai hàng lông mày nhíu chặt.
Khương Mộc: “Ai vậy?’’
Lương Yên: “Chồng cũ.’’
Cuối cùng Lương Yên vẫn nhận điện thoại: “A lô.”
Lục Lâm Thành như đang thở phào nhẹ nhõm, sau đó giọg nói lạnh tanh của anh vang lên ở đầu dây bên kia: “Lương Yên, tối rồi em không ở nhà mà còn đi đâu nữa.’’
Lương Yên: “Hả?”
************
Trong gara để xe dưới tầng hầm tiểu khu, Lương Yên nhìn người đàn ông không hiểu tại sao lại xuất hiện ở đây.
Lúc nãy Khương Mộc vừa mới đi về, Lương Yên bảo hắn về nhà vì nghĩ rằng Lục Lâm Thành đã đi rồi.
Lục Lâm Thành nhìn Lương Yên. Tối nay anh đặc biệt đến đây là muốn dạy cho Lương Yên tập hát thêm nữa, luyện tập nhiều một chút đến khi thu âm nhất định sẽ không thành vấn đề. Đồng Lôi bảo hôm nay đoàn làm phim cho nhân viên nghỉ nửa ngày, vì thế anh mới đến đây tìm cô.
Nhưng đáng tiếc lại nhào hụt vô ích, sau đó vẫn còn ở đây chờ cô cho đến tận khuya.
Lục Lâm Thành bước đến gần, lúc đầu anh chỉ muốn hỏi cô tối nay đi đâu mà trễ như thế này mới trở về, nhưng đến khi xích đến gần thì lại ngửi thấy trên người Lương Yên phảng phất mùi rượu nhàn nhạt, anh lập tức nhíu chặt chân mày: “Em uống rượu?’’
Lương Yên gật đầu: “Đúng vậy.’’
Vừa dứt lời cô đã muốn xoay người rời đi, nhưng đúng lúc này Lục Lâm Thành lại đột nhiên bắt lấy cổ tay cô: “Chờ một chút.’’
Lương Yên vặn vẹo giãy giụa cổ tay: “Này, Lục Lâm Thành anh muốn làm gì, anh túm tay tôi làm gì?’’
Sau khi nghe được Lương Yên đã uống rượu sắc mặt Lục Lâm Thành cực kỳ khó coi: “Uống rượu? Bài học kinh nghiệm lần trước em vẫn còn chưa hiểu sao? Lại còn dám đi ra ngoài uống rượu nữa?’’
Lương Yên không nói nên lời: “Tôi chỉ uống với người trong đoàn làm phim hai ly mà thôi, tất cả đều là người quen, có vấn đề gì sao?’’
“Người quen?’’ Lục Lâm Thành cười lạnh một tiếng, “Em nghĩ rằng những người hôm nay được gọi là người quen này ngày mai đóng máy rồi còn có ai sẽ nhớ đến em nữa, rốt cuộc em có biết chuyện này nguy hiểm nhiều thế nào không hả?’’
Thời gian anh lăn lộn va chạm trong showbiz hỗn loạn đầy thị phi này nhiều hơn cô rất nhiều, hiểu rõ tình người trong đó lạnh nhạt đạm bạc đến nhường nào, những người hôm nay còn cười cười nói nói với bạn nhưng hôm sau đã đâm bạn một nhát sau lưng nhiều số số kể.
Lương Yên cúi đầu nhìn cổ tay của mình đang bị Lục Lâm Thành nắm chặt, cố gắng ép buộc bản thân phải bình tĩnh lại, cô ghét cay ghét đắng cái dáng vẻ tự cho mình là đúng rồi lên mặt chỉ trích mắng chửi cô này của anh ta: “Lục Lâm Thành, anh buông tôi ra, đêm hôm khuya khoắt rồi anh còn đến tìm tôi làm gì? Tôi có uống rượu hay không rồi cùng ai uống rượu thì có liên quan gì đến anh cơ chứ?’’
Lục Lâm Thành bị cô chọc giận đến mức bật cười: “Không có liên quan gì đến tôi ư, em đây là lại muốn bị Chu Chí Ba chuốc say một lần nữa sao?’’
“Anh!!!’’ Lương Yên nghĩ đến buổi tối điên cuồng hôm đó trong phòng khách sạn ở thành phố Cổ Đông, khuôn mặt lập tức đỏ bừng.
Cô đỏ mặt nghiến răng, lại nghĩ đến những suy đoán trước kia Khương Mộc đã từng nói, sau đó đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt Lục Lâm Thành, nói: “Lục Lâm Thành, rốt cuộc anh đã cảm thấy đủ chưa?’’
“Cái gì?’’ Lục Lâm Thành hơi sửng sốt.
Lương Yên ngay lập tức rút cổ tay mình ra khỏi lòng bàn tay anh ta, hùng hổ hăm dọa nói: “Đêm hôm khuya khoắt anh đích thân đến đây chỉ để mắng tôi thôi sao? Lúc đầu người muốn ly hôn chính là anh, muốn tôi ký tên tôi đã ký không chút do dự, bây giờ người năm lần bảy lượt chạy đến đây quấy rầy tôi cũng là anh, rốt cuộc anh đã xong chưa?’’
“Quấy rầy em?’’ Lục Lâm Thành cau mày, tỏ vẻ không thể tin được.
Lương Yên chống eo: “Chẳng lẽ không phải quấy rầy với tôi sao? Tôi và anh đã ly hôn, xét trên phương diện pháp luật mà nói bây giờ tôi và anh chẳng có quan hệ gì với nhau cả, vậy xin hỏi với một người phụ nữ không còn chút quan hệ gì với mình, anh quản nhiều như thế để làm gì?’’
Lục Lâm Thành đứng ở đó, tựa như bị chọc trúng cái gì, không tự tin khẽ cúi đầu, im lặng không nói một lời.
Lương Yên lại càng nói càng kích động, tất cả những bất mãn sau khi bị mất trí nhớ đều bị cô nói ra hết sạch, khí thế hùng hổ: “Anh cho là làm như vậy thì hay ho lắm sao? Đúng là tôi đã bị mất trí nhớ, nhưng tôi nói cho anh biết, mặc kệ trước khi mất trí nhớ đã xảy ra chuyện gì, mọi chuyện có như thế nào đi chăng nữa, thì sau khi mất trí nhớ, lúc này đây, tôi chưa bao giờ cảm thấy hối hận khi ly hôn với anh, một chút cũng không.’’
“Trong hai năm kết hôn kia với tôi kia ngoại trừ lên giường thì anh đã làm được cái gì? Hả? Mỗi ngày tôi đều bị người hâm mộ của anh mắng đến cẩu huyết đầy đầu anh có biết không?’’
“Anh quay dự án điện ảnh lớn, tôi tham gia vào bộ phim chiếu mạng nhỏ, được rồi, thực ra thì chuyện này cũng không có gì để nói, chẳng có ai quy định người chồng sẽ phải chu cấp tài nguyên cho nửa kia của mình cả, chưa bao giờ đề cập đến bà xã cũng được thôi, không thêm Wechat cũng quên đi, nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa thì Weibo của anh cũng phải theo dõi tôi với chứ, chỉ một cái nhấp tay thôi mà, ngoài mặt làm ra dáng để chừa cho tôi một chút mặt mũi cũng không được sao!’’
“Chẳng lẽ tôi đã vác đao đặt lên cổ anh ép anh phải kết hôn với tôi ư? Nếu như anh không muốn thì tôi có thể trói anh đến Cục Dân Chính làm thủ tục ư?’’
“Tại sao vừa mới ly hôn xong anh lại bắt đầu quan tâm đến tôi, chẳng lẽ không cảm thấy tất cả mọi chuyện đều đã muộn rồi sao?’’
Lương Yên mắng mà sảng khoái cả người, nói xong những lời này, sung sướng thở phào một cái.
Bàn tay Lục Lâm Thành vô thức siết chặt thành nắm đấm.
“Lương Yên.’’ Anh cắn răng, toàn thân căng cứng gắt gao, như thể đang cố gắng kiềm chế một điều gì đó, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ tức giận chống nạnh khiêu khích tựa như con cá nóc nhỏ đơn độc phòng bị lại đột nhiên thả lỏng, bả vai khẽ buông xuống, thở dài, “Có thể giữa hai chúng ta có hiểu lầm, chờ đến khi em nhớ lại rồi nói, được không?’’
“Vậy thì tôi thà rằng mình mãi mãi không bao giờ nhớ lại nữa.’’
Lương Yên xoay người, hầm hừ rời đi.
Quả nhiên Lục Lâm Thành không đến tìm cô nữa.
Ngay cả chính bản thân Lương Yên cũng không thể diễn tả thành lời tâm trạng đang trào dâng trong lòng mình, sau khi ngẫm nghĩ lại cảm thấy có phải đêm đó cô đã tự cho mình là đúng hay không, cô bị mất trí nhớ và không thể nhớ rõ được chuyện gì đã xảy ra, ngộ nhỡ lúc đó cô thực sự vác dao kề cổ ép Lục Lâm Thành phải kết hôn thì sao.
Lương Yên càng nghĩ càng đau đầu, mỗi ngày chỉ toàn tâm toàn ý vùi đầu vào quay phim, mỗi ngày cầm kịch bản suy nghĩ về nhân vật, thậm chí còn tưởng tượng viết thành một câu chuyện cho cho nhân vật của mình.
Cho đến mấy ngày sau, một tin tức bát quái ngang trời liên quan đến Lương Yên nổ ra.
Lương Yên phát hiện sau sự việc giọng hát chết người lần trước, mình lại bị chụp lén rồi.
Lần này bị chụp lén chính là hai bức ảnh động, trong bức ảnh động, người đàn ông đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen, nghiêng người đưa lưng về phía ống kính, còn Lương Yên lại vừa khéo đứng đối diện với máy ảnh, có thể nhìn thấy rõ mặt cô. Chỉ thấy hai tay cô chống nạnh, trừng mắt, dáng vẻ lúc nói chuyện giống hệt như chủ nhiệm lớp đang dạy dỗ học sinh của mình, vừa nhìn đã biết lúc đó cô đang nổi giận mắng người nọ.
Mà người đàn ông đứng ở đối diện cao hơn một cái đầu, sở hữu thân hình cao lớn thon gầy, anh ta đứng đó, khẽ cúi đầu, im lặng ngoan ngõan nghe mắng.
Cho dù chỉ là một bóng bưng phía sau, nhưng từ cách ăn mặc cho đến dáng người cũng có thể dễ dàng nhận ra được, tướng mạo và khí chất của người này không hề tầm thường chút nào.
Tiêu đề của tin tức bát quái này là…
“Sau khi ly hôn cảm thấy trống rỗng tĩnh mịch, Lương Yên nửa đêm mắng tiểu chó săn* của mình.’’
(*Tiểu chó săn hay còn gọi là nam sủng, trai bao, tình phu, thường ám chỉ những người đàn ông được các quý bà hay quý ông đồng tính bao nuôi làm tình nhân bên ngoài của mình.)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK