“Không có!”, Tô Niệm Đường đáp lời, ngữ khí trầm thấp.
“Lại không nói?”, Kỷ Lang hơi tức giận. Mọi chuyện Đường Đường đều giấu ở trong lòng khiến Kỷ Lang thật sự rất khó chịu, rõ ràng bọn họ đã bên nhau, tại sao không thể tâm sự được với anh. Hay là do … cô không tin anh nên mới giấu giếm trong lòng?
“Tô Niệm Đường … Rốt cục anh là thế nào với em?”, Kỷ Lang đậu xe bên vệ đường, nghiêm túc nhìn cô hỏi.
Tô Niệm Đường kinh ngạc: “Anh là anh Kỷ Lang!”
“Chỉ có thế ư?”, Kỷ Lang nhướn mày: “Anh là bạn trai em, không lâu nữa chúng ta sẽ đính hôn, sẽ là người đi cùng em suốt quãng đường còn lại, tại sao em không nhận ra được điều này?” Ý thức tự vệ của Tô Niệm Đường quá cao, Kỷ Lang có thể nhận ra trong lòng cô xây một bức tường thành vững chãi.
Tô Niệm Đường: “Đúng …”
Câu trả lời lập lờ như vậy khiến Kỷ Lang có cảm giác mình như đang cố sức đánh vào cái gối ôm nhưng không thể nguôi giận. Nếu những bất hòa với Đường Đường hiện tại không được giải quyết, e rằng sau này càng nghiêm trọng hơn. Với anh, anh chỉ muốn Đường Đường có thể thoải mái chia sẻ vui sướng, đau buồn như khi hai người còn bé chứ không như bây giờ.
“Tô Niệm Đường! Hay là em có ý kiến gì với anh?”
“Không!”, Tô Niệm Đường cụp mi, không dám nhìn Kỷ Lang.
“Tại sao em không nhìn anh? Đường Đường! Em trốn tránh điều gì?”
“Anh đừng hỏi nữa được không? Anh Kỷ Lang! Bây giờ em không muốn nói chuyện. Giống như vừa rồi anh giới thiệu Diệp Khả, chỉ là bạn bình thường mà không phải là người đã từng thích anh!” Tô Niệm Đường cau mày đáp trả Kỷ Lang.
Kỷ Lang sững sờ: “Em để ý chuyện này?”, Kỷ Lang mù mờ không hiểu. Diệp Khả là bạn học của anh, chuyện thích nhau từ thời còn ngồi ghế nhà trường, bản thân anh đâu còn nhớ, nhắc lại có ý nghĩa gì? Vậy mà vì chuyện này mà Đường Đường giận dỗi với anh? Tâm tư con gái không ai hiểu được???
“Không phải em để ý chuyện này!”, Tô Niệm Đường vẫn không nhìn Kỷ Lang: “Chỉ lưu tâm bản chất của vấn đề.”
Vừa rồi khi bắt tay với Diệp Khả, cô ta lật ngược tay, đè tay cô xuống, đây là hành vi muốn khống chế đại cục, muốn tuyên cáo một điều gì đó với cô … Đó chính là việc khiến Tô Niệm Đường khó chịu.
“Bản chất gì?”
“Bản chất chính là anh để bạn gái hiện tại giúp đỡ người mà anh đã từng thích. Anh cảm thấy thích hợp không? Em cảm giác anh làm vậy giống như em không phải là bạn gái anh!” Đây mới là chuyện Tô Niệm Đường buồm bực, cũng có thể nói cô quá mẫn cảm.
“Nếu như em để tâm, vậy lần sau anh sẽ không làm nữa!”, Kỷ Lang nghiêm túc đảm bảo: “Đường Đường! Sau này có chuyện gì hãy nói với anh; nếu anh không đúng, không tốt, anh nhất định sẽ thay đổi.”
Tô Niệm Đường gật đầu.
“Vậy …”, Kỷ Lang đang muốn hỏi chuyện về Tô Hải, Tô Niệm Đường đã lắc đầu chặn trước: “Em không muốn nói.”
Kỷ Lang: “…” Thôi quên đi! Nếu cô không muốn kể, anh sẽ chờ đến khi thuận tiện, anh sẽ hỏi. Kỷ Lang tiếp tục lái xe: “Anh đưa em đi ra bờ biển, coi như giải khuây!”
Biển thành phố Bắc rất đẹp, hàng năm thu hút không biết bao nhiêu du khách. Bây giờ trên bãi cát có rất nhiều người, Kỷ Lang nắm tay Đường Đường chậm rãi đi dạo. Hai người đều không lên tiếng, trong lòng ai nấy đều chất chứa tâm sự. Kỷ Lang liếc mắt nhìn Tô Niệm Đường nhẹ giọng: “Trước đây khi tâm trạng không tốt, anh đều đến đây cho thư thả đầu óc … Từng cơn gió biển sẽ thổi bay mọi muộn phiền.”
“Có lẽ là như vậy …”
“Ừm!!!”
Họ đi dạo từ đầu bên này sang đầu bên kia, Tô Niệm Đường khẽ lên tiếng: “Anh Kỷ Lang, có một số chuyện em không muốn nói ra không phải em muốn giấu anh … chỉ là em chưa chuẩn bị tâm lý!” Cô giải thích nguyên do tại sao mình lại giữ yên lặng.
Kỷ Lang gật đầu: “Được! Chờ đến khi nào thuận tiện, em kể cho anh nghe được không?”
Đường Đường rốt cục còn bao nhiêu bí mật giấu trong lòng?
“Vâng!”
“Còn nữa! Mấy ngày tới, chúng ta đi thử áo cưới!”, Kỷ Lang chuyển đề tài: “Mẹ nói đã liên hệ với nhà thiết kế, chúng ta qua đó thử coi sao!”
“A …”, Tô Niệm Đường thất thần, không ngờ lại nhanh như vậy.
“Đó là lạc thú của người già!!!”, Kỷ Lang khẽ cười.
Mẹ Kỷ nói đi thử áo cưới cũng phải coi ngày lành tháng tốt, và ngày tốt là ba ngày sau.
Kết quả khi hai người đến cửa hàng thì nhân viên báo áo cưới phải chỉnh sửa lại một chút nên hẹn bọn họ tối quay lại. Hết cách rồi, Kỷ Lang đành đưa Tô Niệm Đường qua phía khu thương mại đi dạo.
“Lúc này mới giống đang yêu …”, Kỷ Lang nở nụ cười: “Hình như chúng ta chưa bao giờ tay trong tay.”
Hai người như một đôi tình nhân nhỏ yêu thương nhau nồng nhiệt, tay nắm tay, uống chung ly nước, ăn chung một dĩa thức ăn.
Tô Niệm Đường: “Vì từ trước đến nay anh chỉ có vụ án, hơn nữa mỗi lần tìm em cũng vì vụ án!”
Kỷ Lang gật đầu: “Xác thực là có chuyện này, do đó lần này anh muốn sẽ nắm tay em đi một vòng, muốn mua gì thì mua”, Kỷ Lang ra vẻ rộng rãi.
Tô Niệm Đường cười lớn: “Vậy thì em sẽ không khách sáo! Em muốn mua rất nhiều thứ, bây giờ trời đã vào thu, em chưa có quần áo ấm, vậy anh mua cho em đi!”
Kỷ Lang gật đầu, xoa xoa đầu Tô Niệm Đường: “Không thành vấn đề, mấy thứ này là chuyện nhỏ. Bây giờ chúng ta sẽ xuất phát từ cửa hàng đối diện, chỉ cần em thích là rinh về … Ok!!!”
Tô Niệm Đường chớp chớp mắt, xã hội hiện nay chuyện khiến con người ta cảm động nhất không phải là ba chữ ‘Anh yêu em’ mà là ‘Mua mua mua’ …
Niệm Đường vóc dáng cân đối, tầm cao trung bình, đi cùng Kỷ Lang, cô chỉ cần nhón nhẹ chân hoặc anh hơi cúi người xuống là có thể chạm môi nhau. Quần áo của Niệm Đường đều là kiểu áo khoác Châu Âu, giống như bây giờ cô đang mặc chiếc áo khoác dài màu vàng nhạt,chiếc quần jean bó phối với đôi ủng màu đen. Mái tóc xoăn dài được buộc nhẹ phía sau. Tuy rằng khá xinh xắn nhưng trông có vẻ hơi già dặn.
Hai người nắm tay nhau bước vào trong một cửa hàng quần áo, nhân viên bán hàng đôi mắt sáng rỡ nhìn tuấn nam mỹ nữ trước mắt, trong lòng thầm nghĩ ‘Mối làm ăn lớn đến rồi!’.
“Xin chào quý khách! Xin hỏi có thể giúp gì được cho anh chị?” Nhân viên bán hàng liếc nhìn thân hình của Tô Niệm Đường, trong lòng âm thầm tính toán sẽ giới thiệu loại trang phục như thế nào mà khiến khách hàng yêu thích, lại có thể bán được nhiều hàng.
Kỷ Lang chưa từng đưa phụ nữ đi dạo phố, anh khẽ ho một tiếng: “Nhìn xem có kiểu quần áo nào thích hợp với cô ấy không?”
Nhân viên bán hàng nở nụ cười hoàn mỹ: “Chị đây nước da trắng hồng, mặc màu gì cũng đẹp. Tuy nhiên chiếc áo khoác có vẻ hơi dài, nếu ngắn hơn một chút trông sẽ trẻ hơn!”, cô ta vừa nói vừa xoay người vào trong lấy ra một chiếc áo khoác jean lửng, áo sơ mi ren đen và một chiếc váy ngắn màu đen: “Nhìn chị không lớn lắm, chắc chưa đến hai mươi tuổi mặc đồ này trông chững chạc quá. Chị thử kiểu này của tiệm em đi!”
Được khen ai mà không thích? Niệm Đường mím mím môi, tâm trạng vui vẻ.
Kỷ Lang cũng không giúp được gì, nghe lời tư vấn của nhân viên anh cũng khuyến khích Tô Niệm Đường thử một lần. Tô Niệm Đường gật đầu nhận bộ quần áo trên tay, rồi xoay người vào phòng thử đồ, cô nhân viên còn đưa cho Niệm Đường một đôi vớ.
Kỷ Lang đút hai tay vào túi quần, đi loanh quanh trong cửa hàng nhìn những bộ y phục đủ màu sắc, anh tặc lưỡi, đồ của phụ nữ thật đa dạng. Anh đưa mắt nhìn sang, là kệ giày, có một đôi boot, cao hơn kiểu Đường Đường thường mang, kiểu dáng đơn giản nhưng anh có cảm giác đôi giày này phối với bộ quần áo vừa rồi của Đường Đường sẽ rất hợp.
Cô nhân viên bán hàng nhanh tay lẹ mắt chạy sang, đề cử: “Ánh mắt của anh thật sự rất chuẩn! Đôi giày này mà phối với bộ của chị thì đúng là một đôi.”
Kỷ Lang đưa đôi giày cho cô ta, nhủ thầm ‘Chà! Ánh mắt mình cũng không đến nỗi nào’ … Đôi boot màu đen nhưng dưới đế giày lại dùng dạng chất liệu sáng bóng, có thể phản quang, gót không cao lắm nên di chuyển rất thoải mái. Chỉ là … Qua đế giày phản chiếu một bóng người … Kỷ Lang khẽ cau mày.
Anh vội xoay người, vọt ra hướng cửa, người người tấp nập qua lại nhưng lại không thấy bóng dáng vừa rồi đâu … Không lẽ anh hoa mắt? Rõ ràng anh trông thấy có một người đứng ở cửa nhìn chằm chằm về phía anh.
“Thưa anh! Có chuyện gì sao?”, cô nhân viên nhỏ giọng.
“À!!! Không có gì!”, Kỷ Lang hoàn hồn, vừa khít Tô Niệm Đường cũng vừa từ phòng thử đồ bước ra.
Kỷ Lang quay người nhìn cô, ánh mắt sáng rỡ.
Chiếc áo khoác lửng jean thẫm màu càng tôn thêm nước da trắng nõn, hai gò má ửng hồng. Ánh mắt phảng phất sự ngượng ngùng, còn thêm chút chờ mong nhìn Kỷ Lang …
Kỷ Lang thật sự chấn động!
Tô Niệm Đường lúng túng kéo kéo chiếc váy … “Có ngắn quá không anh?”
Cô nhân viên ca tụng: “Chị ơi! Chị yên tâm, váy ôm nên sẽ không dễ tung bay … Bộ này rất hợp với chị!”
Kỷ Lang vẫy vẫy: “Em qua đây!”
Tô Niệm Đường cụp mi, chậm rãi đi qua bên Kỷ Lang, đưa mắt hỏi: “Sao vậy?”
Kỷ Lang ấn cô ngồi xuống ghế, ra hiệu nhân viên đưa giày đến. Anh nhẹ nhàng cởi giày trên chân Tô Niệm Đường, Tô Niệm Đường thốt lên kinh ngạc.
“Nào đứng dậy! Đi hai vòng cho anh cói!”, Kỷ Lang cười cười lên tiếng.
Tô Niệm Đường nghe lời Kỷ Lang đi hai vòng trước mặt Kỷ Lang. Kỷ Lang gật gù … Cô nhân viên quả nhiên nói không sai … Thay đổi phong cách Tô Niệm Đường như biến thành một người khác: “Lấy bộ này, không cần thay. Phiền cô gói lại bộ quần cáo cũ!”, Kỷ Lang vừa nói vừa đưa thẻ cho cô ta.
Cô ta nhanh chóng nhận lấy!