• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cao Tân từng ở London rất nhiều năm, tương đối quen thuộc nơi này, vừa hay nơi đây có mấy địa điểm thích hợp cho một vài cảnh quay trong Thành Phố Vô Tận, Cao Tân quyết định đưa toàn bộ đoàn làm phim sang London lấy cảnh.

Mọi người trong đoàn làm phim tập thể đặt vé máy bay, sáng sớm ngày 24, An Nham và Thường Lâm cùng nhau chạy đến sân bay. Thường Lâm nhìn vẻ mặt hưng phấn của hắn thật sự không hiểu nổi trong đầu người này rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì. Mấy ngày trước còn luôn mồm bảo không muốn diễn, đảo mắt đã thành dáng vẻ thật cao hứng, ngồi trong đại sảnh phòng chờ ở sân bay, nhàn rỗi nhàm chán còn lấy kịch bản ra nghiêm túc đọc?!

Không biết qua bao lâu, đột nhiên có người đi về phía nay. Người nọ mặc một thân trang phục hưu nhàn đơn giản, mũ lưỡi trai ép xuống rất thấp, trên mặt còn mang một chiếc kính râm. An Nham đương nhiên cũng đeo kính râm rất lớn, hai người ăn mặc như vậy đi trên đường rất khó bị nhận ra.

Nhưng ngay trong nháy máy đó, bọn họ lại đề không hẹn mà cùng nhận ra nhau.

Cảm giác quen thuộc do chung sống nhiều năm khiến An Nham ngay lập tức đi tới bên người Từ Thiếu Khiêm. Trong lòng hắn đột nhiên một trận khẩn trương, kịch bản trong tay bị dùng sức nắm chặt, ngay cả sống lưng cũng có chút cứng nhắc mất tự nhiên.

Từ Thiếu Khiêm thản nhiên như không ngồi xuống bên cạnh hắn, liếc kịch bản đang mở ra của An Nham một cái, thấp giọng nói: “Đừng đeo kính râm đọc sẽ rất hại mắt.”

“À...” An Nham vội vàng gấp kịch bản lại, cười nói: “Tôi quá nhàm chán nên đọc một chút.”

“Chán thì chơi trò chơi đi.” Từ Thiếu Khiêm lấy máy tính bảng của mình ra, mở trò chơi đưa vào tay An Nham, “Còn một tiếng nữa mới lên máy bay, cậu cứ chơi một lúc đi.”

An Nham vừa cúi đầu nhìn, lại là trò chơi chiến lược mà hắn thích chơi nhất. Hắn sau khi chơi cảm thấy rất thú vị nên đã giới chiệu trò chơi này cho mấy người bạn thân bên cạnh mình, không ngờ Từ Thiếu Khiêm cư nhiên thực sự tìm chơi.

Nghĩ đến đây, trái tim An Nham không khỏi ấm áp, nhận lấy máy tính, thấp giọng nói: “Cảm ơn.”

“…” Từ Thiếu Khiêm có chút kinh ngạc. An Nham hiếm khi nghe lời như vậy, mình nói cái gì liền nghe cái đó, đóng kịch bản, cầm lấy máy tính còn chủ động mở miệng nói cảm ơn. Người này làm sao thế? Trước kia không phải là rất thích làm trái ý người khác sao?

Từ Thiếu Khiêm có chút nghi ngờ quay đầu lại nhìn về phía An Nham, chỉ thấy An Nham đang cúi đầu nghiêm túc chơi game, một đôi ngón tay thon dài di chuyển rất nhanh, chanh chóng đánh chết boss cửa thứ nhất. Nhìn chữ Win trên màn hình, khoé miệng An Nham không nhịn được câu lên một nụ cười đắc ý, lập tức nhấn bàn tiếp… Từ Thiếu Khiêm thích nhất chính là khi hắn cười một cách tự nhiên như vậy.

Những lời nói của Từ Thiếu Bạch đêm hôm đó khiến cho tâm tình vốn hỗn loạn của Từ Thiếu Khiêm trở nên thanh tĩnh lại. Theo như lời của Thiếu Bạch, nếu như cũng có người vẫn luôn đơn phương mình như vậy mình có thể dứt khoát đáp lại hay không? Câu trả lời đương nhiên là không.

Cho nên, An Nham cũng không sai.

Khách quan mà nói, chính mình bởi vì nhất thời tức giận mà trực tiếp cường bạo hắn mới là người không đáng tha thứ nhất. An Nham mạnh miệng mềm lòng, nên mới không so đo với hắn, nếu đổi lại là những người khác trong An gia… Chẳng hạn như An Lạc hay An trạch đã sớm một đao chém chết hắn.

Nghĩ đến đây, tâm tình Từ Thiếu Khiêm rõ ràng chuyển biến tốt hơn một chút. Nhìn An Nham cúi đầu nghiêm túc chơi game, không nhịn được muốn trêu chọc hắn một cái, liền mở miệng hỏi: “Cao Tân đáng sợ đến vậy à?”

“Hả?” An Nham vội vàng nhấn nút tạm dừng trên màn hình, quay đầu lại nhìn Từ Thiếu Khiêm, “Gì cơ?”

“Cao Tân trong giới nổi tiếng là đạo diễn độc miệng, do anh ta mắng cậu một trận nên cậu mới đột nhiên thay đổi quyết định hả?”

“… Ừ.” An Nham làm bộ thờ ơ cười một cái, nhịp tim lại có chút mất khống chế, cho dù có kính râm nhưng chạm phải tầm mắt của Từ Thiếu Khiêm vẫn khiến hô hấp của hắn có chút khó khăn.

Làm sao có thể nói ra lý do chân chính? Lý do chính là, An Nham trì độn rốt cục phát hiện mình yêu cậu, không bỏ được cậu, lại càng không nhẫn tâm để cậu sau khi rời đi lưng đeo tiếng xấu khắp nơi, cho nên không thể làm gì khác ngoài mượn cớ đạo diễn Cao Tân nổi giận, mặt dày giữ cậu lại, muốn cùng cậu đóng nốt bộ phim cuối cùng này…

“Ồ.” Từ Thiếu Khiêm gật đầu một cái, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Nậy sau khi khai máy tận lực phối hợp thật tốt, đừng nhớ đến chuyện trước kia nữa. Bắt đầu từ bây giờ, chúng ta chỉ là hợp tác đóng phim, tôi tin cậu có thể xử lý tốt.”

“Ừ, tôi hiểu.” An Nham gật đầu một cái, tiếp tục cúi đầu chơi trò chơi, lại rốt cuộc không sao tĩnh tâm được.

Người mình yêu ở bên cạnh, sắp tới còn phải cùng hắn quay phim… Nên làm cái gì bây giờ? Tỏ tình với hắn ư? Nhưng mà, tỏ tình với người từng cường bạo mình, vậy sẽ cần da mặt vô cùng dày và dũng khí thật lớn! An Nham tự nhận là vẫn chưa đến được cảnh giới đó. Huống chi, người nhà có đồng ý hay không cũng hoàn toàn không nắm chắc, không thể cứ vội vàng quyết định như vậy được.

Bởi vì thực sự yêu người này cho nên hết thảy đều không thể sơ suất. Tốt nhất là phải suy nghĩ kỹ nên làm như thế nào, xử lý vấn đề gia đình đôi bên như thế nào, xử lý sự phản đối của người hâm mộ và đạn pháo của phóng viên trong giới giải trí như thế nào… Tốt nhất là phải nghĩ rõ ràng không thể vừa thông suốt đã làm loạn để Từ Thiếu Khiêm cũng lâm vào khốn cảnh.

Vấn đề cần suy tính thật quá nhiều…

An Nham đột nhiên phát hiện yêu một người thật phiền phức. Hắn trước kia gây scandal với mấy sao nữa cho tới giờ chưa từng cân nhắc nhiều như vậy, là bởi vì hắn chưa từng động tâm. Đôi bên anh tình tôi nguyện mượn nhóm chó săn làm trò một cái, chả cần lo lắng trước sau gì, cũng căn bản không cần lo lắng vấn đề người nhà, bởi vì bọn họ đều không nghĩ đến mang đối phương về nhà gặp cha mẹ.

Nhưng mà, lần này là thật sự yêu Từ Thiếu Khiêm, cho nên mới phải nhắc đến… vấn đề đưa Từ Thiếu Khiêm về nhà, cha mẹ sẽ thương tâm nhường nào, mình sẽ bị ông nội đánh thảm ra sao.

Thật ra thì, ngay từ lúc Tiếu Khiêm tỏ tình tự mình đã bắt đầu cân nhắc đến người trong nhà. Điều này chứng minh, khi đó, trong tiềm thức của mình chính là lấy “chúng ta ở bên nhau thì sẽ thế nào” để cân nhắc vấn đề chứ không phải “mình có thích cậu ấy hay không.”

Cho nên, thật ra có lẽ là từ rất sớm, mình đã yêu hắn, chẳng qua là quá trì độn nên không phát hiện…

Càng nghĩ tâm càng loạn, hai tay An Nham bắt đầu tuỳ tiện nhấn lung tung.

Từ Thiếu Khiêm nghiêng đầu nhìn An Nham, quái lạ, tay An Nham mới rồi nhanh như bay, suy nghĩ rõ ràng rất nhanh đã đánh chết boss mấy level. Nhưng mà lúc này, hắn đột nhiên luống cuống tay chân, liên tục nhấn loạn trên màn hình, một lần rồi một lần game over, thậm chí ngay cả gò má cũng gấp đến độ hơi đỏ lên.

Từ Thiếu Khiêm hơi chút nghi ngờ nghĩ… mấy cửa sau khó đến thế à?

Sắp phải lên máy bay, An Nham nghe được thông báo từ loa phát thanh, liền đóng máy tính lại, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho anh trai nói lời từ biệt.

“Anh, Vô tận 2 sắp mở máy, em và đoàn làm phim đến London lấy cảnh. Thời gian quá vội, không kịp dến chào tạm biệt anh, mau khoẻ lại nhé! An Nham yêu anh.”

Tin nhắn vừa gửi, di động Từ Thiếu Khiêm liền vang lên. Từ Thiếu Khiêm lấy điện thoại di động ra, nhìn trên màn hình nhảy ra một tin nhắn đến từ An Nham: “Anh, Vô tận 2 sắp mở máy… An Nham yêu anh.”

Khoé miệng Từ Thiếu Khiêm hơi hơi giương lên, thấp giọng nói: “Cậu gửi nhầm rồi.”

“Hở?” An Nham nghi ngờ quay đầu lại nhìn hắn, Từ Thiếu Khiêm đưa di động đến trước mắt An Nham, chỉ chỉ tin nhắn kia.

Ngón tay của hắn vừa đúng chỉ lên mấy chứ “An Nham yêu anh” kia, An Nham nhìn thấy tin nhắn này, nhất thời lúng túng đỏ mặt, lắp ba lắp bắp giải thích: “Tôi, tôi gửi cho anh tôi, lỡ tay, ngại quá…”

Trong danh bạ điện thoại của hắn có một nhóm “người quan trọng”, Từ Thiếu Khiêm cũng ở trong nhóm đó, khoảng cách tương đối gần với tên anh trai, cho nên mới trượt tay gửi nhầm.

An Nham đỏ mặt gửi lại tin nhắn này cho anh trai. Từ Thiếu Khiêm cũng nhân tiện gửi một tin nhắn thăm hỏi cho An Lạc, bấy giờ mới nhấc hành lý lên, cùng An Nham lên máy bay.

Một hàng trong khoang có bốn ghế, ở giữa là lối đi, bởi vì là Cao Tân đặt vé cho bọn họ, chỗ ngồi của Từ Thiếu Khiêm vừa đúng cùng một chỗ với An Nham. Thường Lâm và Chu Mộc cùng một chỗ, cái này đương nhiên là trùng hợp lúc lấy vé tạo thành.

An Nham nhìn sắp xếp chỗ ngồi này, lập tức muốn đổi chỗ với Chu Mộc ngồi cùng người đại diện không liệu được, còn chưa kịp mở miệng đã thấy Chu Mộc sắc mặt bình tĩnh cất xong hành lý, ngồi xuống bên cạnh Thường Lâm, quay đầu lại nói với Từ Thiếu Khiêm: “Các vị ngồi cùng nhau? Vậy thì tốt rồi, tiện bề thảo luận tình huống phim, tôi ngủ trước một lúc, tối hôm qua mất ngủ nhức đầu quá.”

Từ Thiếu Khiêm gật đầu một cái: “Được, anh ngủ đi.”

Chu Mộc dứt lời liền thắt chặt dây an toàn, đeo tai nghe nhắm hai mắt lại.

Chậc, đại khái là do vật họp theo loài, tính tình người đại diện của Từ Thiếu Khiêm có chút giống hắn, lãnh lãnh đạm đạm, cũng không nói nhiều.

An Nham đứng ở lối đó định đổi chỗ ngồi lúng túng gãi gãi đầi, thấy Chu Mộc nhắm mắt lại không để ý đến người khác, không thể làm gì khác ngoài sắc mặt cứng đờ ngồi lại xuống vị trí của mình.

Sau khi tất cả mọi người ngồi xong, lại là giáo dục an toàn trên không theo thông lệ, An Nham làm bộ bình tĩnh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm giác động tĩnh của nam nhân bên cạnh, nhịp tim cũng thoát khỏi khống chế dần dần tăng nhanh –

Chuyện thân mật hơn giữa hai người cũng đã làm. Từ Thiếu Khiêm từng dùng phương thức đó tiến vào thân thể hắn, lần đầu tiên bị cường bạo mà tức giận, lần thứ hai dưới tác dụng của thuốc hoàn toàn đánh mất lý trí, lúc ấy căn bản không có mấy loại tâm tình như xấu hổ hay khẩn trương, chỉ cảm thấy bị một người đàn ông xâm phạm thân thể là một nỗi sỉ nhục lớn lao.

Nhưng mà bây giờ, chỉ mới ngồi bên cạnh Từ Thiếu Khiêm, ngửi mùi hương quen thuộc trên người hắn, lại khiến cho An Nham một trận khẩn trương. Làm nam nhân trưởng thành, lại giống như tiểu thiếu niên mới biết yêu gặp được mối tình đầu, khẩn trương đến nỗi lòng bàn tay cũng bắt đầu đổ mồ hôi.

An Nham âm thầm nắm hai tay dời lực chú ý. Trước kia kết giao bao nhiêu mỹ nữ, cho đến nay chưa từng trải nghiệm cảm giác khẩn trương luống cuống như thế bao giờ. Hiện tại chỉ là ngồi bên cạnh Từ Thiếu Khiêm đã hồi hộp đến tim đập gia tốc… Đến tuổi này mới lần đầu yêu một người, An Nham nhất thời cảm thấy bản thân thế này bao năm đều sống uổng!

Giáo dục an toàn chấm dứt, máy bay nhanh chóng vững vàng trượt khỏi đường chạy. Sau khi tiến vào trạng thái phi hành an toàn, thiết bị điện tử được cho phép bật, Từ Thiếu Khiêm liền bật máy tính bảng đưa cho An Nham, nói: “Còn lâu nữa mới đến London, cậu chán thì tiếp tục chơi đi, tôi ngủ trước một lúc.”

“Ừ,” An Nham cầm lấy máy tính, tiếp tục chơi trò chơi vừa rồi.

Từ Thiếu Khiêm bật nhạc, đeo tai nghe, dựa vào trên ghế nhắm hai mắt lại.

Đoạn nói chuyện kia của Từ Thiếu Bạch tối hôm qua làm hắn có chút phiền lòng, cả một đêm không thể ngủ được. Trong chuyện này, Từ Thiếu Khiêm tương đối bình tĩnh không thể nghi ngờ. Nếu xác định trong lòng mình chỉ có An Nham, như vậy, hắn liền không thể cho những người khác cơ hội. Mặc kệ người kia là ai, hắn cũng sẽ không mềm lòng.

Người kia có lẽ là một người bạn thân cận bên cạnh, hoặc là cấp dưới trong công ty? Nhưng ít nhất có thể khẳng định đó là người Thiếu Bạch quen biết. Từ Thiếu Khiêm không muốn đoán tiếp, hắn thậm chí không muốn biết chân tướng. Bị người thầm thích rất nhiều năm, giống như là không hiểủ a làm sao nợ một nhân tình, loại cảm giác này rất không được tự nhiên.

Từ Thiếu Khiêm nhắm mắt lại, không suy nghĩ mấy chuyện phiền lòng đó nữa.

Hít thở sâu điều chỉnh tư thế một chút, một đêm không ngủ mệt nhọc khiến Từ Thiếu Khiêm nhanh chóng nặng nề thiếp đi.

Thật lâu sau…

An Nham đang chuyên tâm chơi trò chơi, trên vai đột nhiên trầm xuống, An Nham run tay một cái, trên màn hình nhảy ra một hàng chữ GAME OVER thật lớn!

An Nham cứng ngắc quay đầu lại, chỉ thấy đầu Từ Thiếu Khiêm cư nhiên gối lên vai mình. Động tác quay đầu này của hắn, vừa lúc hôn lên trán Từ Thiếu Khiêm, mùi hương dầu gội nhẹ nhàng khoan khoái dễ ngửi Từ Thiếu Khiêm hay dùng nhất thời tràn ngập toàn bộ khoang mũi.

An Nham sửng sốt, hồi lâu sau mới phản ứng lại. Chính mình thế nhưng vừa mới hôn Từ Thiếu Khiêm, mà Từ Thiếu Khiêm cư nhiên ngủ say coi hắn làm gối đầu.

“…” Mặt An Nham nhất thời hồng lên, thân thể lập tức như pho tượng đơ ra tại chỗ.

Nhìn dáng vẻ đầy mệt mỏi trên mặt của Từ Thiếu Khiêm, An Nham căn bản không nỡ đánh thức hắn. Nhưng mà, bị hắn gối lên bả vai ngủ như vậy, vùng cổ mẫn cảm không ngừng cảm nhận được hô hấp ấm áp của hắn phất qua, mũi ngửi được cũng tất cả đều là hương vị quen thuộc trên người hắn, tim An Nham đập nhanh đến gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Sau một hồi trầm mặc cứng ngắc, thấy Từ Thiếu Khiêm ngủ thật sự say, hoàn toàn không có ý định rời khỏi cái “gối đầu” này, An Nham đành hít sâu, điều chỉnh tốc độ tim đập, thả lòng thân thể, lấy tay nhẹ nhàng xê dịch dầu hắn để hắn gối lên vai mình ngủ được thoải mái hơn một chút.

Chỉnh sửa nửa ngày, sau khi cố định đầu Từ Thiếu Khiêm xong, An Nham mới lại cầm máy tính bảng lên. Tâm loạn như ma, trò chơi hoàn toàn không chơi được, dứt khoát thuận tay mở chương trình đọc bật file text kịch bản, lật đến cảnh hai mươi, đọc cẩn thận.

Thnàh phố vô tận II, cảnh thứ hai mươi:

Bác sĩ Kha Ân cấy ghép nội tạng của người nhân bản Tiểu Thất lên người em trai, nhìn thi thể lạnh lẽo trên đài phẫu thuật kia, Kha Ân đột nhiên phát hiện, thì ra mình từ lúc bất tri bất giác nào đã yêu người nhân bản kia. Đáng buồn là, khi hắn phát hiện sự thực này, cư nhiên cũng là lúc hắn đã tự tay chấm dứt sinh mệnh người mình yêu.

Bác sĩ Kha Ân ngủ trong phòng thí nghiệm, mơ một giấc mơ, hắn mơ thấy mình hôn Tiểu Thất, mà Tiểu Thất cũng đáp lại hắn, hai người nhiệt tình ôm hôn nơi đầu đường dưới ánh hoàng hôn.

“…” An Nham sắc măt cứng ngắc tắt kịch bản đi.

Trong kịch bản có nhiều cảnh hôn quá, ai nói cho hắn biết nên làm cái gì bây giờ…?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK