Nhưng nghĩ tới chuyện xấu ngày xưa của gã, y nhìn mảnh quần áo nhỏ, không khỏi quay đầu nhìn căn nhà gỗ cách đó không xa trong rừng.
Sắp đến thời hạn, lúc này nếu y ra ngoài thì nhất định sẽ thất bại trong gang tấc, lòng Ninh Tễ đã thầm chống chọi ở Quỷ vực.
Nhưng ngày mai qua đi, thân thể y sẽ không trụ được nữa. Y cần phải bảo đảm rằng Tô Phong Diễm sẽ không giở trò vào đêm trăng tròn.
Mảnh y phục màu xanh thiêu thành tro tàn trên đầu ngón tay, lông mày Ninh Tễ lạnh xuống.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi
2. Đại Sư Linh Châu
3. Năm Tháng Yêu Thương
4. Tôi Mắc Bệnh Chỉ Có Thể Nói Sự Thật
=====================================
Khổng Linh không biết y đang nghĩ gì, yên tĩnh giả chết như gà trong túi Càn Khôn.
Hắn thường muốn nhìn lén Ninh Tễ.
Lát sau lại phát hiện túi Càn Khôn đã tự mở ra từ khi nào.
Ánh mắt trời lạnh lẽo chiếu xuống Quỷ vực âm u. Khổng Linh rùng mình, ngay sau đó nghe thấy một giọng nói cất lời.
"Ra đây."
Hắn có tật giật mình, tưởng rằng chuyện mình nhìn lén vừa rồi bị phát hiện, sợ đến mức suýt chút nữa đã nổ lông đuôi.
Ninh Tễ nhìn hắn một cái rồi nói: "Ta có chuyện muốn nói với ngươi."
Có việc hả.
Khổng Linh giả ngu nhảy ra khỏi túi Càn Khôn, sau khi ra khỏi cũng chỉ lớn chừng bàn tay. Như sợ chuyện ngoài ý muốn lần trước xảy ra nên tay hắn còn che lông chim phía sau.
Trán Ninh Tễ giần giật, nhịn không được cau mày: "Hiện tại thân phận của ngươi đã bại lộ, không cần ngụy trang thành động vật nữa đâu."
Giọng y lãnh đạm.
Nhớ tới chuyện ngoài ý muốn hôm đó, ngực Khổng Linh như bị đâm một kiếm, lúc này đành hóa thành hình người của mình.
Thanh niên bích bào diễm lệ xuất hiện trước mắt, Khổng Linh sờ sờ mông, khẽ ho lái sang chuyện khác:
"Cái đó, ngươi có chuyện gì?"
Thấy hắn tự giác, Ninh Tễ khẽ nâng mắt, trực tiếp hỏi.
"Đêm qua Tô Phong Diễm đến đây làm gì?"
Y vừa nói tới chuyện này, động tác của Khổng Linh tức khắc cứng đờ.
"Tô Phong Diễm gì? Gã đến rồi hả? Sao ta không biết gì hết?" Khổng Linh lập tức phủ nhận x3. Hắn nói xong còn lập tức giấu đầu lòi đuôi: "Tối qua ta bị thương nên ngủ quên, không biết gì hết ráo."
Khổng Linh có ngu mới nói ra chuyện Tô Phong Diễm tháo mặt nạ của y xuống. Hắn có tịch rục rịch, ánh mắt phiêu đãng khắp nơi.
Ninh Tễ nhìn hắn, lòng đã có đáp án.
—— Lúc Tô Phong Diễm đến đây, quả trứng này cũng biết.
Ninh Tễ cũng không quá hiểu tâm tính của Khổng Linh, cũng không biết hắn vốn đi theo Sở Tẫn Tiêu, nhưng vì sao lại đến Quỷ vực.
Ngay khi Khổng Linh còn đang suy nghĩ lý do để giải thích thì nghe y nhàn nhạt nói: "Ta không biết ngươi đi theo ta là có mục đích gì."
"Nhưng nếu chuyện tối qua lại xảy ra lần nữa..."
"Ta sẽ không quan tâm ngươi có phải là Yêu vương gì đó hay không đâu."
Khi nói đến đây, y chỉ liếc nhìn Khổng Linh một cái rồi xoay người rời đi.
Ánh mắt Ninh Tễ lạnh băng, khi rũ mắt đôi môi dưới mặt nạ lại tái nhợt.
Khổng Linh nghĩ cũng may là y không truy hỏi đến cùng, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, rồi lại nhịn không được mà ngẩng đầu nhìn.
Vừa rồi trong nháy mắt đối diện với Ninh Tễ, hắn lại bất giác nhớ đến gương mặt đêm qua.
Tim hắn đập nhanh trong nháy mắt, có hơi tiếc y đeo mặt nạ mãi mà không tháo xuống.
Nếu có cách có thể khiến Ninh Tễ vĩnh viễn không đeo mặt nạ nữa...
Suy nghĩ này bỗng xuất hiện dưới đáy lòng, Khổng Linh lại khẽ lắc đầu.
Không, không được.
Đêm qua một mình hắn xem là được rồi.
Cũng không thể hời cho đồ chó Tô Phong Diễm kia được.
Đêm qua hắn không cách nào tự tháo xuống nên mới để Tô Phong Diễm nhìn thấy gương mặt của Ninh Tễ.
Lòng Khổng Linh nghĩ Đông nghĩ Tây, nghĩ lung ta lung tung một hồi mới gạt Tô Phong Diễm ra, nhớ tới cảnh tượng đêm qua, lại có hơi tò mò phản ứng của y.
........
Thật ra Tô Phong Diễm cũng không hề tốt hơn như Khổng Linh nghĩ. Đêm qua Ninh Tễ ép tử khí ra cả đêm, gã cũng không ngoại lệ.
Có điều Quỷ vực hạn chế gã nhiều hơn Ninh Tễ.
Mấy ngày nay Tô Phong Diễm vẫn luôn rơi vào ác mộng quá khứ.
Quỷ vực là nơi sinh ra gã và cũng là nơi lòng gã hận nhất.
Gã đặt bát thuốc xuống, để cổ trùng chui vào cơ thể xử tử khí như tằm ăn lá.
Côn trùng khát máu ngọ nguậy trong máu thịt, từng chút cắn nuốt máu.
Sắc mặt Tô Phong Diễm trắng bệch, không thể không suy nghĩ để dời lực chú ý.
Tử khí và đau đớn gặm nhấm xương cốt chồng lên nhau, đầu óc gã tựa như bị phủ một lớp sương mù.
Nghĩ đến Ninh Tễ.
Khuôn mặt đêm qua lại lần nữa xuất hiện.
Tô Phong Diễm cũng chẳng phải kẻ yêu thích sắc đẹp, tuy kinh diễm nhưng cũng sẽ không vì vậy mà nảy sinh cái gì. Cả người gã đều chìm trong thù hận tối tăm, nhưng đêm qua khi nhìn thấy gương mặt ấy hình như gã đã biết gì đó.
Hóa ra Ninh Tễ trông như thế.
Trên người y có chút hơi ấm.
Buồn cười chính là gã đi Tu Chân giới mấy trăm năm.
Người đời cứu giúp chẳng cho gã ánh sáng, Sở Tẫn Tiêu đồng bệnh tương liên [1] không cho gã ánh sáng.
[1] 同病相怜 (Đồng bệnh tương liên): Những người cùng cảnh ngộ thì dễ thông cảm, thấu hiểu lẫn nhau.
Dược Mục đạo quân, Yểm Nhật chỉ biết lớp ngụy trang của gã cũng càng không.
Ánh mặt trời cuối cùng dưới đáy giếng thế mà là Ninh Tễ cho gã.
Gã thấy Ninh Tễ bao vệ Sở Tẫn Tiêu.
Rồi gã nghĩ hóa ra trên đời này thật sự có sự tín nhiệm và bảo vệ trước sau như một.
Rõ ràng ngoài miệng thì nói huyết mạch tương liên, nhưng chính thân mẫu của gã lại chán ghét chỉ kiếm vào gã, tùy ý để những nhân sĩ chính đạo cầm bó đuốc thiêu gã.
Thậm chí còn dẫn người bao vây tiêu trừ gã, chỉ vì gã là nghiệt chủng do bà ta và Quỷ vương tằng tịu với nhau sinh ra.
Ngay từ khi vừa được sinh ra, gã vẫn luôn kiềm chế sự khát máu của mình, ngụy trang thành người thường. Gã dựa theo ý nguyện của mẫu thân, muốn trở thành người bình thường.
Nhưng hết thảy chỉ là trò cười.
Gã vốn có cơ hội làm người thường nhưng lại bị huyết mạch trong huyết thống đẩy vào tử cảnh.
Đó là thân mẫu của gã.
Nhưng chẳng qua Sở Tẫn Tiêu chỉ là đồ đệ của Ninh Tễ mà y lại có thể bảo vệ hắn trước dư luận. Dù gã đã nhiều lần ra tay, Ninh Tễ cũng chưa bao giờ thay đổi.
Suy nghĩ lay động trong chớp mắt.
Ánh lửa trước mắt chợt lóe lên rồi biến mất, sau khi bị lửa đốt gã rơi vào Quỷ vực. Quái vật trong sông Minh từng gặm cắn gã vô số lần.
Hai mắt Tô Phong Diễm tràn đầy tơ máu, ký ức xa lắc ập đến khiến hắc khí trên người gã lan ra trong nháy mắt, lúc này gã... mất kiểm soát.
Cổ trùng bị tử khí tăng vọt ép ra rơi xuống mặt đất giãy dụa hai lần rồi không nhúc nhích nữa. Tô Phong Diễm phun ra ngụm máu, tay siết chặt bàn.
Xưa nay gã luôn tỉnh táo, hôm nay tử khí lắng đọng trong cơ thể bùng nổ, lúc này thế mà gã lại rơi vào tâm ma.
Mùi máu tươi nồng đượm trong căn nhà gỗ, thậm chí còn chưa đến ban đêm mà mấy thứ trong sông Minh như ngửi được, lần lượt nóng nảy trồi lên.
Sau khi thăm dò địa hình xung quanh xong, Ninh Tễ mới thu kiếm về.
Nhưng y vừa trở về thì phát hiện tình hình không đúng.
Tử khí bùng nổ và máu tanh từ nhà gỗ gần đó truyền đến.
Còn chưa đến ban đêm mà đã có quỷ quái bò lên từ sông.
Ninh Tễ dùng một kiếm chém chết oán quỷ muốn đánh lén. Nhưng oán quý này quá nhiều, như bỗng mở ra cái chốt nào đó mà không thể dừng lại.
Tuy tu vi của mấy thứ này không thể nào làm y bị thương, nhưng mỗi lần ra tay đều sẽ nhiễm phải tử khí.
Y nhìn bờ sông sục sôi, khẽ cau mày.
Tô Phong Diễm lại đang làm gì?
Sắc mặt y hoàn toàn lạnh xuống, thu kiếm lại, lần đầu tiên bước chân vào khu rừng kia.
Y vào Quỷ vực đã lâu nhưng vẫn chưa bao giờ đặt chân đến nơi này, hôm nay nếu không phải vì Tô Phong Diễm khiến sông Minh bạo động thì y cũng sẽ không đến đây.
Nhánh cây chậm rãi bị đẩy ra, Ninh Tễ đi đến ngoài cửa nhà gỗ. Y còn chưa đi vào đã ngửi được mùi máu tanh.
Y khẽ cau mày, thấy cạnh cửa có hai con cổ trùng đã chết thì sắc mặt nghiêm trọng một chút.
Đến tột cùng là Tô Phong Diễm đang làm gì?
Sau khi gõ cửa mà chẳng có tiếng đáp lại, Ninh Tễ cau mày đẩy cửa ra.
Bài trí trong nhà gỗ mộc mạc, đàn hương bên bàn còn đang chậm rãi đốt cháy.
Y vừa liếc mắt đã thấy Tô Phong Diễm ngã trên bàn.
Tử khí trên thân người nọ đã đến mức khủng bố. Lúc này tựa như rơi vào ác mộng, đáy mắt đỏ lên.
—— Tử phủ của Tô Phong Diễm đã bị ăn mòn.
Ninh Tễ khẽ cau mày.
Y vốn có thể bỏ mặc gã, gã cũng chẳng phải người lương thiện gì. Tô Phong Diễm đã hại vô số người. Lúc này y không giết gã đã là tốt lắm rồi.
Nhưng cần phải giữ gã đến đêm trăng tròn. Y muốn lấy máu đầu tim của Tô Phong Diễm, nếu bây giờ gã chết...
Ninh Tễ mím môi thoáng nhìn đối phương, rốt cuộc vẫn xoay gã lại.
Tô Phong Diễm đang bị kéo vào đống lửa lớn bỗng cảm thấy trán chợt lạnh xuống.
Một luồng kiếm khí lạnh băng rót vào ấn đường.
Kiếm y đó cũng chẳng dịu dàng, thậm chí còn mang theo sát ý đâm thẳng vào Tử phủ.
Liệt hỏa đốt thân.
Trước mắt Tô Phong Diễm là một mảng mơ màng, gã đã đi tới sát vách núi lại bị kiếm ý kéo lại.
Ánh lửa của đám người xung quanh tan đi, oán quỷ trong Quỷ vực nghẹn ngào kéo xuống.
Tô Phong Diễm mở mắt ra, lúc này mới phát hiện sau lưng mình đã ướt đẫm. Gã ngạc nhiên nhìn cả người lành lạnh.
Mùi tanh ngọt trong miệng nảy lên.
Tô Phong Diễm siết chặt tay nâng mắt lên, không ngờ người cứu mình thế mà là Ninh Tễ.
Người nọ đứng ở một bên, sau khi thấy vết sẹo trên tay gã thì khẽ cau mày.
"Ngươi có tâm ma?"
Lời nói của y lãnh đạm, tuy là câu hỏi nhưng giọng điệu lại chắc chắn.
Tô Phong Diễm thở hổn hển, rốt cuộc cười không nổi nữa.
Lúc này gã còn đang đắm chìm trong ác mộng vừa rồi.
Lửa như còn cháy trên người, sắc mặt gã trắng bệch, đầu ngón tay run rẩy: "Không phải ai cũng có kiếm tâm sáng như kiếm tôn đâu."
Gã là phàm nhân, tất nhiên sẽ có tâm ma.
Khi Tô Phong Diễm nói, miệng gã không ngừng tràn ra máu tươi. Tuy giữa chừng ác mộng đã bị Ninh Tễ ngắt ngang, nhưng cuối cùng cũng đã sa vào sau đó bị phản phệ.
Lúc này bàn tay gã run rẩy, rũ mắt gắt gao áp chế.
Đầu ngón tay Ninh Tễ thoáng khựng lại, ném một viên đan dược cho gã.
Đan dược này cũng không kiềm được tử khí, mà là thuốc Thanh Tâm.
Cái bình bị ném trên bàn.
Ninh Tễ không hề nhìn người nọ, xoay người lập tức rời đi.
Tô Phong Diễm nhìn thuốc trên bàn, siết chặt tay, bỗng nhiên nâng mắt lên.
"Vì sao kiếm tôn lại cứu ta?"
Vì sao lại cứu gã.
Bước chân Ninh Tễ thoáng dừng lại trong nháy mắt, không quay đầu lại mà chỉ nhàn nhạt nói: "Vì sao cứu ngươi, Tô thần y không biết sao?"
Giọng của y không có chút ý mỉa mai nào, lại khiến cơ thể Tô Phong Diễm cứng đờ.
Phải rồi.
Vì sao cứu gã hẳn là gã phải biết chứ.
Vì tí máu đầu tim, đây là điều mà gã đã hứa hẹn với Ninh Tễ.
Nếu không phải như thế thì từ trước đến nay y sẽ không liếc nhìn gã nhiều thêm một cái.
Gã siết chặt bình thuốc, nuốt vị tanh ngọt ở cổ họng xuống, không hỏi thêm nữa.
Ninh Tễ đã rời đi.
Chờ đến khi cửa đóng lại, Tô Phong Diễm mới chậm rãi thả lỏng tay.
Xương cốt như bị giẫm gãy, gã rũ mắt nhìn bình thuốc, trong mắt không biết đang suy nghĩ gì.
Nhưng dù là thế, y vẫn cứu gã, không ai biết lửa đốt linh hồn đau đớn thế nào.
Trên người gã toàn là máu, lúc này thế mà cười.
Ninh Tễ không biết suy nghĩ của Tô Phong Diễm.
Sau khi ra ngoài cửa, y khẽ cau mày.
Vừa rồi trong nháy mắt kiếm khí đâm vào Tử phủ của Tô Phong Diễm, y thấy ký ức của gã.
Thiếu niên mười mấy tuổi bị người đàn bà dùng một kiếm đâm xuyên qua tim.
—— Đó là mẫu thân của Tô Phong Diễm.
Mặt nạ quỷ dưới bóng đêm nhìn không rõ thần sắc.
Lúc này y bỗng nhớ tới Sở Tẫn Tiêu.
Khi y nhặt được Sở Tẫn Tiêu, hắn cũng từng tương tự như vậy.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Quá khứ của kẻ phản diện hả 🐒, vẫn ghét, mãi yêu 😘