• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mới đầu nhìn thấy đôi mắt y mãn nhãn toàn là hắn, hắn còn chưa biết là ý gì, sau lại cùng y thân mật, vốn tưởng rằng chẳng qua là bị ép nên buộc phải làm vậy, cho nên hắn cũng không để ý nhiều lắm, về sau cẩn thận hồi tưởng lại, cảm thấy không chỉ có như thế.

Bạch Tà nghe vậy cũng sững sờ, xem bộ dạng thản nhiên của hắn như thế trong lòng bất đắc dĩ mà thở dài một tiếng, sư tôn vẫn luôn giống dáng vẻ của trước kia, luôn xem hắn là một tiểu đồ đệ cần được yêu thương, nhưng y hiện tại đã trưởng thành rồi.

Sau đó Bạch Tà lại lắc đầu, trước đó một mực luôn ỷ vào việc sư tôn không hiểu mới nhiều lần thân cận hắn, nếu y muốn chân chính cùng sư tôn kết làm đạo lữ thì không thể lại chơi mấy cái loại tiểu tâm cơ này nữa.

Bạch Tà lấy từ trong không gian trữ vật ra hai quyển công pháp, ở trước khi đưa cho hắn cân nhắc một chút, nói: "Sư tôn muốn nghiên cứu công pháp song tu, hay là sư tôn muốn song tu?"

"Nghiên cứu," Lạc Hằng nói, trên má hiện lên một mảnh ửng hồng nhỏ đến không thể phát hiện, tạm dừng một chút mới nói tiếp: "Song tu, đợi thêm chút nữa."

Nghe vậy, Bạch Tà thở nhẹ một hơi, sư tôn thật sự không hiểu song tu là có ý gì sao?

Thấy y vẫn còn ở một bên phát ngốc, Lạc Hằng lật hai trang, buông sách xuống, nói: "Sao thế?"

Bạch Tà dời đi tầm mắt, "Không có gì."

Lạc Hằng nghĩ lại nghĩ: "Vậy có muốn cùng ta nghiên cứu công pháp song tu này không?"

Bạch Tà lắc đầu, đứng lên, "Ta ở cạnh đả tọa, bồi sư tôn là được."

Lạc Hằng: "..."

Đồ đệ cứ luôn kỳ kỳ quái quái, lúc trước hắn còn chưa thổ lộ thì y vẫn luôn nhân cơ hội hôn hắn, hiện tại đã thổ lộ rồi lại không thèm để ý tới hắn nữa.

Lạc Hằng chống cằm nghĩ nghĩ, chẳng lẽ đây là thời kỳ cạn kiệt tình cảm, vẫn là vì sau khi có được rồi liền không còn trân trọng nữa.

Trong lòng có chút tức giận...

Vào ban đêm có người tới đánh lén, lấy Yến Hàn Mặc cầm đầu vài tông chủ môn phái, ban ngày nhiều lần tạo áp lực đến Bạch Tà, nhưng Bạch Tà cũng không có mảy may sợ hãi, nhìn Lạc Hằng ở một bên đả tọa, khuôn mặt Bạch Tà nhu hòa một chút, y nghĩ chỉ cần có sư tôn ở bên người, vậy mọi thứ liền chẳng là gì cả, thanh danh quyền lợi y đều không thèm để ý đến.

Cảm nhận được ánh mắt của y, sau khí hấp thụ xong đan dược chữa thương Lạc Hằng mở mắt, vừa vặn đối mắt với y, Lạc Hằng sờ sờ mặt một chút, "Trên mặt ta dính gì sao?" Vì sao vẫn luôn nhìn chằm chằm vào hắn.

Bạch Tà lắc lắc đầu, nói: "Người trong môn phái nói, Yến Hàn Mặc hình như sắp nhảy vọt đến cảnh giới đại tông sư."

"Nhanh như vậy!" Lạc Hằng giật mình một chút, mới hơn hai tháng trước bất quá chỉ là một tông sư sơ cấp, thế nào lại nhanh tới mức liền tiến đến đại tông sư, tốc độ này so với Bạch Tà cũng không biết nhanh hơn bao nhiêu lần.

Lạc Hằng không cấm nhíu mày, Yến Hàn Mặc này thật sự cầm kịch bản vai chính sao, vẫn là người sau màn kia cố ý đề bạt Yến Hàn Mặc

Nhưng nhanh chóng đề cao tu vi như vậy, đối với tu sĩ tới nói cũng chẳng phải là chuyện tốt gì, nhẹ thì căn cơ không xong, giống như Văn Thừa Trạch miệng cọp gan thỏ vậy, sau này khả năng sẽ khó có thể lại nâng cao tu vi lên một tầng, nặng thì tu vi không đủ, không kháng nổi lôi kiếp.

Bạch Tà nói: "Mục tiêu của hắn là ngươi, chúng ta khả năng phải rời khỏi đây, nếu hắn cùng Hoa Ỷ Vân liên thủ, hoặc là cùng người của môn khác bức bách sư tôn, ta có thể sẽ không thể lo sư tôn."

Một khi giao thủ cùng người từ cấp đại tông sư trở lên, liền không thể không dùng ra toàn lực, nếu lại bị người sau màn bắt được sơ hở, bị tâm ma phản phệ, y liền bị phát hiện, rất khó lại lấy lý do khác bảo vệ sư tôn, hơn nữa người sau màn kia luôn ở sư đồ bọn họ hủy hoại đi người bên cạnh y, y sợ giống như năm đó không thể bảo vệ tốt cho người.

Lạc Hằng cẩn thận tự hỏi, liền gật đầu đồng ý, hai người thương lượng biện pháp rời đi, hiện tại bọn họ bị mọi người như hổ rình mồi, khả năng rời đi sẽ có chút phiền phức, mà những người đó cũng định chắc chắn khiến Bạch Tà giết chết hắn.

Thương lượng một hồi, lại đi gọi A Nô Bỉ đến, thương lượng đến nửa ngày mới định ra biện pháp.

Sau khi thương lượng xong, nhìn Lạc Hằng đang chầm chậm ung dung cắn hạt dưa, Bạch Tà nói: "Thật sự không thể điều tra rõ chân tướng sự việc năm đó sao?"

Y cũng không để ý đến việc bôn ba khắp nơi, nhưng xem bộ dáng thường ngày này của sư tôn, hẳn là cực kỳ thích sinh hoạt nhàn nhã của người thường. Nếu không thể điều tra ra chân tướng, vậy sư tôn sẽ phải đeo trên lưng một đời bêu danh, nếu vậy sư tôn cũng phải trốn đông trốn tây để sinh hoạt.

Lạc Hằng ngừng động tác, lắc đầu: "Tạm thời không thể, ít nhất chờ đến khi giải quyết xong chuyện của ngươi, hơn nữa ta muốn nghiệm chứng một việc."

"Nếu ngươi không muốn..."

"Chỉ cần sư tôn ở bên ta, cái gì ta cũng đều nguyện ý." Không chờ Lạc Hằng nói xong, Bạch Tà liền đánh gãy lời hắn, chỉ là y có chút cảm thấy không đáng giá hắn phải làm vậy.

Trái tim Lạc Hằng bỗng nhiên bị kích thích một chút, nhìn y đầy mắt đều là mình, Lạc Hằng khẽ nhếch mày, tiến sát đến, đặt một nụ hôn nhẹ trên môi y.

Bạch Tà kinh ngạc, nhưng theo sau liền đẩy hắn ra.

Lạc Hằng nghi hoặc, nói: "Chán ghét sư tôn."

Bạch Tà nói: "Không phải, chỉ là tưởng chờ một chút." Chờ ngươi hiểu rõ tình cảm của ta mới lại hôn, chứ không phải đem hôn môi song tu xem thành bình thường giống như ăn cơm.

Lạc Hằng: "..."

"Được rồi." Lạc Hằng đứng lên, nguyên bản còn nghĩ muốn cùng y song tu, xem ra tựa hồ chỉ có một mình hắn quá mức sốt ruột rồi?

Tiểu Linh Đang ở một bên dừng lại động tác vuốt vuốt tiểu hắc cầu, cả kinh đến cằm sắp rớt xuống rồi, Lạc Hằng thế mà chủ động hôn tông chủ, sẽ không phải là từ diễn thành thật đi...

A Nô Bỉ nheo mắt nhìn hành động của hai người nọ, chậc, thật không thú vị.

"Tiếp tục gãi cho ta." A Nô Bỉ vặn vẹo thân mình, lấy ngữ khí sai khiến với Tiểu Linh Đang, từ sau khi được Lạc Hằng gãi qua một lần, A Nô Bỉ liền phảng phất như phát hiện ra một tân đại lục, vừa trở về chính là sai Tiểu Linh Đang vuốt lông cho mình.

Tiểu Linh Đang nghe vậy giận trừng mắt liếc hắn một cái, thô bạo mà cào cào một chút tiểu hắc cầu trong lòng ngực, "Cào chết ngươi!"

A Nô Bỉ thoải mái ngẩng đầu lên, mí mắt híp thành một khe hở thoáng nhìn qua Tiểu Linh Đang, nhìn đầu nhỏ mang vẻ mặt tức giận của Tiểu Linh Đang, hừ nhẹ một tiếng, vẫn là người này càng thú vị hơn một chút.

Mấy ngày tiếp theo, xung quanh trấn nhỏ cũng không mấy an bình, không biết yêu ma đã bị cái gì kích thích, tất cả đều trở nên xao động lên, để ngừa yêu ma nhắm về phía nhân gian, vài tông môn liền quyết định phái người đến trấn áp.

Hơn nữa thấy Lạc Hằng mỗi ngày đều bị đồ đệ kia của hắn tra tấn đến hơi thở thom thóp, hẳn là phiên không ra cái bọt sóng gì.

Linh phù khắc lục ra hình ảnh kia, bọn họ có xem qua vài lần, tuy rằng không xem được rõ ràng, nhưng đích đích xác xác có thể thấy rõ là Bạch Tà đang tra tấn Lạc Hằng, Lạc Hằng cũng bị người mang ra tới mấy tranh, trên tay mang xích sắt, trên cổ đều đầy là dấu răng cùng dấu vết bị làm, bộ dạng đó thoạt nhìn thật sự thảm, so với kỹ nữ bình thường đều không bằng.

Bọn họ không biết để Lạc Hằng chết là tiện nghi cho hắn, vẫn là tồn tại mới tiện nghi, nhưng nếu đổi thành bọn họ bị đối đãi như vậy, vẫn nên chết đi, Bạch Tà kia thoạt nhìn thật sự rất hận sư tôn mình.

Ánh trăng hơi lạnh, sương sớm ngưng trọng, Bạch Tà ôm lấy người, nhân lúc trời còn tối rời đi trấn nhỏ, chẳng qua mới chỉ rời đi một chút, lại bị Yến Hàn Mặc đuổi theo, "Bạch tông chủ, ngươi muốn đi đâu?"

Đáy mắt Bạch Tà phiếm lãnh quang, "Ta đi đâu, ngươi quản không được."

"Ta xác thực không quản được Bạch tông chủ đi đâu, nhưng ta không thể mặc kệ người trong lòng ngực kia của ngươi rời đi."

Bạch Tà nhìn vẻ mặt thâm tình của hắn, khẽ cười, lúc trước ở Đọa Lạc Chi Uyên rõ ràng có cơ hội càng tốt để giết sư tôn, chỉ đơn giản bị A Nô Bỉ đánh giết bị thương một cái liền giống chó nhà có tang mà chạy trốn, hiện tại đã trở lại nơi an toàn, liền bắt đầu diễn thâm tình lên.

"Thời Lan Trạch chưa chết, được người cứu đi, khả năng nàng vẫn còn ở Đọa Lạc Chi Uyên."

Yến Hàn Mặc ngạc nhiên, nhưng đầy mặt không tin, "Ta dựa vào đâu tin ngươi."

"Tin hay không không quan trọng, nhưng nếu ta là ngươi, liền tính có một tia cơ hội, dù là bẫy rập ta cũng sẽ nhảy xuống, trừ phi ngươi cũng không có giống biểu hiện của ngươi yên nàng đến như vậy." Bạch Tà lạnh lùng nói.

"Vậy vì sao lúc trước Lạc Hằng phải lừa gạt ta là nàng đã chết." Yến Hàn Mặc nhìn thẳng Lạc Hằng nói.

Bạch Tà cười lạnh, "Lời hắn nói ngươi cũng tin, ta còn tưởng rằng các ngươi đều nhận định hắn chắc chắn là ma đầu đâu, hiện tại cư nhiên còn tin lời hắn nói, nhìn bộ dạng tuyệt vọng của các ngươi, chính là xiếc yêu ma thích xem nhất."

Yến Hàn Mặc nhìn chằm chằm gương mặt Bạch Tà, tựa hồ đang cân nhắc lời nói của y có bao nhiêu đáng tin, một lát nói: "Tuy rằng ta vẫn luôn tin Bạch tông chủ, nhưng ma đầu trong lòng ngực ngươi kia ngươi nói cũng không thể tin, ta sợ Bạch tông chủ bị mê hoặc, Đọa Lạc Chi Uyên ta nhất định là phải đi, nhưng người trong lòng ngực ngươi không thể tồn tại rời khỏi đây."

Yến Hàn Mặc vừa dứt lời, thân thể đã động, Bạch Tà một tay ôm người, một tay chấp kiếm đón nhận sát chiêu từ Yến Hàn Mặc, Bạch Tà cùng hắn đánh vài chiêu, thấy xung quanh dần dần tụ người lại, ánh mắt khóa chặt.

Yến Hàn Mặc đây là tưởng kéo những người khác lại đây, nếu đến lúc đó, những người này đều đồng loạt ra tay, y không thể không đem hết toàn lực, thân hình Bạch Tà thoáng ngừng, vung lên trường kiếm, màn đêm bỗng sáng chói lên. Đồng tử mọi người đột nhiên thất tiêu, lúc thấy rõ lại tình cảnh, Bạch Tà đã biến mất tại chỗ, chỉ còn lại một hồi âm, "Muốn động thủ với ta, chờ đến khi ngươi đột phá đại tông sư kia đi."

Mọi người hai mặt nhìn nhau, không cấm nghi hoặc, Bạch Tà cư nhiên trực tiếp chạy thoát, một đại tông sư đối thượng với tông sư, cư nhiên lại dùng loại thuật pháp lên không được mặt bàn này chạy thoát.

Sắc trời đã sáng, ở cách thật xa trấn nhỏ, Bạch Tà mới thả người xuống, Lạc Hằng trước tiên là kiểm tra trạng huống trong cơ thể y, thấy ma khí trong cơ thể y không bị người dẫn ra, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Được Tiểu Linh Đang ôm A Nô Bỉ duỗi người, từ trong lòng ngực hắn nhảy ra, biến thành dáng vẻ nhân loại, đối với Bạch Tà lãnh trào nói: "Sống đến thật hèn nhát, một đại tông sư cư nhiên bị một tên tông sư đánh đến độn thổ chạy trốn, nói đi ra, cũng không sợ bị người khác chê cười."

Nghĩ nghĩ, A Nô Bỉ nheo lại mắt nói: "Quả nhiên có sư tất có đồ, sư tôn ngươi trước kia mỗi lần đánh đánh cũng đều liền trực tiếp độn thổ chạy trốn như vậy, cực kỳ không biết xấu hổ."

Bạch Tà nguyên bản cũng không thèm để ý đến lời hắn nói, thẳng đến lúc hắn nói tới Lạc Hằng, mới đưa mắt xem người, nhưng chưa nói đến hai câu liền bị Lạc Hằng đánh gãy.

A Nô Bỉ cười nhạt hai tiếng, không có lạc thú chỉ có thể lo chính mình ở một bên chọc Tiểu Linh Đang chơi, thẳng đến một lát sau, làm như nghĩ đến cái gì, mới quay đầu lại đối với Lạc Hằng nói: "Người vừa rồi giao thủ cùng đồ đệ của ngươi kia, có chút không thích hợp."

Mới đầu ở Đọa Lạc Chi Uyên, khắp nơi đều là ma khí A Nô Bỉ cũng không có để ý nhiều, nhưng ở chỗ linh khí nồng đậm, điểm không thích hợp trên người liền rất rõ ràng.

"Lúc hắn giao thủ với ngươi, trên người hắn sát khí rất nặng, đó là một loại đã bước qua vô số cổ thi thể người mới có sát khí nặng như vậy."

A Nô Bỉ dừng một chút, nhìn chằm chằm Bạch Tà nói: "Vị bên cạnh ngươi này cũng vậy, nói thế cũng đã từng là giết người đến trầm mê đi."

Bạch Tà mặt vô biểu tình nói: "Mười năm trước, ta xác thực thích giết chóc, nhưng giết không phải người, mà là yêu ma các ngươi."

Chậc, thật là trừ bỏ sư tôn của hắn ra, cái khác đều không bỏ vào mắt.

__________

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK