Nhìn cô gái nhỏ đã ngủ say trên giường lớn, hai tay thì bị trói chặt bằng sợi dây thừng kéo ngược lên đỉnh đầu để cố định một vị trí, quần áo trên người cũng đã được cởi bỏ hơn một nửa, bàn tay xương gân guốc với từng ngón tay thon dài của Ân Viêm từ từ di chuyển dọc sườn mặt thanh tú của nữ nhân, mơn trớn nhẹ nhàng như đang soi xét một món bảo vật.
Hết vuốt ve gương mặt xinh đẹp của cô thì hắn lại chuyển sang trải gọn lại tóc cho cô, sau đó thì dừng lại một lúc để cầm cốc rượu trên bàn lên uống một ngụm lớn, vẫn chừa lại một mức vừa phải.
Cặp mắt phượng hẹp dài sắc lạnh mang theo từng tầng hàn khí đang hướng về phía bình hoa trên bàn, hắn nhìn một lúc rồi cũng vươn tay qua vạch mấy chiếc lá sang một bên để lấy món đồ nhỏ giấu trong đó.
Nhìn món đồ trong tay, Ân Viêm lại quét mắt nhìn sang Sở Nginh đang nằm trên giường của mình, đáy mắt dâng lên một tầng phẫn nộ khó lường, khóe môi lại cong lên tạo thành một điệu cười âm hiểm.
Ngón tay xoay ngang xoay dọc món đồ vừa tìm được.
Món đồ mà Sở Nghinh đã tốn khá nhiều tâm tư để chuẩn bị và giấu ở một chỗ kín đáo này cũng chỉ là một chiếc camera, thế nhưng đây là một hành động khiến cho hắn phải phẫn nộ.
Cô muốn biết mặt của người đàn ông mỗi đêm ở cùng với mình nên mới cất công giấu camera trên đầu giường như vậy, nếu không phải hắn phát hiện được thì chắc chắn ngày mai hắn sẽ bị cô vạch trần hết tất cả, còn để cho cô biết được sự thật của trò chơi này.
Đã đến lúc thuốc hết tác dụng rồi nên Sở Nghinh đang ngủ say trên giường rốt cuộc cũng đã có phản ứng tỉnh lại.
Cô đang muốn cự động toàn thân nhưng lại nhận ra là tay chân đã bị trói chặt nên chỉ còn có thể vùng vẫy một cách vô vọng, hình như nhận ra người đàn ông đã ngồi ngay bên cạnh nên cô lại lấy hết dũng khí cất lời nói với hắn trước.
- Chúng ta nói chuyện một chút được không? Tôi muốn thương lượng với anh.
Thấy cô có thể bình tĩnh mà nói chuyện với mình được như vậy, lại còn muốn thương lượng lần nữa sau lần trước không thành, đáy mắt Ân Viêm hiện lên một tia hứng thú qua một nụ cười trào phúng.
- Chẳng phải tôi đã từng nói với em rồi sao? Em không có tư cách để nói thương lượng với tôi.
Việc duy nhất em có thể làm chính là ngoan ngoãn làm hài lòng tôi trên giường thôi.
Có trời mới biết để có thể đề nghị thương lượng với hắn thì Sở Nghinh đã gom góp hết bao nhiêu dũng khí rồi.
Đương nhiên cô không khó đoán trước là hắn sẽ có phản ứng thế này, thế nhưng vì cuộc sống yên bình sau này thì hôm nay cô cũng quyết tâm thuyết phục được người đàn ông này buông tha cho cô, hoặc là....!
- Khoan đã, anh cứ nghe tôi nói hết đi.
Tôi không biết là Ân Viêm đã cho anh lợi ích gì, nhưng tôi có thể cho anh thứ đáng giá hơn nữa.
Người đàn ông nghe cô nói vậy thì trên mặt rất rõ biểu cảm đang kinh ngạc, hắn nhíu mày hỏi lại.
- Ồ, em có gì đáng giá mà tôi cần à?
Sở Nghinh hít thở một hơi thật sâu, bình tĩnh hơn được một chút rồi mới nói thẳng đề nghị của mình.
- Một đứa con!
Cô cảm giác được nhịp tim của mình đã tăng nhanh đến mức không thể kiểm soát nổi nữa sau khi nói ra được một câu vừa rồi.....không khí xung quanh cũng nặng nề và ngột ngạt đến khó chịu, người đàn ông ngồi bên cạnh giường biểu cảm cũng liền thay đổi khi nghe được điều kiện mà cô vừa nói ra.
Hắn nhíu chặt cặp chân mày đen rậm, con ngươi toát lên chút âm hiểm, lạnh giọng hỏi lại.
- Em dựa vào đâu mà dám chắc chắn tôi cần em sinh con cho tôi?
Đại não của Sở Nghinh đang không ngừng nhảy số với câu hỏi ngược của hắn, sở dĩ cô có thể đưa ra đề nghị này cũng là vì dựa vào dì Hoa đã chỉ điểm.
“Phu nhân, mặc dù tôi không thể cho cô biết người mà cô hỏi là ai, nhưng tôi có thể nói cho biết một chuyện liên quan đến vị tiên sinh đó.
Nếu cô muốn vị tiên sinh đó là ai thì cô có thể gặp lão phu nhân của ngài ấy, để gặp được bà ấy thì cô nhất định phải mang thai.
Khi cô mang thai rồi, bà ấy nhất định sẽ chủ động đến tìm cô.
Nguyên nhân của điều này cũng là vì phu nhân của tiên sinh kia không thể sinh con được.
Cho nên họ vẫn đang tìm một người làm thay nghĩa vụ này”
Nếu đúng là như những gì mà dì Hoa nói thì Sở Nghinh cũng đã xâu chuỗi được những việc đang xảy ra rồi.
Người đàn ông ngoại tình với cô nhưng lại không cho cô biết mặt, chắc chắn là vì không muốn có bất cứ dây dưa nào khác sau khi bước ra khỏi căn phòng này, nếu đúng là vì muốn thử nghiệm tìm người sinh con thì chắc chắn không sai.
- Chắc chắn anh thừa biết mối quan hệ của chúng ta là gì.
Nhưng mỗi lần anh đều không dùng bao, không phải anh muốn tôi mang thai sao? Anh không phải phủ nhận ngay, vì nếu không phải vậy thì anh đã cho tôi uống thuốc tránh thai ngay sau đó rồi.
Còn nếu anh cho rằng Ân Viêm chắc chắn sẽ ép tôi uống thì anh chưa từng nghĩ đến khả năng anh ta có thể lợi dụng con của anh để trục lợi sao? Anh tin tưởng anh ta đến vậy à? Vì vậy nên tôi có thể chắc chắn anh đang muốn tìm người sinh con cho anh.
Tôi có thể làm điều này, sinh con cho anh.
Cặp mắt sắc lạnh đầy rẫy nguy hiểm của Ân Viêm luôn dán chặt trên người của Sở Nghinh khi nghe từng câu từng chữ mà cô vừa nói, dù là một chữ hắn cũng không bỏ sót.
- Em cũng rõ mình đang ở tình thế nào nhỉ? Em đang ngoại tình đấy, bây giờ còn muốn cho chồng em đổ vỏ?
Sở Nghinh cắn cắn môi như đang lấy thêm dũng khí để tiếp tục cuộc nói chuyện này.
- Cũng không sai, tôi chính là muốn thoát khỏi anh ta.
Nếu như anh đồng ý với đề nghị của tôi, tôi có một yêu cầu.
Tôi sinh con cho anh, ngược lại anh giúp tôi li hôn với Ân Viêm.
Ân Viêm nghe cô nói xong thì đã cười lạnh trong lòng, cô nghĩ ra bao nhiêu lí lẽ đó cuối cùng cũng là muốn li hôn với hắn, xem ra mong muốn li hôn của cô càng lúc càng mãnh liệt rồi.
Thế nhưng hắn lại có một cái nhìn khác trong chuyện này, bị chèn ép trong thời gian dài như vậy, rốt cuộc cô cũng đưa ra lựa chọn rồi.
Không nghe thấy hắn trả lời lại, Sở Nghinh lại không khỏi lo sợ, nhưng đã đâm lao rồi thì cũng phải theo lao thôi, có sợ hãi cũng vô ích.
Dù gì thì sớm muộn cô cũng phải lựa chọn một con đường để thoát khỏi cơn ác mộng này.
Ân Viêm luôn xem cô là kẻ thù, là người đã hại chết em trai Ân Tiêu của hắn, lí do duy nhất mà hắn ép cô kết hôn, ép cô ở cùng hắn chính là để trả thù cho Ân Tiêu, để có thể đạt được mục đích trả thù ban đầu thì hắn luôn luôn không tiếc gì dùng hết mọi chiêu trò, thủ đoạn để cưỡng chế cô nghe lời như một con rối, cô không biết lúc nào hắn sẽ bị hắn bức chết hoặc ép đến phát điên đây nữa.
Nhưng người đàn ông này thì khác, hắn với cô trước giờ chưa từng có ân oán gì, chỉ dừng lại ở mối quan hệ tình nhân trong bóng tối thôi, thứ hắn muốn cũng chỉ có cơ thể cô và một mối quan hệ đẻ thuê.
Cho dù phải làm tình nhân thì cô cũng chấp nhận, còn hơn là một cuộc hôn nhân với vẻ ngoài hào nhoáng nhưng thực chất lại chính là ác mộng không bao giờ chấm dứt.
- Tôi có thể hiểu ý của em là em đang chọn tôi thay vì chồng của em?
Với câu hỏi này của anh ta, Sở Nghinh không phủ nhận và cũng không hề trốn tránh, bởi vì đáp án chính là đúng như vậy, để có thể có được cuộc sống yên bình hơn bây giờ thì bắt buộc cô phải đưa ra lựa chọn, và lựa chọn của cô đó chính là người đàn ông với danh nghĩa người tình của cô, dựa vào hắn để li hôn với Ân Viêm.
Ít ra thì cô không còn phải mang theo nỗi ám ảnh tâm lí rằng bản thân đang ngoại tình, và cũng không cần lo sợ Ân Viêm lúc nào cũng có thể ra tay với gia đình và những người xung quanh mình, cô chỉ cần sinh cho người đàn ông này một đứa con, dùng cách này để đổi lấy cuộc sống bình yên cho bản thân.
- Thế nào? Điều kiện này không phải rất có lợi với anh sao? Hơn nữa, cho dù mối quan hệ giữa tôi với anh chăng có gì đáng bận tâm, thế nhưng không phải tôi đã là người phụ nữ của anh rồi sao? Chẳng lẽ anh lại muốn để người của mình mỗi ngày ở cùng một tên đàn ông khác?
Đáng lẽ ra khi nghe được quyết định này của Sở Nghinh thì Ân Viêm phải thấy hài lòng mới phải, bởi vì như thế này chính là kết quả thành công trong trò chơi mà hắn tự mình bày ra để gạt cô, cô đã chọn hắn với vai nhân tình trong bóng tối thì có nghĩa là cô đã hoàn toàn rơi vào bẫy của hắn.
Thế nhưng chính bản thân hắn cũng chẳng hiểu nổi là vì sao mà hắn lại thấy khó chịu và bức bách khi nghe chính miệng cô nói muốn li hôn với hắn mang tư cách là chồng trên danh nghĩa của cô, và chọn theo hắn là người đang ngoại tình cùng cô.
Cũng có thể hiểu là trước giờ cô chưa từng ngừng nghĩ đến việc rời khỏi hắn.
Người mà cô chọn không phải là một Ân Viêm mà chỉ là một nhân tình đang qua lại không rõ ràng với cô, cứ nghĩ đến điều này thì hắn lại không ngừng tức tối trong người, giống như đang bị nhốt trong một lò lửa ngột ngạt vậy.
Nếu như người mà cô đang quyết định chọn đi theo không phải là hắn thì chẳng phải cô đã thực sự phản bội hắn rồi đấy sao?
- Bé con, có vẻ như em rất tự tin vào bản thân nhỉ? Từ trước đến giờ, tôi chưa từng quá xem trọng em.
Đối với tôi mà nói thì em cũng chỉ là một món đồ để mua vui thôi, không hơn không kém.
Sở Nghinh cũng chẳng còn lạ gì với những lời sỉ nhục như vậy của hắn nữa.
Còn đang cố gắng nghĩ cách khác đối phó với hắn thì người đàn ông đã nhanh hơn, hắn vậy mà bắt đầu màn tra tấn cô rồi.
Cách thức đầu tiên của hắn là khởi động từ cấp độ thấp nhất, một tay đổ rượu lên người cô, một bên thì lại từ từ, chầm chậm liếm láp hết những giọt rượu còn xót lại trên da thịt của cô, giống như đang uống rượu trên thân thể cô nhưng thực ra lại là để tra tấn và lưu lại ấn ký của riêng hắn.
- Ummmm......đừng mà.....dừng lại....không được.....umm.....!
Rượu đổ đến đâu thì một nửa đã chạy dọc theo người Sở Nghinh thấm xuống ga giường rất nhanh, phần còn lại thì Ân Viêm lại rất thong thả mà liếm láp hết.
Động tác của hắn tất cả đều rất thuần thục, dù rượu đã liếm sạch nhưng môi lưỡi điêu luyện vẫn chưa dời ngay vị trí.
Sở Nghinh liên tục thở gấp, cắn chặt môi đến mức sắp bật máu, còn không ngừng vặn vẹo thân thể muốn né tránh những trò biến thái của Ân Viêm.
Hắn đổ hết rượu rồi nên cũng tạm thời dừng lại, nhưng cũng bắt đầu trò tiếp theo rất nhanh, hắn đứng lên khỏi giường, ngay sau đó liền quay trở lại.
Không biết hắn sẽ lại bày ra trò biến thái gì nên thần kinh của Sở Nghinh cũng căng thẳng cao độ vì phải cảnh giác, đề phòng, đến cả thở cũng không dám thở mạnh.
Ân Viêm vừa mới ngồi trở lại chỗ cũ thì Sở Nghinh liền bị hành động của hắn ép cho la hét trong sợ hãi và có mấy phần thống khổ, cảm giác trên da châm chít và tê dại quét qua từng sợi dây thần kinh rất nhanh, đó chẳng phải là lúc bị chích điện sao? Vừa mới suy đoán thử thôi là cô đã kinh hoàng mà cố gắng vùng vẫy kịch liệt hơn nữa.
- Aaa.....đừng mà....mau dừng....dừng lại đi....aaa.a....khồn được....đừng mà....!
Nghe tiếng hét gian nan của cô, trên mặt Ân Viêm càng lộ rõ biểu cảm hưng phấn vì kích thích.
Động tác tay càng dứt khoát hơn, hắn cầm một sợi dây điện để trần một đoạn đầu, dùng phần dây kim loại đang dẫn điện cứ như vậy mà trực tiếp đặt lên da của Sở Nghinh, từ từ di chuyển đầu sợi dây qua từng vị trí trên người cô, mỗi lần cứ cố tình dừng lại mấy giây sau đó mới tiếp tục thay đổi vị trí.
Trong khi cô đang rất thống khổ chống cự với từng hơi tàn thì hắn lại đang rất hả hê và đắc ý, nụ cười bên khóe môi càng lúc càng đậm hơn, còn không tiếc gì buông lời cảnh cáo.
- Nếu em vẫn còn không chịu yên phận như vậy thì tôi cũng không biết tôi sẽ làm gì em nữa đâu..
Danh Sách Chương: