• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tây Hoa Cung là hành cung, nằm dưới núi Nha Lưu, sau khi phụ hoàng thoái vị vẫn luôn ở nơi này, đã gần sáu năm ta chưa từng gặp người.
Trên đường đến Tây Hoa Cung, trong lòng ta luôn xoắn xuýt cái câu hỏi cuối cùng Vu Nhàn Chỉ hỏi ta.
Ta còn chịu gả cho hắn không?
Ta muốn nói ta chịu, dù biết rõ hắn lạnh lùng mà bạc tình, nhưng ta tin tưởng hắn vẫn luôn thật lòng với ta.
Mặc dù điều duy nhất có thể tin, cũng chỉ có hắn thật lòng với ta.
Tây Hoa Cung có một tiểu các dựa vào núi, bên ngoài các là vách núi thẳng đứng, có thác nước từ đỉnh núi đổ xuống, phun bọt trắng xóa.
Trong các ánh sáng u ám, phụ hoàng đang đứng mặt hướng về thác nước, có lẽ nghe được tiếng bước chân của ta, liền chậm rãi nói: "Bích nha đầu, con tới rồi."
Ta quỳ nửa người nói: "Nhi thần tham kiến phụ hoàng."
Hắn tựa hồ thở dài một tiếng, nói: "Nơi này không có người ngoài, con không cần câu nệ, đứng lên đi."
Giọng nói phụ hoàng có chút già, tóc hoa râm, nhưng bóng lưng vẫn cao ngất như cũ.
Cao ngất giống như một gốc cây Hàn Thiên Bích vậy, vĩnh viễn cao xử bất thắng hàn (Nơi cao chịu lạnh).

Ta không biết nên nói gì, yên lặng nửa khắc, rủ mắt nói: "Xương Bình bất hiếu, nhiều năm chưa từng tới thỉnh an phụ hoàng, phụ hoàng dạo này có khỏe không ạ?"
Người không đáp lại ta, mà chỉ nói: "Ngày trước Huyên nhi có đến gặp trẫm, nói giao thừa hắn sẽ cùng nữ nhi thứ hai của Lan Thức đại hôn, đến lúc đó nó cũng đem con ban cho Vu Nhàn Chỉ."
Ta nói: "Vâng."
"Con chịu gả cho hắn?"
Ta nói: "Thế tử đại nhân học cao hiểu rộng, nhân trung long phượng, là Xương Bình trước kia quá mức tự do phóng khoáng, mới bỏ lỡ chàng, bỏ lỡ chính mình."
Lời này nói ra, phụ hoàng im lặng hồi lâu mới nói: "Huyên nhi nói không sai, đã nhiều năm qua, con đã trưởng thành rồi, rất nhiều chuyện đã tự mình lĩnh hội được." Bên ngoài các gió nước lay động, hắn dừng một chút, lại nói, "Nếu vi phụ nhớ không lầm, nữ nhi thứ hai của Lan Thức linh tuệ ôn nhã, Huyên nhi một mực yêu thích, lần này chịu lập nàng làm hậu, có thể tháo gỡ tư tưởng nó nhiều năm, cũng là một việc tốt."
Ta rủ mắt nói: "Phụ hoàng thánh minh."
Người lại hỏi: "Hoán nhi thì sao?"
Ta nói: "Nhị hoàng huynh vẫn tốt lắm, hiện tại đất Yến có loạn, hắn cả ngày ở Bộ binh nghị chính, đã không còn dáng vẻ qua quýt trước kia."
Phụ hoàng nghe lời này, giống như nhớ ra cái gì, cười thở dài nói: "Hoán nhi từ nhỏ vô cùng cưng chiều con, con..

từ sau khi vào Lan Tụy Cung, nó có chút hận vi phụ, mấy năm này tuy cũng thường đến thăm trẫm, nhưng đã lâu không tâm sự với trẫm." Lời dừng ở đây, quay người lại, chán nản thở dài: "Đúng vậy, trẫm già rồi, con cái của trẫm cũng đã trưởng thành rồi."
Lúc này ta mới phát hiện đôi mắt sắc bén của phụ hoàng đã trở nên đục ngầu, bờ vai đơn bạc, đã sớm không thể chịu được gánh nặng, có lẽ sống lưng cao ngất là do người thân là đế quân, rốt cuộc không chịu buông bỏ kiêu ngạo.
Trong lòng hơi đau nhói, ta không khỏi nói: "Phụ hoàng không cần lo lắng, thời gian còn dài mà."

Hắn lại nói: "Người bên cạnh trẫm ngày xưa đều đã qua đời, thời gian này trẫm thường thấy Ly Nhi trong mộng, có vẻ cũng sắp đến rồi, nàng đang đợi trẫm đi cùng nàng.

Ngược lại mẫu hậu con và Hoài vương nhất quyết không tha thứ cho trẫm, mấy năm nay, trẫm chưa bao giờ mơ thấy bọn họ.

Hoặc có thể, là trẫm chưa bao giờ tha thứ cho bọn họ." Dứt lời, đỡ thành ghế ngồi xuống, chậm rãi nói: "Bích nha đầu, con tới đây."
Ta lại gần một chút, hắn bỗng nhiên cười khổ nói: "Dáng vẻ con hiện tại, cùng mẫu hậu con năm hai mươi ba tuổi giống nhau như đúc, chỉ là ba phần kiên nhẫn giữa chân mày, không biết giống ai."
Trong lòng ta run một cái, hai đầu gối sụp xuống đất, gập người nói: "Xương Bình thân mang tội, tội đáng muôn chết."
Nhưng phụ hoàng lại khoát tay: "Con có tội gì chứ, nói đến vẫn là do vi phụ cố chấp, phát hiện con là nữ nhi của Hoài vương, lại nhất thời lừa dối tình cảm ta nhiều năm, suýt nữa đã muốn tính mạng con."
Ta cả kinh: "Phụ hoàng?"
Hắn thở dài nói: "Người đã già rồi, rất nhiều chuyện đã thông suốt.

Trẫm không cam lòng, Hoài vương làm sao có thể cam tâm.

Năm đó hắn vốn muốn lấy A Đường làm vợ, nhưng vi phụ một mực cảm mến A Đường, mượn chiến sự điều hắn đi, đem A Đường thu vào cung.

Mấy năm sau bọn họ gặp lại, Huyên nhi Hoán nhi đã sớm ra đời.

Nhưng trẫm không thể ngờ được, dù trẫm đã có với nàng hai người con, nàng đối với Hoài vương vẫn nhớ mãi không quên.." Hắn nói tới đây, cảm thấy bi thương, không lên tiếng nữa.

"
Ta nói:" Mấy năm gần đây, từng có nhiều người khuyên A Bích, nói ván đã đóng thuyền, không cần truy tìm nhân quả chuyện cũ, nhưng A Bích vẫn không cam lòng, nôn nôn nóng nóng, đi đi dừng dừng, nhưng đến khi nhân quả vạch ra, mới phát hiện hóa ra vô luận có làm gì, làm sao oan ức trọn vẹn, mọi việc hôm nay, đã sớm quyết định vào nhiều năm trước.

"
" Phụ hoàng, A Bích hôm nay đã biết, kết cục của một số việc, bi thương nhất không phải là bụi trần lắng đọng, mà là ván đã đóng thuyền.

"

" Nhưng là, nếu có cơ hội làm lại từ đầu, A Bích vẫn lựa chọn như trước, nhất quyết vào lãnh cung cũng không gả đi Viễn Nam, nhất định trói buộc bản thân ôm tàn niệm, cũng không chịu làm chuyện trái lương tâm.

Chỉ vì A Bích nhớ phụ hoàng từng ở trước bài vị mẫu hậu nói một câu, đã làm thì phải trân trọng.

"
Lúc còn trẻ không ngờ tới chuyện hôm nay, quay đầu nhìn lại, tuổi tác đã phí hoài, hôm nay nghĩ tới, mê muội ban đầu đều là uổng công, lý giải chỉ có mấy chữ, đã làm thì phải quý trọng.
Phụ hoàng nghe lời ta, không khỏi cười:" Đúng, trẫm hiện tại tuy có hối hận có thất vọng, nhưng nếu làm lại từ đầu, cũng vẫn làm như vậy.

"Hắn ngừng một lát, đột nhiên nói:" Chỉ một chuyện, trẫm vẫn hối hận không dứt, nếu có thể làm lại, trẫm sẽ đồng ý cho con gả cho Mộ Ương.

"
" Năm đó trẫm cố ý xử tử con, Hoài vương không tiếc dùng vùng đất quý Hoài An đổi an nguy cho con, đáng tiếc lúc ấy hắn bệnh nặng, lúc lâm chung không thể làm gì khác là đem con cùng Hoài An giao phó cho người có thể tin tưởng.

"
Ta nhớ Lưu Dần từng nói, Mộ Ương vì cứu ta, từng ở bên ngoài điện Kim Loan quỳ bảy ngày bảy đêm, cuối cùng bị Hoài vương cưỡng ép mang về trong phủ, sau một đêm nói chuyện, ngày hôm sau, Mộ Ương liền đáp ứng hôn sự của bản thân và Sở Hợp.
Ta nghe giọng nói mình có chút lúng túng:" Người có thể tin tưởng này..

Chính là Mộ Ương? "
Phụ hoàng than thở:" Hoài vương mượn danh nghĩa nữ Sở Hợp, nạp Mộ Ương làm con rể, thật đáng tiếc Mộ Ương khắc kỷ thủ luật, cuối cùng vì cứu con, sau khi thừa kế tước vị "An Quốc Công", lại ôm lấy Hoài An cùng trẫm giằng co.

"
" Lúc đó thế lực Viễn Nam vương lớn, sớm có ý cùng Bình Tây liên thủ, nếu có được Hoài An, Viễn Nam cùng Bình Tây không còn trở ngại, trẫm há có thể để Hoài An rơi vào tay người khác? "
" Bất đắc dĩ, trẫm không thể làm gì khác đành phải đáp ứng lưu lại tính mạng con, Mộ Ương đúng là lương tướng, chỉ trong ba tháng, có thể bảo vệ được Hoài An, chỉ tiếc..


"
" Chỉ tiếc nhi thần vẫn muốn gả cho Mộ Ương, nhưng lại không thể.

Hắn vừa biết thân thế nhi thần, liền biết kiếp này, có một nơi có thể cách xa thị phi, có cường đại đến mấy cũng có thể bảo vệ tính mạng nhi thần, chính là bên người Vu Nhàn Chỉ, không phải hắn.

"Ta ngẩng đầu lên, nhìn phụ hoàng," Cho nên khi đó, phụ hoàng mới dùng hình phạt vĩnh viễn bị giam trong lãnh cung, để ép nhi thần phải gả đi Viễn Nam sao? "
Ai ngờ phụ hoàng lại lắc đầu cười khổ nói:" Lúc ấy nếu trẫm có lòng suy nghĩ cho con, thì sẽ không để con phải gả đi Viễn Nam.

"
" Hoài An tranh loạn không bình yên, Vu Nhàn Chỉ vào triều, xin trẫm ban con làm vương phi hắn, như vậy hắn nhất định có thể bảo đảm Viễn Nam mấy năm yên ổn, không nổi phân tranh.

Lúc đó con cùng Mộ Ương đã hủy bỏ hôn ước, ở lại trong cung cũng không ổn, trẫm liền dứt khoát đáp ứng hắn.

"
" Nhưng hôm nay nghĩ lại, đại thế tử Viễn Nam tâm tư quá sâu, từng bước từng lời đều suy nghĩ cặn kẽ, hắn có thể bảo toàn con một đời bình an, rốt cuộc cũng không bằng Mộ Ương dốc hết sức bảo vệ cả đời.

"
Từ Tây Hoa Cung đi ra, đã gần chập tối, ánh sáng hoàng hôn cuối cùng đã tắt lịm, đem tường đỏ ngói xanh bao phủ trong màn đêm.
Cuối cùng phụ hoàng hỏi ta, có biết vì sao mẫu hậu đặt tên ta là Chu Bích không.
Thật ra vấn đề này, lúc ta còn nhỏ người cũng đã nói qua, Chu Bích ý chỉ đan thanh, mẫu hậu hy vọng ta sau khi lớn lên tài trí nhanh nhạy, dung mạo mỹ lệ.
Nhưng hôm nay, ta mới biết ta sai rồi.
Rất nhiều năm trước, có một lần cùng phụ hoàng ở lâu trong thâm cung viết qua một câu thơ như sau----Khán chu thành bích tư phân phân (Nhìn đỏ thành suy nghĩ lộn xộn)
Đại ý là nói gần về già, nước mắt lã chã, nhìn tường đỏ lại thấy ngói xanh.
Bên ngoài Tây Hoa Cung, kiệu liễn khởi hành, lại có một cung nhân đuổi theo ta.
Tiết Tụng quỳ xuống bên cạnh kiệu hành lễ với ta, nói:" Công chúa, thái thượng hoàng kêu nô tài truyền lại mấy câu cho công chúa.

"
" Thái thượng hoàng tuổi cao, nhớ nhung trong lòng, đã không còn giang sơn xã tắc, mà chỉ là một ít chuyện vụn vặt tầm thường.

Hôm nay triệu kiến công chúa, bất quá như lão cha và trưởng nữ gia đình bình thường, nói chút chuyện tầm phào mà thôi, công chúa nghe xong hãy quên đi.


"
Ta nói:" Xương Bình nhớ rồi.

"
Tiết Tụng lại nói:" Thái thượng hoàng còn nói, hiện tại thân thể người đã vô cùng khó chịu, không đi được đường xa, nếu sau giao thừa công chúa phải đi Viễn Nam, lần này gặp cũng là lần cuối, từ nay về sau, chính là vĩnh viễn xa cách.

"
Ta không khỏi sửng sốt.
Trong tiểu các tiếng nước tiếng gió xào xạc bên tai, hiện lên trước mắt, chính là hình ảnh phụ hoàng đứng lâu không chịu nổi nữa, phải đỡ thành ghế ngồi xuống.
Nhưng vẫn tốt, càng làm ta nhớ chính là bóng lưng cao ngất của người từ đầu đến cuối.
Ta nghĩ người dùng một đời để nói cho ta biết, một người vô luận đi tới tình cảnh nào, gặp phải tình huống không chịu nổi nào, đều không thể tự xem nhẹ bản thân, đều phải kiêu ngạo mà sống.
Ta nói:" Thỉnh Tiết tiên sinh giúp ta chuyển lời cho phụ hoàng, vô luận A Bích ở nơi nào, trong lòng A Bích, từ đầu đến cuối đều nhớ về phụ hoàng.

"
Bóng đêm đã chìm xuống, lúc vào hoàng thành, Tiểu Tam Đăng hỏi ta:" Công chúa, trước mắt đã hơi trễ, hay là ngày mai mới đi phủ Hoài vương tuyên chỉ? "
Lúc này ta mới nhớ hôm nay vốn phải đi phủ Hoài vương tuyên chỉ.
Ta không biết trả lời hắn như nào, khốn khổ cùng không cam lòng nhiều năm qua đều ở giây phút gặp phụ hoàng toàn bộ hóa thành làn khói, hôm nay Hoài vương phi, cũng bất quá chỉ là một bà lão đáng thương không còn nơi nương tựa.
Ta nói:" Nói sau đi.

"
Tiểu Tam Đăng sai liễn phu đi vào thành Cửu Càn, lại thở dài một cái nói:" Nói đến mà lòng chua xót, ban đầu Hoài vương phủ cũng là dòng dõi vinh hoa, hôm nay Hoài vương phi phạm tội, lại trở nên cửa nhà heo hút, nghe nói cũng chỉ có Bình Tây tam quận chúa niệm tình xưa, thường xuyên đi thăm Hoài vương phi.

"
Ta nói:" Hoài vương phi là người Viễn Nam, Lý Yên Nhi vốn muốn gả cho Vu Nhàn Chỉ làm phi, nàng cùng Hoài vương phi thân thiết một chút cũng là-------- "
Ta bỗng nhiên ngồi yên trên kiệu, lời nói cũng ngừng lại.
" Công chúa? "Tiểu Tam Đăng ở bên cạnh gọi ta, nhưng ta không đáp lại hắn.
Trước đây nghe Thẩm Vũ nói Viễn Nam vương muốn Vu Nhàn Chỉ cưới Lý Yên Nhi, ta liền cảm thấy có chỗ không đúng, mà nay nghe phụ hoàng nói, mọi việc mới thấy có sự liên kết.
Đáy lòng sinh ra một cảm giác mơ hồ, khiến ta sợ hãi không dứt, ta nắm chặt mành che, nghe giọng mình khàn khàn:" Tiểu Tam Đăng, đi Hoán vương phủ, lập tức đi Hoán vương phủ!".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK