• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này Tần Mang đã được Hạ Linh Tễ ôm khiêng trên vai, từ sân trượng đi thẳng vào hành lang kính.

Ngày mai là tiết Kinh Trập*, lúc này bầu trời bên ngoài khách sạn đã bị mây dày bao phủ, xa xa có thể nghe được những tiếng sấm rền, từ xa đến gần, như đang ở bên tai.

(*Kinh Trập: 1 trong 24 tiết khí của Trung Quốc, thường là ngày 6/3 – 7/3)

Tần Mang nằm trên vai người đàn ông, hoàn toàn không cảm nhận được chút nguy hiểm nào.

Ngược lại nghĩ đến lời nói vừa rồi của Hạ Linh Tễ, đôi môi đỏ mọng của cô cong lên.

Đầu ngón tay trắng nõn của cô chọc vào lưng anh, cố ý giãy giụa kêu lên: “Cứu mạng, ở đây có người muốn cưỡng ép con gái nhà lành.”

Đôi chân thon dài của Hạ Linh Tễ vẫn rất trầm ổn, vững vàng bế cô ra khỏi khách sạn.

“Ai ai ai?

“Ai cưỡng ép con gái nhà lành?”

Cách đó không xa, Nguyễn Kỳ Chước nghe được tiếng kêu cứu yếu ớt mềm mại, trong lòng tự nhiên dâng lên ý muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân.

Lập tức xông nhanh ra.

Giây tiếp theo.

Đối diện ngay với ánh mắt lạnh lùng như cơn bão ngầm dưới biển sâu kia của Hạ Linh Tễ.

Trái tim nhỏ bé chợt run lên.

Phản xạ có điều kiện mà che mắt lại: “Em không nhìn thấy cái gì cả!!”

Sau đó chậm rãi lùi về sau.

Nội tâm đang gào thét đôi vợ chồng nhà này.

Cosplay tình thú này thì có thể về phòng mình rồi hẵng làm được không!!!

Nếu người không biết còn tưởng thật sự có kẻ xấu muốn cưỡng ép con gái nhà lành đấy!

Nguyễn Kỳ Chước đến cũng nhanh, mà rút lui cũng nhanh.

“Nhìn đi, đây không phải là chiếc áo bông nhỏ tri kỷ của Hạ tổng nhà chúng ta sao? Sao lại không giữ anh ta lại?”

Tần Mang nhìn thấy Nguyễn Kỳ Chước che mắt, nhanh chóng lui về phía sau, như đang nghĩ tới cái gì đó, bỗng nhiên “hừ” nhẹ một tiếng, chậm rãi cách lớp áo vest mà nhéo vào cánh tay anh. 

Cơ bắp cũng thật cứng—

Ngón tay cô nhéo đến mức đau nhức, nhưng anh vẫn không đau đớn chút nào.

Đôi môi mỏng của Hạ Linh Tễ nhếch lên một nụ cười lạnh, ngữ khí lạnh lùng nói: “Giữ cậu ta lại để làm gì?”

“Làm người gác cửa hay là người quay phim?”

“Người quay phim??”

Tần Mang nhất thời không kịp phản ứng lại, có lẽ do cảm thấy tư thế này không quá thoải mái.

Cô linh hoạt quấn hai chân lên vòng eo săn chắc hoàn mỹ của người đàn ông, đổi từ vác thành ôm, nghi ngờ hỏi.

“Người quay phim điện ảnh nghệ thuật.” Hạ Linh Tễ để cô trượt xuống khỏi vai mình, rồi lại đỡ lấy người cô, giọng nói không nặng không nhẹ: “Bà Hạ không phải rất yêu thích điện ảnh nghệ thuật này sao?”

Tần Mang: “…..”

Điện ảnh, nghệ thuật, hai từ này kết hợp với nhau, trong đầu cô lại bỗng dưng hiện ra bộ phim điện ảnh nước ngoài táo bạo kia đã in sâu vào tâm trí cô.

A a a a a a a!

Cô bất chấp việc bị phát hiện, cắn một cái vào cổ Hạ Linh Tễ.

Không xấu tính một chút thì có thể chết sao!!!!

Hơn nữa, ai lại muốn quay bộ phim đó với anh!!!

Thư ký Tùng xử lý xong công việc, dẫn theo vệ sĩ đi dọn đường, vậy nên bọn họ cả đường đi đều không gặp phải bất cứ ai.

Hơi thở của Tần Mang tràn ngập mùi hương thơm mát lạnh lùng của người đàn ông, vừa quen thuộc vừa tràn ngập cảm giác an toàn.

Cũng lười làm ầm ĩ với anh.

Mí mắt mỏng hồng hào của cô gái sụp xuống, bất giác thở đều đều.

Khi Tần Mang chìm vào giấc ngủ sâu.

Sắc mặt Hạ Linh Tễ bình tĩnh, như lúc mới đến, vừa kiềm chế vừa u ám.

Nửa tiếng sau.

Chiếc Pullman màu đen phi nhanh dưới những đám mây đen đang nuốt chửng các vì sao và ánh trăng.

“Thiên Quang Hiệu” đã trở về từ nước ngoài.

Lúc này, nó đang đỗ ở vùng biển tư nhân dưới tên Hạ Linh Tễ.

Dưới tia chớp và sấm sét.

Ba chữ được tạo thành từ những viên đá quý đầy màu sắc giống như ngọn lửa sáng ngời ẩn giấu trong vòng xoáy tối tăm.

Vừa bắt mắt vừa rực rỡ.

Hạ Linh Tễ ôm lấy thân hình mảnh khảnh của cô được bao bọc kín mít, không dính chút mưa gió nào bên ngoài.

Bước lên du thuyền.

Lúc này.

Một chiếc đồng hồ treo bên ngoài.

Vang lên âm thanh của tiếng chuông báo giờ.

Ngày Kinh Trập, vạn vật hồi sinh.

Cùng là ngày sinh nhật cô.

……

Cơn mưa rào xối xả bất chợt rơi xuống.

Những tấm kính lớn chắn gió bên ngoài, như ngăn cách hai thế giới, bên ngoài nước bắt tung tóe, bên trong xuân ý dạt dào.

Tần Mang mơ màng mà mở mắt ra.

Khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc trước mắt, cô tưởng mình đang ở trong phòng của khách sạn.

Chớp chớp đôi mắt một cách thẫn thờ: “Ôi, buồn ngủ quá—-”

Mùi hương thanh mát lôi cuốn cực kỳ có tính xâm lược của người đàn ông từ từ bao bọc lấy cô: “Không muốn xem quà sinh nhật sao?”

Quà sinh nhật?

Đầu óc Tần Mang trong giây lát chợt tỉnh táo lại.

Một giây sau.

Lại nhắm mắt lại.

Đôi môi đỏ khẽ hé mở, cô mơ hồ lẩm bẩm: “Ngày mai rồi xem.”

Tham gia chương trình thực tế quá mệt mỏi.

Cơ thể mệt, cả tinh thần cũng mệt.

Dù sao thì quà sinh nhật của cô cũng không có chân chạy mất.

Trọng điểm là, trong suy nghĩ của Tần Mang, quà sinh nhật của Hạ Linh Tễ không phải là trang sức thì cũng là quần áo, túi xách gì đó—-

Không có gì mới mẻ cả.

“Được.”

Hạ Linh Tễ nói khẽ vào tai cô.

Nếu đã không muốn xem quà sinh nhật.

“Vậy thì—-”

“Làm.”

Ngay sau đó.

Tần Mang nhẹ nhàng bị nhấc lên.

Cô giống như một con búp bê hình người trong vòng tay của Hạ Linh Tễ.

Vì hoàn toàn không thể giãy giụa được.

Những ngón tay xinh xắn trắng nõn của cô gái túm chặt lấy đôi cánh tay thon dài săn chắc của người đàn ông.

Cùng với khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng kia, tạo thành một sự đối lập rõ ràng.

…….

Tần Mang vốn cảm thấy mình quá mệt mỏi rồi, sẽ không cảm nhận được sự sung sướng gì.

Ai ngờ đến cuối cùng.

Cô đều đã ra tám lần.

Mà Hạ Linh Tễ đến một lần cũng chưa bắn.

Cảm thấy cơ thể mình sắp mất nước đến ngất đi.

Nhân lúc Hạ Linh Tễ đang cho cô uống nước, Tần Mang như nàng tiên cá không xương tựa vào vai anh, rốt cuộc cũng bắt đầu chịu thua, giọng nói mềm mại vừa quyến rũ: “Chồng ơi ~~~”

“Anh rốt cuộc thế nào, mới có thể…..”

Xong việc.

Cô thực sự vừa mệt vừa buồn ngủ.

Hận không thể nằm xuống nhắm mắt ngủ ngay.

Không muốn xem.

Cũng không muốn làm.

Lần sau, ngay cả vòng eo câu hồn của đồ đàn ông chó này cũng không quyến rũ được cô nữa đâu!!

Hạ Linh Tễ nắm lấy cánh tay của cô, nửa người tựa vào đầu giường, đôi mắt xanh xám trầm thấp sâu thẳm như biển lặng trước giông bão, nhưng lời nói ra lại nhẹ nhàng bình tĩnh: “Cô Tần không phải nhảy múa rất tốt sao? Không bằng nhảy một đoạn, giúp Hạ mỗ trợ hứng?”

Giúp anh trợ hứng?

Tần Mang nhấc lên hàng mi dài ướt át, tính khí lại sắp muốn phát tác.

Đột nhiên cảm nhận được sự mãnh liệt kia.

Hoàn toàn không có dấu vết muốn phóng thích.

Hạ Linh Tễ không phải chỉ là nói suông, anh còn chuẩn bị cả váy khiêu vũ.

Mảnh vải màu đỏ mỏng như cánh ve, cùng với dây thắt lưng có những chiếc chuông vàng nhạt đã tái hiện hoàn toàn cảnh quanh trong chương trình hôm nay.

Đôi môi đỏ của Tần Mang khẽ hé mở, trong đôi mắt long lanh ngấn nước hiện lên đầy sự mờ mịt: “Có ý gì?”

Hạ Linh Tễ nhẹ nhàng cầm lên một bên váy, chậm rãi khoác lên vai Tần Mang, đầu ngón tay lướt qua đôi môi ướt át của cô, hơi cúi người xuống, giọng nói khàn khàn, trầm thấp đầy từ tính vang lên: 

“Quyến rũ anh, mê hoặc anh, biến anh thành thần dưới váy em, vì em mà chìm đắm, vì em mà mất hết lý trí.”

Đơn giản chỉ là một câu nói.

Thế nhưng làm Tần Mang không có mặt mũi mà rung động.

Đôi mắt long lanh quyến rũ vốn bị bao phủ bởi một làn sương mỏng do buồn ngủ, nhưng cuối cùng cũng trở nên thanh tỉnh hơn.

Khi cô mặc chiếc váy khiêu vũ và bước lên tấm thảm màu vàng đầy hoa lệ sang trọng, làn váy mỏng rơi xuống, vẫn còn có chút chưa kịp phục hồi tinh thần.

Nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm cao cao tại thượng của Hạ Linh Tễ.

Vừa kiếm chế vừa cấm dục, như những phép tắc, lễ nghi quân tử đã khắc sâu vào xương cốt.

Sẽ mãi mãi không vì bất cứ ai mà mất đi lý trí của mình.

Chứ đừng nói đến việc chìm đắm.

Trong tâm trí đang đầy sương mù của cô, chỉ có câu nói kia của anh—–

Khiến anh thành thần dưới váy em, vì em mà chìm đắm, vì em mà mất hết lý trí.

Đơn giản chỉ là nghĩ đến.

Nhưng trái tim liền đập loạn nhịp.

Hạ Linh Tễ mặc một chiếc áo ngủ rộng rãi, thong thả ung dung bước xuống giường.

Ngón tay thon dài của anh mở tấm vải nhung đen bên cạnh tấm rèm ra.

Lộ ra một chiếc đàn cello hoa lệ mà trang nhã.

Những sợi dây phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, phù hợp với đôi mắt xanh xám sâu thẳm của người đàn ông.

Hạ Linh Tễ cả người chỉ khoác hờ chiếc áo ngủ lộn xộn.

Ngồi cạnh cây đàn cello, lại không có chút cảm giác lạc quẻ nào.

Bên trong chiếc du thuyền xa hoa mà mờ ảo.

Tiếng cello trầm thấp mà ưu nhã quanh quẩn bên tai, tỏa ra lực hấp dẫn vô biên.

Giống hệt như con người Hạ Linh Tễ.

Làm người ta đắm chìm.

Làm người ta mất đi lý trí.

Không sai.

Đã nói là khiến anh đắm chìm, ai ngờ, người hoàn toàn đắm chìm lại là cô.

Âm thanh dừng lại.

Người đàn ông buông chiếc đàn xuống.

Những ngón tay dài của anh tùy ý kéo chiếc thắt lưng được buộc hờ hững quanh eo.

Giọng anh trở nên trầm khàn: “Lại đây.”

Tần Mang vẫn đứng tại chỗ đó.

Hoàn toàn không nhớ được bất cứ động tác nhảy vào cả.

Chỉ vô thức là dựa theo lời nói của anh, từng bước từng bước—

Chui đầu vào lưới.

*

Khi Tần Mang tỉnh lại vào ngày hôm sau.

Đây không phải khách sạn, rèm cửa vẫn chưa mở, căn phòng lúc này vẫn một màu tối tăm.

Cô với đôi mắt mê mang muốn ngồi dậy.

Mấy giây sau.

Khuôn mặt vô cảm mà lại ngã xuống.

Muốn đập giường.

Nhưng tay không có sức.

Muốn chửi người.

Nhưng cổ họng đau rát.

Khóe mắt liếc tới hướng cửa sổ.

Có thể mơ hồ nhìn thấy một tia sáng xuyên qua khe hở trên tấm rèm.

Rõ ràng bây giờ trời đã sáng.

Tần Mang cuối cùng cũng vất vả tìm được điện thoại, muốn xem bây giờ là mấy giờ.

Đúng lúc.

Mạnh Thính cũng gọi điện đuổi tới.

Thật ra cũng không phải là đúng lúc.

Bắt đầu từ 6 giờ, Mạnh Thính đã gọi vô số cuộc điện thoại, suýt chút nữa còn muốn báo cảnh sát.

Thấy cô cuối cùng cũng đã nhận điện thoại, mới nhẹ nhàng thở phào một tiếng, rồi lại nhắc: “Đại tiểu thư, sáng sớm hôm nay em có lịch trình đi chụp ảnh đấy, em chạy đi đâu rồi?!!!”

“Stay the night.”

Giọng nói của Tần Mang khàn khàn, phải một lúc lâu mới nói được một câu hoàn chỉnh.

Mạnh Thính ngây người một giây.

Để hiểu ra ý nghĩa của câu nói này.

Từ từ?

Một đêm tiêu hồn?

Anh ta đột nhiên mở to mắt ra: “Em mọe nó đi kiếm trai à?”

Không đúng.

Không đúng.

Kiếm trai cái mọe gì.

Chồng của cô ấy là Hạ Linh Tễ đấy!!

Trừ phi bị điên rồi hoặc không muốn sống nữa mới đi làm cái chuyện đó.

Mạnh Thính cố gắng bình tĩnh lại: “Hạ tổng tới tìm em rồi?”

“Cùng em đón sinh nhật?”

Tim mệt mỏi quá.

Thân thể mềm mại uyển chuyển của Tần Mang nằm trên giường, giống như tiên nữ bị yêu tinh nam hút khô tiên khí: “Cứ coi là vậy đi.”

Đón sinh nhật cái gì.

Sau khi hút nhiều “tiên khí” của cô như vậy, người ăn sinh nhật phải là Hạ Linh Tễ mới đúng.

Bây giờ có lẽ đã tinh thần sảng khoái, trở về tuổi 18 rồi cũng nên.

Mạnh Thính đau đầu.

Cái gì gọi là “cứ coi là vậy đi”, rốt cuộc có phải hay không?

“Không bị chụp lại đấy chứ?”

“Tối qua em rời đi bằng cách nào?”

“Thế bao giờ em mới quay lại?”

Hàng mi ướt sũng nước của Tần Mang rũ xuống, trông lười biếng và không có tinh thần.

Dưới tấm chăn mỏng, đôi chân thon thả xinh đẹp của cô gái hoàn toàn không còn cảm giác gì.

Đừng nói đến việc chụp ảnh.

Ngày hôm nay có thể xuống khỏi chiếc giường này không, cũng chưa nói trước được.

Đang định trả lời.

Một bàn tay thon dài với các khớp xương rõ ràng của người đàn ông đã thuận thế rút chiếc điện thoại trong tay cô.

Giọng nói lạnh lùng: “Một tuần không về.”

“Liên hệ Tùng Trăn.”

Nói xong.

Nhanh nhẹn dứt khoát mà cúp điện thoại.

Mạnh Thính ở bên kia nghe được giọng điệu lạnh lùng của Hạ Linh Tễ không chút cảm xúc nào.

Hít một hơi lạnh: “…..”

Đờ mờ, 7 ngày.

Tiểu tổ tông sẽ không phải bị làm chết sao?

Trong du thuyền, Tần Mang ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đứng bên cạnh giường: “Ai cho anh thay em quyết định?”

“Một tuần không về thì sẽ đi đâu?”

Cô vẫn còn công việc đấy!

“Ở đây.”

Hạ Linh Tễ hiến khi nào không mặc áo ngủ, mà ngược lại còn bình tĩnh tự nhiên khoe ra đóa hoa bỉ ngạn đầy thần bí và nguy hiểm trên lưng, còn anh đang thản nhiên cầm chiếc khăn lau mái tóc ướt của mình.

“Sao anh lại không mặc áo ngủ?”

Ánh mắt của Tần Mang không dời đi nổi.

“Mặc làm gì rồi lại phải cởi ra.”

“???”

Mọe nó lại còn muốn cởi ra.

Cô có chết cũng không muốn làm nữa.

Tần Mang không biết lấy đâu ra sức lức, dường như bị kích thích, nhảy vọt xuống giường, muốn lao thẳng vào phòng tắm.

Không ngờ, cánh tay săn chắc khỏe mạnh của Hạ Linh Tễ lại tùy ý duỗi ra, nhẹ nhàng mà chặn lại đường đi của cô.

Cô đi bên trái.

Cánh tay chặn bên trái.

Cô đi bên phải, cánh tay chặn sang bên phải.

Tái hiện hoàn toàn lại khung cảnh trong bữa tiệc tối qua.

Tần Mang bị anh chọc tức đến bật cười.

Người này sao lại có thể ấu trĩ đến vậy?

Đến cái này cũng đều ghi thù.

Lại còn nhớ đến rõ ràng rành mạch như vậy??

Vừa định nói chuyện.

Đột nhiên cánh tay dài đó lợi dụng tình thế lúc này mà kéo cô vào lòng.

Chiếc gương dài toàn thân bên cạnh phản chiếu ra tư thế của bọn họ lúc này.

Cánh tay mạnh mẽ và vòng eo mềm mại tạo nên cảm giác tương phản cực kỳ mãnh liệt.

Tần Mang nheo mắt, lúc này mới phát hiện ra chỗ này hình như có gì đó không đúng lắm.

Viền của chiếc gương được thiết kế theo phong cách Châu Âu vừa lộng lẫy lại được chạm khắc tinh xảo, được quấn những vòng dây xích thần bí mà hắc ám, trọng điểm là những hoa văn trên đó—–

Cô tiến lại gần hơn để xem những hình được chạm khắc tinh xảo.

Hóa ra là một đôi tình nhân đang ôm nhau triền miên.

Các loại tư thế.

Các loại góc độ.

Bị giam cầm bởi tầng tầng lớp lớp xiềng xích.

Vừa nguy hiểm lại vừa hoa lệ.

Tần Mang lúc này đột nhiên phản ứng lại, quay đầu nhìn về phía chiếc giường lớn mình vừa ngủ.

Những chiếc cột xung quanh giường cũng được trang trí hoa mỹ như vậy.

Trong ánh sáng mờ ảo của phòng tắm, Tần Mang rũ mắt xuống, phát hiện ra tấm thảm dệt bằng chỉ vàng dưới chân cũng tinh xảo giống vậy.

Thậm chí còn sống động hơn cả điêu khắc.

Nhìn tới tư thế mà mình đang dẫm lên.

Cô đột nhiên cảm thấy nóng bừng cả người!

Ngước lên nhìn người đàn ông đang lười biếng ôm mình từ phía sau, không thể tin được mà hét lên: “Hạ Linh Tễ?”

Hạ Linh Tễ không chút để ý mà “Ừm” một tiếng.

Sau đó anh bật đèn lên, để cho Tần Mang có thể nhìn rõ toàn bộ nơi này—-

Lớn lên trong xã hội hiện đại với sự bùng nổ tin tức, Tần Mang cũng đã chứng kiến rất nhiều, nhưng!!

Hôm nay đúng là được mở rộng tầm mắt.

Dưới ánh đèn, mọi thứ đều không có chỗ nào che giấu.

Cô mới nhận ra chỗ này có thể rộng đến mức nào.

Nó gần như chiếm toàn bộ diện tích của chiếc du thuyền, nhưng toàn bộ đều là thiết kế mở, đứng từ đây có thể nhìn thấy tất cả khung cảnh bên trong.

Bao gồm—–

Ngoài một số dụng cụ dành cho các cặp đôi hiện có bán trên thị trường. (s.e.x t.o.y.s =))))))))

Một số khác chỉ xuất hiện trong các ghi chép cổ và được làm lại hoàn hảo như thật.

Những thứ đồ đó ngay cả hoa hoa công tử, ngày ngày đắm mình ở trong vàng son hoa lệ mĩ sắc sinh hương, cũng chưa chắc sẽ chơi đến.

Tần Mang nhìn xung quanh, nhớ đến chiếc khóa mà lần trước mình đưa cho anh. (Ai còn nhớ chiếc khóa t(r)ym của chị Mang không =)))))))

Đúng là núi cao còn có núi cao hơn.

Người đàn ông đứng bên trong chiếc du thuyền tràn ngập màu sắc, trông rất lịch lãm, điềm tĩnh, tự phụ lại ung dung.

Anh nói: “Quà sinh nhật.”

Tần Mang yên lặng đẩy cánh tay anh ra.

Đứng cách xa vài bước.

Hạ Linh Tễ cũng không tức giận.

Dù sao thì bọn họ cũng có nhiều thời gian.

Nguy hiểm!!!

Món quà này ai muốn thì đi mà lấy, Tần Mang quay người bỏ chạy.

Vừa lúc cô chuẩn bị rời khỏi “nơi quỷ quái” này thì phát hiện ra cửa đã bị khóa rồi.

Hạ Linh Tễ không nhanh không chậm mà đan ngón tay của mình vào tay cô, đè người vào vách tường: “Chạy cái gì?”

“Thời gian để thử hết là 7 ngày.”

“Bây giờ mới có…..8 tiếng.”

———————————-

Tác giả có điều muốn nói:

Hạ mạnh bạo: 7 ngày là 7 ngày, một ngày cũng không thể thiếu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK