Biến cố của Mặc thành bởi vì Tức Mặc Vô Bạch bị bắt mà chiếu cáo thiên hạ, tin đồn lan truyền cực nhanh một cách kỳ lạ, khó mà khống chế.
Gia Hi năm thứ mười, mùng tám tháng năm, thành chủ đương nhiệm thứ hai của Mặc thành Tức Mặc Đàm bị sát hại trong phủ, Thái thường thiếu khanh Tức Mặc Vô Bạch đóng giả thân phận thành thân cùng quyền thành chủ Sư Vũ trước mắt bách quan cùng dân chúng, còn lệnh cho người khác giả mạo hoàng đế làm chủ hôn. Chỉ vài lời ít ỏi nhưng lại chấn động người đời.
Chuyện này sau đó được ghi chép lại trong sử sách Dự quốc, tên là “sự thay đổi của lòng người”, quả thực một câu hai nghĩa, bởi vì trong đó thực sự nghi điểm trùng trùng, cơ hồ che giấu rất nhiều bí mật.
Hoạt động chúc mừng trong thành vốn dĩ đang nô nức nháy mắt dừng lại, sau đó trên ngạch cửa phủ thành chủ bắt đầu treo lụa trắng, các hộ gia đình và cửa hàng trong Mặc thành cũng đều treo vài trắng phúng viếng.
Lúc Tức Mặc Ngạn qua đời cũng như vậy, nó thể hiện tính cách mộc mạc của bách tính Mặc thành. Trước giờ họ luôn biểu đạt tình cảm một cách thẳng thắn, bất luận là vui vẻ hay bi thương. Ai cũng không ngờ được thời gian hai đời thành chủ qua đời cách nhau bất quá chỉ có một năm.
“Hãy còn trẻ tuổi như vậy, tội nghiệp lão thành chủ chỉ có một nhi tử này…”
“Đúng thế, Thái thường thiếu khanh còn phải kêu ngài ấy một tiếng đường thúc ấy, sao lại xuống tay cơ chứ?”
“Trông có vẻ chính nhân quân tử, không giống kiểu người như vậy. Aizz, ai biết chuyện của mấy người làm quan như thế nào, chúng ta vẫn nên an phận tập trung vào việc làm ăn buôn bán nhỏ của chúng ta thôi.”
Khách khứa trong Sa Nghĩa Bạt Khắc gần đây không có tâm trạng đọc sách, tám chuyện tóm lại đều xoay quanh chuyện này. Chưởng quầy người Hồi Hột vuốt chỏm râu ngắn vểnh lên của mình, nhớ lại khung cảnh Thái thường thiếu khanh biện luận cùng cao tăng giả ở chỗ này lúc trước, bất quá chỉ mới một năm, thế nhưng lại như đã cách nhau mấy đời.
Thị vệ trưởng đội quân của Gia Hi đế đích thân áp tải Tức Mặc Vô bạch tới đại lao Mặc thành, lúc hai người ở Trường An không hề xa lạ, vì vậy dọc đường đi thị vệ trưởng hết sức khách sáo, chỉ là ánh mắt nhìn hắn đã có phần xa cách một cách rõ rệt.
Sau khi đích thân áp giải hắn vào ngục, thị vệ trưởng nói: “Thiếu khanh đại nhân chịu chút ủy khuất trước vậy, khi bệ hạ khởi hành sẽ đưa ngài hồi đô.”
Câu này hết sức uyển chuyển, thực ra là bảo dẫn hắn về tiếp tục ngồi đại lao đô thành.
Trong ngục chỉ có một ô cửa sổ nhỏ có thể nhìn thấy sắc trời, trời đã sắp tối.
Thị vệ đưa cơm canh vào, thức ăn vậy mà rất được, thậm chí còn có một chậu nước nóng để kịp thời hay đổi y phục, đúng thực là đãi ngộ tốt. Tức Mặc Vô Bạch lập tức ăn xong hết cơm nước, sau đó thay đồ, lúc cầm y phục cảm thấy bọn họ thật sự hết sức tận tâm, biết hắn vừa mất thân thích, y phục đều là màu trắng.
Chậu nước phản chiếu gương mặt hắn, hắn vốc nước ấm, rửa sạch sẽ lớp hóa trang. Hỷ phục dính máu rất nhiều, sau khi khô biến thành màu nâu, hắn dứt khoát ném hỉ phục vào trong chậu, nhìn vết máu dần dần loãng ra trong nước, bóng của bản thân phản chiếu trong sóng nước dập dờn, bỗng có chút thẫn thờ.
Hắn hoàn toàn không thể hiểu nổi Tức Mặc Đàm, trước giờ chỉ gặp mặt đúng hai lần. Một lần khi hắn được công khai trước mặt mọi người, một lần nữa là khi hắn nằm đó trên mặt đất lạnh lẽo. Hắn là người thân duy nhất trên đời này của mình, hiện tại chỉ còn lại vệt máu đã nhiễm đỏ nửa chậu nước.
Tức Mặc Vô Bạch cũng không cảm thấy Tức Mặc Đàm đáng thương, cũng không bởi vì chút huyết thống mờ nhạt này mà mềm lòng tha thức cho Tức Mặc Ngạn. Hắn chỉ thấy Tức Mặc Đàm căn bản không nên chết bởi âm mưu như vậy.
“Chậc chậc chậc, Thiếu khanh đại nhân đây là đang nhớ lại cảm giác lúc thành thân, hay là đang lưu luyến tân nương tử thế?”
Tức Mặc Vô Bạch lấy lại tâm trí, quay đầu nhìn, phòng giam cách vách có một người hết sức quen thuộc, đang bám chấn song ngăn cách phòng giam nhìn hắn, lớp dịch dung trên mặt đã không còn, nhưng trên người vẫn đang mặc bộ huyền y vô cùng dày nặng, kim quan trên đầu thì sớm đã lệch sang một bên.
Hắn liếc mắt khinh thường: “Thì ra ngươi cũng bị bắt tới đây.”
Nửa mặt bên trái Hình Việt sưng húp, rõ ràng là lúc bị bắt vào đây đã chịu không ít cực khổ. Hắn ngồi trên chiếu, ngoắc ngoắc tay: “Chuyện gì thế này, lưu luyến không rời cũng muốn thành thân cùng người ta, kết qua còn chưa thể âu yếm thì đã bị nàng ụp cho một cái tội lớn, ngươi có oan ức không? May sao chặng đường lòng như lửa đốt này kéo ta theo, kết quả người ta lại đối xử với ngươi như vậy.”
Tức Mặc Vô Bạch đi qua, ngồi xuống đối diện với hắn: “Thì ra ngươi biết cả rồi.”
Hình Việt thả tay: “Trong ngục giam này ai cũng biết hết, đều nói là ngươi giết hại thúc thúc, lòng dạ ngoan độc!”
Tức Mặc Vô Bạch lắc đầu: “Kế hoạch của Kiều Định Dạ chu toàn, khí thề rào rạt, là muốn nhất tiễn hạ song điêu cả ta và Tức Mặc Đàm, từ nay về sau Mặc Thành sẽ không còn ai thích hợp làm người thừa kế nữa, hắn có thể thu về tay. Hành động này của Sư Vũ trông như đang đổ tội cho ta, nhưng lại chính là bảo vệ ta, dù sao hiện giờ nơi an toàn nhất chính là nhà lao. Huống chi nàng còn cố ý xin bệ hạ bắt ta, cũng là để đề phòng ta rơi vào tay Kiều Định Dạ.”
Hình Việt bừng tỉnh, không tiếp tục dùng Sư Vũ giễu cợt hắn nữa, ngược lại nảy sinh chút đồng cảm với hai người họ. Có điều việc hắn cần suy nghĩ nhất lúc này vẫn là mạng nhỏ của bản thân.
Ngoài phòng giam bỗng truyền tới tiếng bước chân, hai người im lặng, tự động tách ra, giả vờ làm việc của mình, nhưng người tới ấy vậy mà lại là Túc Diên.
Nàng đứng trước cửa phòng giam của Tức Mặc Vô Bạch, đôi mắt đỏ hoe gân cổ hung dữ nói: “Quyền thành chủ có lệnh, bảo ngươi mang hỉ phục của thành chủ chúng ta lại đây! Hung thủ như ngươi sao có thể mặc chứ!”
Thị vệ theo sau nàng ấy biểu cảm cứ như đang xem kịch hay.
Tức Mặc Vô Bạch hết sức trấn tĩnh “ờm” một tiếng, đi tới góc phòng, vớt hỷ phục đã ngâm suốt nửa ngày trong chậu lên, vắt nước. Đại khái là từ bé tới giờ chưa từng làm công việc này, tay chân hắn có phần vụng về, không biết quờ quạng thế nào mà mất hết nửa ngày mới đi tới cửa, từ trong chấn song đưa bộ y phục sũng nước: “Nè, ta đã giặt sạch sẽ rồi, không cần cảm ơn.”
Túc Diên trừng mắt, giật mạnh lấy, nghiến răng, tức đến độ một chữ cũng không thốt nên lời, quay đầu bỏ đi.
Chờ khi trong ngục đã khôi phục yên tĩnh, Hình Việt mới sáp tới. Thời điểm thế này, Sư Vũ trừ phi đầu óc có vấn đề mới đặc biệt sai người tới đòi hỉ phục, hiển nhiên là muốn xác nhận tình hình của Tức Mặc Vô Bạch, điểm này hắn vẫn có thể nhận ra.
Hắn vịn vào chấn song mặt mày tán thưởng nhìn theo bóng dáng Túc Diên rời đi: “Vị cô nương này diễn xuất cũng ngang ngang với ta đấy, không ngờ thị nữ của Sư thành chủ lại là một nhân tài nha!”
Tức Mặc Vô Bạch sờ cằm: “Ta cảm thấy nếu thật sự bàn về diễn xuất thì Đỗ Tuyền nhà chúng ta diễn còn giỏi hơn nàng ấy.”
Hai mắt Hình Việt phát sáng: “Điều đó cần phải nói sao, sau này cùng hắn trao đổi một chút.” Nói tới đây mắt hắn bỗng lại trở nên ảm đạm, cũng không chắc có thể sống tiếp hay không, haizzz….
Trong phủ thành chủ cách công sở không xa bầu không khí vừa lạnh lẽo vừa im ắng, xa giá của Gia Hi đế vừa rời khỏi đây, hướng về phía phủ Thứ sử.
Nhóm thị tùng Gia Hi đế mang theo đều hết sức mê tín, cho rằng trong phủ thành chủ vừa mới có người chết, không thích hợp để kim thân bệ hạ trú ngụ, toàn bộ đều khuyên hắn đi nơi khác nghỉ chân. Thứ sử Mặc thành rốt cuộc tìm được cơ hội, đem phủ Thứ sử dâng lên trở thành hành quán cho bệ hạ.
Gia Hi đế nhìn thứ sử ân cần niềm nở đi theo làm người chạy vặt, tâm tình càng trở nên không tốt. Hiện tại thành chủ qua đời, quyền thành chủ bị thương, Mặc thành vốn dĩ nên do Thứ sử đảm đương đại cục mới phải, nhưng điều hắn quan tâm nhất chẳng qua là bo bo giữ mình, liều mạng cung nghênh thánh giá. Trước đây sao lại chọn một kẻ bất tài như vậy tới Mặc thành cơ chứ?
Gia Hi đế cực kỳ muốn lôi Tức Mặc Vô Bạch ra ngoài, nếu như vào thời khắc này hắn không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì có thể chiếu theo luật huyết thống quang minh chính đại kế nhiệm chức thành chủ, thế thì có thể khiến người ta ngon giấc rồi, nhưng Tức Mặc Vô Bạch lại hết lần này tới lần khác khiến người ta không hết lo!
Sắc trời có hơi âm u, mây đen ùn ùn kéo tới phía chân trời, cứ như thể bất cứ lúc nào cũng có thể đổ mưa. Tới phủ Thứ sử không bao lâu thì Gia Hi đế đem toàn bộ tinh lực đặt vào chính sự. Không khí quá ngột ngạt, hắn dứt khoát sai người dời án trạch tới đình nghỉ mát, dạo gần đây trong triều rối ren, vùng duyên hải Đông Nam cũng không mấy yên bình, tâm trạng hắn càng trở nên nôn nóng.
“Bệ hạ?”
Gia Hi đế ngước mắt, Tây An đô hộ phủ Kiều Định Dạ dung mạo nho nhã đứng ngay trước mắt, đã tới đây được một lúc rồi.
“Kiều ái khanh có gì cứ nói thẳng, Trẫm bận rộn chính vụ, không rảnh nhiều lời.”
Kiều Định Dạ cúi đầu: “Thần tới thỉnh cầu cho Tử Huyền.”
Bút chu sa trong tay Gia Hi Đế dừng lại, ngạc nhiên ngẩng đầu lên: “Hửm?”
Kiều Định Dạ cúi đầu càng thấp: “Vi thần và Tử Huyền thời niên thiếu đã biết nhau, trước đây cùng du học Đạm Châu, đệ ấy đã chăm sóc vi thần rất nhiều, thần vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, hiện giờ sao có thể tận mắt nhìn đệ ấy sa chân lỡ bước mà không cứu cơ chứ?”
Gia Hi đế dứt khoát gác bút: “Nhưng ngươi cáo buộc hắn có tội không phải Kiều ái khanh hay sao?”
“Đó là vì ở trước mặt bệ hạ, vi thần không dám nói dối. Sư Vũ dáng vẻ yêu kiều, trong tay lại nắm quyền, Tử Huyền nảy sinh lòng ái mộ cũng là chuyện thường tình. Vi thần từng nhận được bức họa đệ ấy vẽ Sư Vũ, thần thái biểu cảm không điểm nào không xuất sắc, có thể thấy được là đã dụng tâm sâu sắc, chính vì vậy mà dẫn đến cực đoan, hành động ngốc nghếch, âu cũng toàn bộ là vì yêu. Vi thần biết bệ hạ cũng từng có ý với Sư Vũ, nhưng bệ hạ minh quân sáng suốt, niệm tình nghĩa nhiều năm với Tử Huyền, vẫn mong bệ hạ nương tay, dù sao đệ ấy là người thân của thành chủ, có tư cách kế thừa Mặc thành nhất.”
Gia Hi đế hiểu rõ, Kiều Định Dạ không phải tới cầu tình, rõ ràng là tới ép hắn xuống tay với Tức Mặc Vô Bạch.
Ý của Kiều Định Dạ chính là, hắn cầu tình cho Tức Mặc Vô Bạch không phải bởi vì Tức Mặc Vô Bạch vô tội, mà là bởi vì thân phận cùng ân nghĩa bản thân từng nhận không thể không báo đáp, cho thấy rõ ràng hắn là người tri ân tất báo, Tức Mặc Vô Bạch có thật sự nhỏ nhen cũng không thể bắt bẻ.
Sau đó lại nói Tức Mặc Vô Bạch có ý đồ chiếm hữu Sư Vũ cùng Mặc thành mà phạm phải đại tội, lại nhắc tới hắn từng có chút tâm tư với Sư Vũ, không phải đang bảo Tức Mặc Vô Bạch không chỉ tâm tư bất chính mà còn khiêu chiến tôn nghiêm của hoàng đế là hắn.
Nói thật lòng, mặc dù hắn đối với Sư Vũ không xem như thật lòng, nhưng thực sự bị sủng thần qua mặt, thể diện bị hao tổn, đương nhiên cũng sẽ không vui.
Trong lòng Gia Hi đế chầm chậm tính toán, hắn vẫn luôn rất tán thưởng Kiều Định Dạ, bởi vì Kiều Định Dạ là người thông minh, am hiểu nhất việc nắm bắt thời cơ.
Hắn vung tay, gạt đổ chung trà trên bàn, Kiều Định Dạ lập tức quỳ xuống xin tội.
“Theo lời ngươi nói, Trẫm càng không thể tha cho Tức Mặc Vô Bạch! Mặc thành không cần hắn kế thừa, hiện tại tình thế hỗn loạn, Trẫm sự vụ bận rộn, phải làm phiền Kiều đô hộ hỗ trợ giám sát.”
Kiều Định Dạ được coi trọng mà sợ ngẩng đầu lên, rồi lại lập tức cúi người: “Cẩn tuân thánh dụ.”
Gia Hi đế xua tay, nếu như Kiều Định Dạ muốn Mặc thành, với hắn mà nói cũng không phải không thể, chỉ cần toàn bộ quyền của Mặc thành đều thu về dưới trướng triều đình là được.
Hỉ phục ướt sũng đã được hong khô cẩn thận, lúc Sư Vũ nhận lấy từ tay Túc Diên, còn có một mảnh vải kẹp trong đó.
Bên trên có vài chữ nhỏ viết ngoáy bằng máu.
“Thay ta truyền tin tới Trường An, bảo Đỗ Tuyền âm thầm đến Mặc thành.” Nàng dặn Túc Diên xong, ôm hỉ phục tới linh đường.
Tác giả có lời muốn nói: Đỗ Tuyền: Cuối cùng đã tới lượt tôi lên sàn!!!! Đêm nay ánh dương thật đẹp, đêm nay đầy mây trời trong, tôi vô cùng kích động! Đứng nơi đây, tôi xin gửi lời cảm ơn ccav, *g, các cơ quan truyền thông, cảm ơn các fan của tôi trên khắp vũ trụ, cảm ơn sếp tôi Thái thường thiếu khanh. Mặc dù ngài đang ở trong “toò”, nhưng trái tim tôi luôn đồng hành cùng ngài, nếu không có ngài, tôi sẽ không có cơ hội như vậy, yêu ngài nhắm nhắm! [Tim] [Tim] [Tim]
Tức Mặc Vô Bạch: ……….Ta có thể yêu cầu đổi người không? Sư Vũ
Hình Việt: ……….Ta rút lại lời nói muốn trao đổi cùng hắn. Bà xã ơi mau tới xem tấu hề!
Lục nương: Hôm nay cũng phải kiếm tiền đã.
Túc Diên:………Ta cũng xỉn rồi.
Danh Sách Chương: