• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Lâm Tư Niệm chỉ muốn lén trở về nhìn Tạ Thiếu Ly một cái, tuyệt không quấy rầy y, không ngờ rằng vẫn bị y phát hiện.
Khoang mắt nàng có chút cay, vội vã quay người, vô thanh vô tức ẩn mình vào bóng tối trong hẻm sâu. Tạ Thiếu Ly xuống ngựa, nhanh chóng chạy đến phía nàng, thăm dò hô: "Phi Phi?"
Lâm Tư Niệm nín thở, không dám lên tiếng.
Thị tùng của Tạ Thiếu Ly chạy đến, nghi hoặc nói: "Tướng quân, sao vậy?"
Tạ Thiếu Ly đứng lặng một lúc lâu trong con hẻm trống rỗng, ánh trăng sáng hắt lên người y, như ngưng kết một tầng sương vạn năm không tan. Y thăm dò xung quanh, cuối cùng dừng ánh mắt lại trong bóng tối ở ngã của con hẻm, nhẹ giọng nói: "Không có chuyện gì, các ngươi lui về trước đi, ta muốn đi dạo một lát."
Thị vệ không nghi ngờ y, vâng một tiếng rồi quay người lên ngựa đi mất.
Tiếng vó ngựa xa dần, trong hẻm lại trở nên yên tĩnh như trước. Tiếng côn trùng thỉnh thoảng kêu lớn, trong không khí tràn ngập mùi qua quế tháng 9 thơm ngát, màn đêm yên tĩnh, tiếng hoa quế nhẹ nhàng rơi xuống thềm kèm theo tiếng bước chân chầm chậm lại gần của Tạ Thiếu Ly hết sức rõ ràng.
Ba bước, hai bước, một bước... Lúc gò má Tạ Thiếu Ly xuất hiện trước mặt, Lâm Tư Niệm đột nhiên sinh ra một cảm giác quen thuộc, lúc lấy lại tinh thần, nàng đã áp Tạ Thiếu Ly vào cây hoa quế ở ngã rẽ, sau đó lấy tay che mất mắt y.
Tạ Thiếu Ly bị cơ thể nàng áp lên, lưng dựa vào cây hoa quế thô ráp, vũng vẫy khiến hoa quế theo gió rơi xuống đầy người bọn họ.
Tầm nhìn bị ngăn cản, trước mắt là một mảnh đen tối, Tạ Thiếu Ly cũng không phản kháng, chỉ khẽ hé đôi môi nhạt màu, nói: "Phi Phi, ta biết là muội, ta ngửi thấy... mùi hương thuốc trên người muội."

Lâm Tư Niệm vẫn bịt mắt y, không lên tiếng.
Lông mi Tạ Thiếu Ly quét qua lòng bàn tay nàng, mang theo ẩm ướt ấm áp.
Lâm Tư Niêm ngẩng đầu nhìn hoa mẫu đơn trên tóc và vạt áo y, tâm khẽ động, nhịn không được nhón chân, nhẹ hôn lên hoa quế rơi trên tóc mai y, rồi lại thuận theo thái dương một đường đi xuống, đè nụ hôn xuống môi y.
Cánh môi cọ lên nhau, Tạ Thiếu Ly vô thức nghiêng người, muốn ôm nàng vào lòng, nhưng Lâm Tư Niệm lại nhẹ kêu lên một tiếng, buông tay nhẹ nhàng rời đi.
Tạ Thiếu Ly nhanh chóng bắt lại, nhưng chỉ cảm thấy một góc áo mềm mại lạnh lẽo tuột khỏi tay mình, chớp mắt đã dung nhập vào trong màn đêm sâu thẳm, biến mất như chưa từng xuất hiện.
"Phi Phi?"
Y từ từ mở mắt, trong con ngõ vẫn đèn đuốc chập chờn như trước, trống rỗng cô liêu, như được ánh trăng gột rửa, sớm đã không có thân ảnh của Lâm Tư Niệm.
Lông mi Tạ Thiếu Ly rung lên, mờ mịt dọc theo con đường tìm một phen, hô gọi tên nàng: "Phi Phi!"
Không người trả lời.
Không biết qua bao lâu, Tạ Thiếu Ly cuối cùng ngừng tìm kiếm trong vô vọng, y cô độc một mình đứng giữa con đường hôn ám hẹp dài, ánh trăng khiến cơ thể y càng thêm hiu quạnh. Một lúc sau, y nhẹ nâng tay đặt ngón giữa lên bờ môi còn chưa lạnh.
Ở đó giường như vẫn còn lưu lại độ ấm của Lâm Tư Niệm, như một giấc mơ mỏng manh, vừa chạm đã vỡ.
Trong khi đó ở góc khác của con ngõ, Lâm Tư Niệm nâng tay áo lau mặt, ngưng thần nhìn lệnh bài trong lòng bàn tay, cuối cùng hờ hững nhét nó vào trong lòng, rồi lại đội sa lạp lên, che mất khóe mắt đã ửng hồng.
Ngày thứ hai, Lâm Tư Niệm cải trang thành cung nữ, dùng lệnh bài tối qua lấy được tiến vào cung, đột nhập vào Phương Nghi Cung của An Khang đế cơ.
An Khang đế cơ vẫn như cũ, trong vẻ ương cạnh mang theo vài phần ngạo khí, đang vênh mặt sai bảo mấy người cung nữ trong cung đá cầu. Ả vén váy áo lên tận eo, trên mặt mồ hôi nhễ nhãi đá quả cầu ngũ sắc, nếu như đá vào ả sẽ vỗ tay hoan hô, nếu cầu bị cung nữ cướp mất, ả liền trợn mắt mắng lớn.
Lâm Tư Niệm phi thân lên nóc nhà, trốn ở một nơi kín đáo nhìn bộ dáng hỉ nộ bất định của An Khang, trong lòng cười lạnh: May mà An Khang không nhân cơ hội kiếm chuyện với Tạ Phủ, nếu không, Lâm Tư Niệm không thể không ăn sống nuốt tươi ả.
Nàng  ngồi trên nóc nhà nhìn đá cầu một lúc, bị ánh nắng ấm áp phơi đến hơi buồn ngủ, buồn chán cực lỳ, nhưng lại thấy đằng xa có một nam nhân mang quần áo dị tộc từ từ đi đến.
Tên đứng đầu mặt đầy râu quai nón, mặt mũi thô to, chính là Kim Nhị vương tử Hoàn Nhan Thuật.
Khóe miệng Lâm Tư Niệm kéo lên một độ cong lạnh lẽo, mọi chuyện đã chuẩn bị sẵn sàng, người này cuối cùng cũng đến rồi.
Trong Phương Nghi điện, An Khang kéo váy đá mạnh, quả cầu ngũ sắc kia bay giữa không trung, cùng lúc đó, trong lòng bàn tay của Lâm Tư Niệm bay ra một đồng tiền, phá không hướng đến va vào quả cầu kia, quả cầu ngũ sắc ở trên không trung thay đổi quỹ đạo, trực tiếp bay ra ngoài tường, trùng hợp rơi vào trong lòng Hoàn Nhan Thuật.
Hoàn Nhan Thuật ôm lấy quả cầu ngũ sắc, ha một tiếng, liền nhìn thấy An Khang nâng váy tung tăng chạy đến, hô: "Trả đồ lại cho bổn cung..."

Lời còn chưa dứt, nàng nhìn thấy đó là một nam tử xa lạ nhất thời cả kinh, lập tức hét lớn một tiếng, vừa quay lưng lại, vừa xấu hổ nói: "To gan! Người nào dám cả gan xông vào chổ của bổn cung!"
Cung nữ bên dưới nhìn thấy, cũng bị dọa một trận, vừa vội vàng lấy tay áo che mặt An Khang, vừa nổi giận với Hoàn Nhan Thuật: "Mấy người là ai! Nhanh trả lại cầu ngũ sắc cho An Khang đế cơ!"
"An Khang đế cơ?" Mắt Hoàn Nhan Thuật sáng lên, thích thú cười, chỉ là hàm răng trắng kia dưới ánh mắt của đám thâm cung nữ tử lại vô cùng dữ tợn: "Thì ra là nàng. Đế cơ, chúng ta đã có duyên gặp nhau ở ngoại thành, không nhớ sao?"
"Ngoại thành?" An Khang vừa xấu hổ vừa tức giận: "Ai gặp ngươi!"
Mặt Hoàn Nhan Thuật trầm lại, liếm môi nói: "Hà, hôm qua nàng không đến ngoại thành Hoàng Lăng tảo mộ sao?"
"..." Đế cơ ngẩn người, lập tức kêu ngạo nói: "Ta có đi tảo mộ, vậy thì sao nào? Ta không biết ngươi!"
"Nữ nhân Trung Nguyên đúng thật là biết lật lọng." Hoàn Nhan Thuật lầu bầu một câu, lập tức hất lên hất xuống quả cầu ngũ sắc trong tay, đi đến phía An Khang.
"Ngươi đừng lại đây, to gan!" An Khang thối lui một bước, dùng ống tay áo che lại gương mặt đỏ ửng của mình, quát: "Phương Nghi điện của bổn cung, há là nơi mà Kim cẩu các người có thể tùy ý đặt chân đến sao!"
Nghe đến hai chữ Kim cẩu, mặt đoàn người Hoàn Nhan Thuật nháy mắt liền đen lại.
Hoàn Nhan Thuật cười lạnh, trong con mắt chim ưng chứa đầy nộ ý. Hắn nhìn chằm chằm An Khang như đang nhìn một con hồ ly, nói từng chữ từng câu tiếng Hán không được trôi chảy: "Tiểu công chúa, nàng nói chuyện nên chú ý một chút, sau này sẽ có lúc nàng phải đến cầu bổn vương tử đấy."
Dứt lời, hắn ném quả cầu về phía tiểu cung nữ, lạnh mặt nghênh ngang bước đi.
"Đế cơ..." Tiểu cung nữ mang quả cầu ngũ sắc đến.
An Khang hét lên một tiếng, tức giận quát: "Thứ đồ chơi đã bị cẩu liếm qua, các ngươi còn dám mang đến cho ta!"
Đám cung nữ bị dọa phát run, nhanh chóng quỳ rạp xuống đất, cao giọng "Đế cơ tha mạng.
Lâm Tư Niệm núp trên mái hiên nhìn xem đủ náo nhiệt, lúc này mới cười lạnh một tiếng, hai chân nhấc lên nhảy xuống, vô thanh vô tức đi về hướng Đông cung.
Sắp xếp xong mọi thứ, Lâm Tư Niệm liền ra khỏi cung, ở trong quán trà Lâm An nghe hát một buổi chiều, quả nhiên đến lúc đêm xuống, trong cung liền truyền đến tin tức.
Hoàn Nhan Thuật vừa mắt An Khang đế cơ nguyên bản đã được chỉ định, cố ý muốn cưới An Khang về. Triều đình vì muốn làm dịu tâm tình đám người Kim, không hề do dự đáp ứng thỉnh cầu của Hoàn Nhan Thuật, ban An Khang mười sáu tuổi cho Hoàn Nhan Thuật làm Trắc phi.
Tin này rất nhanh đã được bàn tán xôn xao ở quán trà, lại như gợn sóng từng đợt truyền đến, tràn ra khắp hướng, không bao lâu, tin tức An Khang đế cơ thay mặt nhà Hán liên hôn với Nhị vương tử nhà Kim đã nhanh chóng lan truyền, truyền khắp cả chốn An Thành này.
Trong quán trà, một vị sĩ tử trẻ tuổi lắc đầu thổn thức: "Đường đường đế cơ gả cho người Kim làm trắc phi, càng huống hồ Hoàn Nhan Thuật là một nam nhân bạo ngược háo sắc, hậu cung mỹ nữ như mây, người Kim tính tình hung hãn, vị đế cơ này gả qua đó sợ rằng cũng lành ít dữ nhiều..."
"Đúng đó, nghe nói Lâm thị của Tạ phủ mất rồi, mọi người đều cho rằng nàng muốn gả cho Thế tử Tạ Thiếu Ly làm vợ kế nữa chứ!"

Nghe vậy, một nam tử tuần bổ ngồi trong góc rút đao ra khỏi vỏ đập lên bàn, nhấc một chân lên, bày ra bộ dáng người trong nghề cao giọng nói: "Các ngươi thì biết gì chứ! Thế lực Tạ gia như mặt trời ban trưa, đuôi to khó vẫy, triều đình sớm đã kiêng kỵ rồi! Tục ngữ nói trăng tròn ắt sẽ khuyết, nước đầy ắt sẽ tràn, triều đình và Thái tử đang gây dựng Kim Lăng quận vương làm tâm phúc, để đè thế lực Tạ gia xuống, những ngày tháng tốt lành của Tạ gia sắp kết thúc rồi, hoàng đế sao có thể gả con gái mình vào Tạ gia được!"
Thanh y sĩ tử kia cũng là một người hiểu thời thế, lúc này quạt giấy vừa phe phẩy, phản bác tuần bổ: "Huynh đài nói lời này thật không có đạo lý. Mượn Kim Lăng quận vương để đè Tạ gia? Ha, Kim Lăng quận vương là cháu trai ngoại của Định Tây Vương, vốn là người một nhà, sao có thể chân tay tương tàn với Tạ gia được?"
"Tự cổ đều chỉ biết đến lợi ích vĩnh viễn, làm gì có tình huynh đệ như tay chân vĩnh viễn. Kim Lăng quận vương làm vương gia hư danh hai mươi năm, chẳng lẽ không cơ khát chút quyền thế?" Tuần bổ uống một chén trà, phân tích từng chút một: "Càng huống hồ Kim Lăng quận vương họ Triệu, không phải họ Tạ, hắn cuối cùng là người Triệu gia, phải đi theo Triệu gia."
Người đọc sách còn muốn phản bác vài câu nhưng nhìn thấy chưỡng quỹ sau quầy đang gãy bàn tính, cảnh cáo nói: "Quán của ta không bàn chuyện quốc sự, muốn bàn thì mời ra ngoài."
Vì vậy tư sinh và tuần bổ liền hừ một tiếng, mỗi người một nơi không dám nói nữa, người xung quanh đang xem náo nhiệt cũng chỉ hậm hực bước đi, ngồi xuống chăm chú đọc sách nghe kịch.
Trong sương phòng ở lầu hai quán trà, khóe miệng Lâm Tư Niệm đẩy ra một nụ cười lạnh, trở tay đặt chén trà rỗng xuống án kỷ, đội sa lạp bước xuống lầu, một thân hắc đen rất nhanh đã biến mất trong đám người ầm ĩ.
Từ xưa đến nay, văn nhân và nữ nhân đều là vật hy sinh chính trị, khuất nhục sống luôn đau khổ hơn dứt khoát chết rất nhiều, cuộc sống sau này liền mời An Khang đế cơ từ từ hưởng thụ rồi.
Đây còn chưa phải kết thúc, chỉ mới là bắt đầu.
Bước đầu tiên của kế hoạch đã hoàn thành, tâm trạng Lâm Tư Niệm không tệ, vòng vo ở Lâm An một vòng, không biết thế nào, vô thức bước đến Tạ phủ.
Nàng dừng lại cước bộ, nhìn cây đại thụ to lớn ở của sau Tạ phủ, nghĩ một chút liền nhảy tường vào.
Lúc này đang là buổi chiều, là giờ cơm ở Tạ phủ, người đi lại rất ít, Lâm Tư Niệm dễ dàng vào hậu viện, đẩy cửa sương phòng bước vào.
Trong sương phòng không một bóng người, vô cùng u ám, chỉ có ánh đèn dưới hành làng hắt vào từ khung cửa sổ, ánh sáng mỏng manh rọi lên bàn trang điểm, chiếu sáng hộp nữ trang trên bàn, tất cả đều là bộ dáng lúc nàng vừa rời đi.
Nơi trống rỗng trong lòng Lâm Tư Niệm dường như được bù vào, tình cảm ấm áp xông lên đầu, nàng ngồi trước gương trang điểm, ngón tay chọn một chút phấn, mượn ánh sáng u ám soi gương thoa lên, vẽ lên một tầng đỏ nhạt trên gương mặt tái nhợt.
Nàng chống cằm ngồi trước gương đợi một nén hương, Tạ Thiếu Ly vẫn chưa trở về. Lâm Tư Niệm đợi đến buồn chán liền đứng dậy ngồi lên giường, thầm nghĩ đợi thêm một khắc nữa, nếu Tạ Thiếu LY vẫn còn chưa về thì nàng sẽ đi.
Ai ngờ nằm trên giường chưa được bao lâu, nàng liền mệt mỏi liền mơ màng ngủ mất.
Cho đến khi vang lên một tiếng động nhỏ, cửa bị đẩy ra, một thân ảnh cao lớn thon dài đứng ngược sáng nhẹ nhàng tiến vào.
 


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK