• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Hạ Vy

Chương 49

“Không cần.” Nguyên Húc lắc đầu, “Tôi tự về.”

“Chia tay rồi em định không bao giờ để ý tới tôi nữa?” Lâu Khải nhịn không được hỏi.

“Chúng ta cũng không thể làm bạn.” Nguyên Húc nhướng mày, “Chắc anh rõ những gì mình đã làm nhất.”

“Đúng vậy, tôi biết.” Lâu Khải gật đầu, không buông tay cậu ra, “Cho nên tôi muốn đền bù cho em.”

Hắn hơi rũ mắt, tư thái thật sự rất thật, khiến Nguyên Húc cảm thấy biệt nữu.

“Anh bình thường tí đi.” Nguyên Húc rít một tiếng, “Tôi không cần đền bù, kết cục tốt nhất cho chúng ta là thành người lạ.”

“Không được!” Lâu Khải lập tức cự tuyệt, hắn hơi dừng một chút, hạ giọng, “Tôi biết em vì chuyện đó mà oán tôi, cho tôi một cơ hội bồi thường được không?”

“Không được.” Tư thái của hắn càng thấp, Nguyên Húc càng sợ, giọng điệu không tự chủ được mà nặng nề, “Anh đừng tìm tôi nữa, tôi không muốn thấy anh.”

Nói xong, cậu quay đầu đi, không cho Lâu Khải cơ hội ngăn cản.

Lâu Khải đứng tại chỗ chốc lát, nhìn bóng dáng cậu biến mất mới ngồi lại vào xe, nói với tài xế, “Về nhà.”

Tài xế không dám nói câu nào, chậm rãi dẫm chân ga về nhà.

Thật ra nơi đó không phải chỗ ở trước đây của Lâu Khải, đó chỉ là một nơi tùy tiện dùng để lừa gạt Nguyên Húc. Nhưng ở lâu như vậy, ngược lại giống với nhà hơn nơi trước đây.

Lâu Khải đi vào thư phòng, trên bức tường trống rỗng giờ đây treo đầy tranh. Đó là những bức vườn hoa mà Nguyên Húc vẽ cho hắn, độ hoàn thành không tính là cao, nhưng có thể cảm nhận được niềm đam mê cảnh đẹp của người hoạ sĩ thông qua nét vẽ.

Hắn nhớ tới ba bức tiểu hoàng đồ Nguyên Húc trộm giấu đi, lúc ấy chỉ cảm thấy đối phương quả nhiên thèm khát cơ thể của hắn, nhưng giờ nghĩ lại, mới nhận ra khi so sánh bức tranh kia và những bức trước mặt, lại thiếu chút yêu thích.


Hắn ngồi trong thư phòng, trước mặt là một chồng văn kiện thật dày cần xử lý, nhưng trong đầu đều là những hồi ức khi còn ở chung với Nguyên Húc. Càng nghĩ hắn càng cảm thấy, bản thân lúc trước thật sự không chút lưu tình nào với Nguyên Húc, vẫn luôn giễu cợt và ghét bỏ cậu, dường như chưa từng cho đối phương chút sắc mặt tốt nào.

Hắn không tin Nguyên Húc phân rõ yêu thích với một người và một khuôn mặt, ban đầu lúc Nguyên Húc nhìn hắn, trong mắt luôn chứa đầy mật ngọt, mặc kệ bị từ chối bao nhiêu lần, lần gặp mặt sau vẫn sẽ tươi cười chạy tới hắn.

Hắn không tin Nguyên Húc thật sự chưa bao giờ động tâm.

Là hắn quá phận, làm hao mòn từng chút yêu thích đó. Chờ đến lúc hắn cuối cùng cũng nhận ra, thì chàng trai luôn đi theo sau lưng hắn đã dứt khoát xoay người rời đi.

Lâu Khải không biết nên làm thế nào, hắn thích Nguyên Húc, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời của hắn cảm giác tim đập nhanh như vậy, hắn không cần dùng thống khổ và áp lực để nhận thức sinh mệnh của mình, hắn chỉ cần nhìn Nguyên Húc, mỗi lần trái tim nhảy lên đều xuất hiện sự ngọt ngào và vui mừng vô tận.

Đáng tiếc hắn nhận ra quá muộn.

Lâu Khải hít sâu một hơi, tựa lưng vào ghế ngồi, cảm giác thống khổ và mờ mịt vô tận dày đặc như kim tiêm

Nguyên Húc hoàn toàn không biết hắn đang hiểu lầm gì, cho rằng hôm nay đã đạt thành nhất trí với Lâu Khải, đang ở nhà khoái hoạt vui sướng ăn tối.

Nguyên Miện nhìn chằm chằm vào cổ cậu.

“Sao vậy ạ?” Nguyên Húc ăn một miếng cá to, ngước lên nhìn thấy biểu cảm ngưng trọng của Nguyên Miện, suýt chút mắc xương.

“Hôm nay em ra ngoài gặp ai?” Giọng điệu Nguyên Miện hơi trầm xuống.

“Em đi Sầm gia, có điêù chưa đi vào.” Nguyên Húc vươn tay sờ cổ, hoài nghi mình bị Elton cào trúng, trong cái khó ló cái khôn, “Lúc ở công viên gặp mèo hoang, chơi với nó một chốc kết quả bị cào, trông nghiêm trọng lắm ư?”

“Móng vuốt của mèo con này rất lớn.” Nguyên Miện không nóng không lạnh hừ một tiếng.

“Ăn cơm đàng hoàng, có chuyện gì ăn xong rồi nói.” Cha Nguyên dùng đũa gõ chén, “Con đừng mải nhìn em trai con.”

Sau đó quay đầu nhìn chằm chằm Nguyên Húc chốc lát, cẩn thận, “Có điều, mặt trời nhỏ, móng vuốt mèo này của con có chút lớn đó, nếu con thích mèo, có thể nuôi một con ngoan hiền trong nhà, nhà chúng ta có tiền, nuôi nổi.”


Nguyên Húc cảm thấy những lời này có hai lớp nghĩa, không đợi cậu đáp lại thì mẹ Nguyên đã đánh một cái lên cánh tay cha Nguyên, “Nuôi cái gì ngoan một chút, ông thích ngoan?”

Mẹ Nguyên vừa dứt câu, Nguyên Húc lập tức biết quả nhiên là một chữ hai nghĩa, độ chừng mọi người đều nhìn ra vết thương này không phải mèo cào, hơn nữa còn hiểu sai.

Cậu ho một tiếng, “Thật ra con mới ra ngoài đánh nhau.”

“... Đánh nhau thật đó, bố xem toàn thân con bầm hết rồi.” Vì để chứng minh sự trong sạch, Nguyên Húc vén áo trên cánh tay giơ lên cho bọn họ xem.

Chỗ khuỷu tay bầm một mảng lớn, thể chất da giòn thậm chí ngoài dự kiến của Nguyên Húc, lúc đánh nhau không có cảm giác gì, kết quả khi vén quần áo lên kéo ra, lại như kẻ béo bị đánh.

Cậu liếc qua đã biết không tốt, nhanh chóng muốn rũ tay áo xuống, kết quả bị Nguyên Miện nắm lấy cổ tay, giọng điệu nghiêm túc, “Ai đánh?”

“... Thật ra không nghiêm trọng tới vậy đâu.” Nguyên Húc nhỏ giọng nói, “Trên người em chỉ bầm ít thôi, hơn nữa em đánh thắng, gã bị nặng hơn em.”

“Là ai?” Giọng điệu Nguyên Miện chùng xuống.

“Cái này...” Nguyên Húc chần chờ trong chớp mắt.

Lúc trước cậu từng bịa ra quan hệ tốt với Elton, bây giờ khai ra người ta, chắc chắn phải giải thích nguyên nhân, đề tài dời sang chuyện thôi miên, dễ lộ.

“Tạm thời không thể nói.” Nguyên Húc nói, “Chuyện này em sẽ xử lý tốt.”

Nguyên Miện yên lặng nhìn cậu, buông tay.

Không khí trên bàn cơm nhất thời cứng đờ, sau khi cơm nước xong về phòng, mẹ Nguyên đưa cho cậu một chai dầu hoa hồng.

“Anh con cũng vì lo lắng cho con thôi.” Mẹ Nguyên nói, “Nó tức giận vì không bảo vệ tốt cho con, không phải tức giận với con.”

“Con biết.” Nguyên Húc gật đầu, cầm dầu hoa hồng, “Cảm ơn mẹ.”


“Người một nhà nói cảm ơn gì chứ.” Mẹ Nguyên nhón chân sờ tóc cậu, “Thoắt một cái, con đã cao thế này rồi.”

“Con sẽ cao bằng anh trai.” Nguyên Húc cúi đầu để bà sờ, cười hì hì nói, “Anh ấy ỷ vào cao hơn con cứ sờ đầu con mãi, đợi đến khi con cao hơn ảnh, con sẽ cho ảnh biết cảm giác bị người ta sờ đầu.”

Mẹ Nguyên cười cười, nhỏ giọng hỏi, “Con thật sự đi tìm bạn trai à?”

“Anh trai nói cho mẹ ư?” Nguyên Húc sửng sốt.

“Một người lúc yêu đương sẽ khác bình thường.” Mẹ Nguyên lắc đầu, “Lúc trước con cứ ra ngoài, khẳng định không phải đi đến trường.”

Nguyên Húc chớp mắt: “Rõ vậy sao, con còn tưởng mình che giấu tốt lắm, có điều con và anh ta chia tay rồi.”

Sợ mẹ Nguyên lo lắng, cậu nói thêm, “Không có gì hết, chỉ là không hợp, chia tay trong hoà bình.”

Mẹ Nguyên oán trách nói, “Đứa nhỏ này, yêu đương còn gạt trong nhà, chẳng lẽ chúng ta không đồng ý cho con yêu đương à.”

Nguyên Húc khụ một tiếng.

Thật ra có khả năng không đồng ý.

“Dù sao bây giờ không có chuyện gì, con có thể an tâm ở trong nhà với mọi người.” Nguyên Húc ôm cánh tay của bà làm nũng.

“Con nhỏ đừng ở mãi trong nhà, đi ra ngoài chơi nhiều chút, kết giao thêm bạn.” Mẹ Nguyên nói, “Gặp được người thích hợp thì mau chóng xuống tay, đừng giống anh hai con, 26 rồi mà ngay cả bạn gái cũng không có.”

“Mẹ, con mới chia tay đó, mẹ đã thúc giục con.” Nguyên Húc khiếp sợ.

Mẹ Nguyên thấy đôi mắt của cậu mở tròn vo, không nhịn được sờ đầu cậu, “Mặc kệ sinh hoạt thế nào, chỉ cần con vui vẻ là được.”

Nguyên Húc gật đầu, thấy mẹ Nguyên rời đi thì cầm dầu hoa hồng về phòng tự bôi.

Cậu từng bị thương rất nhiều, may mắn khiến cậu sống sót trong ngày tận thế tàn nhẫn đáng sợ, nhưng không thể đảm bảo cậu không bị hao tổn cọng lông sợi tóc nào khi thực hiện nhiệm vụ. Cậu từng bị bão cát cuốn đi, đâm cho vết thương chồng chất, hoặc là bị động vật biến dị cắn bị thương, vì không có thuốc gây tê chịu đựng đau đớn khâu miệng vết thương lại, cậu đã trải qua tất cả. Khi đó không có thời gian dư thừa để cậu tịnh dưỡng, thường thì khi vết thương chuyển biến tốt đẹp, sẽ phải tiến hành nhiệm vụ tiếp theo đổi lấy vật tư.

So sánh với khi ấy, cuộc sống bây giờ quả thực chính là thiên đường, thế giới chẳng những hoà bình, mà còn có người nhà quan tâm, Nguyên Húc cảm thấy mình đã thỏa mãn lắm rồi.

Lúc cậu nằm trên giường nghĩ này kia, trong đầu chợt hiện lên khuôn mặt của Lâu Khải.


Nếu Lâu Khải không đ ộng tình, có lẽ bây giờ cậu đã ôm mỹ nhân trong ngực, càng vui sướng hơn.

Nguyên Húc tiếc nuối mà thở dài, không nghĩ chuyện này nữa, lướt điện thoại muốn tìm một chút nhân mạch có thể để cậu trực tiếp tiếp xúc với người nhà họ Sầm không, tốt nhất là cha mẹ của Sầm Khê, lấy một chút thông tin.

Đáng tiếc WeChat của cậu chỉ có vài người, có thể đếm trên đầu ngón tay, nửa ngày cũng không có chút manh mối nào.

Quả nhiên mở rộng nhân mạch rất quan trọng, cậu quyết định hỏi người duy nhất có thể hỏi trong điện thoại của mình —— Chu Nguyên Lượng.

Nguyên Húc: Mày biết gần đây có chỗ nào có thể gặp được người nhà họ Sầm không?

Rất nhanh, Chu Nguyên Lượng bên kia rep lại: Người nhà họ Sầm? Mày nói là người trẻ hay thế hệ trước? Thế hệ trước thì mày tùy tiện đi mấy cái tiệc rượu là có thể thấy, nhà bọn họ dạo này muốn liên hôn với nhà họ Đoạn, đặc biệt được hoan nghênh. Người trẻ thì không nhất định, gần đây Sầm Khê vì chuẩn bị đính hôn, bận đến không thấy mặt, những người khác cũng không thể nào ra ngoài.

Chuyện này nằm ngoài dự kiến của Nguyên Húc, cậu sờ cằm, gõ chữ: Vậy mày biết dạo này có tiệc rượu nào mời họ không?

Chu Nguyên Lượng: Hình như là kỷ niệm thành lập công ty của nhà họ Bạch, mày không đi nhỉ? Sự kiện đó Bạch Tân Nhạc cũng tham dự, chuyện lúc trước mày làm ai cũng biết hết, đi qua chắc chắn sẽ bị nghị luận.

Nguyên Húc: Tao có việc tìm người nhà họ Sầm, nếu bọn họ nghị luận thì tao có thể nhân cơ hội này làm sáng tỏ.

Một lát sau cậu lại bổ sung: Đúng rồi, tao chia tay rồi.

Chu Nguyên Lượng bên kia gửi tới một chuỗi dấu chấm hỏi.

Nguyên Húc không rep cậu ta, chạy đi tìm Nguyên Miện. Đến tiệc rượu của nhà họ Bạch cần có thiệp mời, Bạch gia chắc chắn sẽ mời Nguyên gia, thư mời độ chừng ở trong tay anh hai, cậu qua đi ké.

Cậu gõ cửa phòng Nguyên Miện, thăm dò đi vào, cuời rất ngọt ngào, “Anh, anh còn tức giận à.”

“Em đến dỗ anh?” Nguyên Miện nhướng mày.

“Đúng đúng.” Nguyên Húc gật đầu như gà con mổ thóc.

“Nói đi, lại có chuyện gì muốn anh hỗ trợ.” Nguyên Miện không nhận thủ đoạn của cậu, vươn tay xoa đầu em trai.

Mục đích bị người ta nhìn thấu, Nguyên Húc vô tội chớp mắt, “En nghĩ anh lo em đi lung tung, cho nên quyết định dạo này đi theo anh một thời gian, như tiệc rượu này kia, chúng ta đi cùng.”

Mục đích lời này rất rõ, Nguyên Miện hơi suy nghĩ, nheo mắt, “Tiệc của Bạch gia kia? Em không muốn chạy theo Bạch Tân Nhạc nữa chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang