• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ lẫn nhau, rất lâu không lên tiếng.

Nửa ngày sau, Tô Thần mới dùng ngữ khí cực kém nói: "Nể mặt buff may mắn và nhẫn nên mới đối xử tốt với cô một chút, đừng có cậy sủng sinh kiêu." Nói xong, anh gọi hệ thống lạnh nhạt đề nghị rời khỏi phó bản.

Vân Nhàn nhịn rồi lại nhịn mới kiềm chế được xúc động đá anh. Lâu lâu có việc lại giấu cô, cái này mà gọi là sủng à? Sủng cả nhà anh! Nếu không phải trói buộc của cặp nhẫn Tình Cảm Chân Thành là không thể giải trừ thì cô đã không tiếc mọi thứ cởi trói, sau đó chém chết Tô Thần cho hả giận rồi.

"Anh chờ đó cho tôi." Vân Nhàn nghiến răng.

Truyền tống trở về thành Bạch Lạc, âm thanh máy móc kịp thời thông báo tình hình chiến đấu: "Trước phó bản thứ năm, số lượng người chơi của trận doanh Thuần Bạch là 850, số lượng người chơi của trận doanh Thâm Hắc là 851. Hiện tại trận doanh Thuần Bạch còn 430 người chơi, trận doanh Thâm Hắc còn 420 người chơi, xin hãy tiếp tục nỗ lực."

Vân Nhàn nhẹ nhàng thở ra. Tuy số liệu hai bên không chênh lệch lớn nhưng ít nhất hiện tại ưu thế đang thuộc về trận doanh Thuần Bạch.

"Phải nhanh chóng tìm đủ đồng đội, thiết lập tổ đội." Cô nhịn không được thầm tự nhắc nhở. Nhưng cứ nghĩ đến người nào đó nói đi là đi, ngay cả thời gian gặp mặt cũng chưa nói đã chạy mất hút, tâm tình Vân Nhàn không khỏi trở nên ác liệt hẳn.

"Chuyện đứng đắn chưa nói xong đã chạy, có miếng trách nhiệm nào không vậy? Có còn định vui vẻ làm đồng đội với nhau không đây?"

Một đêm này, Vân Nhàn lăn qua lộn lại không ngủ được. Một lát thì cảm thấy Tô Thần nói trở mặt liền trở mặt, thật sự máu lạnh vô tình. Một lát lại cảm thấy do mình ghét bỏ anh trước, Tô Thần xù lông, hai người náo loạn, bản thân mình hình như cũng có chút trách nhiệm. Cứ miên man suy nghĩ như thế, đêm đã rất khuya mới mơ mơ màng màng tiến vào mộng đẹp.

- --------------------------

Ngày hôm sau, Vân Nhàn mang theo đôi mắt gấu trúc ngồi ở tiệm cơm, tâm trạng cực kì khó chịu.

Cơm ăn được một nửa, Tô Thần đi tới ngồi xuống đối diện Vân Nhàn, xị mặt nói: "Nhanh lên, lập tức tìm người lập tổ đội."

"Sao anh biết tôi ở đây?" Vân Nhàn buồn bực.

Tô Thần liếc cô một cái: "Chờ ở tiệm cơm suốt 24 giờ, sao có thể không bắt được cô chứ?" Trong mắt anh viết rõ ràng hai chữ "Thùng cơm".

Vân Nhàn gắp bánh bao gạch cua nhét vào miệng Tô Thần, ý đồ muốn lấp kín miệng anh, ai ngờ Tô Thần hất mặt, tỏ vẻ cao ngạo lãnh diễm: "Người liêm khiết không thèm đồ ăn xin!"

Vân Nhàn cười lạnh, đặt mạnh cái bát không trước mặt Tô Thần: "Vì thành toàn cho mỹ danh của anh, phiền anh đem những thứ trước kia ăn của tôi nhổ ra đây."

Thứ này chẳng lẽ đã quên trước kia cọ ăn cọ uống của cô rất nhiều lần rồi sao? Hiện giờ mới giả vờ lãnh diễm, không còn kịp nữa rồi.

Tô Thần: "..."

"Lúc ăn cơm đừng nói lời vô nghĩa!" Anh thẹn quá thành giận gầm nhẹ.

Vân Nhàn cong cong khóe miệng, nở nụ cười vừa khinh miệt vừa cao lãnh. Sau đó cô không nhanh không chậm ăn cơm, không hề có ý đẩy nhanh tốc độ chút nào.

Ngay lúc Tô Thần sắp nhịn không nổi muốn lật bàn, Vân Nhàn chấm chấm khóe miệng, trấn định nói: "Ăn xong rồi, đi thôi."

Tô Thần khoanh tay trước ngực, hít sâu mấy hơi. Anh trầm mặt nghĩ, từ lúc bị cặp nhẫn Tình Cảm Chân Thành trói buộc, tự tìm cho mình một đồng đội xong, anh dần dần mất hứng thú với việc sống lại... Sống lại cái lông! Chém chết đồng đội vui hơn nhiều!

Hai người một trước một sau, cách xa nhau như không hề quen biết. Trêи đường đi ngang qua một siêu thị, Tô Thần đi vào mua giấy bút và một tấm ván gỗ. Chờ đến sân huấn luyện, Tô Thần xoẹt xoẹt viết lên tấm ván gỗ thông báo chiêu mộ thứ nhất.

"Công hội Tinh Thiên chiêu mộ ba thành viên, nhập đội được tặng kĩ năng, trang bị, điểm thuộc tính tự do. Ai muốn gia nhập nhanh chóng đến."

Vân Nhàn không thể không lên tiếng nhắc nhở anh: "Này, trước khi tuyển người có phải nên học cách làm sao để kí khế ước chủ tớ trước không?"

"Không nhặt được quyển trục khế ước nào à?" Tô Thần cũng không quay lại, anh hỏi.



"Không có." Vân Nhàn thành thật lắc đầu.

Tô Thần rốt cuộc quay lại, ngữ khí lạnh nhạt nói: "Chê tôi Châu Phi thế cô Châu Âu lắm chắc?"

Vân Nhàn cảm thấy tay ngứa, hận không thể lập tức lôi kéo người nào đó đi đấu trường đánh một trận.

Tô Thần vẫn không thèm để ý nói tiếp: "Đã biết không trông cậy được vào cô mà, tôi nghĩ ra đối sách từ sớm rồi."

Nói xong anh viết thêm một dòng lên tấm ván gỗ: "Ghi chú: Trước khi nhập hội, thành viên cần phải đến đấu trường kí kết hiệp ước. Vĩnh viễn không phản bội, vĩnh viễn không rời hội."

Vân Nhàn nhanh chóng hiểu ra. Vĩnh viễn không phản bội chỉ là tùy tiện đề cập một chút, trọng điểm là câu thứ hai vĩnh viễn không rời hội. Nếu thành viên vẫn tổ đội với hai người họ mà sinh ra suy nghĩ khác, hai người họ có thể dùng thẻ mời chiến chém chết. Bởi vậy, cách này cũng tương tự với việc kí kết khế ước chủ tớ. Dưới tiền đề "Phản bội/không nghe lời = chết", tin tưởng những người mới nhập hội sẽ vô cùng an phận.

Thông báo chiêu mộ mới lạ thu hút không ít người vây xem. Đặc biệt là dòng chữ "Nhập đội được tặng kĩ năng, trang bị, điểm thuộc tính tự do" khiến người ta nhìn mà thèm. Chỉ trong chốc lát đã có người dừng chân, hai mắt nhìn chằm chằm tấm ván gỗ. Có người đánh bạo hỏi: "Phúc lợi nhập hội thật sự tốt như vậy? Đối với người xin gia nhập có yêu cầu gì không?"

Yêu cầu? Có quá nhiều là đằng khác, thế cho nên Tô Thần mới lười viết từng điều ra. Anh dùng một câu đơn giản nhất khái quát: "Có yêu cầu về tính cách, tốt nhất là bảo gì làm nấy, chính là con rối hình người đó."

Người vừa hỏi hóa đá. Anh ta không thể tin nổi, kinh hô ra tiếng: "Con rối? Sao anh không dứt khoát dùng mấy con sủng vật cho xong đi!" Sủng vật nghe lời hơn con người nhiều.

"Nếu sủng vật có thể tăng thuộc tính, có thể mặc trang bị, có thể học kĩ năng thì tôi còn cần tìm người sống làm gì?" Vốn tâm trạng Tô Thần đã không tốt rồi, lập tức không kiên nhẫn vẫy vẫy tay: "Không muốn thì đứng qua một bên đi."

Người đó bị chọc giân, giận quá mà cười: "Ồ, khẩu khí không nhỏ nhỉ. Có dám đến đấu trường so một trận không? Lão tử thật muốn nhìn thử xem mày là cao thủ kinh thế gì, yêu cầu gia nhập quá đáng như vậy cũng nói ra khỏi mồm được!"

"Thích nói thì nói, liên quan cái rắm gì đến anh! Tôi cầm dao dí vào cổ ép anh gia nhập chắc?" Tô Thần cười nhạo một tiếng, đe dọa: "Có bản lĩnh thì đến đấu trường quyết đấu sinh tử. Một người chưa chết thì việc này chưa xong!"

Vừa nói anh vừa triển lãm thuộc tính của bản thân: "Lực Lượng 20, Nhanh Nhẹn 10, Thể Chất 20, Trí Lực 15."

Má ơi! Người khiêu khích lập tức run rẩy, cảm thấy hai chân nhũn ra. Thuộc tính cao nhất của anh ta mới được 18 đã cảm thấy bản thân mình rất khá rồi. Nhưng người ta thì sao? Hai loại đầy 20 điểm!

"Quyết đấu sinh tử? Được thôi! Chờ đó lão tử về nhà lấy trang bị đến đây!" Người đó ngoài mặt liều chết chống đỡ, lòng bàn chân lại như bôi dầu nhanh chóng chuồn mất.

Vân Nhàn ngoài mặt thờ ơ lạnh nhạt, trong lòng thì cảm thấy buồn cười. Trang bị bình thường đặt ở kho vật phẩm tùy thân, làm gì cần đặc biệt chạy về nhà lấy chứ? Người đó rõ ràng tìm cho mình bậc thang leo xuống, thuận tiện tìm cơ hội chuồn êm.

"Cứ phải để bày thuộc tính ra mới biết lợi hại." Thấy kẻ vướng víu đã rời đi, Tô Thần thuận thế thu hồi thuộc tính, lẩm bẩm nói: "Ngốc tử trêи đời nhiều như vậy, tôi không có thời gian giáo huấn hết một lượt đâu."

Nhưng một thiểu năng trí tuệ chạy mất, đằng sau vẫn còn vô số đang chờ.

Khoảng thời gian tiếp theo, người tò mò dò hỏi rất nhiều, người chân chính quyết đoán muốn gia nhập lại không có một ai.

Tô Thần đem những điều cần nói nói qua nói lại, nói đến mức nộ khí xung thiên, tính tình nóng nảy, sắp phát nổ luôn.

"Công hội chúng tôi chỉ cần con rối nghe lời, không cần những người khác. Cao thủ? Cao thủ cũng không cần!"

"Yêu cầu quá cao, tuyệt đối không tìm thấy người đồng ý gia nhập? Vậy cũng không có một xu nào liên quan đến anh, không mượn anh nhọc lòng! Không gia nhập thì né sang bên cạnh một chút, đừng có chắn đường."

"Yêu cầu sẽ không giảm. Thành viên muốn gia nhập trước hết phải thực hiện nghĩa vụ mới có thể hưởng thụ phúc lợi của công hội. Làm không được thì đừng gia nhập, thà không có ai cũng không chấp nhận tạm bợ đâu."

"Sợ bị lừa, không dám gia nhập? Vậy đi nhanh đi, đừng ở đây lãng phí thời gian nữa."

Cho dù Tô Thần đen mặt, hàn khí toát ra, thanh âm lạnh như băng cũng không ngăn được quần chúng vây xem hai mắt phát xanh.

Vân Nhàn nhìn một lúc, cô xem như đã hiểu. Đám người vây xem căn bản không có quyết tâm đập nồi dìm thuyền, nhưng đối với phúc lợi của công hội viết trêи tấm bảng gỗ lại hết sức thèm thuồng, vì thế muốn dây dưa với Tô Thần, mục đích để anh giảm bớt điều kiện nhập hội. Cho dù anh liên tục nhấn mạnh "Thà rằng không có ai cũng không tạm chấp nhận", đối phương vẫn vờ như không nghe thấy, chỉ lo nói nhảm, không thèm để ý câu trả lời của Tô Thần, giống như không nghe hiểu tiếng người vậy.



Vân Nhàn cười lạnh. Đám người này còn không phải ỷ vào việc trong thành Bạch Lạc được miễn sát thương, mọi người không thể tấn công lẫn nhau, nên cho dù mặt dày mày dạn khiến người ta ghét, người ta cũng không có biện pháp làm gì mình sao?

Lúc Tô Thần sắp không nhịn được nữa, Vân Nhàn hành động trước một bước. Đầu tiên cô cầm bút, bổ sung thêm một dòng lên tấm ván gỗ: "Công hội hiện có hai thành viên: Pháp sư tên Phụ Trợ, main tank tên Mục Sư."

Tiếp theo cô cũng trực tiếp triển lãm thuộc tính của mình ở ngay cạnh tấm ván gỗ: "Lực Lượng 5, Nhanh Nhẹn 9, Thể Chất 20, Trí Lực 21."

Sau đó cô mang gương mặt không biểu tình tuyên bố: "Tốt lắm, tôi nhớ kĩ mấy người. Cứ chuẩn bị tốt quan tài đi, nếu tôi gặp được trong phó bản, mấy người nhất định phải chết."

Pháp sư tên Phụ Trợ... Main tank tên Mục Sư...

Có người liếc thấy nội dung bổ sung trêи tấm ván gỗ, lập tức sợ đến mức hồn phi phách tán. Nếu là hai kẻ trong truyền thuyết kia, vậy tuyệt đối có năng lực chém chết toàn bộ bọn họ. Thấy tình huống không ổn, có người lập tức bỏ đi. Có người lại chẳng thèm để ý, cười nhạo: "Thành Bạch Lạc có tổng cộng hơn bốn trăm người chơi, tôi sợ là chẳng có cái vận khí ghép đội với hai người. Nếu thật sự có bản lĩnh thì hiện tại chém chết tôi đi!"

Hắn ta biết rõ trong thành Bạch Lạc được miễn sát thương nên cố ý khiêu khích. Hắn cũng không tin vận khí mình kém đến vậy, có thể gặp hai sát tinh này trong phó bản.

Vân Nhàn bất động thanh sắc, lặng lẽ rút thẻ mời chiến ra cầm trong tay.

"Bây giờ lăn nhanh còn kịp." Cô cảnh cáo lần cuối.

"Đừng có lắm lời! Có năng lực thì chém chết tôi ngay bây giờ đi!" Vừa nói hắn ta vừa cười ha hả, cực kì đắc ý: "Làm không được chứ gì?!"

Vân Nhàn dùng ánh mắt nhìn người chết nhìn hắn, lạnh nhạt nói: "Như anh mong muốn."

Thẻ mời chiến biến mất.

Giây tiếp theo âm thanh máy móc nhắc nhở: "Bạn sử dụng thẻ mời chiến với người chơi số 3674. Ba phút tiếp theo, bạn và người chơi số 3674 có thể sử dụng các đòn tấn công lẫn nhau. Người chơi bị tấn công khiến HP về 0 sẽ tử vong, đồng thời hồ sơ của người chơi sẽ bị xóa bỏ."

Cùng lúc đó, người chơi số 3674 cũng nhận được lời nhắc của hệ thống. Nháy mắt tươi cười trêи mặt hắn cứng lại, chuyển sang biểu cảm kinh hãi.

Tô Thần cũng nhận được nhắc nhở: "Bạn lữ của bạn sử dụng thẻ mời chiến với người chơi số 3674. Ba phút tiếp theo, bạn và người chơi số 3674 có thể sử dụng các đòn tấn công lẫn nhau..."

Nhắc nhở chưa xong, chỉ mới nghe đến "Có thể sử dụng các đòn tấn công lẫn nhau", Tô Thần lập tức rút hấp huyết kiếm ra xông lên. Chỉ vì trong thành Bạch Lạc được miễn sát thương mà anh đã phải nhịn thật lâu.

Vân Nhàn dùng thuật Lôi Điện xả một đợt sấm sét, Tô Thần bồi thêm một Đòn Nghiêm Trọng, lại bổ tiếp Đả Kϊƈɦ Trí Mạng. Tiếp theo lại thêm một đợt thuật Lôi Điện nữa rơi xuống. Chưa đến năm giây từ khi hệ thống thông báo, người chơi số 3674 đã hóa thành ánh sáng trắng.

Người chơi vây xem lông tơ dựng đứng. Bọn họ vừa thấy gì? Có người ở trong thành Bạch Lạc đánh chết người chơi cùng trận doanh? Mà mẹ nó trước sau mới tốn có bao nhiêu thời gian? Người bị đánh chết lại còn là một chiến sĩ đó!

Đám người hoảng sợ, nhịn không được liên tiếp lui vài bước.

Vân Nhàn nhìn đám người vây xem, lạnh nhạt dò hỏi: "Còn ai muốn chết nữa? Nói ra tôi thực hiện nguyện vọng miễn phí cho." Ngữ khí vô cùng trấn định, giống như trêи người cô còn tấm thẻ mời chiến thứ hai vậy.

Đám người sôi nổi lắc đầu, xoay người chạy như bay.

"Đám ngốc này rốt cuộc làm sao có thể sống đến bây giờ vậy?" Tô Thần cực kì buồn bực. Sau đó anh vuốt cằm, ngữ khí dịu lại: "Nhìn khắp nơi toàn là ngu ngốc, tôi bỗng nhiên phát hiện làm đồng đội với cô vẫn thật không tồi."

Vân Nhàn lười phản ứng anh.

Nhìn quanh bốn phía, phát hiện đám người la lối khóc lóc chơi xấu đều đã chạy xa, Vân Nhàn muốn cạn lời: "Lúc nói chuyện ôn hòa tử tế thì ăn vạ không đi, không ngừng lẩm bẩm lải nhải, đến lúc bị chọc tức bắt đầu nổi bão thì mới biết sợ, đám người này có bệnh à?!"

- -------------------------------------

*Giải thích một xíu: Châu Phi là nói người xui xẻo, tay thối, đen đủi. Châu Âu là người may mắn, tay thơm. Cách nói này được sử dụng nhiều trong các game gacha (ví dụ Âm Dương Sư chắc ai từng chơi cũng hiểu:3, còn có cả thành tựu tù trưởng Châu Phi). Cái này không phải kì thị hay phân biệt chủng tộc ạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK