Tiêu Ca ở nhà họ Phó đã được một thời gian ngắn.
Gần đây chuyện cứ tới liên tiếp khiến cậu không thể tham quan toàn nơi này được.
Làm lãnh đạo duy nhất của tập đoàn họ Phó trên thực tế thẩm mỹ của Phó Tùy Vân không tệ, toàn bộ biệt thự cao cấp được trang trí đơn giản, gọn gàng mà không mất đẳng cấp, nhưng …
Có một căn phòng ở cuối hành lang lầu hai cậu chưa từng đi vào.
Cậu biết chỗ đó không phải phòng ngủ của bà Phó và cũng không phải nơi mà cậu không được, cậu lén hỏi quản gia của nhà Phó, quản gia nói đó là một nhà kho nhỏ.
Nhưng mỗi lần hai người đi đến đó Phó Tùy Vân không đói bụng làm cớ thì lại nói dối bụng đau muốn cậu tìm thuốc, tóm lại thế nào cũng không chịu cho cậu vào xem.
Điều này làm sự tò mò trong Tiêu Ca trỗi dậy mãnh liệt.
Khiến Tiêu Ca nhớ tới câu truyện cổ tích Bluebeard.
Đúng là Phó Tùy Vân chắc chắn sẽ không giấu bằng chứng giết người ở nơi đó giống BlueBeard, nhưng ruột gan Tiêu Ca vẫn cuộn lên vì cồn cào.
Cuối cùng vào một đêm nọ Tiêu Ca quyết định đến thăm phòng Bluebeard để giải quyết sự hoang mang của mình.
Cậu bò dậy từ giường không một tiếng động còn mang theo một cây đèn pin để có không khí, làm như gặp kẻ thù mà đi một bước thì quay đầu lại, tạm thời tạm biệt Phó tổng đang ngủ say sưa bên cạnh để lẻn vào căn phòng đó.
Cùm cụp, khoá cửa đã được mở bằng chìa khóa thó được trên người quản gia.
Tiêu Ca tập trung nhìn kỹ!
Linh hồn liền bị sốc nặng.
… Trên tường của căn phòng treo mấy bức tranh lớn của Tiêu Ca, còn có cả khung cảnh đám cưới của hai người trong tưởng tượng của Phó Tùy Vân.
Dưới tranh là những đĩa nhạc để lung tung, có 《X Châu Cách Cách 》, có 《 tình sâu nặng mưa XX》, có 《 Tình chưa dứt (mới) 》……
Trong đó đĩa blu-ray của《 The Titanic 》 được đóng gói trong hộp và còn kèm cả bút tích “yêu nhất!” được viết rất lớn bằng màu đỏ của Phó Tùy Vân.
Trừ cái đó nơi này còn có hơn một ngàn hạc giấy gấp tay, có phôi búp bê mới sơn một nửa, có xe đua bốn bánh và đường trượt, có lego Batman, và thiết bị chơi game Ubisoft …
Nói tóm lại tất cả món đồ ở đây không hợp với một Phó tổng “thành thục ổn trọng”
Tiêu Ca bất ngờ.
? Trong lòng Tiêu Ca, rốt cuộc Phó Tùy Vân để lại ấn tượng thế nào cho Tiêu Ca? Rõ ràng Tiêu Ca sớm đã nhìn thấu anh không đi đường thành thục ổn trọng cơ mà.
Tiêu Ca yên lặng đóng cửa lại, xoay người quay lại phòng ngủ rồi nằm xuống suy nghĩ một lúc.
Nhà kho đó chứa rất nhiều đồ, chắc là làm được một nửa thì vội bỏ đó, cậu có một phỏng đoán lớn mật: Chắc không phải lúc trước cậu dọn đến bất ngờ nên Phó Tùy Vân mới vội vàng giấu tụi nó đi chứ?
Trách không được không chịu cho cậu xe.
Nhất định khi để cậu thấy thì sẽ thông minh cơ trí đoán ra hết thảy.
Tim Tiêu Ca dịu lại, không khỏi quay sang nhìn Phó Tùy Vân đang ngủ say.
Cậu đã dần dần nhận ra mình rung động thế nào trong từng ngày đồng hành bên Phó Tùy Vân, nhưng bây giờ cậu không định quen với Phó Tùy Vân lúc này.
Đàn ông nên không nói tiếng nào mà cầu hôn luôn!
Vì thế sáng sớm hôm sau khi ăn qua cơm sáng xong Tiêu Ca tìm một cái cớ rồi ra ngoài một mình.
Thân thể Phó Tùy Vân đã khỏi hẳn nên cũng chuẩn bị đi làm, không dính Tiêu Ca đi cùng nữa.
Một mình Tiêu Ca đi tới cửa hàng trang sức để mua nhẫn.
Đương nhiên vì đề phòng tai mắt Phó Tùy Vân linh thông được người ta thông báo và phát hiện hành động nhỏ này của cậu, cậu còn đặc biệt mang khẩu trang lên, khi vào cửa hàng thì nhân viên sợ tới mức để tay lên chuông báo động.
Không chỉ thế sau khi vào cửa hàng và suy nghĩ một lúc, nhìn trái nhìn phải đều thấy cameras, cậu còn đeo thêm một cặp kính râm và đội mũ lưỡi trai.
Ánh mắt nhân viên cửa hàng sâu hơn, cả người bắt đầu lặng lẽ run bần bật.
Tiêu Ca khom lưng nhìn chằm chằm vào mẫu nhẫn bày trong quầy, dùng một ngón tay đè kính rồi suy nghĩ.
Phó Tùy Vân là bá tổng, chuẩn bị nhẫn cho Phó Tùy Vân thì nhất định không thể keo quá, cần phải chọn lựa cẩn thận.
Với suy nghĩ như vậy Tiêu Ca càng xem càng cẩn thận, hận không thể đánh giá một cái nhẫn trong bảy tám giây.
Cậu rất nghiêm túc.
Cậu rất kiên nhẫn.
Trước mắt cậu như thể xuất hiện hình ảnh vui vẻ bất ngờ không khép được miệng của Phó Tùy Vân khi cầm nhẫn.
Cuối cùng dưới sự cố gắng không ngừng chọn rồi lại chọn, ước chừng nửa tiếng sau cậu đã chọn được một chiếc, nó đẹp ngất ngây càng nhìn càng cuốn hút, phóng khoáng nhưng trang nhã, rất phù hợp cho cậu và Phó Tùy Vân!
Tiêu Ca vói tay vào áo khoác lất ra thẻ ngân hàng của mình.
Ai ngờ đúng lúc này biến cố đột nhiên xảy ra.
Không biết vì sao cậu đột nhiên nghe thấy tiếng hét cuồng loạn chói tai của của nhân viên nữ đứng trước quầy, người vốn đang nở nụ cười ngọt ngào công nghiệp: “Đừng bắn! Cảnh sát sẽ đến ngay, anh không thoát được đâu!”
Tiêu Ca: “… A?”
Ba giây đồng hồ sau, Tiêu Ca bị bao vây bởi một toán bảo vệ của cửa hàng trang sức.
Rồi mười giây tiếp theo cảnh sát cũng chạy tới, bao vây cậu ở giữa rồi ra lệnh cưỡng chế: “Nghi phạm tháo khẩu trang xuống! Nghi phạm tháo khẩu trang xuống!”
Tiêu Ca:???.
Danh Sách Chương: