• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

—— Chúc mừng ký chủ hoàn thành chủ tuyến và phó tuyến nhiệm vụ, cộng đạt được 500 tích phân, khấu trừ hệ thống nhân cách hóa hình thái hiệp trợ 50 tích phân, trước mắt đoạt được tích phân là 1150, có hay không đổi lấy quyền lực rời khỏi trừng phạt thế giới? —— Cự tuyệt, xin chủ quản khảo hạch. —— Xác nhận tiêu hao 1000 tích phân đổi chủ quản khảo hạch? —— Xác nhận.

Lê Đàn bị đau tỉnh lại, anh ta mở mắt nhìn trần nhà trắng toát, hít thở toàn là mùi thuốc sát trùng.

Bệnh viện sao... Lê Đàn nhớ lại rồi phát hiện toàn thân đều băng bó mấy lớp vải.

"Lê giáo sư! Cuối cùng ngài cũng tỉnh!" Đường Ôn bước vào phòng bệnh liền nhìn thấy Lê Đàn mở mắt, kích động tiến lên nhìn vài lần, rồi lại chạy ra khỏi phòng, mơ hồ có thể nghe thấy anh ta nói gì đó là đã tỉnh rồi.

Đường Ôn chạy ra thông báo cho những người khác, chớp mắt phòng bệnh của Lê Đàn đã đầy những người đến thăm hỏi, phần lớn là đồng nghiệp của anh ta ở viện nghiên cứu.

Lê Đàn bị thương nằm viện là do vụ nổ ở viện nghiên cứu, kỳ tích là chỉ bị chút thương ngoài da.

Đầu Lê Đàn truyền đến từng cơn đau nhức âm ỉ, anh ta hơi nhíu mày không nói gì.

Đường Ôn thấy vẻ mặt tái nhợt của Lê Đàn, ngăn cản những người khác tiếp tục nói, nói với anh ta: "Giáo sư, ngài cứ dưỡng thương cho tốt, tuy rằng viện nghiên cứu bị phá hoại, nhưng may mắn là thực nghiệm thể của chúng ta hoàn hảo không tổn hao gì."

Đồng tử Lê Đàn co rút lại, gắt gao nhìn chằm chằm Đường Ôn hỏi: "Anh nói cái gì? Thực nghiệm thể còn ở?"

Đường Ôn cho rằng Lê Đàn rất vui mừng, mỉm cười nói: "Chúng tôi lúc trước cũng cho rằng thực nghiệm thể đã chết, nhưng ngay trong lúc ngài hôn mê, cậu ta kỳ tích vẫn còn hô hấp, hiện tại chúng tôi đã chuyển cậu ta đến một viện nghiên cứu khác."

Bàn tay không bị thương của Lê Đàn nắm chặt ga giường, anh ta nói: "Tôi sẽ mau chóng xuất viện, sắp xếp người canh giữ cẩn thận bên cạnh cậu ta."

Đường Ôn đồng ý, anh ta bất đắc dĩ nói: "Thực nghiệm thể lực lượng quá mạnh hoàn toàn không cần chúng ta bảo hộ a."

Lê Đàn nhìn anh ta như nhìn một bệnh nhân thiểu năng trí tuệ nặng: "Sắp xếp người là để ngăn cản những chuyên gia không có mắt kia, tránh cho đối diện rồi bị giết."

"A! Vâng vâng vâng, tôi đây đi sắp xếp," Đường Ôn vừa lấy điện thoại ra, vừa phất tay với những người khác nói: "Giáo sư muốn nghỉ ngơi, chúng ta không nên quấy rầy."

Lê Đàn chỉ bị thương ngoài da, anh ta rất nhanh xuất viện đến viện nghiên cứu nơi thực nghiệm thể đang ở, trong một lồ ng kính chứa đầy chất lỏng màu xanh lục thấy thực nghiệm thể.

Cậu ta mặc đồ trắng, tay chân đều bị khóa còng, miệng đeo một thiết bị hô hấp, mái tóc bạc theo chất lỏng đong đưa, dường như cảm giác được gì đó, cậu ta mở mắt ra.

Tim Lê Đàn đập thình thịch, ngược lại lại rất muốn rơi lệ, anh ta tiến gần lồ ng kính, đặt tay lên trên nói: "Cậu không chết... Thật tốt quá."

"Thập Tam..."

Toàn thân Thập Tam đều không thể nhúc nhích, Lê Đàn chỉ có thể thông qua đôi mắt hơi cong của cậu ta nhìn ra cảm xúc truyền đạt.

"Lê giáo sư, ngài không thể ở lại viện nghiên cứu quá lâu." Nhân viên trông coi bước vào nói.

Lê Đàn lạnh lùng nhìn về phía anh ta: "Có ý gì?"

"Đây là mệnh lệnh từ cấp trên, ngài không thể nghiên cứu ra năng lực biến dị của đối phương từ thực nghiệm thể, cho nên thực nghiệm thể đã được chuyển giao cho người khác."

"Thực hảo." Lê Đàn quay đầu lại nở một nụ cười với Thập Tam, sau đó cùng nhân viên trông coi rời đi.

Lê Đàn biết, cái gọi là không thể nghiên cứu ra thành quả chỉ là một cái lý do, nguyên nhân thực sự là anh ta yêu Thập Tam.

Anh ta là một giáo sư viện nghiên cứu, bề ngoài chỉ nghiên cứu một số dược phẩm, nhưng ngầm là người phụ trách thể thực nghiệm. Những người trong phòng thực nghiệm đều là những tử tù không có thân nhân. Công việc của anh ta là nghiên cứu ra dược tề có thể kích phát tiềm năng của con người, sau đó dùng trên những người này làm tham khảo.

Sau đó có một ngày, anh ta gặp Thập Tam.

Thập Tam ở giữa một đám tử tù hung thần ác sát đặc biệt nổi bật, lớn lên xinh đẹp, tóc bạc mắt bạc, tựa như một hoàng tử của một quốc gia, chói mắt vô cùng. Khi cậu ta nhìn người, đáy mắt không có nhiều hơi ấm.

Khi cậu ta đưa tay vặn gãy cổ một nghiên cứu viên, trên mặt cũng không có nhiều dao động.

Những tử tù khác khi lần lượt uống dược tề đều phản ứng rất thống khổ, nhưng Thập Tam quả thực rất ít khi không đau đớn. Cậu ta không cảm thấy bất kỳ kinh hãi nào, cũng không vì dùng dược tề mà cảm thấy sợ hãi.

Ngược lại, khi cậu ta lại một lần nữa tăng cường năng lực, cậu ta kinh ngạc cảm thán: "Anh biết không, vừa rồi tôi có một trăm cách giết anh."

Lời này là nói với Lê Đàn trước mặt cậu ta. Thập Tam ngày càng mạnh hơn, còn Lê Đàn thì ngày càng do dự. Anh ta bắt đầu không muốn nhìn thấy Thập Tam, không muốn tiêm dược tề cho cậu ta nữa.

Bởi vì thân thể Thập Tam sắp đến giới hạn.

Trong khoảng thời gian đó, người ta thường nghe thấy tiếng gào bất mãn của Thập Tam từ phòng giam giữ thực nghiệm thể.

"Lê Đàn đâu! Vì sao hắn không đến gặp ta? Là ta không còn giá trị lợi dụng sao?"

"Lê Đàn! Lê Đàn!"

"Ta rõ ràng... vẫn có thể mạnh hơn nữa mà..."

Lê Đàn lúc đó đã lên kế hoạch trốn thoát, anh ta tính mang Thập Tam rời khỏi nơi này.

Chính là - Thập Tam đã chết.

Lê Đàn bừng tỉnh, anh ta ngẩng đầu mới phát hiện mình ngủ gật trên bàn, trước mặt chất đống một đống lớn tài liệu nghiên cứu. Anh ta tùy ý cầm lấy một phần nhìn qua, liếc mắt một cái liền đoán định kết quả nghiên cứu nhất định thất bại.

Giống như đột nhiên thông suốt.

Chỉ cần anh ta có thể đưa ra một phần dược tề khiến cấp trên hài lòng, coi đó là điều kiện thì có thể giải cứu Thập Tam.

Lê Đàn có một cảm giác rất kỳ lạ và cổ quái, đại não phảng phất bị người ngầm khai phá, chỉ cần động ý niệm liền viết ra một công thức dược tề có thể khiến người ta truy phủng và điên cuồng.

Nhưng khi anh ta viết ra công thức dược tề này, giao nó cho cấp trên, tâm tình lại không hề dao động.

Sao lại thế này... Anh ta không có nhiệt huyết với nghiên cứu sao?

"Lê Đàn! Công thức dược tề này của cậu đủ để khiến thế giới khiếp sợ!" Tầm mắt Ngụy giáo sư gần như không thể rời khỏi công thức.

Lê Đàn thấy vậy cười nói: "Giáo sư, công thức này hiện tại chỉ có mình ngài biết."

Ngụy giáo sư giật mình, ông ta buông công thức xuống nói: "Tiểu Đàn, cậu muốn nói gì cứ nói thẳng đi."

Lê Đàn: "Tôi muốn cùng ngài làm một giao dịch."

Chất lỏng trong lồ ng kính dần dần bị rút hết, gông xiềng trên người Thập Tam được cởi bỏ, Lê Đàn bế cậu ta lên, mỉm cười nói: "Chúng ta về nhà thôi."

Dược tề mà Lê Đàn nghiên cứu có thể kích phát tiềm năng của con người, điểm khác biệt duy nhất là không có tác dụng phụ, người dùng sẽ có được sức mạnh mà người thường không thể sánh kịp.

Rất nhanh, tử tù đầu tiên dùng dược tề đã đào thoát. Cố tình tên tử tù này vô cùng có đầu óc, hắn ẩn náu, tập hợp rất nhiều thủ hạ, lên kế hoạch một cuộc tấn công trí mạng vào viện nghiên cứu.

Trong cuộc tấn công, rất nhiều tử tù được cứu ra, nghiên cứu viên thương vong không ít, bị bọn họ uy hiếp chế tạo ra nhiều dược tề hơn.

Cũng may lúc đó Lê Đàn và Thập Tam đã rời khỏi viện nghiên cứu, Ngụy giáo sư có được công thức dược tề bị đám tử tù ngày đêm bức bách nghiên cứu chế tạo.

Rất nhanh công thức dược tề bắt đầu lan ra, ngày càng nhiều người có được sức mạnh, thế giới bắt đầu lâm vào hỗn loạn không thể kiểm soát.

Mới đầu thậm chí còn xuất hiện người phát bệnh ở bệnh viện trở thành quái vật, nhưng rất nhanh đã bị y tá một quyền đánh chết.

Lê Đàn đang ngồi trên ghế nằm phơi nắng, vài tên cảnh sát đuổi theo một tên trộm bay qua trước mắt anh ta, tên trộm kia thậm chí còn thành thạo lấy đi một miếng bánh quy trên đ ĩa.

"Gần đây trị an hình như càng loạn," Thập Tam từ phòng bếp đi ra, trên người vẫn còn quấn tạp dề, cậu ta ngẩng đầu nhìn thoáng qua đám người bay giữa không trung rồi tiếp tục nói: "Chúng ta có phải cũng nên mua chút dược tề cường hóa không."

"Cái mâm bị cậu bóp nát đã đủ mua mấy bình dược tề rồi." Lê Đàn nhéo nhéo mũi, cảm thấy có chút mệt mỏi.

Thập Tam nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt của Lê Đàn thập phần lo lắng: "Anh không sao chứ?"

Đầu Lê Đàn âm ỉ đau, anh ta nhíu mày nói: "Tôi luôn cảm thấy, tôi quên mất cái gì đó."

Thập Tam nói: "Nhất định là một vài chuyện không quan trọng anh mới có thể quên đúng không? Đừng nghĩ nữa, về ngủ đi."

Lê Đàn bị Thập Tam lôi kéo đi vào phòng, anh ta đột nhiên nắm lấy cánh tay Thập Tam.

"Thập Tam."

"Ừ?"

"Cậu yêu tôi sao?"

"Tôi đương nhiên yêu anh rồi, anh xem chúng ta hiện tại không phải đang sống hạnh phúc bên nhau sao?"

"Vậy là tốt rồi."

Thập Tam rời khỏi phòng, Lê Đàn một mình đứng trong phòng, thần sắc lạnh nhạt, anh ta như nói với ai đó: "Vì sao tôi vẫn còn ở đây?"

Thập Tam cảm giác mình bị người kéo đi lại, miệng bị dán băng dính, toàn thân trừ ý thức còn tỉnh táo, thế nhưng một chút sức lực cũng không có, xung quanh một mảnh tối đen, không khí loãng.

Xem ra là bị nhét vào bao tải, cậu ta ra ngoài mua chút đồ ăn, sơ ý một chút thế nhưng bị bắt cóc.

"Lê giáo sư, tôi từ miệng lão già kia biết được, dược tề thật ra là do anh làm đúng không?" Một người đàn ông toàn thân xăm trổ hỏi.

Thập Tam nghe thấy tên Lê Đàn, muốn giãy giụa nhưng không có sức lực.

Lê Đàn nhận được điện thoại liền tới, tên này đàn ông anh ta nhận ra, là một trong những tử tù trước kia. Anh ta liếc nhìn cái bao tải trên mặt đất, đẩy đẩy mắt kính nói: "Các người muốn tôi làm gì?"

Trong mắt Thập Tam lóe lên một tia hy vọng, cậu ta cố gắng phát ra tiếng cầu cứu yếu ớt, nhưng vì miệng bị dán băng dính mà chỉ có thể phát ra tiếng "Ưm ưm".

"Lê giáo sư quả là người thông minh," người đàn ông chỉ vào bao tải, "Tiểu tình nhân của anh ở ngay đây, tôi muốn anh chế tạo ra dược tề tốt hơn."

Nhưng điều khiến mọi người không ngờ là, Lê Đàn lắc đầu cự tuyệt.

"Tôi sẽ không giúp các người trợ Trụ vi ngược."

Người đàn ông tức giận nói: "Ngay cả mạng tình nhân của anh anh cũng không để bụng sao?"

Lê Đàn trong không khí căng thẳng này lộ ra một nụ cười: "Nếu các người tìm tôi đến chỉ để nói những lời vô nghĩa này, vậy tôi đi đây."

"Anh em lên! Bắt sống!"

Bên tai toàn là tiếng đánh nhau, Thập Tam xem nhẹ nỗi đau trong lòng, cậu ta hít sâu một hơi, bắt đầu cố gắng cử động ngón tay, muốn xé mở băng dính trên miệng, nhưng lúc này lại hoảng sợ phát hiện mình bị người ta kéo đi.

"Ưm ưm? Ưm ưm!!"

Thập Tam nghe thấy tiếng nước chảy mơ hồ, dường như nghĩ tới cái gì, không thể tin nổi mà mở to hai mắt, đè nén dự cảm bất tường đang trào dâng trong lòng, bắt đầu nỗ lực mấp máy thân thể.

"Lê Đàn! Ta muốn xem ngươi có phải thật sự mặc kệ hắn sống chết không!"

Sự giãy giụa thật nhỏ bé, trong khoảnh khắc phát hiện thân thể mình bị nhấc bổng lên, Thập Tam rốt cuộc xé được băng dính, tiếng kêu muộn màng cuối cùng bị bao phủ trong làn nước lạnh băng.

"Khụ khụ... Cứu... Khụ..."

Mỗi lần cầu cứu yếu ớt đều bị ép nuốt vào lượng lớn nước, Thập Tam che cổ giãy giụa trong bao tải, nhưng chỉ có thể dần dần chìm xuống.

Trong đầu hiện ra khuôn mặt Lê Đàn, tầm mắt trước mắt cậu ta bắt đầu mơ hồ, nước sông lạnh băng lúc này giống như một lưỡi kiếm đâm xuyên qua phổi, sự khó thở khủng khiếp và áp lực nước ngày càng tăng khiến động tác của cậu ta yếu ớt dần.

Lê Đàn... Vì sao?

Hy vọng dưới đáy lòng vỡ tan thành mảnh nhỏ, bọt nước không ngừng trào ra từ miệng cậu ta, khuôn mặt tái nhợt của Thập Tam vặn vẹo vì thống khổ.

Vì sao vì sao?

Thích, tuyệt vọng, giãy giụa, cho đến giờ phút này tràn đầy hận ý, đều trở nên nhỏ bé không đáng kể trước khi Tử Thần đến gần.

Ngươi cũng... không yêu ta sao?

Thập Tam chậm rãi nhắm mắt lại, khuôn mặt trắng bệch lộ ra bi thương và sự không cam lòng khắc cốt ghi tâm.

Đột nhiên một lượng lớn không khí tràn vào miệng, Thập Tam vừa trợn mắt đã bị sặc, quay đầu phun ra một ngụm lớn nước.

Lê Đàn chỉ bình tĩnh nhìn thảm trạng của Thập Tam.

Thập Tam thở d ốc một hồi, cậu ta đột nhiên cười thành tiếng: "Ngươi chán ghét ta sao?"

Lê Đàn không nói gì.

Hốc mắt Thập Tam rơi lệ, cậu ta đưa tay lau đi nói: "Bằng không ngươi không thể đối với ta như vậy, ngươi rõ ràng nói yêu ta, nhưng vừa rồi ta suýt chút nữa đã chết!"

Giọng cậu ta tựa như chịu phải uất ức cực lớn.

"Ta yêu trước nay vốn không phải cậu, tựa như người mà cậu thực sự yêu - Lê Đàn đã chết rồi vậy." Lê Đàn vừa dứt lời, liền thấy vẻ mặt kinh hãi của Thập Tam.

"Sao ngươi có thể biết..." Thập Tam ngơ ngác ngẩng đầu, như đột nhiên ý thức được điều gì, "Chẳng lẽ ngươi cũng là -"

Thần sắc Lê Đàn lạnh nhạt: "Không sai, ta và cậu giống nhau, sau khi mất đi người yêu thương đều làm cùng một lựa chọn."

Giao linh hồn cho hệ thống, trở thành công lược giả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK