"Đừng nháo nữa, nhanh đi ngủ đi." Dư Vũ bất đắc dĩ ôm thắt lưng của cô, đem cô hướng tới phòng ngủ chính.
Đặt cô trên giường, "Em, hiện tại, lập tức, đi ngủ!"
Thư Trữ không để ý, đứng lên, ôm lấy của cổ của anh, mị nhãn như tơ, mỉm cười nhìn anh.
Cô muốn hôn anh, đáng tiếc cô không đủ cao, kiễng chỉ đến cổ của anh, cô vươn đầu lưỡi, khẽ liếm.
Dưới bụng Dư Vũ căng thẳng, yết hầu giật giật, giọng nói khàn khàn, "Em có biết hiện tại em đang làm gì không?"
Thư Trữ cười, "Biết, anh, giúp em."
Vừa dứt lời, liền bay lên không, chỉ nghe một tiếng, "Yêu tinh!"
Tới gần Trung thu, trăng cũng khuyết, ánh trăng từ ngoài cửa sổ len vào, tiếng côn trùng kêu vang, phảng phất như cười những đôi tình nhân xấu hổ trên thế gian này.
...
Thư Trữ giật giật, cả người tê rần, rồi sau đó nhớ tới cái gì, ngượng ngùng kéo chăn, che mặt mình, chuyện tối hôm qua, vẫn rành rành trước mắt.
Cô đứng dậy, đang chuẩn bị mặc quần áo, cửa mở, Thư Trữ hoảng hốt, lấy chăn che khuất bản thân.
Dư Vũ thấp giọng nở nụ cười, đi tới, kéo kéo chăn, đem mặt qua, ở bên tai cô nhẹ giọng nói, "Có cái gì chưa thấy qua đâu."
Mặt Thư Trữ đỏ lên, Dư Vũ đến tủ lấy cho cô một bộ quần áo, "Đến đây, anh mặc cho em."
Mặt Thư Trữ càng đỏ hơn, "Không không không."
Người đàn ông thỏa mãn đi qua, luôn nhẫn nại, cười nhìn cô, chính là không đi.
"Quay mặt đi!" Thư Trữ thẹn quá hóa giận, mắt như muốn phát hỏa.
"Được được được." Dư Vũ cười quay lưng đi, Thư Trữ vừa mặc xong, anh liền quay lại, một phen ôm lấy cô.
"A!" Thư Trữ theo phản xạ có điều kiện đem chân níu trên eo anh, Dư Vũ một tay ôm thắt lưng cô, một tay nâng trên mông cô
Anh hôn cô "chụt" một cái, rồi sau đó trong tiếng kinh hô, bước nhanh ra ngoài.
"Đi ra~ ăn cơm!"
Mặt trời đã lên cao, Hoàng Mao cùng Phì Mễ đã ăn xong, Dư Vũ đem cô ôm đến bàn ăn, đặt ở ghế tựa.
"Ngồi yên, anh lấy cơm cho em!"
Thư Trữ ngồi vào chỗ của mình, Dư Vũ ở phòng bếp tới tới lui lui. Cô có chút ngượng ngùng nhìn bàn ăn, chỉ thấy trên bàn có một chén cháo đậu đỏ, một phần canh sườn, còn có hai món rau cô thích nhất, thậm chí còn có một ly nước đường đỏ...
Thư Trữ ăn, Dư Vũ nhìn cô, "Thư Trữ, khi nào thì chúng ta kết hôn?"
"Khụ khụ khụ"
Dư Vũ vỗ lưng của cô, vừa nói, "Em ăn chậm một chút."
Uống một ngụm nước mới bình tĩnh lại, Thư Trữ nhìn anh, "Không cần... Vội vã như vậy chứ?"
Dư Vũ đặc biệt nghiêm túc nói, "Nếu như trong bụng em có đứa bé, chẳng lẽ chúng ta không kết hôn sao?"
Mắt Thư Trữ mở lớn hơn nữa, nhìn về phía Dư Vũ, "Sẽ không mau như thế chứ...?"
Dư Vũ một mặt nghiêm túc, "Em phải tin tưởng năng lực của anh!"
"Một lần liền trúng sao?"
Anh đầy ẩn ý nhìn cô một cái, "Không chỉ một lần..."
Thư Trữ: "..." Sẽ không... Nhanh như vậy chứ?
Một ngày này, Dư Vũ luôn bày vẻ mặt chờ mong vuốt bụng của cô, như thể bên trong đã có một tiểu gia hỏa thật vậy...
Lưng Thư Trữ tê rần, không hiểu sao lại sợ hãi.
Qua hai ngày, hai người cùng nhau, đóng gói vào đoàn làm phim. Thư Trữ thật ra không cần luôn ở đó, nhưng Dư Vũ kéo cô theo, một mặt không muốn xa cô.
Thư Trữ: "..."
Tuy rằng đều là diễn viên có thực lụqc, nhưng vẫn khó tránh khỏi, thời điểm gào rít của đạo diễn.
Hôm nay đạo diễn vừa mắng người xong, quay đầu liền thấy...
Dư Vũ ngồi ở một bên, ánh mắt tỏa ánh sáng nhìn chằm chằm người đối diễn, Hưu Thư ngồi bên cạnh anh ta, hai người tay cầm tay, Hưu Thư đang lướt Weibo tán gẫu.
Không có hành động quá đáng gì, nhưng chính là bầu không khí quanh quẩn kia, khiến cho người khác cảm thấy rất khó hiểu.
Mẹ kiếp, có vợ ở rất giỏi sao?!
Thực sự Dư Vũ nên được coi là nhân vật chính của bộ phim, không phải là không có diễn viên xuất sắc hơn, nhưng nhân vật đặt ra là một người còn trẻ, rất trẻ, tinh thần toàn thân phấn chấn bồng bột. Rất nhiều ảnh đế có năng lực diễn xuất, đã không còn loại "tuổi trẻ" này, và cái tinh thần "nghé mới sinh không sợ hổ".
Nhưng nhân vật khác cũng đều rất quan trọng, cho nên cũng không ai có phản đối với nhận xét anh là nhân vật chính.
Kỹ thuật diễn của Dư Vũ ở phim trường càng ngày càng tăng, cũng khiến cho những người khác tâm phục khẩu phục.
Không chỉ một người nói, người thanh niên này, thật khó lường!
...
Hai người bọn họ vượt qua thời gian quay phim trong ánh mắt ghen tị và bất đắc dĩ của cả đoàn làm phim.
Hôm nay Thư Trữ nhận được một cuộc điện thoại, "Alo, Thư Thư à, là mẹ đây."
"Ách... Bác gái."
"Đừng gọi cái gì mà bác gái bác gái nữa, Thư Thư à, tuần này phải về cùng với Dư Vũ đó."
Thư Trữ cứng đờ, lại đem ánh mắt cầu cứu chuyển hướng sang Dư Vũ, Dư Vũ lúc này làm bộ như không phát hiện ra.
Bất đắc dĩ, cô phải đáp lại.
"Dư Vũ!"
"Ai da~ gặp một lần thôi, dù sao cũng sắp kết hôn rồi."
"Sao lại sắp kết hôn ạ?!"
"Cục cưng..."
"Không có, không có! Tháng này dì cả của con đã tới rồi!"
Dư Vũ kéo tay cô, ôm coi vào trong ngực, hai tay ôm bụng của cô, "Tối hôm qua khẳng định có rồi."
Thư Trữ ẩn ý nhìn anh một cái, người này điên rồi sao. Từ khi hai người bắt đầu lần đầu tiên, liền không có tận lực tránh thai, mỗi ngày anh đều nói cô mang thai, mang thai, trên thực tế cũng không có...
"Tôi như này nhìn được chứ?" Dư Liên Thắng kéo kéo quần áo, có vài phần khẩn trương.
Đỗ Thành Lan vỗ vỗ ông, "Rất ổn."
Bà cũng hiểu ông, ba của Thư Trữ đã mất, khi qua đời vẫn nhớ đến ông, nhưng mà ông luôn luôn chỉ nghĩ là người đó ở nơi khác, chưa từng nghiêm túc tìm qua.
Nhưng mà con gái của cố nhân sắp gả cho bọn họ, coi như là sắp thành người một nhà với cô.
"Bà phải đối xử tốt với nó nhé." Dư Liên Thắng lo lắng nói.
Đỗ Thành Lan liếc trắng mắt một cái, bà vốn đối vừa lòng người con dâu này, hơn nữa có một mối quan hệ với người thân cũ, làm sao lại không đối xử tốt được.
...
Thư Trữ gắt gao túm lấy quần áo, Dư Vũ cười kéo tay cô đẩy cửa đi vào, Dư Liên Thắng cùng Đỗ Thành Lan cũng kích động đứng lên.
"Ba, mẹ."
"Bác trai, bác gái."
Đỗ Thành Lan thân thiết đi lên kéo cô, Dư Liên Thắng nhìn gương mặt tương tự người em cũ, hốc mắt lại có chút hồng.
Thư Trữ ở nhà họ Dư, nhận được sự nhiệt tình hoan nghênh, cô có thể cảm giác được, bọn họ coi cô là người một nhà.
Trừ ngày đầu tiên, cô ở chỗ này, thì không có gì không khoẻ.
Sẽ bởi vì cô không ăn thịt mà mọi người cổ vũ cô ăn, sẽ bởi vì cô ăn nhiều hơn một miếng thịt mà mọi người khen ngợi cô, ở chỗ này cô cảm nhận được một loại cảm giác như trong lòng có bong bóng.
Thư Trữ nghĩ, tình thân, hóa ra là như thế này.
Tuy rằng thích nơi này, nhưng cũng không có ở lại bao lâu, bởi vì Dư Vũ nói, ở nhà không có thế giới riêng của hai người. Rồi sau đó ngay tại nhà họ Dư dưới cái đen mặt của đôi vợ chồng, lôi kéo Thư Trữ rời đi. Đỗ Thành Lan liên miên lải nhải một đống điều, đều là dặn dò cả hai chú ý thân thể, Dư Liên Thắng chỉ nói một câu,
"Dư Vũ, con phải sắp xếp công việc cho hợp lý, không thể để Thư Thư một mình ở nhà mãi."
Rồi sau đó nhìn về phía Thư Thư, "Nó không ở nhà, con hãy đến chỗ ba mẹ ở."
Hốc mắt Thư Trữ ửng đỏ, nhẹ giọng nói, "Vâng ạ."
Lúc mới về còn nhớ nhung một chút, Dư Liên Thắng cùng Đỗ Thành Lan còn đứng ở cửa, thấy cô quay đầu lại, phất phất tay với cô.
Đây là lần đầu tiên Thư Trữ có chút chờ mong được gia nhập một gia đình khác, rồi sau đó có người nhà của mình, ba, mẹ.
...
Bộ phim bom tấn chào mừng ngày Quốc Khánh được chiếu ra, tỷ lệ người xem cao trước nay chưa từng có, có người xem hết lần này đến lần khác, mỗi buổi rạp chiếu đều chật ních. Trừ tán thưởng ảnh đế và ảnh hậu vắng bóng đã lâu quay lại đóng phim tình cảm, thì còn có sự tán thành về bộ phim này.
Giữa một thời đại mà có nhiều phim thối nát khắp nơi, một bộ phim không diễn xuất kém, hay kiếm tiền, chỉ có ôm ấp tình cảm, tinh thần hào quang, chân chính tạo nên một kỳ tích của điện ảnh.
Dư Vũ, cũng coi như thật sự có một đường danh tiếng, chỉ tham gia một số ít phim điện ảnh và truyền hình.
Bọn họ quen biết đã hơn một năm, tình cảm vô cùng vô cùng tốt.
Dư Vũ ở ngoài, xứng đáng với vị hôn thê của mình, truyền thông luôn luôn đoán xem khi nào bọn họ kết hôn.
Hai người đều không có đáp lại.
Tháng mười hai, Dư Vũ bằng "Quân Lang" đạt được danh hiệu nam diễn viên xuất sắc nhất.
"Tiếp theo, xin Dư Vũ lên sân khấu lĩnh thưởng."
Người trao giải là một lão ảnh đế, hai người bắt tay, anh ta cười nói, "Tiền vô hạn nhé."
"Cảm ơn." Dư Vũ mỉm cười.
Giải thưởng này chỉ hai năm có một lần, danh hiệu nam diễn viên xuất sắc nhất cũng có một tên gọi khác, là ảnh đế.
Ra mắt hơn một năm đã được ảnh đế không phải là không có, nhưng thật sự quá ít, tất cả mọi người bình tĩnh nhìn anh. Thư Trữ với tư cách là một biên kịch, đã ngồi ở bên dưới sân khấu.
Dư Vũ đứng ở trên sân khấu, hít sâu một hơi, "Cảm ơn ** đã cho tôi giải thưởng này, thành thật mà nói, hiện tại cảm giác của tôi chỉ có bốn chữ, thụ sủng nhược kinh."
"Tôi vừa ra mắt được một năm, tôi cảm thấy thứ giúp đỡ tôi đi tiếp, chính là nhiệt tình. Chỉ có nhiệt tình với diễn xuất, điều này làm cho tôi cảm thấy rất vui."
"Một năm này, có rất nhiều người thầy đã trợ giúp tôi, nếu không có bọn họ, hiện tại tôi không thể đứng ở chỗ này được. Tôi muốn cảm ơn bọn họ, cảm ơn thầy Đậu Kiến Quốc, cảm ơn..."
"Cuối cùng, tôi mượn cơ hội này, muốn nhân cơ hội này để nói vói một người, rằng tôi đã làm được!"
"Tôi thừa nhận, thật sự còn lâu tôi mới xứng đáng với vinh dự này. Nhưng nó lại đang nằm trong tay tôi, nên tôi liền nóng lòng cầu hôn với cô ấy."
"Thư Thư, gả cho anh nhé!"
Anh quỳ một gối xuống, giơ nhẫn trong lên, thật ra anh không ngờ rằng anh lại đoạt giải, nhưng mà nhẫn anh đã chuẩn bị sẵn, luôn luôn mang theo bên người.
Giờ khắc này, anh nhịn không được nữa, anh muốn cưới cô, muốn đem cô biến thành Dư phu nhân.
Vốn là một màn hơi kịch tính, thậm chí có chút buồn cười, nhưng Dư Vũ lại cầu hôn ở tình huống quan trọng như vậy, cặp mắt kia chân thành tha thiết và rưng rưng, khiến tất cả mọi người cười không nổi.
Bất giác mọi người đều ồn áo, "Gả cho anh ấy đi, gả cho anh ấy đi."
Cuộc đời người phụ nữ, khoảnh khắc lãng mạn nhất, đại khái chính là lúc người đàn ông của bạn không quan tâm tới ánh mắt của người khác, trong mắt anh ấy chỉ có bạn.
Không ít nữ minh đang ngồi vỗ tay, nam minh tinh thì ồn ào, liền ngay cả MC cũng không nhịn được, cầm mic nói, "Hưu Thư Đại Đại, gả cho cậu ấy đí!"
Hốc mắt Thư Trữ ửng đỏ, gật gật đầu,
"Em, ọe —— "
Màn cầu hôn như phim kịch này đã xong, ở đây mọi người đều cười ha ha, Dư Vũ vừa thành chồng, liền ngay lập tức lên chức ba.
Mà ở bệnh viện Dư Vũ không cười, anh cứng ngắc nhìn bụng Thư Trữ, "Thực... Thực... Thực sự?"
Anh lắp bắp.
Thư Trữ nhìn nhìn danh sách trên tay Dư Vũ, gật gật đầu, "Đại khái là sự thật..."
Dư Vũ đứng lên, bịch!
"Dư Vũ!!!"
...
"Bệnh nhân chỉ là kích động quá thôi, không khống chế được cảm xúc, ngủ một giấc dậy là ổn rồi."
HOÀN.