Lúc này là Bách Thánh tiết, mọi người ở kinh đô đều vô cùng chờ mong. Bởi vì chỉ có trong ngày Bách Thánh tiết, sẽ không có sự phân biệt tôn ti.
Ngay cả hài tử những nhà bình thường, chỉ cần có bản lĩnh thông qua tỷ thí, đều có tư cách gia nhập vào trong hoàng cung. Bọn họ có thể tiến hành tỷ thí với con em quý tộc, cuối cùng có thể may mắn đoạt được vị trí thánh tử hoặc thánh nữ. Từ đây một bước lên trời, được đế vương coi trọng.
Nhưng đây chỉ là một giấc mơ đẹp mà thôi. Bởi vì từ xưa tới nay, thánh nữ mỗi đời đều là Yến Ngưng Lạc, đệ nhất thiên tài thiếu nữ Thanh Lan Quốc, được tông thủ Phiêu Miểu Tông nhìn trúng và tự mình thu nhận làm đệ tử nội môn mười mấy năm trước.
Ngay cả Phiêu Miểu Tông cao thủ nhiều như mây, cũng có thể nhìn thấy tên của Yến Ngưng Lạc ở trên bảng xếp hạng, thậm chí còn đứng vững vàng phía trước.
Và vị trí thánh tử vẫn luôn bị Thái tử Hiên Viên Triệt giành lấy, điều này cũng được các bá tánh lưu truyền rộng rãi. Quả nhiên hai người là trời sinh một đôi, thực lực đều rất cao thâm.
Ba đại tông môn từ trước tới nay đều luôn âm thầm tranh đoạt vị trí đứng đầu. Mặc dù mấy năm nay Phiêu Miểu Tông đều chiếm vị trí đứng đầu tông môn, nhưng Vô Cực Môn và Tiêu Dao Cốc cũng không phải hạng người hời hợt, ngược lại mấy năm nay giấu diếm thực lực khó dò.
Bách Thánh tiết năm nay, đoán rằng có lẽ sẽ có thay đổi.
Thánh tử thánh nữ của Thanh Lan Quốc sẽ nhận nhiệm vụ nghênh đón khách quý quan trọng, tất nhiên là rơi vào trong tay Yến Ngưng Lạc và Hiên Viên Triệt.
Mặc dù Yến Ngưng Lạc mới tới tuổi cập kê không lâu, nhưng khí chất bình tĩnh trầm ổn quanh thân, khiến người rất khó đoán ra tuổi của nàng ta, tất cả đều bị thuyết phục trong vô thức. Nàng ta đứng ở bên cạnh Thái tử Hiên Viên Triệt - thái tử của một quốc gia, không hề thua kém chút nào.
"Những năm qua chưa từng thấy ngươi tích cực như thế." Giọng nói dịu dàng của Hiên Viên Triệt vang lên bên người, mang theo một ý vị khó nói.
Yến Ngưng Lạc vừa mới chào hỏi một sư muội đồng môn, vừa nghe thấy lời này, lập tức sửng sốt một chút, sau đó khóe môi khẽ nhếch, "Như thế nào, những năm qua ta có gì khác hay sao?"
Ánh mắt Hiên Viên Triệt tối sầm lại, không trực tiếp trả lời thẳng vấn đề của nàng, "Khanh Dạ Ly, ngươi tốt nhất đừng tiếp cận gần hắn quá mức."
"Thái tử đang ghen sao?" Yến Ngưng Lạc cười nhạo nói, "Hắn là dạng người nào, ta hiểu biết hơn ngươi. Yên tâm, hiện tại ta vẫn nắm giữ tên tuổi Thái tử phi, sẽ không để cho ngươi bị người trêu chọc. Tuy nhiên......" Nàng ta dừng lại một chút, đột nhiên ghé sát bên hắn, nói nhỏ giọng chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe thấy, "Ngươi biết...... vì sao ta không thích ngươi không?"
"Vì sao?" Thật ra Hiên Viên Triệt cũng không biết, hắn vốn không phải rất ghét nữ nhân này, nhưng mỗi lần nàng ấy gặp mình, đều mang theo bộ dáng không chút hứng thú với hắn. Hắn thân là Thái tử của một quốc gia, bao nhiêu nữ nhân muốn được hắn để ý, chỉ duy nhất một mình nàng ấy lại tránh hắn giống như tránh rắn rết.
Điều này khiến cho hắn có lẽ từng thích nàng ấy một chút cũng hoàn toàn biến thành chán ghét. Không có một nam nhân nào có thể chịu đựng được thái độ của thê tử tương lai đối với mình như vậy.
Thời gian trôi qua, bọn họ đều nhìn không thuận mắt lẫn nhau.
"A! Hiện giờ, ta cũng không ngại nói với ngươi." Yến Ngưng Lạc đột nhiên nhoẻn miệng cười. Mỹ nhân luôn luôn lạnh lùng cao quý nhoẻn miệng cười, vô cùng kinh diễm. Người ngoài nhìn thấy thì nghĩ có lẽ hai vị hôn phu thê đang lời ngon tiếng ngọt gì đó. Thiếu nữ mỹ lệ tươi cười khiến lòng người rung động.
Chỉ có Hiên Viên Triệt mới nghe được giọng lạnh lùng của thiếu nữ đang nhẹ nhàng nói bên tai, "Khanh Dạ Ly...... Hắn mới là định mệnh của ta. Khi mới tám tuổi, ta nhìn thấy hắn lần đầu tiên. Ngay khi ta bắt đầu có ký ức, người này đã thường xuyên xuất hiện ở trong giấc mơ của ta, cho đến khi ta chính mắt nhìn thấy hắn, ta mới biết được, thì ra những cảnh trong mơ đều là sự thật."
"Nhưng hiện tại trên lưng ta lại gánh vác vị trí Thái tử phi của Thanh Lan Quốc." Sắc mặt Yến Ngưng Lạc trở nên u ám, "Ta chán ghét thân phận này, thậm chí càng chán ghét ngươi hơn."
"Mấy năm nay ở Phiêu Miểu Tông, ta đã cố gắng khiến mình trở nên cường đại hơn, chỉ vì có một ngày ta có thể đứng ở bên người nam nhân kia. Bây giờ cơ hội đã đến, chỉ cần đoạt được vị trí thánh nữ lần này, ta sẽ đưa ra đề nghị giải trừ hôn ước giữa chúng ta với bệ hạ."
Sắc mặt Hiên Viên Triệt có chút khiếp sợ, nhưng vẫn cố gắng hết sức đè thấp giọng nói của mình, "Ngươi điên rồi sao! Yến Ngưng Lạc, Khanh Dạ Ly là người Lâm Uyên, đừng nói tới chuyện hai nước chúng ta đối địch, ngươi cho rằng thần danh giết người của hắn từ đâu mà tới!"
"Ta không để ý." Yến Ngưng Lạc chuyển người qua, dáng người mảnh khảnh có vẻ cao ngạo lạnh lùng, "Đứng ở bên người hắn không dễ, nhưng ta sẽ không lùi bước."
Hiên Viên Triệt muốn nói tiếp gì đó, nhưng sau lưng đột nhiên có người vỗ vai hắn.
"Triệt, các ngươi đang thầm thì với nhau bí mật gì vậy?" Mộ Phi Nhiên cùng tiến cung với gia gia Mạc Thượng tướng quân, khi nhìn thấy Hiên Viên Triệt thì lập tức cáo biệt gia gia, qua đây tìm hắn.
Hiên Viên Triệt không nói nhiều lời, nhưng sắc mặt trong nháy mắt đen lại.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy? Ngưng nhi, ngươi lại đấu võ mồm với Thái tử hay sao?" Mộ Phi Nhiên nhìn thấy sắc mặt không thân thiện của hắn, nghi ngờ hỏi.
"Không thể nào. Biểu ca, nếu ngươi đã đến rồi, vậy hãy ở đây cùng với Thái tử." Yến Ngưng Lạc thờ ơ nói, sau đó xoay người rời đi, để lại Mộ Phi Nhiên bối rối đứng đó.
Hiên Viên Triệt hơi nheo mắt lại. Nàng ấy đột nhiên tránh ra như vậy, tất nhiên vì nhìn thấy người Lâm Uyên Quốc bên kia. Khanh Dạ Ly lúc này cũng đã vào cung.
.......Dịch: Emily Ton.....
Bên kia, bởi vì hiện tại Khanh Bắc không thể đi lại bên ngoài, vì thế hắn vẫn ngoan ngoãn ngồi ở trên xe lăn, cho dù hắn tò mò muốn đi lại khắp nơi, cũng chỉ có thể tạm thời kiềm chế trái tim xao động kia của mình.
Khanh Vũ bên cạnh vẫn ăn mặc một thân quần áo màu trắng mộc mạc, tiểu cụng nữ ngẫu nhiên đi ngang qua, quần áo trên người đều xa hoa hơn nàng nhiều.
Nàng cố tình thấp điệu như thế, nhưng trên đường vẫn khiến cho rất nhiều người chú ý đánh giá. Khuôn mặt kia đã nhận được sự sủng ái đặc biệt từ Chúa sáng thế, ngay cả khi không hề phấn son cũng hạ gục hết tất cả chúng nữ tử trang điểm tinh xảo mỹ diễm.
Tuy nhiên, hôm nay thật là kỳ diệu, không có người nào đi tới gần nàng. Có lẽ là bởi vì, mặc dù mỹ nhân cực kỳ loá mắt, nhưng trên người lại tản ra một áp lực quỷ dị? Khiến người nhìn thấy đã sợ.
Khanh Bắc nhìn thiếu nữ bên cạnh đang thất thần. Hắn do dự một lát, dừng chuyển động xe lăn, mở miệng kêu lên, "Khanh Vũ!"
"Hả?" Thật ra trong khoảng thời gian này, nàng nghe hắn gọi tỷ tỷ đã quen. Đột nhiên nghe hắn kêu lên như thế, Khanh Vũ vẫn kinh ngạc nhướng mày, "Chuyện gì?"
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không thể nói với đệ hay sao?" Khanh Bắc nhíu mày, có chút bất mãn, "Mấy ngày nay tỷ giống như người mất hồn cả ngày, thậm chí cũng không chăm sóc dược điền mấy ngày qua. Tỷ không biết có rất nhiều dược thảo, nếu một ngày không tưới, linh dịch của chúng sẽ khô héo hay sao? Ta tự nghĩ khi nào thì tỷ sẽ phát hiện ra, nhưng kết quả ngay cả khi một mảng lớn thảo dược đã chết, tỷ cũng không quan tâm?"
Đây quả thực là chuyện chưa bao giờ xảy ra!
Khanh Vũ từ trước tới nay luôn nhàn hạ thoải mái, thích đùa nghịch hoa cỏ, những dược liệu đó phát triển rất tươi tốt dưới sự nâng niu của nàng.
Bên ngoài có rất nhiều linh đan tiên thảo được chào giá trên trời, nhưng dược hiệu đều không bằng một nửa dược điền của nàng. Ngày thường ngay cả khi hắn không cẩn thận chạm rớt vài cái lá cây, gia hỏa này tuyệt đối sẽ cười tủm tỉm ném con cóc ghê tởm kia vào trong lòng ngực của hắn, muốn cảnh cáo hắn.
"Hả? Dược điền của ta đã chết?" Khanh Vũ mang theo vẻ mặt ngây ngốc, dường như mấy ngày nay nàng thật sự không hề nhận ra. Bình thường nàng luôn cẩn thận chăm sóc chúng, không ngờ hiện giờ đã chết. Nếu nói nàng không đau lòng là không có khả năng.
Nàng dùng ngón tay mảnh khảnh ấn ấn ở trên trán, nơi đó đang đan chặt vào nhau một cách rối rắm.
Vì sao nàng lại trở nên yếu đuối như vậy sau khi trọng sinh?
Không ngờ nàng lại sợ hãi loại nguy hiểm không thể xác định này...... Quả thực là rất buồn cười!
Trong khi đó, lúc này ở trong cơ thể nàng, có một con rắn nhỏ màu vàng lẳng lặng cuộn tròn một chỗ, từ thân thể vốn chỉ bằng cánh tay hài tử, không biết từ khi nào đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Bên cạnh ánh sáng màu vàng nhạt phát ra từ thân thể nó, còn có một luồng hắc khí quanh quẩn đang trốn chạy và thoát ra khắp mọi hướng, nhưng chỉ trong khoảnh khắc sau, hắc khí kia giống như bị bóp chết, cuối cùng phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, dần dần bị tiêu tán hoàn toàn.
Ánh sáng màu vàng trên người con rắn nhỏ trong nháy mắt vô cùng loá mắt. Ánh sáng kia cực thịnh một lúc thì dần dần trở nên ảm đạm. Một đôi mắt nhỏ có hình tam giác chậm rãi mở ra, hắc khí tràn ngập trong đó dần dần được che giấu đi. Cặp mắt kia cực kỳ nhân tính hóa (giống người), mang theo một sự tưởng niệm sâu xa.
Sau một lúc lâu, có một giọng nói giống như được truyền đến từ thời viễn cổ, vừa tang thương vừa mang theo một chút ưu tư, "Ta đã trở về......"
Biểu tình trên khuôn mặt Khanh Vũ cứng đờ, mắt phượng quyến rũ nheo lại, giấu đi tất cả sự chấn động và vui sướng lúc này của nàng, linh thức lập tức nhập vào trong cơ thể, "Chôn Chôn...... Là ngươi sao?"
Khác với ngày xưa là một quả bóng nho nhỏ, lúc này đập vào mắt chính là một người thiếu niên tóc vàng với bộ quần áo màu vàng, cả người hắn chỉ có thể dùng bốn chữ "Kim quang lấp lánh" để hình dung.
Khi hắn nhìn thấy nàng, trong lòng tràn đầy vui sướng, một đôi mắt vàng bạc dịu dàng quyến luyến say lòng người. Lúc này thiếu niên không lao tới làm nũng vời nàng giống như trước đây, hắn dường như đã trưởng thành hơn rất nhiều. Rõ ràng khuôn mặt vẫn giống như cũ, nhưng khí chất quanh thân và ánh mắt của hắn lại thay đổi rất nhiều.
Đôi mắt Khanh Vũ hơi ướt, cánh môi khẽ nhếch, nhưng không thể nói nên lời.
Thiếu niên dường như hiểu được muôn vàn suy nghĩ của nàng, nở một nụ cười còn rạng rỡ hơn cả ánh nắng mặt trời. Cả người hắn đột nhiên loé lên, hắn đã tới bên người thiếu nữ, quỳ một gối xuống đất. Hắn thành kính nâng tay nàng lên, dán ở bên má mình, giống như bọn họ vừa mới gặp nhau, "Chủ nhân tôn quý nhất của ta, tên ta gọi là Táng Mai. Từ nay về sau, ta và chủ nhân huyết mạch tương thông, sinh tử không rời."
Trong nháy mắt Khanh Vũ gần như rơi lệ, nhưng rất nhanh đã khống chế được cảm xúc của mình, trăm triệu lời muốn nói biến thành bốn chữ, "Trở về là tốt."
Táng Mai chỉ duy trì được sự nghiêm túc đứng đắn trong một khoảng thời gian ngắn ngủn, rất nhanh hắn đã khôi phục lại bộ dáng không đàng hoàng ngày xưa của mình. Khuôn mặt tuấn mỹ gần như dán lên Khanh Vũ, "Chủ nhân, không ngờ nhìn thấy ta ngươi cũng cảm động muốn khóc hay sao? Mặc dù trông bộ dáng chủ nhân rơi lệ cũng rất đẹp, nhưng ta sẽ đau lòng."
Mặc dù hắn không phải là nhân loại, nhưng khí linh hóa hình không thể nghi ngờ là cực kỳ hoàn mỹ. Cho dù thân thể hay biểu tình đều vô cùng sống động chân thật. Khoảng cách gần như thế, hàng mi nhỏ thon dài cong vút của thiếu niên chớp chớp, cực kỳ đáng yêu.
Khanh Vũ dở khóc dở cười đẩy thiếu niên vừa thò mặt qua một cái, "Nói cho ta biết, sao ngươi lại đột nhiên khôi phục, có thể hóa thành hình người. Xem ra ngươi tu bổ hồn thể cực kỳ thành công. Nhưng ta nhớ rõ...... đan dược mà ta luyện chế vẫn chưa đạt tới loại nghịch thiên thế này."
"Sao lại không thể?" Táng Mai nhướng mày, "Chủ nhân của ta là luyện dược sư ưu tú nhất trên đời."
"Đừng ba hoa." Khanh Vũ trừng hắn một cái, mắt phượng tinh tế nheo lại và đánh giá hắn, dường như nhìn thấu điều gì đó, "Chẳng lẽ ngươi đã kiếm được thứ tốt đại bổ nào đó?"
~~~Hết chương 49~~~