• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một tuần cũng trải qua như những ngày trước đó và buổi lễ kết hôn của Bạch Kha vẫn diễn ra đúng dự định ban đầu. Hương Đàm lủi thủi khóc một mình trong bóng tối, vừa đau xót vừa căm phẫn.

“Anh cũng thật là biết chọn ngày, kỷ niệm trước đó cũng thật là dễ quên.” cô ủy khuất cắn chặt mép môi, hôm đó không nhớ, nhưng hôm nay tính lại thì chính là kỷ niệm ba năm của hai người họ.

Cô trách anh ta tại sao lại đối với tình cảm chân thành của cô không đáng một xu. Sự căm ghét bây giờ không gì nói lên nổi, cô tiếc nuối vì những chuyện đã từng xảy ra nhưng lại không cách nào dứt khoát cắt đứt nó ra khỏi thâm tâm ứ máu của chính mình.

Điện thoại đổ từng hồi chuông, cô không bắt máy, đúng hơn là không thể nào để âm thanh nhẹ nhàng đó lọt vào tai. Bởi vì bây giờ từ trên xuống dưới, bao gồm cả lục phủ ngũ tạng đã mềm nhũn ra thành nước cả rồi.

« Hương Đàm, cô có ở đó không? Tôi đã chuẩn bị lễ phục cho cô xong rồi, tôi cũng đã thử quần áo, cô chuẩn bị đi nhé, lát nữa chỉ cần thay ra là có thể đi rồi. » Nhiên Nhiên gằn giọng, tiếng phát ra từ điện thoại nghe rất khoái trá.

Hộp tin thoại này cô đúng là bỏ qua không được, vừa nghe xong đôi mắt lại vụt sáng lên trên mức bình thường. Phải, chính cô nhờ Nhiên Nhiên cùng cô đi dự tiệc, đối với người bạn mới kết giao này, hết thảy đều tựa như cảm giác thường tình khi cô đối đáp với Hạ Diệp.

Hôn lễ này cô không phá hoại chỉ là đối với khái niệm có ăn có trả mà Hạ Diệp dạy cô, cô cũng có chút thông suốt. Nếu đã cố tình khiến cô tổn thương, cho dù có tổn thương sâu sắc hơn nữa thì trên mặt lúc nào cũng phải nở nụ cười chiến thắng, mục đích cũng vì làm kẻ thù không thể nào cười nổi.

Khách sạn Kim Đế.

Người người ra vào tấp nập, đôi hôn phu cùng hai cặp xui gia đều đứng yên vị ở hai bên cửa để tiếp đón các vị khách đến. Trên mặt bọn họ có sự vui mừng hăng hái, đúng tính chất của ngày trọng đại hôm nay nhưng chỉ có một người trong số đó có nét mặt thể như gỗ khắc.

Người đàn ông trung niên cười ôn hòa, “Đây là con rể nhà anh Tần sao? Đúng là sáng láng.”

Cha của Tần Ly nhanh chóng giơ tay ra lịch sự bắt lấy một cái, “Cám ơn nghị trưởng, mong ngày chiếu cố.”

Thấy Bạch Kha vẫn im lìm không đáp, Tần Ly quay ngang thúc nhẹ một cái vào tay anh ta lí nhí, “Ông xã, chào ông ta đi.”

Bạch Kha giật mình phát hiện, lại miễn cưỡng gật đầu cười một cái.

Tần Trí nhìn vào cảnh này cũng cười không nổi.

“Em yêu, chúng ta cùng qua đó chào hỏi một chút.” điệu nói của Nhiên Nhiên ngọt ngào, kéo tay của Hương Đàm đến bên.

Cô chủ động tiếp tục hành động thân mật của hai người, “Tiểu Nhiên, anh làm em ngại đấy.”

Một tiếng anh yêu hai tiếng cũng em yêu, cô nói ra trong lòng cũng có một chút ngại ngần ấy chứ, hơn nữa giọng nói lúc này lại có phần ngọt đến mức tê tim liệt phổi, khó để người khác nhận ra rằng bọn họ đang diễn trò.

Mấy lời này tuy nói không lớn nhưng đủ để lọt vào tai hai bên gia đình, bao gồm cả cô dâu và chú rể.

“Hương Đàm!? Cô ở đây làm gì, mau kêu bảo vệ đuổi cô ta đi.” Tần Ly vừa nói vừa kích động xoay đầu tìm kiếm tung tích của đám bảo vệ. Nhìn thấy Hương Đàm giống như đang nhìn thấy bờ vực không đáy, cô ta chính là sợ cô phá nát hạnh phúc hiện tại của cô ta.

Bảo vệ nghe thấy tiếng gọi liền xông tới, nhiều người chứng kiến đều không khỏi ngỡ ngàng, ngay cả hai bên bố mẹ cũng cảm thấy cả kinh. Lúc này cũng chỉ có Bạch Kha là có tâm trạng đặc biệt nhất, anh ta nhìn Hương Đàm dường như không rời mắt: Chỉ mới xa một chút, cô ấy lại như vậy sao?

“Dừng lại. Tôi có thiệp mời trong tay, nhà họ Tần các người mời khách song lại muốn đuổi khách đi sao?” anh dang tay ngăn bọn người kia chạm vào cô, hung hăng nhìn đám người.

“Cô ta không phải người nhận thiệp.”

“Cô ấy là bạn gái tôi, họ Tần các người phong cách tiếp đãi thật sự rất hào phóng đấy.”

"Bạn gái?"

Tần Trí là người có máu mặt trong giới chính trị, quen biết cũng không ít hơn ai là bao nhưng vấn đề ở đây, dự án mới của bệnh viện có độ liên quan mật thiết với tập đoàn Nhiên thị bên kia, lỡ lầm một bước sẽ lỗ lã không biết bao nhiêu là tiền. Cũng không phải điên khùng gì mà ông ta lại nhận ra anh, ông ta tuy có già một chút nhưng trí nhớ vẫn còn rất tốt, lúc đó gặp anh là vào khoảng hai năm trước, cũng là nói vào khoảng thời gian Nhiên Nhiên chính thức tiếp nhận tập đoàn.

Tần Trí vội ngăn cản con gái mình hành động mạo hiểm, ông ta lịch sự đi tới giả vờ khó xử khuyên ngăn, "Nếu đã tới rồi thì nhà họ Tần tôi gửi lời cảm ơn đến chủ tịch Nhiên, cảm ơn cậu đã rảnh rỗi thời gian quý báo để đến đây."

Tần Ly gắt gỏng liếc mắt. Trước nay cô luôn rõ ràng hơn ai hết về bố của mình, từ suy nghĩ đến cách nhìn nhận, hôm nay cũng không ngoại lệ. Nếu nhìn sự xuất hiện của Hương Đàm theo hướng tích cực quả thật đúng là rất đáng để ăn mừng, còn hướng tiêu cực chính là cô ta sợ, sợ Bạch Kha nhớ đến tình cảm lúc trước của hai người họ sau đó lại lạnh nhạt với cô ta.

Ông ta là một người cha, ông ta hiểu những gì nên hay không nên, suy nghĩ lúc này của cô ông ta có thể thấy được. Nuôi con gái mấy năm rồi, không lẽ một chút ý nghĩ ấy ông ta cũng không hiểu?

Nhiên Nhiên nhăn mày theo ý thức của bản thân, mấy người nhà họ Tần này anh chướng mắt đã lâu, đúng ra anh không định đóng tuồng hát hò vớ vẩn này nhưng mà nhà họ Tần này đáng bị làm cho bẽ mặt trước nhiều người.

Anh cười như không cười, sự thông minh xảo quyệt của lão già nhà họ Tần chắc chắn hiểu được hàm ý mà anh muốn nói, "Gia giáo phải học ngay từ nhỏ, lịch sự tối thiểu cũng phải được bố mẹ dạy, chú hãy toàn tâm dạy dỗ con gái của mình, được không chú Tần?"

"Phải phải." ông ta lã mồ hôi hột, rõ ràng từng chữ đều có ý làm ông ta mất mặt. Còn trách ông ta là người không biết dạy con, đúng là khinh thường người khác, đáng ghét!

Anh cũng không quan tâm nhiều đến họ nữa, trực tiếp nắm tay Hương Đàm đi vào bên trong buổi lễ. Lúc này tâm tư của cô có thể nói là đứt thành nhiều đoạn, tan nát từ trong tâm, nhưng cô đã từng hứa với Hạ Diệp, cô sẽ không dây dưa nhiều với anh ta sau ngày hôm nay, ít ra bây giờ đã nên tỉnh táo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK