Không khí trong phòng dường như chật chội hơn, ngọn gió đông lạnh lẽo thổi tung cánh cửa sổ không đóng chặt, khiến lòng người suy nghĩ miên man.
Mặt Trì Lục đỏ bừng, lỗ tai nóng rực, tay cũng nóng không kén. Dường như không thể chịu đựng nổi, hơi thở cô dần gấp gáp và dồn dập.
Môi Bác Diên rơi xuống môi, má, sau tai cô, từ từ đi xuống.
Khắp cổ và xương quai xanh của cô đều là dấu vết do anh mút mạnh để lại. Cơ thể Trì Lục treo trên người anh, không thể chịu được sự kích thích của anh nữa.
“Vẫn còn chưa đủ à…” Cô khẽ lẩm bẩm.
“Hả?” Bác Diên nhắm mắt lại, lông mi dài và cong, lướt qua má cô, dùng chóp mũi xoa nhẹ cô, khàn giọng nói: “Em chịu đựng chút.”
Trì Lục không muốn tiếp tục nữa, tay dần trở nên mỏi, cô có hơi lơ đãng không tập trung vào chuyện đôi tay đang làm, nhưng Bác Diên cứ dụi dụi vào cổ cô khiến cô không thể từ chối.
Gió ngoài cửa sổ dường như đã trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều, Trì Lục có thể nghe thấy rõ hơi thở của người đàn ông truyền đến từ sau tai khiến cô ngứa ngáy.
Cô khẽ cắn môi dưới, vừa định tiếp tục phàn nàn thì môi cô đã bị người đàn ông mút chặt và cạy mở.
“Hừ” Trì Lục ngẩng đầu chấp nhận nụ hôn của anh.
Bác Diên hôn lên môi cô, từng chút từng chút một. Dường như anh đang nói với cô rằng đây chỉ là món khai vị, cô không thể dừng lại trừ khi anh kết thúc.
Thời gian không biết trôi qua như thế nào, Trì Lục thấy cả người mình đầy mồ hôi. Cả người cô nhớp nháp và khó chịu, đôi tay mỏi nhừ, nhưng người đàn ông của cô dường như lại được cứu rỗi.
Trong khoảnh khắc, Trì Lục thở phào nhẹ nhõm.
Bác Diên cảm nhận được phản ứng của cô, anh cười nhẹ, giọng nói trầm thấp ấy khi cười lên lại khiến cô tê dại, khiêu khích vô cùng.
Trì Lục trừng mắt nhìn anh
Anh cúi đầu hôn lên môi cô an ủi, yết hầu nhẹ nhàng di chuyển: “Lau tay.”
“Em còn phải tắm.”
Bác Diên cong môi, đôi mắt thâm thúy nhìn cô, trầm giọng nói: “Được.”
Rửa tay xong, Trì Lục đuổi người đàn ông ra khỏi phòng tắm. Cô cũng không ngại ngùng nữa, đứng cạnh anh tắm đơn giản. Dù sao thì chuyện này cũng đến sớm hay muộn.
Cô không chần chừ nữa, đơn giản là đi tắm rửa bên người anh. Dù sao, sớm hay muộn.
Tối hôm qua có thể trốn, nhưng tối nay sợ là không có khả năng chạy thoát rồi.
Bác Diên nhìn cô như cá nằm trên thớt, cười nhẹ một tiếng: “Trì Lục.”
“Cái gì?”
Bác Diên cúi đầu, lưỡi anh trêu đùa trên môi và răng của Trì Lục, buông thả trong miệng cô, lưu luyến cuốn lấy đầu lưỡi: “Em không muốn à?”
Bác Diên nhìn cô như sắp chết, cười nhạt một tiếng: “Trì Lục.”
“…”
Không phải Trì Lục không muốn, chỉ là cô hơi xấu hổ. Có thể là đã quá lâu không có hành động thân mật nào, hoặc cũng có thể vì nguyên nhân nào đó nhưng tuyệt đối không phải là chuyện cô không muốn làm.
Cô mở mắt ra nhìn anh, nhìn đôi lông mày đang nhắm chặt của anh, có chút mất tập trung.
Đột nhiên Bác diên cắn môi cô, kéo lại dòng suy nghĩ đang dần trôi xa của Trì Lục.
“Tập trung.”
Anh có vẻ hơi bực mình.
Trì Lục cười, chủ động ôm lấy vai anh, ngẩng đầu đáp ứng. Ngay khi ấy, cô cảm nhận được nụ hôn Bác Diên trở nên nhẹ nhàng và triền miên hơn nữa.
Hai người không làm ầm ĩ trong phòng tắm đã lâu, Bác Diên chưa ăn tối, triền miên trong phòng tắm một lúc rồi bị Trì Lục đá ra khỏi cửa.
Anh nhìn cánh cửa đóng chặt, cúi đầu bật cười rồi bước vào nhà bếp.
–
Đèn trong bếp sáng sủa, màu trắng có hơi chói mắt.
Trì Lục càng trở nên quyến rũ hơn khi vừa tắm xong, cô mặc chiếc áo sơ mi trắng mà Bác Diên chuẩn bị cho cô, giờ đây trở thành một chiếc đầm đến đầu gối
Trước đây khi hai người ở bên nhau, cô rất thích mặc đồ của Bác Diên, mà anh dường như cũng thích Trì Lục mặc thế. Cô thấy mình mặc quần áo anh sẽ khiến anh có cảm giác cô luôn bên cạnh, mà mùi anh khắp cơ thể mình cũng khiến cô cảm thấy an toàn.
Khi Trì Lục bước ra khỏi phòng tắm, Bác Diên cũng vừa nấu ăn xong.
“Anh nấu món gì thế?”
“Mì.” Bác Diên nhìn lại cô, sau khi nhìn thấy bộ quần áo cô đang mặc, mắt anh lóe lên.
Cơ thể Trì Lục tuy gầy nhưng không phải kiểu gầy trơ xương. Bởi vì tính chất công việc người mẫu nên tỷ lệ cơ thể cô vô cùng hoàn hảo, mặc dù là có chút khác biệt về vòng một đầy đặn gợi cảm, nhưng lại mang đến một vẻ đẹp quyến rũ mê người.
Làn da trắng nõn, dưới ánh đèn càng thêm bắt mắt.
Đôi mắt Bác Diên đảo từ trên xuống dưới, nhìn vào đôi chân lộ ra của cô, trong mắt anh hiện lên một làn sương mù khó cưỡng.
“Anh nhìn cái gì vậy, thầy Bác?”
Trì Lục cố ý nói: “Em cũng hơi đói.”
Bác Diên hoàn hồn, liếc cô một cái: “Tối nay không ăn à?”
“Em ăn rồi.” Trì Lục đi tới phòng khách, nhẹ giọng nói: “Nhưng chưa no.”
Dù ngày mai vẫn có việc nhưng không ảnh hưởng gì nên không sao.
Và quan trọng hơn, Trì Lục cảm thấy đêm nay chắc chắn mình sẽ tiêu thụ hết lượng calories đã ăn bây giờ.
–
Cả hai lặng lẽ ăn tối, lắng nghe tiếng gió bên ngoài. Trì Lục chậm rãi ăn, sau khi ăn xong cũng không khỏi run rẩy hai chân.
Vô tình đụng phải Bác Diên.
Anh nhướn mi nhìn cô như muốn hỏi: “Em không thể đợi được sao?”
Trì Lục lẩm bẩm: “Em bất cẩn.”
Bác Diên nhếch khóe miệng: “Chà chà.”
“À đúng rồi, sao anh lại đến bar?” Trì Lục đột nhiên hỏi.
Bác Diên chỉ đáp: “Anh tìm Trần Lục Nam có chút việc, vừa đúng lúc bọn họ ở đó.”
Trì Lục gật đầu: “Bên Nhan Thu Chỉ không phải là đi concert sao?”
Bác Diên nhướng mày cười: “Ừ.”
Nghe anh cười, đột nhiên Trì Lục hiểu ra.
Cô cong môi chọc: “Vậy là bọn họ bị bỏ rơi à?”
“Không phải họ.” Bác Diên nói nhẹ nhàng, chậm rãi từ từ tính sổ với cô: “Là cả đám bọn anh bị bỏ rơi.”
Trì Lục: “…”
Cô im lặng vài giây, không khỏi nở nụ cười: “Em nào có, chỉ là lâu quá em không gặp chị Tĩnh Nghi ăn cơm thôi, mà cũng là hẹn gặp lâu rồi.”
Bác Diên vẫn ung dung: “Ừ, anh chỉ nói thế thôi mà.”
“…” Trì Lục không biết nói gì, liếc nhìn anh, không muốn đấu khẩu với Bác Diên nữa.
Ăn xong mỳ, thời gian cũng không còn sớm.
Trì Lục nhìn Bác Diên: “Em dọn dẹp cho, anh đi tắm đi.”
“Không cần.” Bác DIên nhìn cô: “Nghỉ ngơi chút đi.”
Trì Lục ồ, vừa định phản kháng, Bác Diên ý tứ nhìn cô một cái đầy thâm sâu. Không hiểu sao Trì Lục dường như hiểu được lời nói trong ánh mắt ấy, cô hơi xấu hổ, sờ chóp mũi, đi tới ghế sofa: “Vậy em lên weibo một tí.”
“Ừ.”
Bác Diên thu dọn nhà bếp xong rồi đi vào phòng tắm.
Phòng tắm tràn ngập hương thơm nhẹ nhàng trong trẻo, mùi sữa tắm và dầu gội chồng lên nhau, có chút dễ chịu.
Từ sau khi sống cùng với Trì Lục, Bác Diên vẫn sử dụng hai hiệu dầu gội và sữa tắm này, đến giờ cũng không thay đổi.
Thời gian cô không có ở đây, cũng như vậy. Thỉnh thoảng nghe được những hương thơm này, Bác Diên sẽ có cảm giác anh và cô chưa từng chia xa, mỗi ngày mỗi giờ đều bên cạnh nhau, chung một bầu không khí.
Nghĩ vậy, Bác Diên chợt cười tự giễu. Từ khi nào anh trở nên hèn mọn thế này?
–
Trì Lục mở Weibo lên, sau khi search tên mình thì không ngoài dự đoán, không ít tin tức về chuyện cô nắm được đại ngôn lần này được đăng lên. Tốt có xấu cũng có, bình luận tràn ngập, nhưng trước mắt thì vẫn chưa xảy ra tình trạng gì xấu đến mức không thể kiểm soát.
Cô lướt những tin tức tiếp theo, cũng không quá chú tâm.
Nhan Thu Chỉ và Thẩm Mộ Tình đi xem concert của tiểu thịt tươi, hai người quẩy cực kỳ hăng say, vừa hay có người chụp lại rồi đăng lên weibo, giờ đang nằm trên hotsearch.
Trì Lục kìm lòng không được, nhìn qua bức hình chụp hai người Thẩm Mộ Tình và Nhan Thu Chỉ, comment lại: [Mấy em trai đẹp quá đi mất, lần sau nhớ cho tớ theo với nha.]
Thật ra hai người họ có hỏi qua cô nhưng công việc không thể dời được nên đành chịu bỏ lỡ concert lần này.
Comment xong thì Trì Lục cũng không quan tâm nữa, lướt qua weibo những người khác rồi đến Từ Thanh Nghiên, cô sững sờ vài giây, sau đó thoát ra và gửi cho cô ấy một tin nhắn.
Trì Lục: [Sao vậy?]
Từ Thanh Nghiên: [Hả?]
Trì Lục: [Tôi vừa xem weibo cô, định chấm dứt hợp đồng với công ty à?]
Từ Thanh Nghiên: [Ừ, tôi cũng định về nước. Không chào đón tôi à?]
Trì Lục hơi khó hiểu, thật ra công ty của Từ Thanh Nghiên đối xử với cô không tệ lắm, danh tiếng ở nước ngoài cũng khá tốt, gia nhập công ty còn sớm hơn cả Trì Lục. Rõ ràng năm ngoái vừa gia hạn hợp đồng, làm thế nào mà bây giờ lại chấm dứt?
Trì Lục: [Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra hả?]
Từ Thanh Nghiên: [Cũng không phải vấn đề gì lớn, chỉ là tôi không muốn ở bên đây nữa thôi. Bây giờ tôi hơi bận, lát tôi nhắn cô sau nhé.]
Trì Lục: [OK.]
Suy nghĩ một chút, Trì Lục nhắn tin cho một người bạn ở công ty cũ hỏi thăm. Tin nhắn vừa được gửi thì Bác Diên bước ra.
Tóc anh chưa sấy, nhỏ từng giọt xuống. Nhận ra ánh mắt của Trì Lục, Bác Diên đưa khăn tắm mình đang cầm cho cô.
Trì Lục: “…”
Cô cong môi cười, quỳ trên sofa lau tóc cho anh, chọc: “Thầy Bác, em thu phí làm công.”
“Hả? Bao nhiêu?”
Trì Lục suy nghĩ một chút, tự nhận thấy giá trị con người của cô khá cao, cho nên chi phí chắc hẳn không nên thấp chút nào.
“Một lần một vạn, giá này cũng hợp lý đúng không nhỉ?” Cô cảm thấy con số này là hợp lý lắm.
Bác Diên nhướng mắt: “Không cao.”
Trì Lục vui vẻ: “ Vậy thì giờ sao nè.”
Bác Diên cảm nhận được bàn tay cô, nhẹ nhàng nói: “Nhưng thầy Bác không có tiền thì làm sao đây?”
“…” Trì Lục vừa định hỏi anh sao mà không có tiền, thì Bác Diên nói tiếp: “Dùng cái khác trả phí được không?”
Trì Lục sững sờ hai giây, ngay sau đó người đàn ông ghì tay cô xuống, chút tóc ẩm ướt lướt qua lòng bàn tay, anh cúi đầu hôn xuống.
–
Vừa đi ra khỏi phòng tắm nên người anh vẫn còn phảng phất hơi nước và mùi hương trong đó, thân thể nóng rực, đôi môi mềm mại đang hôn Trì Lục.
Cơ thể Trì Lục như bốc cháy. Cô bị anh thiêu đốt khắp người, c cảm nhận được đầu lưỡi của tiến vào, cảm nhận được nơi mà tay anh quét tới.
Dường như chỉ cần anh chạm qua nơi nào, nơi đó lập tức trở nên nóng bức khác thường.
Hơi thở quấn quýt cạnh nhau, Trì Lục bị đè ở trên sô pha, hoàn toàn không thể động đậy. Cô cũng không biết cúc áo sơ mi của mình đã được cởi ra từ lúc nào.
–
Tất cả những gì cô biết là toàn bộ cơ thể mình đều được người đàn ông hôn qua một lần. Khắp nơi trên da đều là mùi của anh, những vết đỏ hồng cũng dần dần được anh tạo ra.
Toàn thân cô nóng bừng, cảm nhận rõ ràng dục vọng của người đàn ông.
Hơi thở Trì Lục trở nên gấp gáp, mà của anh cũng dần nặng nề, đè lên làn da mềm mại, khiến chúng trở nên khó chịu.
Dưới ánh đèn, Trì Lục thỉnh thoảng mở mắt, cô có thể nhìn rõ hơn cảm xúc trong mắt anh.
Đen nhánh như mực, lại sâu thẳm như lòng đại dương, đôi mắt giống cô lại trở nên quyến rũ lạ thường, giống như một con quái vật, lấy đi mọi sự chú ý của cô.
Ánh mắt Trì Lục từ trên xuống dưới, rơi trên da thịt anh. Cô nhìn anh, đột nhiên môi Bác Diên rời khỏi người cô, trở lại trên môi, thuận tiện ôm cô lên.
Sau đó cô ngã xuống chiếc giường mềm mại.
So với lúc nãy ở sofa, lần này Bác Diên có vẻ không thể kiềm chế được, có chút càn rỡ hơn.
Anh ngậm môi cô, rồi dừng lại ở xương quai xanh, vừa liếm vừa mút vào.
Theo từng nhịp của nụ hôn, nhiệt độ trong phòng cũng theo đó mà tăng dần lên. Không biết qua bao lâu, cả người Trì Lục cũng đỏ bừng, suy nghĩ cũng dần trở nên mộng mị.
Lòng bàn tay anh nóng rực, những nơi anh đi qua đều khiến nó run rẩy, khiến cô không thể không dính vào anh, ôm lấy anh.
“Thư giãn.” Giọng trầm thấp của anh vang lên bên tai, khàn khàn gợi cảm.
Lông mi Trì Lục run lên, cảm nhận được hết thảy mọi động tác của anh. Hai người đã quá lâu không gần gũi, mọi thứ trở nên lạ lẫm.
Bác Diên làm màn dạo đầu rất lâu để lấy lòng cô, nhưng lại không khiến Trì Lục cảm thấy khó chịu. Những nụ hôn của anh liên tục từ trên xuống dưới, ở mọi tư thế. Trì Lục chỉ có thể dựa vào bản năng đáp lại, trả lời tất cả những gì anh đang làm.
Đèn trong phòng vẫn sáng.
Trong khoảnh khắc nhất định, Trì Lục thậm chí có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của anh quét qua từng tấc trên da thịt của cô.
Không bỏ qua bất cứ nơi nào.
Đến sau cùng, tiếng rên rỉ của cô bị người đàn ông nuốt chửng, không thể thốt ra được câu nào hoàn chỉnh.
Không biết ngoài cửa sổ trời bắt đầu mưa từ bao giờ, tiếng mưa đập vào kính dần dần che đi những âm thanh mơ hồ trong phòng.
Trì Lục cảm thấy mình như một con cá trên thớt, chịu đựng sự nhào nặn từ Bác Diên.
Trời ngừng mưa vào đêm muộn, nhưng tiếng rên rỉ vẫn vang lên không ngừng.
Vì họ không có ý định dừng lại.
Còi: Mé, đến cuối cùng anh toi cũng ăn được thịt =)))