Dù là kỳ nghỉ đông nhưng ba mẹ Lý Ngọc vẫn rất bận rộn, luôn có những dự án chưa làm xong và những cuộc họp không bao giờ kết thúc.
"Con có bài nào không làm được thì hỏi Lý Ngọc." Mẹ Lý Ngọc ân cần dặn dò Tống Song Dung rồi quay sang nói với Lý Ngọc: "Con nhớ phải đối xử tốt với Dung Dung một chút."
Ngày hôm đó chỉ còn lại hai cậu học sinh nhỏ ở lại nhà.
Sau bữa sáng, Lý Ngọc theo lời mẹ dặn ra vườn tưới cây.
"Để em giúp anh!" Tống Song Dung giơ lên một chiếc bình tưới nhỏ màu vàng, tự nguyện muốn giúp.
Lý Ngọc nối ống nước vào vòi, bóp chặt miệng ống, nước từ vòi phun ra như một chiếc quạt, diện tích tưới rộng và hiệu quả cao. Khi Lý Ngọc tưới xong một khu vực lớn, Tống Song Dung mới chỉ tưới xong hai chậu cây.
"Chúng sao lại trơ trụi thế này?" Tống Song Dung thắc mắc.
"Vì bây giờ là mùa đông." Lý Ngọc giải thích.
"Nhưng ở nhà em cây cối vẫn xanh um thế kia mà."
"Vì nhà cậu ở khu vực có khí hậu cận nhiệt đới gió mùa, còn đây là khí hậu ôn đới gió mùa." Lý Ngọc giải thích thêm.
"Wow——" Tống Song Dung đặt bình tưới xuống, nhón chân vỗ vỗ lên vai Lý Ngọc cảm thán: "Kiến thức của anh thật là... rộng lớn quá!"
Lý Ngọc không nói gì, cúi đầu cuộn lại ống nước đặt về chỗ cũ.
Tống Song Dung đi theo sau, lại hỏi: "Vậy còn cái này, khí hậu gió ấm có thể có tuyết rơi không?"
"Ôn đới gió mùa" Lý Ngọc sửa lại, "Có."
"Thật tuyệt!" Tống Song Dung rất vui mừng, "Hy vọng trước khi em đi có thể nhìn thấy tuyết rơi một lần, em muốn ném tuyết, còn muốn đắp người tuyết nữa."
Câu nói này khiến Lý Ngọc chợt tỉnh ngộ, Tống Song Dung sẽ rời đi, sẽ trở về nhà của cậu, nơi có khí hậu cận nhiệt đới gió mùa.
Lý Ngọc lại cảm thấy lo lắng.
Tưới xong khu vườn hai người trở lại phòng khách. Ngoài bài văn không biết bắt đầu từ đâu, bài tập của Lý Ngọc đã làm xong, nhưng cậu vẫn phải dạy Tống Song Dung học, vì vậy cũng ngồi xuống cạnh bàn trà.
Tống Song Dung ghét toán học nên em bắt đầu làm bài văn trước. Một cuốn bài tập trong kỳ nghỉ đông, em viết rất nhanh cũng rất tập trung, khi gặp câu hỏi khó lựa chọn, em thì thầm mấy câu như đang đọc thơ rồi lại tiếp tục viết, không cần sự trợ giúp của Lý Ngọc.
Giữa chừng điện thoại trong nhà reo lên. Lý Ngọc đứng dậy nhận.
"Chào anh, tôi tìm Lý Ngọc."
"Là tôi đây."
"Tốt quá, cậu ở nhà!" Ở đầu dây bên kia là bạn học cùng bàn của Lý Ngọc, Chương Phi.
"Nhanh lên, nhanh lên, gấp lắm rồi, chiều nay mẹ tớ sẽ kiểm tra bài tập của tớ" Chương Phi nói, "Có mấy câu trả lời bị "lướt qua" rồi."
Kể từ khi ngồi cùng bàn với Chương Phi, mỗi kỳ nghỉ hay cuối tuần Lý Ngọc đều nhận được những cuộc gọi cầu cứu tương tự, cậu đã quen rồi, liền hỏi xem là câu nào, không cần nhìn lại bài cậu cũng có thể kể lại hết quá trình giải.
"Chờ một chút, cậu nói chậm thôi, tớ không theo kịp."
Sau khi tất cả các câu đều đã được giải đáp xong, Chương Phi cảm ơn: "Cảm ơn cậu, anh em tốt, khai giảng mời cậu uống nước ngọt."
Gác máy rồi nhưng Lý Ngọc vẫn nhìn chằm chằm vào ống nghe một lúc lâu rồi mới quay lại chỗ bàn trà.
Vì cuộc gọi lâu quá nên khi Lý Ngọc trở lại, Tống Song Dung đã hoàn thành xong bài tập văn, còn đang chống tay vào trán lúng túng trước bài toán.
Lý Ngọc ngồi xuống cạnh bàn trà im lặng quan sát Tống Song Dung. Cậu thấy Tống Song Dung cắn đầu bút, từ từ viết một con số lên giấy, rồi sau đó lại dùng cục tẩy xóa đi, phủi đi mảnh vụn của cục tẩy rồi viết lại một con số khác.
Tống Song Dung làm Toán rất nhậm, cậu hay do dự với đáp án nên rất mất thời gian nhưng Lý Ngọc vẫn đứng bên cạnh ngóng chờ, kết quả lại không chờ được Tống Song Dung kêu cứu hay nói "SOS".
Lý Ngọc đứng dậy đi lấy nước, khi đi qua sau lưng Tống Song Dung cúi đầu nhìn vào bài toán em đang làm, nhẹ nhàng nhắc: "Chọn A."
Ngòi bút dừng lại một chút, Tống Song Dung ngẩng đầu nhìn cậu, rồi quay người xóa đi chữ "C" và viết "A" vào trong dấu ngoặc.
"Cảm ơn." Em nhỏ nhẹ nói.
"Không cần cảm ơn." Lý Ngọc đặt cốc nước xuống ngồi cạnh Tống Song Dung, chỉ vào câu hỏi phía trên, nói: "Câu này chọn C."
"Ồ." Giọng Tống Song Dung càng nhỏ hơn, trán gần như áp vào tờ giấy thi.
Sau khi làm xong phần trắc nghiệm, đến phần bài toán nhìn hình, Tống Song Dung dùng ngón tay dò trên đề bài đọc từng chữ: "Trên xe ban đầu có 15 người, giữa chừng có 9 người xuống xe, lại có 2 người lên xe, vậy hiện tại trên xe có bao nhiêu người?"
Em đọc hai lần, rồi bắt đầu cẩn thận đếm số người trong hình vẽ chiếc xe.
"Không thể chỉ đếm như thế này, phải lập phương trình để tính." Lý Ngọc nói.
"Tại sao không thể?" Tống Song Dung không nghe, tiếp tục đếm và viết con số "6" lên tờ giấy thi.
"Sai rồi, là "8", câu dưới là "12"."
Tống Song Dung đột ngột đứng dậy, hét lên: "Em tự tính được!"
"Nhưng cậu làm sai hết rồi." Lý Ngọc bình tĩnh chỉ ra.
"Anh..., em..." Tống Song Dung thở dốc.
Lý Ngọc nghĩ có lẽ Tống Song Dung do làm bài quá lâu dẫn đến đói bụng hoặc là khát nên em ấy không vui. Lý Ngọc định đứng dậy ra tủ lấy ít đồ ăn vặt cho em, nhưng ngay lúc đó Tống Song Rong dùng hai tay chụm lại đẩy mạnh chiếc bàn làm nó đổ xuống đất.
"Không cần anh lo!" Em hét xong chạy nhanh ra khỏi phòng khách, chạy vào sân sau nhà.