Dù sao hắn cũng là trai thẳng chính trực như ánh mặt trời, hắn và bạn gái vẫn còn trong giai đoạn trong sáng chỉ dám nắm tay nhau, căn bản không nghĩ tới hai người anh em của hắn lại hung mãnh như vậy, từ sớm đã khởi động trước.
Mãi đến tận lúc hắn nhìn thấy Tần Thâm lén hôn Thạch Kha.
Mãi đến tận lúc hắn phát hiện Thạch Kha lén lút cạ vào mắt cá chân Tần Thâm dưới bàn.
Cao Huân bị buộc phải thô bạo mở ra cánh cửa dẫn đến một thế giới mới.
Hắn cũng không có cách nào nhìn thẳng hai người anh em của mình.
Cao Huân đã biết được, nguyên lai dấu đỏ trên cổ của Thạch Kha không phải là dị ứng.
Vì sao bạn gái hắn giới thiệu bạn gái cho Tần Thâm, Thạch Kha cũng đòi đi theo, còn canh chừng nghiêm ngặt.
Lại nghĩ một chút, có lần hắn, bạn gái, Tần Thâm và Thạch Kha đi xem phim, tại sao Tần Thâm mua vé cách nhiều hàng như vậy.
Hắn vốn cảm thấy Tần Thâm thật sự tinh tế, để không gian riêng cho hắn và bạn gái, không để bọn họ lúng túng.
Sau đó ngẫm lại, đại khái không phải vì tinh tế, mà bởi vì bọn họ cũng cần không gian riêng.
Xem phim xong đi ra, miệng Thạch Kha sưng lên.
Thạch Kha nghiêm túc nói, bởi vì cậu lén lút đem theo một gói bánh cay, ăn hết, cay đến sưng.
Cao Huân nhìn Tần Thâm cũng sưng môi như vậy.
Tần Thâm trầm mặc một lúc, gật đầu: "Cậu ấy chia một nửa bánh cay cho tôi."
Cao Huân: "..." Luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Sau đó có một ngày, hắn và bạn gái Thuần Thuần hẹn hò xong về nhà, hắn dự định tối hôm ấy sẽ hôn cô, nụ hôn đầu.
Hắn cùng bạn gái xếp hàng mua trà sữa.
Bạn gái nói hy vọng nụ hôn đầu thật ngọt ngào.
Cao Huân cũng rất xấu hổ, cố ý ra vẻ không thèm để ý mà chơi điện thoại di động. Thật ra hắn ở trong nhóm chat ba người điên cuồng cầu viện.
Kết quả hai người anh em tốt của hắn, không ai thèm để ý đến hắn.
Cao Huân gấp gáp: "Hai người không phải lại đi đánh cầu đi!"
Qua một giờ sau, Thạch Kha trả lời hắn, không chơi bóng, đi bơi.
Mới tắm xong quay lại, không đem điện thoại di động.
Đối với cầu viện của Cao Huân, Thạch Kha ngoại trừ ồn ào, không giúp.
Cao Huân để điện thoại di động xuống, bạn gái đột nhiên kéo kéo tay áo hắn, chỉ về phía đối diện.
Thạch Kha từ một chiếc taxi bước xuống, trông mệt mỏi vô cùng, không ngừng dụi mắt, bước đi còn khập khiễng, như là bị ai đánh.
Cao Huân dẫn bạn gái đi tới, gọi Thạch Kha lại.
Thạch Kha quay đầu lại, dáng dấp khiến bọn họ sợ hết hồn.
Mí mắt sưng, giọng khàn, tóc ẩm ướt.
Cao Huân hỏi: "Cậu làm sao vậy?"
Thạch Kha nói cậu quá nhạy cảm với nước khử trùng của bể bơi nên mới thành ra như vậy.
Bạn gái lo lắng hỏi, có cần đi bệnh viện không.
Thạch Kha lắc đầu, cự tuyệt.
Cao Huân đột nhiên chú ý đến chiếc quần sẫm màu của Thạch Kha, trên đó có một vệt sẫm màu, hắn hơi lúng túng buông tay bạn gái, kề tai Thạch Kha nói: "Cậu không phải là vẫn mặc quần bơi bên trong chứ, mông ướt kìa."
Thạch Kha lúng túng đỏ mặt, gần như chạy trốn mà rời khỏi hiện trường.
Chuyện này kỳ thực nhìn thế nào cũng rất kỳ quái.
Nhưng Cao Huân cũng không nghĩ nhiều.
Dù sao có cậu trai thẳng trẻ tuổi nào phát hiện người anh em của mình ướt mông, lại có thể liên tưởng đến chuyện kia?
Cao Huân không nghĩ tới.
Đời này cũng không thể nghĩ tới.
- ----
Tội nghiệp người anh em thiện lành =))))))))))))))))))))))))))))))))))))))