Trans: Khánh Khánh
Là người chủ mưu, Thu Tuỳ đã sớm có tính toán trước.
Giây tiếp theo cô hôn vào tai phải của Thẩm Tấn, liền nhanh chóng tách thủ phạm và nạn nhân ra.
Thủ phạm tất nhiên là đôi môi của cô.
Nạn nhân đương nhiên là tai phải của Thẩm Tấn.
Gần như cùng một lúc.
Toàn bộ tòa nhà chìm trong bóng tối, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, bước chân của Thẩm Tấn sớm dừng lại từ lâu, ngay cả tiếng lá xào xạc trong gió chiều ở bên ngoài cũng bị hiệu ứng cách âm tuyệt hảo của cửa kính ngăn cách bên ngoài.
Trong cầu thang, âm thanh duy nhất còn lại là hơi thở đều đều nhợt nhạt của hai người.
Có vẻ như không ai sẵn sàng phá vỡ tình thế mơ hồ vào lúc này.
Thu Tuỳ vẻ mặt bình tĩnh nằm trên lưng Thẩm Tấn, lười biếng tựa cằm lên vai anh, như thể người hôn vừa rồi không phải là cô.
Cô không nói gì, bình tĩnh chờ đợi câu hỏi của Thẩm Tấn.
Sự im lặng kéo dài trong vài giây.
Thu Tuỳ rũ mắt, từ góc nhìn của cô nhìn sang, có thể thấy rõ Thẩm Tấn đang nhắm mắt lại, yết hầu lăn lên xuống, cười khẽ.
Giọng anh khàn khàn, có vẻ phá lệ ái muội lưu luyến trong màn đêm mù mịt.
Thẩm Tấn không chút để ý nhếch môi dưới, như đang giải thích một chuyện cực kỳ bình thường: "Thu Tùy, cô lại hôn tôi."
Thu Tùy chớp chớp mắt, kêu lên một tiếng, sau đó đột nhiên nói: "A, nếu anh không nói, tôi cũng không phát hiện ra."
Lời nói này, thật giống như cô căn bản không phát hiện ra mình đã vô tình hôn vào tai Thẩm Tấn.
Thẩm Tấn cười khẩy một tiếng: "Tôi nhớ trong hồ sơ lý lịch công ty dịch thuật gửi cho tôi ghi rõ, cô đã tốt nghiệp trường đại học H ở Giang Thành."
"A?" Thu Tuỳ sửng sốt một chút, không biết vì sao đột nhiên chuyển chủ đề sang chỗ này, nhưng cô vẫn thành thật trả lời: "Ừ."
Thẩm Tấn nhướn mày: "Tại sao công ty dịch thuật không nói cho tôi biết, cô còn học qua diễn xuất tại Học viện Hí kịch Thượng Hải?"
Thu Tuỳ: "..."
Cô mím môi dưới: "À, thật ra tôi đến từ Học viện Điện ảnh Bắc Kinh."
"Ồ?" Thẩm Tấn nói với giọng điệu không hề nể nang: "Vậy ngôi trường đó hẳn phải hổ thẹn khi có một học sinh như cô, dù sao thì kỹ năng diễn xuất của cô thật sự một lời khó nói hết." Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến wattpad @MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất
Thu Tuỳ: "..."
Thẩm Tấn thờ ơ nhẹ giọng nói: "Có phải nên giải thích một chút không?"
Thu Tuỳ: "Không cần, trước đó không phải anh đã nói không muốn nghe sao?"
Đây là sự thật, dù sao cách đây không lâu, khi cô vấp ngã nhào về phía lưng Thẩm Tấn, cô muốn chủ động giải thích, là Thẩm Tấn lên tiếng trước, không muốn nghe.
Thẩm Tấn: "Bây giờ tôi muốn nghe lời giải thích."
Thu Tuỳ không cam lòng yếu thế, hờn dỗi trả lời: "Vậy thì anh trở mặt còn khá nhanh, có lúc không muốn nghe, có lúc lại muốn nghe."
"Ừ", Thẩm Tấn gật đầu, "Không giống cô, trước sau như một, hết hôn lên mặt rồi đến tai tôi."
Trong giọng điệu của Thu Tùy không có chút áy náy nào: "Việc này không thể trách tôi, nói đến đây, vẫn phải trách anh, Thẩm Tấn."
Thẩm Tấn trong giọng điệu mang theo vài phần khó tin hoang đường: "Tôi là người bị hại, việc này còn phải trách tôi?"
"Tất nhiên", Thu Tuỳ tự tin nói, "Thẩm Tấn, anh có thể đi vững vàng hơn khi cõng tôi trên lưng được không? Anh bước đi không vững, làm tôi bị lắc lư theo, không cẩn thận cúi đầu chạm lên tai anh, điều đó cũng rất... bình thường."
Thẩm Tấn: "..."
"Thu Tuỳ", Thẩm Tấn tựa hồ có chút nghẹn khuất, hít một hơi thật sâu, nhướn mày nói: "Chúng ta đang leo cầu thang chứ không phải đi trên mặt đất bằng phẳng."
Thu Tuỳ chỉ nói Ồ, có chút bất đắc dĩ buông tay: "Cũng không có biện pháp gì hơn,.trước tiên chúng ta leo lên tầng năm trước, anh hãy cố gắng bước đi nhẹ nhàng, tôi sẽ cố gắng không chiếm tiện nghi của anh nữa."
Có lẽ bị cô chọc tức đến bật cười nên Thẩm Tấn trầm mặc hai giây rồi cong môi dưới: "Được."
Thẩm Tấn vẫn cõng cô trên lưng, leo lên cầu thang một cách dễ dàng.
Tuy nhiên, mỗi khi leo lên được hai ba bậc, anh lại dừng lại, nghiêng đầu cùng giọng điệu chân thành hỏi cô: "Có đủ ổn định không?"
Thu Tuỳ: "..."
Cuối cùng, khi chỉ còn cách tầng năm ba bước, Thẩm Tấn lại dừng lại.
Thẩm Tấn còn chưa kịp quay đầu nói, Thu Tùy đã trả lời anh trước: "Ổn định, rất ổn định, vô cùng ổn định."
Thẩm Tấn thấp giọng cười một tiếng.
"Tôi muốn nói cho cô biết", Thẩm Tấn nhỏ giọng nói, "Cơ hội mà không nắm lấy, sẽ không bao giờ đến nữa."
Thu Tuỳ: "?"
Giọng điệu của Thẩm Tấn đầy ẩn ý: "Còn ba bước nữa, cơ hội chỉ có một."
Thu Tuỳ: "..."
Cô chớp mắt không nói gì, chỉ lặng lẽ nằm trên lưng Thẩm Tấn.
Cơ hội mà Thẩm Tấn nhắc đến, đơn giản là cơ hội để cô chiếm tiện nghi anh một lần nữa.
Cho đến khi đi lên ba bước cuối cùng, Thu Tuỳ vẫn an phận, không làm thêm bất cứ động tác gì.
Thẩm Tấn cũng không nói thêm nữa, chỉ bình tĩnh cõng cô đến trước cửa nhà 502.
Sử dụng ánh sáng của đèn pin điện thoại di động, Thu Tuỳ mò mẫm ấn mã khoá trên cửa, khi cánh cửa một tiếng mở ra, Thu Tuỳ nhanh chóng quay lại, nắm lấy góc áo của Thẩm Tấn.
"Thẩm Tấn", Thu Tuỳ tắt đèn pin điện thoại di động, màn đêm buông xuống, hơi thở nhẹ nhàng của cô vô thức và lặng lẽ chiếm lấy mọi giác quan của Thẩm Tấn trong bóng tối, Thu Tuỳ nắm lấy cổ tay áo anh, "Tối quá, tôi sợ."
Khung cảnh như bị đóng băng, hô hấp trở nên chậm lại.
Thẩm Tấn cúi đầu, nhìn thẳng vào bàn tay đang lôi kéo cổ tay áo của mình, như thể cô thực sự sợ hãi, cổ tay áo vốn phẳng của anh đã bị Thu Tuỳ cọ xát thành một mớ hỗn độn.
Một lúc sau, anh mới bình tĩnh ngẩng đầu lên.
Ngay cả trong bóng tối, anh vẫn bắt gặp đôi mắt của Thu Tuỳ, đôi mắt cô giống như một đôi mắt của nai con, trong đêm càng sống động và rõ ràng, nhưng vào lúc này, còn pha lẫn một chút xảo quyệt của hồ ly.
"Được rồi", anh đứng sau lưng Thu Tuỳ, hơi khom người xuống, đưa tay về phía Thu Tuỳ đẩy cửa nhà ra, nói đầy ẩn ý: "Vào nhà cô đi."
Thu Tuỳ giả vờ đưa tay ấn vào công tắc đèn chùm trong phòng khách, bất lực thở dài: "Sao điện thoại báo có điện vẫn chưa tới?"
Cô lấy từ trong tủ giày ra một đôi dép dùng một lần của khách sạn, đưa cho Thẩm Tấn: "Tạm thời mang vào một lát, nhớ đóng cửa lại."
Cách bố trí và kết cấu của phòng 502 tương tự như 501, Thu Tuỳ cảm thấy không cần phải giới thiệu gì với Thẩm Tấn nên đi thẳng đến chiếc ghế sofa đơn trong phòng khách ngồi xuống.
Cô chống cằm ngồi trên ghế sofa đơn, trong bóng tối không hề thay đổi vẻ mặt nhìn Thẩm Tấn dừng lại một chút, sau đó cong khóe môi thành một vòng cung kín đáo, ở cửa ra vào thay dép lê, thuận tiện đóng cửa lại.
Khi cánh cửa lặng lẽ đóng lại, Thu Tuỳ nhận ra một điều rõ ràng hơn bao giờ hết.
Từ giờ trở đi, cô và Thẩm Tấn, một nam một nữ, sẽ ở cùng nhau trong không gian riêng tư đầy tăm tối này trong một thời gian.
Sau khi gặp lại, cũng không phải là chưa từng có thời gian chỉ có hai người ở cạnh nhau.
Ví dụ như khi ở Nga, cô đã từng đến phòng khách sạn tìm Thẩm Tấn, cũng từng ở trong phòng Thẩm Tấn để chọn áo khoác cho anh.
Tuy nhiên, lúc đó phòng khách sạn ánh đèn sáng như ban ngày, sắc trời cũng tốt.
Không thể so với bây giờ, nơi ở của cô hoàn toàn tối đen, các giác quan của cô được phóng đại vô hạn.
Thu Tùy cắn môi dưới, lông mi run rẩy, cô hít một hơi thật sâu, ép mình bình tĩnh lại.
Chưa bao giờ cô biết ơn việc mất điện hơn lúc này.
Mất điện giống như say rượu, dù có làm gì trong môi trường này, dù loại chuyện hèn hạ hay quang minh chính đại, đều có thể đổ lỗi mọi chuyện xảy ra do mất điện.
Bóng tối khiến con người đánh mất lý trí và không thể suy nghĩ, thật dễ để lấy một cái cớ. Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến wattpad @MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất
"Thẩm Tấn", Thu Tuỳ nói với người đàn ông đóng cửa đi về phía cô, "Anh thuận đường đi đến tủ lạnh trong bếp lấy cho tôi một chai nước."
Thẩm Tấn dừng một chút, cười nhạt: "Cô cũng không khách sáo, trực tiếp sai vặt khách đến nhà như tôi."
Lời thì nói như vậy nhưng anh vẫn quay vào bếp lấy một chai nước trong tủ lạnh.
Danh Sách Chương: