• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

49 

Ngoài viên

“ Hoàng thượng, xưng danh của vị cô nương kia, thuộc hạ...” – một tên mặc hắc y tay giác cầm kiếm, sắc mặt run rẩy thầm nói

Lạc Minh Hào vẫn say sưa tiêu dao khúc, lời nói tên kia vừa dứt thì hắn cũng ngưng thổi, xoay người phong thái điềm đạm toát bậc vương chúa, ngươi mắt sắt lạnh nhìn tên thuộc hạ thêm căng thẳng:” Sao không nói tiếp, Ám Dạ “

Ám Dạ cúi thấp đầu, giọng tạ lỗi:” Thần đáng tội chết, thần không điều rõ danh tính được, mong người trị tội “

Minh Hào vừa nghe tay nắm chặt tiêu, tiểu nữ nhân rốt cuộc là ai, thuộc hạ hắn lại không thể tra, bất luận thế nào nàng ta cũng phải nằm gọn trong tay hắn. Hoàng bào lung lay trong gió, dáng người Minh Hào càng phong trần nhưng lại lạnh phần khó đoán, ngươi mắt dao động ngước nhìn trăng, nhếch mép cười nhạt:” Nữ nhân kia hẳn là người trong hoàng cung, sắp đến sanh thần ta, nàng ta nhất định sẽ có mặt, ngươi theo đó mà truy “ 

“ Ân chủ nhân, thuộc hạ cáo lui “ – nói xong hắn liền phi lên nóc biến mất 

Hắn còn nhớ lúc vừa chạm mặt Miêu Miêu bộ y phục nhất là của vương giả, không xềnh xoàng như bộ y của tiểu cung nữ. Thân thế của nàng ta xem ra rất có địa vị, nhưng là hắn vẫn chưa biết mặc danh cả người hiện có thực trong cung hắn không? Đáng nói nhất là từ khi gặp xong hắn đều phân phó thuộc tìm tung tích, nhưng càng tìm càng không ra, có lẽ cũng vì chuyên tâm vào một điểm gì đó, hắn lại càng mực quan tâm hơn. 

“ Chết tiệt, nữ nhân ngươi rốt cuộc đang nơi nào.“ – buông câu chữi bất mãn, Minh Hào siết chặt nắm đấm, hắn càng tò mò thì chứng tỏ nàng ta càng có sức cuốn hút hắn. 

Minh Hào không chấp nhận điều đó, hắn không muốn bản thân gục ngã hay luyến tiếc trước bất kì ai, duy chỉ có hoành huynh hắn là có thể. Ngoài ra nữ nhân chỉ là công cụ làm ấm giường, giải quyết phẫn nỗ cả phát tiết trong người. Hắn càng bất lực hơn khi biết nữ nhân kia càng ngày dần chiếm tâm trí hắn, nét đẹp mị hoặc đầy ngạo mạn kia ngày một lưu lại trong mắt hắn sâu hơn.

Nàng ta không như những nữ nhân trong tẩm cung kia, nàng không nhạt nhẽo lại càng cuốn hút một cách lạ thường. Nữ nhân hắn đều nắm giữ trong tay, một lời nói thích thú của hắn thì nữ nhân có thể đạt ân sủng nhưng tất yếu với hắn mà nói, một đêm là thời lượng dài đối với những đàn bà mưu mô kia. Minh Hào rõ điều đó, nữ nhân càng bên hắn ngày càng nhiều, phần vì cam tâm bên cạnh, phần vì dã tâm muốn lĩnh ngôi Hoàng Hậu kia. 

Nàng ấy cùng là nữ nhân trong mắt hắn cũng thế, nữ nhân đều có mưu kế khó đoán, nhưng riếng hắn lại có cảm giác chút vui vẻ khi gặp nàng. Chính điều đó khiến hắn càng thêm căm phẫn bản thân, chẳng lẽ hắn vì mê hoặc khuynh sắc kia mà lưu tâm? Luận thế nào nàng ta mang cho hắn có tức giận, có trêu đùa cợt nhã  nhưng lại khiến hắn có chút ham muốn nhất định phải đem nàng ta thuộc về hắn..

Dưới ánh trăng cô đơn tĩnh mịch, một linh hồn mới sắp va vào ranh giới vận mệnh, Minh Hào từ đó đến nay là một đấng vương anh minh tuyệt không tham nhũng, những công thần gian trá hắn đều nhìn ra mà xử phạt không nương lưu tình. Đất nước cũng dưới sự cai trị công bằng của hắn ngày một ổn định tăng triển hơn, nhưng lần này liệu Lạc Minh Hào có va vào ái tình thì hắn có còn là mực vương trí đế quốc hay không..

Vận mệnh của hắn theo con xoay tiếp tục quay nhưng lỗi định mệnh ấy đã có sợi dây trói buộc lấy. Minh Hào thưởng thức đêm yên tĩnh, vẫn không biết luận thời đang sắp sửa thay đổi, hắn cứ ung dung nhẹ thả hồn theo tiêu dao khúc hoà quyện thăng trầm vào màn đêm, trong con tim hắn dần dần dâng chút cảm giác khó tả...

***

Nhanh chóng tiếp đến là ngày sanh thần trọng đại của hoàng đế, toàn dân nơi nơi đều hỷ hỷ thể hiện kính trọng của mình dâng những chút quà đến linh canh ngoài cổng tấp nập. Trong ánh mắt người dân vị vua rất anh minh sáng suốt, đất nước hoà bình êm ấm đều đế vương gầy dựng bọn họ rất nể trọng phục dịch. Vị vua trẻ tuổi tài cao đức rộng, khắp chốn đều nể nang tài phục quân nhân, ngày sanh thần nhanh chóng được truyền ra đãi ngộ các sứ giả nước láng giềng, hoàng cung lại thêm một ngày tấp nập chuẩn bị đại lễ vương chúa đầy trang nghiêm không kém phần kinh hỷ tề tụ. 

Hoàng cung được trang hoàng một diện áo mới hoàn toàn, thánh điện bày biện những thức ăn ngon trên bàn đầy lạ mắt cuốn hút, trên cao là ngôi vua trị vị cao thượng thượng dát mạ vàng, phía dưới bậc bên cạnh là chỗ ngồi của Thái Hoàng Thái Hậu cung nghiêm, mọi khách quan thần đều đứng trước cổng chỉnh y phục nghiêm trang toát vẻ nhất có thể, người người dần tiến vào trong sua đó là những sứ đại thần láng giềng lần lượt ra mắt sùng bái vị vua tài trẻ Lạc Minh Hào trị vì đời thứ 18 đầy oai phong ghi công

“ Vương phi, người còn không chịu ra, đã sắp đến giờ lành khởi rồi a “ – Dịch Anh sốt ruột đứng bên ngoài đi qua đi lại, từ sau Dịch San cũng đi đến nét mặt không kém phần khẩn trương. 

Ngay sau đó là cánh cửa liền mở toang ra, cả hai trợn mắt nhìn, miệng kinh hãi thốt:” Phu nhân.người...còn chưa chuẩn bị “

Miêu Miêu ngap ngắn dài che miệng, nãy giờ nàng đang an giấc a cứ bị bước chân bọn người ngoài nháo nhào rốt cuộc cũng thức giấc. Nàng nhàn nhạt đẩy hai người vào, liền xoay người ngồi vào nhàn nhạt nói:” Chuẩn bị gì, ta mệt lắm không cần đi “

Dịch Anh thở hắt ra hơi, gằn giọng nói:” Phu nhân người là đích phúc tấn vương gia a, sao lại tuỳ tiện không đi. Thái Hậu cũng vừa truyền lệnh hồi người đến cùng a “

Miêu Miêu nghe nhắc đến Thái Hậu khẽ khụng người, nhanh chóng nói:” Âyy , Huyết Phong nói ta cũng nhất thiết đâu cần có mặt a “

Dịch San liền đứng trước mặt nàng lắc đầu khẳng định, tay liền kéo Miêu Miêu ngồi trước gương, nàng nhíu chặt mày thanh tú, bĩu môi nói:” Không kịp đâu a, các ngươi cùng Tinh Sát Tinh Lâm phụng hồi vương gia tiến trước đi “

Dịch Anh không màng quan tâm, trên tay đem đến y phục màu hỷ nhu loan đi đến, vừa soạn lấy trang sức gần đó vừa nói:” Muội cứ ở yên đó chúng ta xử lí, thật tình...”

Miêu Miêu chu mõ miễng cưỡng, cũng không gây phiền hà cho họ, lúc này mắt mới chú ý đến mặt hai tỷ muội kia, rồi lại nhìn đến y phục họ đang mặt, miệng cười trào phúng:” Hai tỷ muội rốt cuộc cũng có dịp sửa soạn  khuynh thành rồi a “ 

Nge thế, họ gượng đỏ mặt, tay đánh nhẹ vai nàng trách móc, cư nhiên phu nhân cứ thích chọc ghẹo họ. Dịch Anh liền đi đến mặt nàng nhìn ngắm, khẽ gật đầu vừa ý, vội kiu Miêu Miêu nhắm mắt, nàng tuy khó hiểu nhưng cũng làm theo, miệng nói:” Các ngươi làm gì mặt ta cần nhắm mắt, phủ sơ mặt ta là được rồi “

Dịch Anh ậm ừ không nói, nàng rất có khiếu trang y mặt nên với Miêu Miêu nàng càng muốn phu nhân sở hữu dung nhan tuyệt sắc đêm nay a, vốn làn da trắng trẻo lại càng mịn màng nên Dịch Anh ưng ý phủ phấn mặt tầng sương mỏng, viền mắt được đánh phấn nhũ ma mị tông tối càng tăng đột sâu cho ngươi mắt  quyến rũ. 

Miêu Miêu nhẹ nhàng mở mắt nhìn trước gương, khẽ thở dài trong lòng, hồng nhan thì hoạ thuỷ nên nàng cũng chẳng mấy hứng thú, tay phất ý để nàng tự khắc. Tay rảnh rọt cầm cọ nhũ đánh gò má xếch lên tạo nét hài hoà gương mặt tăng nét chút hiện đại, lông mi thanh mảnh không cần chuốt cũng đã tạo độ cong huyền cho mắt thêm cuốn hút, Miêu Miêu pha chút phấn hồng với nhũ tuyến tự nhiên lên cánh môi lan vành càng thêm rạng rỡ mang nét cười.

Dịch San há hốc nhìn từng động tác uy phục, tạo gương nét ngài đầy sắc thái rung động. Miêu Miêu đưa tay phía sau cầm lấy lượt chải suôn mượt ngay nếp, Dịch San định đi đến vấn tóc thì nhận khước từ chối của nàng, Miêu Miêu vân tóc thả dài sau đuôi, tay thuần phục thắt chùm tóc bắt ngang tết, chỉ mất vài phút kiểu tóc giản dị nhu mì lại toát vẻ kiêu sa lạ mắt. Mái tóc mềm mượt lại chút màu sắc lạ nhưng vô cùng ưng mắt, kết hợp hài hoà không chút cầu kỳ, 

Dịch Anh bên cạnh đem đến bộ y phục cánh đỏ toàn thân, điểm nhấn ngay thắt lưng đai màu vàng tôn nét uy nghi bậc khí vương, Miêu Miêu không nén nổi kinh ngạc quả là y phục cổ trang thật đẹp nhưng cũng quá rườm rà. Dịch San thuần thục giúp nàng tẩy trần, liền giúp nàng vận y từng lớp nhanh chóng, không quên chăm chút từng mép vải từng lỗi. Miêu Miêu suýt ngây ngốc mà bậc cười, chẳng qua là một bữa tiệc ăn sanh thần thôi mà cần phải chau chuốt thế.

“ Công thần thực sự cần trọng đại đến thế à “ – Miêu Miêu vừa chỉnh giúp Dịch anh đeo bông tai vừa nói

Cả hai liền gật đầu không chần chừ, cao giọng nói:” Phải a, không chỉ là sanh thần đại tiệc còn là cách nối tâm giao với các nước láng giềng xung quanh, di thần trong cung càng phải cẩn trọng việc đối ngữ cà phục tứ, vì vậy phu nhân không thể xem nhẹ, nếu xảy ra sơ suất hoàng thượng nhất chém đầu “

Miêu Miêu gật đầu hiểu, thì ra đây cũng cầu nói cho Minh Hào giữ vững nước, đầu tiên phải lấy trọng tín vu lợi cho các công thần sứ giả, xem ra tên này cũng không phỉa nói là ăn không ngồi rồi, rất chịu vận dụng não a. 

“ Vương phi, người bên trong đã xong chưa ạ “ – tiếng tì nữ bên ngoài gõ cửa vọng vào, nghe giọng hẳn sốt ruột không khác gì hai tỷ muội lúc nảy

Dịch San liền đáp:” Ân. Các ngươi ra ngoài trước, phu nhân liền cùng bọn ta ra sau “

“ Nô tì cáo lui “ – Tiếng bước chân cũng dần xa cửa, Miêu Miêu mới nhìn lại mình trong gương, cũng không cảm thán gì mới nhưng lại nhận ngay nức nở lời khen của hai người họ

“ Vương phi, ta xem trong thánh điện liệu hôm nay ai qua khỏi sắc uy người a “ – Dịch Anh hất mũi thách thức suy viễn nói

Dịch San sáng mắt nhìn Miêu Miêu cười phấn khích, phu nhân quả thật là mỹ nhân mỹ mỹ, nàng bèn ngước nhìn ra cửa liền thất thanh hối:” Nào nào, chuẩn bị đã xong còn mau ra ngoài thôi “

Miêu Miêu bị lực kéo hai người cũng liền ra khỏi phòng, nhấc bước suýt té ngửa, chân giày đi của cổ đại thật phiền phức a, gì đâu mà khấp khiễng chả gọn bằng hiện đại. Gần đó, Huyết Phong vừa đi ngang đứng phía ngoài ý chờ đợi từ lâu, hai người kia tự ý rút lui để còn Miêu Miêu đứng mặt đối mặt với hắn.

Nhìn thấy hắn cứ chằm chằm không chịu xê dịch khỏi người nàng, Miêu Miêu thoáng đỏ mặt, ho khan nói:” Là hai người họ bắt ta vận y đi theo, thật ta cũng chả ham vui tiệc tùng này “

Ánh mắt thâm thuý loé sáng tinh anh, liền bước tới ôm gọn thắt eo nhỏ trong người, bạc môi cười rạng rỡ yêu chiều:” Vương phi hảo tuyệt a, nhưng là nàng càng như thế ta càng lo, sau sanh thần ta nhất quyết cử hành hôn lễ “

Miêu Miêu cứng người, giãy dụa đặt tay ngay bả vai rắn chắt đẩy ra, cánh môi bất mãn nói:” Ây còn sớm mà, ngươi cho ta thời gian náo chút đi “

Huyết Phong lắc đầu từ chối, ánh ngươi sắc bén nhìn sâu từ thể đỉnh đến chân nàng, không khỏi hít ngụm khí lạnh, nương tử hắn như thế còn bảo hắn không lo, con mồi đáng giá đáng cực phẩm vậy mà không trói buộc kẻ khác hẳn rất dè dặt xâm chiếm, Huyết Phong tuyệt đối không cho điều này xảy ra, cao giọng đánh gãy tư tưỡng của nàng:” Không, ta nhất quyết tiến nàng vào danh phận là người của ta “

Miêu Miêu cắn môi miễn cưỡng, cũng không kịp để nàng mở miệng, Huyết Phong gắt gao ôm thắt lưng kéo nàng dời lên kiệu chờ sẵn. Bọn thuộc hạ phía sau lần này không ngồi chung, họ sắp ngồi phía trước....đánh ngựa, hai tỷ muội phía sau cũng ngồi canh phu phía sau, dần dần rời khỏi Lang Vương Trang đến Hoàng Cung...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK