Một người con trai, một người đàn ông chừng ngoài 40 và một cô gái xinh đẹp khuân mặt bơ phờ nằm im đó không hề hấn với mọi thứ xung quanh.
- Con gái, đáng lẽ...ta không nên bỏ con lại đây một mình, ta... ta phải ở cùng con mới đúng....Con mau tỉnh lại đi_ Ông Dũng ngồi cạnh giường Vy nước mắt dòng giã.
Nhưng sao người con gái đó không hề biết gì?
- Ta xin lỗi, ta xin lỗi rồi mà, con gái ơi chỉ cần con tỉnh lại, ta sẽ... sẽ không bắt con đi học đâu_ Ông Dùng tưởng chừng như không thở nổi.
Còn người con trai đó chỉ lặng yên, đôi mắt Khánh đầy tia đau khổ.
- Cháu xin lỗi Bác_ Bất chợt Khánh lên tiếng.
-..._ Ông Dũng im lặng.
- Tất cả là do cháu không biết bảo vệ cô ấy._ Khánh suy sụp nói.
- Không, không phải do cháu_ Ông Dũng vỗ vai Khánh nói.
Ba mẹ của Khánh cũng là bạn thân thời áo trắng của ông Dũng. Ông cũng thương hắn, còn biết hắn đau khổ hơn con gái mình gấp đôi. Nó thì mất mẹ còn ba, hắn thì mất cả ba lẫn mẹ. Những nỗi đau ý ông hiểu và thông cảm cho hắn. Ông ôm hắn vào nhẹ vỗ vai hắn, dỗ giành.
- Ta không trách cháu, nhưng cháu có thể giúp ta một việc không?_ MỘt lúc lâu sau ông buông hắn ra rồi nói.
- Bác cứ nói._ Hắn cúi đầu nhìn sàn nhà mà trả lời.
- Cháu hãy chăm sóc cho Vy giúp ta. Ta không ép cháu, cháu có thể cưới người khác nhưng hãy chăm sóc nó. Ta... ta không thể cứ ở đây được. Còn ước muốn của nó, ta phải thực hiện nó. Khi đó ta sẽ quay về đây, có được không?_ Ánh mắt dịu hiền của ông tìm sự đồng ý của hắn trong ánh mắt sâu thẳm đó.
- Cháu không yêu ai ngoài em ấy cả._ MỘt vài phút sau, Khánh nhìn ông nói từng chữ rõ ràng.
- Ta thật sự cảm ơn cháu, xin lỗi vì đã nhờ cháu những chuyện đó_ Ông mừng mừng tủi tủi đôi mắt long lanh.
Đứng đó, hai người trò chuyện mãi, nhưng cuộc trò chuyện nào chả có lời chào tạm biệt. Thế rồi ông hôn nhẹ lên trán cô con gái, chào hắn, bước ra khỏi căn phòng bệnh, đi khỏi đất nước hình chữ S.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Hắn ngồi xuống ghế cạnh giường bệnh, mắt nhìn nó, tay cầm tay nó. Đã ba tháng rồi, tại sao vẫn vậy, cô vẫn nằm đó. Có biết rằng tiết trời hôm nay nắng giòn nhưng mà trời đã chuyển chớm đông không? Có biết rằng cuộc thi ở trường cô nói tham gia đã qua lâu lắm rồi? Cô có biết rằng kì nghỉ mà mọi người mong ước đã hoãn lại để đợi cô? Nhưng mà cô vẫn nằm đó, chả một lời động viên cho họ. Họ đi học còn cô ở đó ngủ, người ấy thì ở cạnh cô gần như hình với bóng.
- Tiểu Vy à, đã ngần ấy tháng mà em vẫn chưa hết giận anh sao? Em mau dậy đi, ngủ nhiều thành heo đấy._ Khánh cười cợt nói.
- Ông anh đã mất rồi, một tháng trước đó_ Chợt một giọt nước màu đỏ rơi trên má anh.
Khánh khóc, khánh khóc ra máu. Vì hắn và Khang là anh em sinh đôi nên cả hai cùng khóc ra máu. Hắn hiếm khi khóc, ngay cả ngày ông hắn mất, hắn cũng không khóc. Vậy mà giờ đây, hắn lại khóc trước mặt một người con gái.
- Có phải em ghét em lắm không, sao em cứ im lặng hoài? Anh đã xin lỗi em nhiều lắm rồi, em cũng nên tha thứ cho anh đi chứ._ Khánh cươì nhưng nước mắt vẫn chảy ra.
- Em là duy nhất, là mãi mãi đối với anh, nếu cả đời này em cứ mãi vậy anh cũng sẽ như này chăm sóc em ha?_ Khánh vẫn hỏi.
- Mẹ à, ba à, ông ơi, đây là người con gái con thương nhất, mọi người có biết thì đừng để cô ấy đi đâu cả. Hay để cô ấy về với con đi, con mệt mỏi lắm rồi, con không thể nào chịu đựng được nữa. Có phải con đã mất cái khả năng che đậy cảm xúc không? COn không biết vì sao con lại khóc, có phải con đáng thương lắm không. Vì con mà cô ấy như vậy đó mẹ, con ngu ngốc quá phải không? Sao con lại nói với cô những lời như thế khi cô ấy ốm._ Khánh khóc lớn, anh chả thể cười thêm nụ cười nào nữa, nửa miệng càng không thể.
- Là anh sai rồi Vy ơi, làm ơn cho anh một cơ hội nữa đi... Anh xin lỗi mà_ Khánh khóc quả thật rất thương.
Nếu Vy mà biết anh như vậy, Vy sẽ không để cho anh khóc nữa, cô nói anh cười đẹp mà, cớ chi lại ra vậy. Cũng chỉ là cô muốn anh không đau khổ nếu cứ quan tâm cô mãi, cô thì bị bệnh sớm muộn anh cũng biết nhưng cô lại chọn cách ra đi trước. Tưởng rằng chỉ môt mình cô đau là đủ nhưng người con trai ấy con đau hơn cô gấp bội lần. Anh cũng ước muốn được như cô bây giờ, cứ nhắm mắt làm ngơ mọi chuyện, không để tâm đến mọi thứ xung quanh, có phải như thế sẽ tốt hơn hay không.
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Cứ như thế, từng ngày trôi qua. Minh, Nhi, Lệ, ANh, Ngân, Huy, Khang, Hiếu vẫn đi học như thường, vẫn tới thăm cô, vẫn cái cảnh Khánh gục cạnh giường bệnh, đôi mắt đỏ hoe vì khóc. Hôm nay Khánh lại tới hàn huyên với Vy. Mặc chiếc áo khoác dạ dài, cổ đeo khăn màu đen, mặc quần jean, chân đi giày. Nhẹ nhàng đưa tay nắm tay khóa mở ra, anh bước vào căn phòng ấm áp.
Cái gì thế này, có phải anh đang mơ hay không. Cái người đứng ở cạnh cửa sổ đó, dáng người thân quen chẳng phải....
Cô thấy tiếng mở cửa thì quay lại nhìn anh...
Cô nở một nụ cười khi anh đang ngạc nhiên nhưng còn vui mừng hơn.
Anh chạy tới ôm lấy cô, ôm thật chặt như sợ cô sẽ biến mất cùng nụ cười đó.
- Tiểu Vy à, anh rất nhớ em, đây không phải là mơ đúng không?_ Khánh cười nói.
- Nếu là mơ em ước những ngày qua đều là mơ_ Vy nhẹ nhàng nói.
- Anh xin lỗi, tha thứ cho anh nhé?_ Khánh buông cô ra nhìn cô không chớp, bao lâu rồi anh mới nhìn thấy khuân mặt tràn đầy sức sống như này.
- Anh không có lỗi thì em biết tha thứ gì chứ?_ Vy bẹo má Khánh nở nụ cười.
- Em có biết anh rất nhớ em không, đồ đáng ghét kia hả?_ Cậu kéo nó lại ngồi trên giường
- Em cũng nhớ anh mà, anh đang trách em đấy à?_ Vy phụng phịu
- Không, không hề, anh yêu em lắm._ Khánh chối rồi cười.
- Nhưng sao anh lại mặc như thế này?_ Vy kéo chiếc khăn ở cổ Khánh.
- Em có biết...em đã ở đây bao lâu rồi không?_ Khánh nhìn cô ngẩn ngơ.
-..._ Vy lắc đầu.
- Đã bốn tháng trôi qua rồi. _ Khánh thở dài trả lời.
- Rốt cuộc trong những ngày tháng đó, đã xảy ra những chuyện gì, anh kể cho em nghe đi. Còn nữa bệnh...bệnh của em_ Cô ú ớ, hỏi anh, khi thấy sắc mặt anh tối lại.
-......
Và thế là Khánh ở đó kể hết tất cả cho VY, không thiếu một chi tiết nhỏ nào. Vy buồn vì sự mất mát của Khánh với Khang, cũng đau khổ khi biết ba mình như vậy, Thương những đứa bạn ngày ngày đến thăm. Và thương hơn cả là người con trai trước mặt cô, có phải cô đã làm anh đau quá nhiều không? Cô cần sửa sai và bù đắp lại những thứ mình chưa hoàn thành.
Dần dần mọi người đều biết Vy đã khỏi bệnh, ba cô còn vui gấp vạn lần, nhưng ông vẫn chưa về được. Vài ba tuần sau đó, Vy cũng xuất viện đi học trở lại.