Tề Yểu Yểu gần như không thể giữ nổi biểu cảm trên khuôn mặt nữa, nàng nhẹ nhàng gọi: "Tri Tri?"
Hứa Tri ngay lập tức đáp lại: "Ừ?"
Tề Yểu Yểu: "Cậu có nghe những gì mình vừa nói không..."
Hứa Tri đương nhiên đã nghe thấy.
Cô nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tề Yểu Yểu dưới ánh đèn sáng, và biểu cảm vừa lo lắng vừa cẩn thận như thể đang sợ bị lừa.
Cô nàng ngốc nghếch đẹp đẽ này.
Có lẽ ngay cả khi bị bán đi, cô ấy vẫn vui vẻ đếm tiền hộ người ta.
Hứa Tri không trực tiếp trả lời, chỉ nói: "Đợi xem cậu có thể làm được không đã."
Tề Yểu Yểu lập tức hiểu được ý nghĩa của câu đó, ánh mắt sáng lên ngay lập tức, vui vẻ đáp ứng rồi chạy đến bàn.
Chẳng bao lâu sau, nàng lại quay trở lại.
"Xong rồi! Đặt dấu tay đi!"
Hứa Tri nhìn vào hợp đồng bổ sung và con dấu đỏ trong tay Tề Yểu Yểu:?
Mình vừa mới đồng ý à?
...
Có lẽ vô tình đã đồng ý đi?
Hứa Tri nói: "Có cần viết tay cho điều khoản bổ sung không?"
"Không sao đâu." Tề Yểu Yểu chỉ muốn thúc giục Hứa Tri nhanh chóng đặt dấu tay để cô không thay đổi ý định, nói: "Chúng ta chỉ cần đặt dấu tay lên điều khoản bổ sung là được. Nhanh lên!"
Hứa Tri lại hỏi: "Hợp đồng có phải nên có hai bản không?"
Tề Yểu Yểu nói: "Giờ ai còn làm hai bản chứ! Cậu chỉ cần chụp một bức ảnh và mang về là được, cũng có giá trị như nhau. Nhanh lên nhanh lên!"
Hứa Tri: "..."
Thực sự là một sự pha trộn giữa quy cách và không quy cách.
Nhưng cũng chẳng sao.
Cô vốn không quan tâm đến những thứ này, việc hợp tác chỉ vì muốn làm tiểu thư vui vẻ hơn.
Hứa Tri đặt ngón tay cái lên con dấu đỏ, hỏi Tề Yểu Yểu: "Đặt dấu ở đâu?"
Tề Yểu Yểu đáp: "Trên chữ "hôn" ấy!"
Hứa Tri cầm hợp đồng đến bàn, đặt dấu tay lên điều khoản bổ sung, ký tên dưới đó, rồi cũng đặt dấu tay lên tên của mình.
Hứa Tri hỏi: "Xong chưa?"
"Ừ ừ! Xong rồi!" Tề Yểu Yểu nói rồi lấy hợp đồng, rồi tự đặt tay vào con dấu đỏ.
Tề Yểu Yểu không lập tức đặt tay xuống, mà điều chỉnh góc độ sao cho dấu tay của mình đối xứng với dấu tay của Hứa Tri, và phần dưới hơi chồng lên nhau.
Hai dấu tay đỏ chồng lên nhau tạo thành hình trái tim yêu thương.
Hứa Tri nhìn ra điều đó và liếc nhìn Tề Yểu Yểu.
Tề Yểu Yểu tự cho rằng mình giấu ý tưởng nhỏ của mình rất khéo, rất hài lòng, lau sạch dấu đỏ trên ngón tay, trong lòng vui vẻ và yên tâm. Nàng đưa hợp đồng cho Hứa Tri: "Nè, cậu chụp ảnh đi. Chụp xong thì mình sẽ tìm người để làm khung cho nó!"
Hứa Tri lấy điện thoại ra chụp ảnh, nghe thấy vậy thì ngừng lại, hỏi: "Cậu định làm khung cái này để làm gì?"
Tề Yểu Yểu vui vẻ: "Bởi vì đây là cột mốc trong việc theo đuổi cậu!"
Hứa Tri chụp xong, cất điện thoại, rồi dội một gáo nước lạnh: "Mới chỉ bắt đầu ôn tập và chưa thi gì cả, cậu đã coi đây là cột mốc rồi?"
Tề Yểu Yểu không bị đánh bại, rất tự tin: "Vào top 100 thì có gì khó khăn, chẳng phải là việc dễ dàng sao?"
Kỳ thi nhỏ là do vận xui, vì mẹ mình đã đến phòng mình vào nửa đêm để nói chuyện về Hứa Tri, điều đó ảnh hưởng đến sự thể hiện của nàng.
Lần thi tháng tới, chắc chắn mình sẽ đạt được mục tiêu!
Hứa Tri nhìn vẻ tự tin của Tề Yểu Yểu, rồi nói: "Vậy phần thưởng mà mình đồng ý có phải là quá nhanh không?"
Tề Yểu Yểu nghe thấy vậy tưởng Hứa Tri muốn rút lại lời hứa, vội vàng gập hợp đồng lại và nhét vào túi, đẩy cô đi: "Đã ký rồi không thể thay đổi được, nhanh lên! Chúng ta đi ăn thôi!"
Hứa Tri nói: "Chưa rửa tay."
"Ôi, đúng rồi!" Tề Yểu Yểu nhớ ra tay vẫn còn dính dấu đỏ.
Phòng tắm trong phòng ngủ của Tề Yểu Yểu rất rộng, chia thành các khu riêng biệt.
Cửa kính mờ mở vào, ngay trước mặt là bồn rửa mặt và một gương lớn, vòi nước là hệ thống cảm ứng tự động.
Tề Yểu Yểu cầm lấy sữa rửa tay, suy nghĩ một chút rồi cố tình cho Hứa Tri hai ba lần sữa rửa tay.
Hứa Tri nói: "Đủ rồi, nhiều quá."
"Ỏ, nhiều quá sao? Đừng lãng phí, đưa cho mình một chút." Tề Yểu Yểu nói, không đợi Hứa Tri phản ứng, đã trực tiếp lấy một nửa sữa rửa tay từ lòng bàn tay của cô.
Những ngón tay trắng trẻo và mảnh mai chạm vào lòng bàn tay, khiến cảm giác hơi ngứa ngáy.
Hứa Tri cảm thấy hơi động lòng, không biết có phải do mình nghĩ nhiều không, cô liếc nhìn Tề Yểu Yểu, nhưng vì đối phương cúi đầu, không thấy rõ biểu cảm.
Vì vậy, Hứa Tri nhìn vào gương.
Tề Yểu Yểu đang cười trộm, nụ cười giống như một con mèo nhỏ vừa thành công đánh cắp món đồ.
Quả thật là có dụng ý.
Hứa Tri nhếch môi, đột nhiên nói: "Vẫn còn nhiều, phải làm sao đây?"
Tề Yểu Yểu tưởng rằng mình đã âm thầm chiếm được lợi từ Hứa Tri, vui mừng trong lòng, nên một lúc không nghe rõ lời cô nói, ngẩng đầu hỏi: "Hả? Tri Tri, cậu nói gì vậy?"
Hứa Tri không lặp lại, chỉ kéo nàng lại gần.
Nước ấm chảy xuống, bốn bàn tay đôi lúc chồng chéo, đôi lúc đan xen vào nhau, mùi thơm của sữa rửa tay và bọt xà phòng tạo thêm cảm giác trơn trượt đầy mơ hồ.
Tai Tề Yểu Yểu đỏ ửng, trái tim đập loạn xạ.
Tề Yểu Yểu đứng sững sờ, không dám nhìn xung quanh, chỉ chăm chú vào những ngón tay dài và đẹp của Hứa Tri, đang nhẹ nhàng mát-xa các kẽ ngón tay của nàng và cẩn thận rửa sạch dấu đỏ trên ngón cái.
Trong lúc trái tim đập thình thịch, Tề Yểu Yểu cảm thấy như mình là một đứa trẻ nghịch ngợm làm bẩn chính mình.
Mà Hứa Tri không chỉ không mắng nàng, mà còn đang dịu dàng và kiên nhẫn rửa sạch cho nàng.
Vậy...
Nếu bẩn ở những nơi khác trên cơ thể thì sao?
Chẳng hạn như eo, chân, hoặc bụng...
"Đang nghĩ gì vậy?"
Âm thanh của Hứa Tri vang lên từ trên đầu.
Tề Yểu Yểu lập tức thoát khỏi hình ảnh không nên nghĩ, vì những suy nghĩ vô bổ, nàng đỏ bừng mặt như quả cà chua, lắp bắp nói: "Tri Tri, cậu, cậu nói bậy gì thế! Mình không nghĩ gì cả!"
Hứa Tri: "..."
Có phải cô ấy vừa hiểu lầm ý của mình không?
Hứa Tri nhìn thấy tai Tề Yểu Yểu đỏ rực, khóe môi hơi nhếch lên, nhưng giọng điệu vẫn bình thường, giải thích: "Mình chỉ hỏi là, dấu đỏ đã rửa hết rồi, cậu còn định để nước chảy bao lâu nữa?"
Tề Yểu Yểu mới nhìn xuống vòi nước, quả thật, chỉ còn lại đôi tay của mình, nàng vội vàng rút tay lại.
Tiếng nước ầm ầm đột ngột dừng lại.
Ngay lập tức, không khí xung quanh trở nên quá yên tĩnh.
Tề Yểu Yểu cảm thấy như mình đang làm điều sai trái, vội vã lấy khăn giấy để tạo ra chút âm thanh, rồi lén lút nhìn Hứa Tri: "Tri Tri, cậu có cần lau không?"
Hứa Tri: "Không cần, tay mình đã khô rồi."
Tề Yểu Yểu nhìn vào tay Hứa Tri, quả thật, không còn độ ẩm. Cũng phải, tay Tri Tri luôn ấm áp, khô nhanh cũng là chuyện bình thường!
Tề Yểu Yểu hoàn toàn không nghĩ rằng Hứa Tri đã rửa tay xong từ lâu, mà chỉ là cô ấy đã bị những suy nghĩ vẩn vơ làm phân tâm, cứ để nước chảy mãi.
Rửa tay xong thì đi ăn tối.
Trước đây, Tề Yểu Yểu đã từng đến nhà Hứa Tri để ăn cơm.
Những món ăn gia đình đơn giản, được đựng trong những cái bát bình thường, thậm chí không có đũa công cộng.
Nhưng hôm nay, bữa tối thượng hạng từ nhà giàu đã mở rộng tầm mắt của Hứa Tri.
Bữa tối cho hai người được trình bày theo kiểu món ăn Tây, đặt hai bên trái phải trên bàn ăn.
Những người hầu ăn mặc chỉnh tề đồng phục đang đứng chờ bên cạnh, có vẻ như sẽ phục vụ bữa ăn của họ.
Mỗi món ăn trên bàn đều tinh xảo và cầu kỳ, đĩa đựng món ăn đắt tiền và tinh tế, cách bài trí hoa lá còn nghiêm ngặt và tinh tế gấp trăm lần so với các nhà hàng Trung Quốc, chỉ cần đến gần, đã ngửi thấy hương thơm mới mẻ và độc đáo của món ăn, làm người ta thèm thuồng.
Tề Yểu Yểu nhìn các người hầu, nghĩ thầm, khi có người đứng bên cạnh như thế, ai mà ăn được đây? Rồi nhìn vào từng đĩa món ăn chỉ có chút ít, vậy mà ăn xong chắc chẳng còn gì để thưởng thức.
Không ngờ Tề Yểu Yểu lại thích ăn món trứng cà chua và rau xào của nhà cô đến thế.
Tề Yểu Yểu bảo các người hầu: "Các cô ra ngoài đi, ăn xong tôi sẽ gọi các cô vào."
Các người hầu cung kính đáp: "Vâng, tiểu thư."
Tề Yểu Yểu dẫn Hứa Tri đến ngồi xuống ăn.
Nàng giới thiệu từng món ăn trên bàn cho Hứa Tri, sau đó lo lắng Hứa Tri ăn không đủ, nên đã dọn đĩa của mình cho cô.
Tuy nhiên, món ăn rất ít, nhưng đĩa lại nặng đến vài cân.
Tề Yểu Yểu suýt chút nữa không giữ nổi và suýt làm rơi.
Hứa Tri ngay lập tức đưa tay ra nhận, đặt xuống và nói: "Không cần đâu, mình đã no rồi."
Tề Yểu Yểu đã từng ăn cùng Hứa Tri nhiều lần, biết rõ phản ứng của cô, lập tức nói: "Cậu mới ăn có chút xíu làm sao đã no được, có phải không hợp khẩu vị không?"
Hứa Tri: "Đương nhiên không phải." Cô không kén chọn món ăn.
"Không phải, cậu ăn nhiều vào đi, cái này, cái này, cái này nữa, tất cả đều ăn hết!" Tề Yểu Yểu nói: "Tối nay cậu còn phải kèm mình học mà, không ăn no làm sao có sức."
Đúng rồi, kèm học.
Hứa Tri ngước nhìn đồng hồ.
Gần 6 giờ rồi.
Hứa Tri không muốn lãng phí thời gian nữa, đứng dậy cầm bát cơm, gắp hết các món ăn trên đĩa vào bát mình, rồi ngồi xuống ăn.
Cách ăn này nhìn có vẻ hơi lãng phí.
Nhưng Tề Yểu Yểu không nghĩ vậy, nàng chống cằm nhìn Hứa Tri ăn ngon lành, ban đầu không có cảm giác đói, giờ lại thấy thèm ăn: "Tri Tri, mình muốn ăn một miếng gà cút!"
Hứa Tri đang ăn bỗng dừng lại, liếc mắt nhìn bàn ăn.
Tất cả các đĩa đã trống trơn, mọi thứ đều đã được cô gắp hết vào bát mình.
Cô chỉ vào một miếng thịt trong bát mình, không chắc chắn hỏi Tề Yểu Yểu: "Cái này à?"
Tề Yểu Yểu lắc đầu chỉ sang bên cạnh: "Cái kia."
"Cái này à?"
"Ừm ừm!" Tề Yểu Yểu đưa mặt lại gần: "A..."
Hứa Tri nhìn đôi môi hé mở của Tề Yểu Yểu, rồi lại nhìn đôi đũa cách đó không xa.
Chỉ cần đưa tay ra là được.
Nhưng Hứa Tri do dự một chút, rồi dùng chính đôi đũa của mình gắp miếng gà cút đưa đến bên miệng Tề Yểu Yểu.
Tề Yểu Yểu há miệng ăn, đôi môi chạm vào đôi đũa.
Hứa Tri cảm thấy tim mình đập nhẹ, có chút bất an vì hành động có phần tinh quái của mình. Cô nhanh chóng mở lời để chuyển hướng sự chú ý, nói: "Lúc nãy sao không ăn?"
Tề Yểu Yểu vừa ăn vừa nhóp nhép trả lời: "Lúc đó không đói. Bây giờ thì ăn ngon ~"
Hứa Tri: "Còn muốn thêm không?"
"Thêm một cái nữa, cái này." Tề Yểu Yểu chỉ tay.
Hứa Tri nhìn vào món đó và nói: "Nhờ đầu bếp nhà cậu làm cho cậu đi."
"!" Tề Yểu Yểu ngay lập tức lùi lại: "Vậy mình không ăn nữa, mình không đói nữa!"
Hứa Tri: "..."
Hứa Tri đành phải dùng đũa chỉ vào món ăn, hỏi: "Cái này à? Thịt hả?"
Tề Yểu Yểu: "Ừm, cái này là cá."
Hứa Tri gắp lên và đưa đến miệng Tề Yểu Yểu, rồi nói: "Cậu bao nhiêu tuổi rồi? Ăn cơm mà còn cần người đút cho hả?"
Tề Yểu Yểu cười khúc khích, cúi xuống ăn một miếng.
Hứa Tri trong bát cơm đã gần hết, không hỏi thêm Tề Yểu Yểu nữa, chỉ nhanh chóng ăn xong, đặt bát xuống: "Đi thôi, làm bài tập đi."
Người hầu dọn dẹp bàn ăn, phó quản gia sau đó mang đến một đĩa trái cây rất tinh xảo và đẹp mắt.
Ngay cả miếng dứa cũng được khắc thành hình SpongeBob. (*)
( (*) Là nhân vật hoạt hình con bọt biển màu vàng á mọi người =)))
Hứa Tri:...
Có phải như vậy sẽ ngon hơn không?
Tề Yểu Yểu ngồi trước bàn học viết bài kiểm tra sinh học, tóc tai rối bù, nàng vừa viết vừa cảm thấy hơi hối hận vì ý tưởng kì quặc của mình.
Nó không giống như những gì nàng tưởng tượng!!
Học cả ngày ở trường đã đủ mệt rồi, sao tối lại phải đối mặt với những thứ này?!
Tề Yểu Yểu quay sang nhìn Hứa Tri.
Hứa Tri cũng đang viết bài kiểm tra, ngồi thẳng lưng, dáng vẻ nghiêm túc, hoàn toàn khác với Tề Yểu Yểu, người cảm thấy như muốn tan chảy ra và nằm dài trên bàn.
Hứa Tri cảm nhận được ánh mắt của Tề Yểu Yểu, liếc nhìn sang và hỏi: "Có gì không?"
"Không có gì đâu." Tề Yểu Yểu bị phát hiện, liền nằm xuống bàn, thẳng thắn nhìn vào ánh sáng sáng rực chiếu trên khuôn mặt đẹp như tranh của Hứa Tri, gọi: "Tri Tri..."
Hứa Tri: "Ừ?"
Hứa Tri đáp lại, Tề Yểu Yểu không nói thêm gì, hài lòng quay lại làm bài tập với cây bút của mình.
Mỗi khi gặp phải câu hỏi không chắc chắn, Tề Yểu Yểu đều hỏi Hứa Tri.
Hứa Tri sẽ bắt đầu giải thích cách giải quyết câu hỏi, sau đó chỉ ra các điểm kiến thức liên quan, và cuối cùng đặt câu hỏi về các điểm dễ nhầm lẫn và các câu hỏi hay gặp, nhằm kiểm tra mức độ nắm vững của Tề Yểu Yểu với nội dung đó. Nếu Tề Yểu Yểu vẫn chưa thành thạo, Hứa Tri sẽ lôi sách giáo khoa ra để nàng ghi nhớ.
Trước khi làm việc bán thời gian ở quán bar, Hứa Tri đã làm gia sư và có hệ thống giảng dạy riêng, hiệu quả dạy học rất tốt.
Nếu không có chút "tai nạn", cô đã không bị sa thải đột ngột như vậy.
Giờ đây dạy Tề Yểu Yểu, Hứa Tri càng thêm kiên nhẫn.
Tất nhiên, cô không phải vì phần thưởng mà Tề Yểu Yểu hứa hẹn về việc vào top 100, phần thưởng gì đó, cô hoàn toàn không để tâm.
Tề Yểu Yểu chăm chú nhìn sách một lúc, nhưng nội dung quá khô khan, nên lại nghĩ lan man, lén lút nhìn Hứa Tri.
Tri Tri thật nghiêm túc.
Chắc chắn là đến đây chỉ để dạy mình.
Lẽ ra tối qua nên đặt hàng thuốc ngủ! Tề Yểu Yểu vừa phân biệt hình tế bào vừa tức tối nghĩ: Nếu đã mua thì giờ mình đã có thể hôn Tri Tri rồi!
Nghĩ vậy, nàng càng không có tâm trí làm bài, liền đặt bút xuống.
Hứa Tri lập tức nhận ra sự khác lạ của cô ấy, cô hỏi: "Làm xong bài rồi à?"
Tề Yểu Yểu đáp: "Chưa, mặc đồng phục làm bài cứ thấy khó chịu, mình đi thay đồ đã."
Hứa Tri gật đầu, thu hồi ánh mắt rồi tiếp tục làm bài tập.
Tất nhiên, việc thay đồ với Tề Yểu Yểu không chỉ đơn thuần là thay một bộ quần áo khác. Nàng chạy vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ rồi quấn chiếc áo choàng tắm mềm mại, thong thả bước vào phòng thay đồ.
Từ ngày chuyển đến trường cấp ba.
Nàng đã rất lâu rồi mới có dịp khám phá lại kho quần áo của mình!
Tề Yểu Yểu chọn lựa kỹ lưỡng từng món đồ, thầm hứa sẽ khiến Hứa Tri phải ngạc nhiên trước vẻ ngoài mới của mình, để cô không còn mải mê với đống bài tập nữa.
Thời gian Tề Yểu Yểu thay đồ có vẻ hơi lâu.
Hứa Tri nhìn đồng hồ.
7 giờ 20 phút, cô ấy đã mất hơn nửa tiếng trong phòng. Cô đặt bút xuống, đứng dậy đi tìm người kia: "Yểu Yểu?"
Hứa Tri đi khắp nơi tìm kiếm.
Phòng ngủ của Tề Diểu Diểu được trang trí với những món đồ và trang trí đáng yêu, không gian rộng rãi, màu sắc tươi sáng và thiết kế rất tinh tế.
Hứa Tri vừa gọi vừa tìm.
"Tri Tri! Cậu tìm mình à ~?"
Một âm thanh bất ngờ từ sau lưng làm Hứa Tri giật mình, cô quay lại và đón nhận một làn hương tươi mát ngọt ngào, như nước chanh sau cơn mưa.
Hứa Tri không thể mô tả chính xác mùi hương, nhưng ngay lập tức cô có cảm giác muốn cắn thử.
Hứa Tri nhìn thấy Tề Yểu Yểu đã xõa tóc dài, sóng nhẹ nhàng, tóc được kẹp bằng một chiếc kẹp tóc ngọc trai trên đỉnh đầu, để lộ vầng trán sáng và đôi mắt sâu thẳm, xinh đẹp.
Cô ấy thật sự rất đẹp, vẻ đẹp tựa như bức tranh, các đường nét hoàn hảo đến từng chi tiết.
Gương mặt nhỏ nhắn, đôi môi anh đào xinh xắn, chiếc mũi cao thẳng, đôi mắt cong cong như những viên kẹo ngọt ngào, tất cả tạo nên một tổng thể giống như một miếng bánh ngọt ngào và hấp dẫn.
"Cậu..." Hứa Tri vừa mở miệng đã cảm thấy cổ họng khô khốc, giọng nói không được trôi chảy.
Cô không thể nói hết câu, ánh mắt lại nhìn xuống.
Tề Yểu Yểu đang mặc một chiếc váy dài màu tím nhạt, kiểu dáng như một chiếc váy dạ hội, để lộ đôi xương quai xanh đẹp mắt và đôi vai thon gọn. Chất liệu của váy phồng lên, kết hợp với đôi sandal cao gót, trông thật sự như một nàng công chúa đầy sang trọng.
Tề Yểu Yểu nghiêng đầu một chút, gần gũi với ánh mắt của cô, cười tươi: "Thế nào, đẹp không?"
Hứa Tri nhìn gương mặt xinh đẹp gần như phóng đại trước mắt, lập tức tỉnh táo lại.
Cô tiểu thư này đang tính toán gì đây?
Có phải là... quyến rũ không?
Hứa Tri lùi lại một bước, ho nhẹ một tiếng, rồi nhìn nàng với vẻ nghiêm túc, hỏi: "Mặc thế này, có làm bài tập cảm thấy thoải mái hơn không?"
Tề Yểu Yểu:...
Tề Yểu Yểu lập tức hất cằm, hừ một tiếng: "Hứa Tri Tri, cậu thật sự là người nói một đằng làm một nẻo! Khi cậu nhìn thấy mình lúc nãy, mắt cậu đã tràn đầy lời khen rồi, còn cố làm bộ làm tịch!"
Hứa Tri dẫn Tề Yểu Yểu trở lại bàn học.
Thật ra, ngay khi thấy cô ấy, cô đã bị vẻ đẹp của Tề Yểu Yểu làm cho choáng ngợp, đến nỗi không nói nên lời.
Nhưng đó không phải là điểm chính, điểm chính là cô hiện tại đã có thể xử lý tình huống một cách thuần thục, nói: "Vì cậu đã thấy lời khen rồi, nên mình cũng không cần phải nói thêm."
Tề Yểu Yểu: "???"
Tề Yểu Yểu cảm thấy mình đã tự làm khó mình, chu môi không hài lòng: "Không thể tính như vậy được, con người rất dễ nghe lời khen, nếu cậu khen mình, mình chắc chắn sẽ vui hơn... Mình đã chuẩn bị lâu như vậy mà!"
Hứa Tri nói: "Còn nửa giờ nữa là đến tám giờ, nếu cậu làm xong bài trước thời gian đó, mình sẽ khen cậu."
Tề Yểu Yểu lập tức cười tươi, chạy đến trước mặt Hứa Tri, chống tay lên lưng và nhìn cô: "Cậu dự định khen mình như thế nào?"
Hứa Tri nhìn cô ấy: "Cậu muốn được khen như thế nào? Mình sẽ theo yêu cầu của cậu."
Tề Yểu Yểu: "Này, cậu nhớ câu này nhé, không được đổi ý đâu."
Hứa Tri thêm điều kiện: "Tỷ lệ đúng phải đạt chín mươi phần trăm."
Tề Yểu Yểu mặc cả: "Khó quá, bảy mươi phần trăm đi!"
Hứa Tri: "Tám mươi lăm phần trăm."
"Tám mươi phần trăm!"
"Tám mươi phần trăm thì tám mươi phần trăm, còn hai mươi tám phút nữa là đến tám giờ."
"Mình sẽ làm ngay! He he!"
Hứa Tri nhìn Tề Yểu Yểu như một con bướm nhỏ bay về chỗ ngồi của mình, không khỏi dừng lại, đặt tay lên ngực và nhẹ nhàng thở dài.
Sau đó, cô đặt tay xuống, bình tĩnh bước về phía trước.
Tề Yểu Yểu trước đó không đủ tập trung, chỉ hoàn thành một nửa bài tập chọn đáp án, bây giờ phải cố gắng hoàn thành trong vòng nửa giờ với chất lượng tốt, khiến đầu óc căng thẳng như muốn nổ tung.
Cuối cùng dù kịp hoàn thành, đối chiếu đáp án, tỷ lệ đúng chỉ đạt 75%.
Dù đã đến tám giờ.
Hứa Tri vẫn ở lại để giảng bài cho cô ấy, cô đánh dấu từng trang trong vở, giải thích kỹ các điểm trọng tâm và những chỗ dễ nhầm lẫn.
Sau khi sửa hết các lỗi sai, cô mới đứng dậy thu dọn sách vở.
Thấy vậy, Tề Yểu Yểu bĩu môi, làm nũng: "Aaaaa, môn Sinh học, kẻ thù không đội trời chung của mình! Mình ghét môn này!"
Hứa Tri liếc nhìn cô ấy, không nhịn được cười.
Tề Yểu Yểu đang tức giận, nàng trừng mắt nhìn cô: "Hứa Tri Tri! Cậu đừng có cười!"
Hứa Tri cố nhịn cười, hỏi lại cô ấy bằng giọng điệu trêu chọc: "Vậy cậu có muốn tiễn mình xuống dưới không?"
Tề Yểu Yểu đương nhiên là muốn rồi, nhưng nàng cố tình nói: "Không tiễn, trừ khi cậu nói "Công chúa xin ngài tiễn tiểu thư xuống dưới"."
Hứa Tri phối hợp: "Công chúa xin ngài tiễn tiểu thư xuống dưới?"
"Được rồi ~" Tề Yểu Yểu nhướn mày, vẻ mặt kiêu hãnh xóa tan đi những u ám trước đó, nàng hừ hừ nói: "Thấy cậu ngoan ngoãn như vậy thì thôi ~"
Tề Yểu Yểu tiễn Hứa Tri ra đến cửa lớn, rồi lại muốn đi thêm vài bậc nữa.
Hứa Tri nói: "Cậu đi giày cao gót không tiện, đến đây thôi."
"Không được, mình muốn tiễn cậu lên xe!" Tề Yểu Yểu đã quen đi giày cao gót rồi, mấy bậc thang này chẳng là gì với nàng, nhưng nàng cố tình nắm lấy tay Hứa Tri, cười híp mắt nói: "Vậy cậu đỡ mình nhé."
Hứa Tri đành phải giúp Tề Yểu Yểu xuống cầu thang.
Gió đêm thổi mát, màn đêm bao phủ.
Dưới ánh đèn đường sáng trưng, tài xế đã đứng chờ sẵn bên chiếc SUV.
Tài xế lịch sự mở cửa xe cho Hứa Tri.
Tề Yểu Yểu đứng đó, nhìn Hứa Tri lên xe.
Hứa Tri vừa định bước lên xe thì dừng lại, quay người lại nhìn Tề Yểu Yểu.
"Hửm?" Tề Yểu Yểu ngẩng đầu lên hỏi đầy thắc mắc: "Tri Tri, cậu quên gì ở đây à?"
Hứa Tri nhìn thẳng vào đôi mắt sáng của cô ấy, đáp: "Ừm."
Tề Yểu Yểu lập tức nói: "Cậu quên gì vậy? Có quan trọng lắm không? Bây giờ mình gọi người đi lấy cho cậu, hay là mai mang đến trường cho cậu?"
"Không cần đâu." Hứa Tri nói: "Mình quên nói một câu."
Tề Yểu Yểu: "???"
Nàng vẫn chưa hiểu ý của người kia.
Hứa Tri nhẹ nhàng chuyển động cổ họng, cúi người ghé sát tai Tề Yểu Yểu, thì thầm: "Công chúa Yểu Yểu tối nay thật sự rất xinh đẹp."
Xinh đẹp đến nỗi, cô gần như muốn tự tay gỡ chiếc váy đó xuống.