Mục lục
Sử Thượng Tối Ngưu Phò Mã Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng không gian xung quanh lại rất sạch sẽ, vài món quần áo vải thô đặt ở đầu giường, đặt rất gọn gàng, tuy đệm chăn cũ nát, nhưng không gian cũng rất sạch sẽ.

Thời điểm đến cửa ra vào, Trần Nguyên và bọn Dương Nghĩa không đi vào bên trong, phu nhân một đường nâng đỡ Tô Hiểu Du lên giường ngồi, sau đó liền rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại có hai người Nhân Tông và Tô Hiểu Du.

Con mắt Nhân Tông quét bốn phía một chút, nói: "Chỗ này là khuê phòng của cô nương à?"

Tô Hiểu Du xấu hổ cười một chút, nói: "Lại làm cho đại quan nhân chê cười, đây là phòng ở khi ta đến kinh thành thuê."

Nói xong, nàng rõ ràng lại chống tay lên đầu giường, muốn đứng lên nói: "Không có gì để chiêu đãi đại quan nhân, ta xin rót cho ngươi chén nước."

Nhân Tông tiến lên muốn ngăn cản, lại nghĩ tới nam nữ thụ thụ bất thân, tay ngừng lại tại trước người Tô Hiểu Du, nói: "Cô nương, không cần như thế, ngươi cứ ngồi đó là được."

Vừa mới dứt lời, thân thể Tô Hiểu Du nhoáng một cái, như là lập tức ngã sấp xuống, Nhân Tông không chú ý lễ tiết gì nữa, vội vàng đi lên, dùng hai tay đỡ lấy nàng.

Cả người Tô Hiểu Du vừa ngã vào trong ngực Nhân Tông, bộ vị mẫn cảm trên người hai người thoáng tiếp xúc ngắn ngủi một tý, trong nháy mắt này, Nhân Tông bỗng nhiên cảm giác được khí tức thanh xuân đang chạy lên não mình, tâm thần không khỏi có chút nhộn nhạo.

Nhưng loại cảm giác này không tiếp tục được thời gian bao lâu, hắn phát hiện nữ tử trong ngực giống như đang giãy dụa, Nhân Tông lập tức buông ra một tay, dùng một tay đỡ lấy cánh tay Tô Hiểu Du, kéo cả người nàng ngồi xuống bên giường, nói: "Cô nương nghỉ ngơi cho tốt đi, lang trung rất tốt, ngươi cũng không cần phải lo lắng."

Trên mặt Tô Hiểu Du có chút ít vẻ hồng hồng, thần sắc hơi xấu hổ, bộ dạng này rơi vào trong mắt Nhân Tông, càng làm cho hắn có một loại cảm giác khác lạ, loại cảm giác mình chưa từng trải nghiệm qua cùng với những Phi tần trong nội cung kia.

"Đa tạ đại quan nhân, chúng ta chỉ bèo nước tương phùng, được quan nhân ban ân lớn như thế, tiểu nữ thật sự không biết báo đáp thế nào, xin quan nhân nhận một cái cúi đầu của tiểu nữ."

Nói xong, nàng vừa muốn đứng lên, lần này Nhân Tông lập tức đè chặt hai tay nàng lại, nói: "Cô nương chớ khách khí như thế, ngươi tĩnh dưỡng tốt là được rồi, đợi ngày sau bình phục, trẫm, à, lại đến hát vài thủ khúc cho ta là được."

Bộ dạng Tô Hiểu Du rất cảm động nhìn Nhân Tông nói: "Xin hỏi tính danh đại quan nhân là gì? Không biết đại quan nhân có thể nói ra không? Để cho tiểu nữ khắc trong tâm khảm?"

Nhân Tông suy nghĩ một chút mới nói: "Ta họ Triệu, gọi Triệu Hoàng, đúng rồi, cô nương, ta xem trong lòng ngươi giống như có sự tình gì đó buồn khổ, không biết có thể nói cho ta không, nói không chừng ta có thể vì cô nương, giải quyết chuyện phiền não trong lòng."

Hắn thật sự rất ngạc nhiên, rất muốn biết câu chuyện nữ tử này che dấu trên người, nếu quả thật có thể giúp đỡ, hắn cũng sẽ không đứng nhìn.

Hốc mắt Tô Hiểu Du lại đỏ lên, Nhân Tông gấp gáp nói: "Cô nương từ từ nói là được, trong kinh thành tại hạ còn có chút bằng hữu có thể giúp đỡ mấy chuyện."

Tô Hiểu nói mấy câu: "Đại quan nhân có chỗ không biết rồi, cha ta nguyên là Thông phán phủ Đại Danh, trước kia tiểu nữ không lo áo cơm, chỉ là, năm kia phụ thân rơi vào bản án, bị giam vào trong đại lao.”

“Phụ thân có ý tứ là muốn nhờ người ta thay tiểu nữ tìm nhà chồng để gả đi, không muốn đi theo hắn chịu khổ, nhưng ta nhìn cha ở trong đại lao, làm sao có thể nhẫn tâm bỏ đi?"

Nhân Tông nghe xong liền gật đầu, nói: "Cô nương chí hiếu như thế, thật sự khiến tại hạ rất cảm động."

Tô Hiểu Du nói: "Vốn định đến kinh thành tìm mấy vị cùng trường của phụ thân trước kia, không cần chuyện gì khác, chỉ cần có thể từ trong đại lao đi ra, tiểu nữ hát rong kiếm tiền nuôi dưỡng cha cũng được, nhưng, những người cùng trường, thời điểm phụ thân tại vị nhiều lần đến bái phỏng trước kia, lần này tìm đến, đã thấy không bóng dáng đâu nữa."

Nhân Tông nhìn khuôn mặt nàng khóc như mưa như gió, trong lòng dâng lên một nỗi niềm thương tiếc, lập tức hỏi: "Phụ thân ngươi đã phạm tội gì?"

Tô Hiểu Du thở dài một tiếng, nói: "Phán quyết sai một bản án nhân mạng, bị khổ chủ tố cáo lên kinh thành."

Nhân Tông vừa nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm, trong mắt hắn, chuyện này cũng không phải là đại sự gì, tại Tống triều, dưới tình huống thủ đoạn khoa học kỹ thuật không tiên tiến này, án oan sai là không cách nào tránh khỏi, mà ngay cả Bao Chửng cũng nói, hắn làm án cũng không dám cam đoan là hoàn toàn công chính.

Lập tức nói: "Ngươi ở nơi này tĩnh dưỡng cho tốt, trẫm….ta đi hỏi giúp ngươi một chút, ít ngày nữa sẽ hồi âm cho ngươi."

Hai mắt Tô Hiểu Du đẫm lệ mông lung nhìn Nhân Tông, tràn ngập cảm kích nói: "Đa tạ đại quan nhân, tiểu nữ biết rõ sự tình khó làm, nếu khó quá, đại quan nhân không cần phải miễn cưỡng, phần nhân tình này, tiểu nữ đã nhớ kỹ."

Thời điểm Nhân Tông rời khỏi phòng, nước mắt Tô Hiểu Du mất hết, chuyển biến thành vẻ mặt mỉm cười đầy ước mơ, đầu tiên nàng biết rõ, chỉ cần Nhân Tông mở miệng, phụ thân nàng sẽ ra ngoài, quan trọng nhất là, chỉ cần Nhân Tông thả ra phụ thân của nàng, nàng sẽ có đủ lý do để yêu thương nhung nhớ.

Trần Thế Mỹ nói rất đúng, nếu như mình đưa lên cửa mà không hề có đạo lý, Nhân Tông nhất định sẽ hoài nghi.

Vị hoàng đế này không phải đồ ngốc, nếu sự xuất hiện của mình làm cho hắn nổi lên lòng nghi ngờ, cho dù đón mình tiến cung, địa vị tất nhiên cũng sẽ không quá cao.

Còn có, chính bản thân nàng cũng biết, là một nữ nhân, nếu như đưa tới cửa, có vẻ rất không đáng giá.

Nụ cười của nàng chậm rãi tách ra, nàng biết cự ly này và địa phương mình hướng tới, chỉ còn một bước ngắn.

Ở trong mắt Tô Hiểu Du, tiến cung tranh giành cùng Bàng quý phi, không riêng gì trợ giúp Phò mã gia và Lữ Tướng quốc, cũng là giúp đỡ chính bản thân mình.

Tô Hiểu Du từ rất sớm đã muốn làm việc thấy người sang bắt quàng làm họ, cho nên, nàng đối với tranh đấu trong cung đình hiểu rõ vô cùng sâu, hiện tại Bàng quý phi đang được sủng ái, nếu như Nhân Tông tiếp mình vào, nữ nhân này không có khả năng buông tha mình, cho dù nàng chịu buông tha mình, mình cũng sẽ tuyệt đối không buông tha nàng.

Đấu tranh hậu cung cũng như đấu tranh triều đình, đánh đến ngươi chết, ta sống.

Trên đùi truyền đến một hồi đau đớn, Tô Hiểu Du không khỏi nhíu mày lại, nhẹ giọng nói một câu: "Hàn Kỳ, thiếu chút nữa đã thực sự đụng phải ta rồi, nếu lưu lại vết sẹo, chờ ta tiến cung, sẽ cho ngươi xem ta trừng phạt thế nào."

Thời điểm Nhân Tông đi đến trước mặt bọn Trần Nguyên, trên mặt toàn một vẻ mừng rỡ, hắn cũng không biết vì sao mình lại cao hứng, nhưng cảm giác mình có khả năng giúp đỡ cô nương kia làm một vài việc thực sự rất vui vẻ.

Hắn nói với Trần Nguyên: "Thế Mỹ, mấy ngày nay ngươi đi phủ Đại Danh, nhìn xem có một người Thông phán họ Tô, bởi vì phán sai bản án mà bị giam lại hay không, nếu có mà nói…."

Nhân Tông nói tới chỗ này liền ngừng một chút, hắn đang nghĩ ngợi mình nên dùng thủ đoạn gì để thả người, thả người là hắn sự tình một câu, nhưng nếu để cho người khác biết rõ người này là mình thả, chuyện sẽ phiền phức hơn rất nhiều.

Hắn không muốn để cho những ngôn quan kia cản chân, cũng không muốn để cho Tô Hiểu Du biết mình là hoàng thượng.

Trần Nguyên tự nhiên biết rõ Nhân Tông băn khoăn cái gì, lập tức ôm quyền, nói: "Vi thần hiểu, xin vạn tuế yên tâm, vi thần tất nhiên có thể làm thỏa đáng."

Nhân Tông nhìn Trần Nguyên, cười một chút, nói: "Hiểu là tốt rồi, trẫm không nói nhiều, còn có, cô nương ở chỗ này, ngươi phải phái người chiếu cố, lang trung nhất định phải tới thay thuốc đúng hạn, không thể quên."

Trần Nguyên nói: "Vâng, xin vạn tuế yên tâm."

Nhân Tông gật đầu, nói: "Tốt rồi, thời gian không còn sớm, trẫm cũng nên hồi cung rồi, bằng không thì những ngôn quan kia sẽ lại lấy chuyện này để nói chuyện."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK