Chương 5:
Editor: Viên Đường
---
Kiều Nhuế sau khi tắm liền theo thói quen cầm lấy điện thoại, mà Kiều Miểu hơn mười phút trước vừa nhận được tin tức oanh tạc kia, có thể nhìn ra được giờ em ấy đang chấn kinh rồi.
Nàng vừa gửi một biểu cảm (emoji) qua thì giây tiếp theo đã nhận được cuộc gọi từ Kiều Miểu, nàng bèn mở loa ngoài ra rồi gác điện thoại lên bàn.
"Gọi cho chị làm gì thế?"
"Chị !! Em nghe mẹ nói chị có bạn gái rồi ???!"
Kiều Nhuế à một tiếng.
"Thật hay giả đấy? Chẳng lẽ là do chuyện xem mắt nên chị mới làm thế hả? Chứ sao tự nhiên chị lại cong vòng ra! Trong khi trước đó chị không có một chút biểu hiện gì liên quan đến việc mình cong chứ!" Kiều Miểu ở đầu dây bên kia cực kỳ kích động.
Kiều Nhuế nhíu mày, không hổ là em gái của nàng, tư duy rất nhạy bén. Nhưng nàng không thể nói ra sự thật, nếu không cái miệng rộng của Kiều Miểu sẽ khiến kế hoạch của nàng thất bại mất.
"Ai ai ai? Thật luôn?" Kiều Miểu lại thét lên một tiếng nho nhỏ, "Wow! Mẹ vừa gửi ảnh cho em, bạn gái của chị đẹp như thế này ư? Không thể nào không thể nào? ? ?"1
Kiều Nhuế bất mãn mà chậc một tiếng, chẳng lẽ trông nàng không xứng với bạn gái xinh đẹp sao?
Nàng dừng động tác vân vê tóc lại mà nhìn chăm chú vào gương mặt trong gương, sau đó chậm rãi kề sát vào.
Gương mặt nàng nhìn trẻ hơn so với độ tuổi thực, mái tóc hững hờ buông xuống, đuôi tóc ươn ướt chậm rãi thả từng giọt nước thấm ướt bả vai.
Kiều Nhuế chậm rãi mỉm cười.
Nàng trông cũng đâu tệ lắm đâu?
Thế là nàng làm ra biểu tình bất mãn, trả lời: "Ý em là chị xấu nên không xứng với người ta đúng không?"
Vấn đề này đã đẩy Kiều Nhuế vào thế bí, đồng thời, nàng nhận ra hai người vẫn chưa chuẩn bị kỹ lưỡng cho câu chuyện của mình, nếu bị hỏi thì thế nào cũng không trả lời được.
Nàng im lặng một lúc lâu mới đáp: "Để mà kể ra thì dài dòng lắm, khi nào về nhà ăn tết thì chị sẽ kể chi tiết cho."
"Vậy cũng được." Kiều Miểu có chút tiếc nuối, lại nói: "Em có thể thêm Wechat của bạn gái chị không?"
Kiều Nhuế cảnh giác hỏi: "Em định làm gì thế?"
"Thì làm quen một chút không được sao? Em rất tò mò làm sao chị ấy bẻ cong được chị."
"Thôi thôi thôi." Kiều Nhuế đáp, "Sao em tò mò vậy chứ. Đừng hòng nhé."
Nói xong, nàng không để Kiều Miểu có cơ hội phản bác mà cúp máy ngay.
Sau khi tóc đã khô thì nàng nằm lên giường, nàng vừa định nhắn tin cho Hứa Nhu Gia thì bên kia đã gửi tin nhắn thông báo mình vừa về nhà với nàng.
[ Kiều Nhuế ]: Về chuyện về nhà ăn tết ấy, nếu người trong nhà hỏi chúng ta quen nhau như thế nào thì cô nghĩ chúng ta nên trả lời như thế nào?
Đầu bên kia trầm mặc một lúc rồi lại đem vấn đề đẩy ngược về phía nàng.
[ Hứa Nhu Gia ]: Cô nghĩ thế nào?
Kiều Nhuế nhìn trần nhà một hồi lâu, "..."
[ Kiều Nhuế ]: Nói thật thì tôi cũng vừa nghĩ đến chuyện này thôi, tại lúc nãy em gái tôi hỏi chuyện này, nhưng tôi không trả lời nó...
[ Hứa Nhu Gia ]: Vấn đề này chúng ta nên suy xét kỹ lưỡng. Tuy chỉ là giả, nhưng để mọi chuyện trót lọt thì tôi phải biết một chút về người nhà của cô đã.
Kiều Nhuế cảm thấy lời của Hứa Nhu Gia rất có lý, thế là nàng nói sơ qua với cô về gia đình mình.
Gia đình của nàng chỉ có hai người con gái là Kiều Nhuế và Kiều Miểu, Kiều Miểu nhỏ hơn Kiều Nhuế vài tuổi, vẫn còn đang học đại học.
Cha mẹ nàng đều buôn bán ở quê, ngày thường mọi việc trong nhà đều do mẹ nàng quản, cha nàng cũng không can thiệp được, nói cách khác, mục tiêu hàng đầu chính là mẹ nàng.
[ Hứa Nhu Gia ]: Ngày thường họ thích làm gì? Hay có thứ gì họ đặc biệt thích không?
Kiều Nhuế sửng sốt, trên đỉnh đầu hiện lên mấy dấm chấm hỏi to tướng, cái này cũng cần phải biết sao? Tuy vậy, nàng vẫn gửi tin nhắn cho cô.
[ Kiều Nhuế ]: Ba tôi thích uống trà, mẹ tôi thì lại thích đánh mạt chược.
[ Kiều Nhuế ]: Em gái tôi thường ngày hay xem mấy cái anime manga gì đấy, trong nhà còn trữ một đống thứ linh tinh.
Nói đến chuyện kia làm Kiều Nhuế thở dài, Kiều Miểu tin rằng cất mấy thứ đó trong nhà để đợi đến lúc giá trị của nó tăng lên, nhưng nàng không hiểu đống đồ linh tinh đó thì có cái gì mà tăng giá trị.
[ Hứa Nhu Gia ]: Vậy còn cô?
[ Kiều Nhuế ]: Hả?
Nhưng đầu bên kia không đáp lại sự nghi hoặc của cô.
Kiều Nhuế nhìn chằm chằm khung chat hồi lâu nhưng vẫn không có động tĩnh gì, đành sang ứng dụng khác xem mấy cái video ngắn, chỉ một lúc sau đã quên việc này.
Cho đến buổi sáng hôm sau, sau khi đánh răng rửa mặt thay quần áo, nàng lấy điện thoại ra xem trước khi đi làm thì mới thấy Hứa Nhu Gia đã trả lời vào nửa giờ trước.
Cô bảo tối qua đang nhắn tin thì điện thoại hết pin nên sập nguồn.
Kiều Nhuế cũng không nghĩ nhiều, thế nên đề tài kia cũng nhanh chóng qua đi, còn thời gian hai người gặp nhau bàn chuyện thì phải thảo luận đã.
Hứa Nhu Gia nói mấy ngày nay nàng không có thời gian, phải chờ đến thứ ba tuần sau, mà tình cờ ngày đó công ty của Kiều Nhuế cũng bước vào kỳ nghỉ đông, thế là hai người quyết định gặp nhau vào tối đó.
Khi nàng đang ngẫm nghĩ về chuyện ăn tết cùng bạn gái giả thì một đồng nghiệp nói:
"Kiều Nhuế, tối nay chúng ta đi liên hoan!"
Liên hoan chắc chắn không thể tránh được rượu, nhưng Kiều Nhuế cũng không lo lắng về chuyện này. Từ lần đầu tiên sau khi bị đồng nghiệp dụ dỗ uống mấy chén rượu tây, sau đó nàng ôm đồng nghiệp sống chết không buông tay, thế là bây giờ các nàng chủ động giúp Kiều Nhuế thoát khỏi việc bị mời rượu.
"Được rồi." Kiều Nhuế nhanh chóng trả lời, "Lát nữa tôi đi với cô nhé, hôm nay tôi không lái xe."
Cô gái kia vui vẻ đồng ý: "Được thôi."
Sau khi tan tầm, mọi người tập trung từng nhóm ba người năm người đi dến tiệm cơm. Mọi người nghe lãnh đạo nâng chén phát biểu thì như được tiêm máu gà, Kiều Nhuế ở phía dưới thi thoảng cũng phụ họa vài câu.
Chờ đến khi dùng cơm xong, mọi người tiếp tục đi KTW.
Kiều Nhuế không muốn đi cho lắm, cơ bản KTV là chỗ để mọi người uống rượu, mà nàng cũng không thích ca hát, nhưng đồng nghiệp vẫn kiên trì thuyết phục nàng.
"Ngày mai được nghỉ mà, cô về nhà sớm làm gì chứ, đi nào đi nào!" Đồng nghiệp câu lấy cổ Kiều Nhuế, ỷ mình cao lớn hơn nàng mà kéo nàng vào xe.
Kiều Nhuế biết mình không thoát được đành phải đồng ý, nàng đẩy đồng nghiệp ra, "Tôi đi là được rồi chứ gì, đừng kéo."
Đồng nghiệp buông nàng ra, cười nói: "Cô xem, cô vào công ty đã lâu như vậy mà bây giờ vẫn còn độc thân."
"Độc thân khá tốt, không cần phải tiêu tiền."
"Thật là!" Đồng nghiệp liếc nàng một cái sau đó chuyển tầm nhìn đến một người đang nói chuyện với đồng nghiệp khác ở phía trước, sau đó nhỏ giọng nói: "Nghe nói cậu Trương đang theo đuổi cô hả? Vừa nãy hắn còn gắp cua cho cô."
"Hả?" Kiều Nhuế trưng ra vẻ mặt ngốc nghếch, "Cậu ta theo đuổi tôi á, sao tôi không biết chuyện này vậy?"
"..." Đồng nghiệp bất lực lắc đầu, "Quả nhiên cô ế nhờ thực lực."
Các nàng đến KTV tương đối sớm, mà người đặt phòng vẫn chưa đến nên các nàng đành ngồi chờ ở đại sảnh.
Người đồng nghiệp vẫn không quên chuyện của cậu Trương kia: "Tôi cảm thấy cậu ta không tồi, cơ mà không phải hai ngày trước cô nói mẹ cô thúc giục tìm đối tượng sao, vừa lúc hai người lại quen biết nhau."
Kiều Nhuế bất đắc dĩ đáp, "Cô không nên để tâm thế đâu, mà năm nay không phải cô ra mắt nhà bạn trai sao, cô vẫn nên suy xét tương lai khi ở chung với mẹ chồng thì hơn."
"Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi!" Đồng nghiệp chớp chớp mắt, "Tôi sẽ mua lễ vật đầy đủ! Cái này gọi là gì ta! Đánh người chạy đi chứ không đánh người chạy lại."
Thế là thành công lảng sang chuyện khác!
Kiều Nhuế cùng đồng nghiệp bắt đầu nói về bố mẹ chồng của cô ấy, nhưng hai người chờ rất lâu, thế là đồng nghiệp sao những người kia còn chưa tới.
Đột nhiên, tiếng giày cao gót vang lên từ bên thang máy, sau một lúc, thanh âm đó như khuếch đại lên trong đại sảnh. Mà chủ nhân của nó cũng nhanh chóng đi vào từ hành lang, trừ cô ấy ra còn có ba người con trai khác, trong đó có một người nam còn mang theo ghi-ta.
"Oa, cô gái kia thật xinh đẹp, da trắng quá đi à." Đồng nghiệp nhịn không được mà nhỏ giọng khen ngợi. Cô lướt qua những người đi cùng cô gái kia, trên người họ đều là hàng hiệu, chỉ mỗi chiếc áo khoác thôi cũng toát ra vẻ xa xỉ.
Chỉ là trên mặt cô gái kia không có cảm xúc gì, dễ làm người ta liên tưởng đến những nhân vật nữ chính lạnh lùng trên phim truyền hình.
". . ." Kiều Nhuế nhíu mày, ngoài miệng không nhiệt tình phụ họa nói: "Đúng vậy."
"Cũng không biết có phải do đánh phấn nền nên mới trắng như vậy không."
Tất nhiên là không phải.
Dù sao Kiều Nhuế cũng đã nhìn cô với khoảng cách gần, nên có thể khẳng định cô ấy trắng tự nhiên.
Gặp được Hứa Nhu Gia ở nơi này là một chuyện mà nàng không ngờ đến, mà đi với nàng còn có một người nam đeo ghi-ta, là người nàng đã gặp không lâu trước đó, chính là chủ quán bar hôm trước.
Ngẫm lại thái độ tùy tiện của chủ quán lúc đấy khiến Kiều Nhuế cảm thấy hơi vi diệu.
"A, đi thôi!" Đồng nghiệp kéo nàng, "Mấy người kia tới rồi."
Kiều Nhuế hoàn hồn, nàng cùng những người khác đi vào phòng.
Trong căn phòng rộng của KTV, mặc cho người khác ca hát uống rượu, Kiều Nhuế chỉ ngồi yên lặng cắn hạt dưa uống nước trà trong góc phòng, thi thoảng lại dỏng tai nghe đồng nghiệp hát hò.
Có mấy người đồng nghiệp còn hăng hái lắc lắc xúc xắc, đến nỗi tiếng xúc xắc như át đi cả tiếng hát. Những người còn lại lại muốn chơi trò gì đó, trong đó có một người tìm được một cái đĩa quay trong ngăn tủ, thế là mọi người tụ tập lại muốn chơi trò Truth or Dare.
Kiều Nhuế không hứng thú với trò này cho lắm, bởi phần lớn thế nào cũng hỏi mấy câu hỏi rất cá nhân, nhưng đối với Kiều Nhuế - một kẻ độc thân từ trong bụng mẹ thì nàng cảm thấy trò này không có gì thú vị.
Nhưng nàng rất chú tâm nghe mọi người ca hát, vừa lúc đó những người chơi trò chơi quây lại bên bàn chuẩn bị bắt đầu, Kiều Nhuế thấy thế liền ngồi trên quầy bar, ở vị trí này có thể dễ dàng quan sát họ.
Thật mau, có người đồng nghiệp phát hiện ra nàng.
"Kiều Nhuế, mau đến đây chơi đi!"
"Mọi người cứ chơi đi!" Kiều Nhuế vừa xua tay, ánh mắt quét qua đĩa quay trên bàn.
"Lại đây, cô tới đây cũng chẳng uống rượu, nếu không chơi nữa thì sẽ chán chết đó."
Kiều Nhuế nửa bị ép mà kéo qua, nàng lướt mắt qua những người chơi, hầu hết đều là những người nam nữ độc thân, cũng không có lão háo sắc đã kết hôn nào, chắc là mọi người sẽ giữ chừng mực thôi.
Ai biết được người đầu tiên bị cái đĩa quay nhắm đến lại bị hỏi là: "Cùng bạn trai một lần làm bao lâu" .
Cô gái nhỏ bẽn lẽn ngượng ngùng trả lời nửa giờ, thế là bị một đồng nghiệp nữ đã kết hôn trêu ghẹo đến đỏ mặt.
Nàng nghĩ thầm, chỉ có hình phạt uống rượu là an toàn nhất.
Khi nàng đang mặc niệm "uống rượu, uống rượu, uống rượu" thì đã đến phiên nàng, với thử thách "ôm người khác giới bên cạnh".
Kiều Nhuế nhìn hai nữ đồng nghiệp ngồi cạnh mình, bất giác bật cười: "Người ngồi cạnh tôi đều là người đồng giới cả."
"Vậy thì mở rộng quy mô đi." Một người đồng nghiệp liếc Kiều Nhuế sau đó lại nhìn qua cậu Trương, rõ ràng cậu ta có cảm tình với Kiều Nhuế, sau đó người đồng nghiệp bảo: "Vậy cô ôm cậu Trương đi!"
Kiều Nhuế nhìn về phía cậu Trương, cậu ta bị một đống người vây quanh trêu chọc, tai đã nhanh chóng ửng đỏ.
"..." Ấn tượng của Kiều Nhuế về cậu Trương là cậu ta rất cao, nhưng lại quá gầy, còn hay thẹn thùng, hoàn toàn không phù hợp với hình mẫu lý tưởng của nàng.
Giờ thấy mấy người đồng nghiệp hăng say như vậy làm nàng càng tin tưởng vào "lời đồn" vừa nghe được mấy chục phút trước.
Chắc chắn nàng không thể ôm cậu ta rồi, lỡ như cậu ta nghĩ rằng mình cũng có ý với cậu ta thì sao? Với lại, cậu ta gầy trơ xương như thế ôm chắc cũng không dễ chịu mấy.
Trong khoảnh khắc, Kiều Nhuế bắt đầu giả ngu: "Không đúng, dựa trên yêu cầu ôm người khác phái "bên cạnh", nếu như cạnh tôi không có người khác phái thì lẽ ra phải được bỏ qua chứ?"
Lời của nàng khiến mọi người vò đầu bứt tai, họ suy nghĩ nửa ngày rồi nói: "Thôi vậy đi, giờ cô đi ra ngoài rồi ôm người đầu tiên mà cô thấy, nam hay nữ gì cũng được. Còn không thì ôm cậu Trương, cô chọn đi."
So với ôm người quen là cậu Trương, thì ôm một người không quen biết làm mấy đồng nghiệp hứng thú hơn, thế là mọi người bắt đầu xôn xao cổ vũ.
Kiều Nhuế nhìn cậu Trương, cũng không thể làm mất mặt cậu ta, đành giả vờ nói: "Cậu Trương bị tôi ôm thì có vẻ hơi thiệt thòi cho cậu ta."
Cậu Trương bị người đồng nghiệp bên cạnh đẩy đẩy, nói: "Tôi thì sao cũng được hết."
Tuy ngoài miệng cậu ta là vậy, nhưng trong lòng đã sớm nhộn nhạo, mà vẻ mặt của cậu ta cũng đã phản bội lời nói của chính mình.
"Vậy tôi sẽ thử chọn người qua đường xem sao, thế càng thú vị nhỉ."
Vì thế Kiều Nhuế cùng mấy đồng nghiệp đi ra cửa chờ người đầu tiên xuất hiện, mặc cho cậu Trương như hóa đá tại chỗ.
Thực ra trong lòng Kiều Nhuế cũng thấp thỏm muốn chết, nếu người qua đường là nữ thì không nói, nhưng lỡ là nam thì...
Nàng tính sẽ ôm người ta một chút rồi bỏ chạy để người ta không kịp nhìn rõ mặt mình, mà phỏng chừng người bị ôm cũng xấu hổ muốn chết.
Mấy người đồng nghiệp khác cũng không hát hò nữa mà cũng chạy ra hóng hớt, thế là một đám người chen nhau trước cửa.
"Cố lên Kiều Nhuế! Lỡ như ôm được soái ca thì là dấu hiệu của tình yêu đến đó!"
Kiều Nhuế: ". . ."
"Cửa mở rồi!" Người đồng nghiệp đứng bên cạnh vỗ vỗ vai nàng, mấy chục đôi mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang mở kia.
Kiều Nhuế lúng túng vùi mặt vào bả vai của đồng nghiệp, dùng hai tay che mặt lại, hỏi: "Nam hay nữ?"
Một đám người chen lấn ở hành lang khiến người vừa bước ra không khỏi chú ý, người kia liền quay đầu về hướng khác, chắc hẳn đang tính toán để vòng qua nhóm người kỳ quái này.
"Nữ!" Người đồng nghiệp thở một hơi nhẹ nhõm thay cho Kiều Nhuế, "Cô ấy sắp đi rồi kìa, mau lên!"
Hai chân Kiều Nhuế như bị rót chì vào, dù là nữ đi chăng nữa thì tự nhiên chạy tới ôm cũng thật là xấu hổ mà!
Lúc nàng đang hoảng hốt thì nghe được người nói: "Nếu không thì bỏ qua đi! Tôi muốn người kia là nam cơ!"
Lời này như tiêm máu gà cho Kiều Nhuế, lỡ như người này đi rồi thì chắc chắn phải đợi người tiếp theo, lỡ như gặp phải con trai thì càng hít thở không thông.
Thế là trong nháy mắt, Kiều Nhuế chạy thẳng về phía người kia.