“Anh không ngại.”
“Sá?” Trầm Vị Ương nghi hoặc khó hiểu nhìn anh ta, “Không ngại anh ấy cái gì cũng không nhớ rõ? Trí nhớ của con người sao kém vậy?”
Lăng Phi cười yếu ớt, “Em không nên lý giải cậu ấy như vậy, trong cơ thể Trọng Hoa còn một người, có đôi khi người kia sẽ chạy tới náo loạn, mà kí ức này là của hắn ta, cho nên khi Trọng Hoa là Trọng Hoa thì cậu ấy căn bản sẽ không nhớ rõ.”
“Tinh thần phân liệt?” Hắn có thấy loại bệnh này trên TV.
“Cũng không hẳn là thế. Anh nghĩ em đại khái cũng cảm nhận được Trọng Hoa không giống người thường, nếu Trọng Hoa không phải người cũng không phải quỷ, mà chính là hình thể của người kia phân hóa ra, nói như vậy em sẽ tin không?”
Dọa! “Vậy, vậy, vậy anh ấy là gì?”
Lăng Phi nhún vai, “Em có thể đi hỏi cậu ấy, nhưng có lẽ em cũng biết.”
“Em làm sao có thể biết?”
Lăng phi cười cười nhìn hắn.
Nụ cười kia, tuy chỉ là cười lại làm cho Trầm Vị Ương bước lui một bước, da gà da vịt nổi tùm lum, “Em thật sự không biết.”
Lăng Phi nhún vai, bước lên trước đem cháo múc vào trong chén, “Biết cũng tốt, không biết cũng tốt. Vị Ương, em thích cậu ấy à.”
Trầm Vị Ương đỏ mặt, ngay sau đó cười tươi, gật đầu, “Vâng, em thích anh ấy.”
“Trọng Hoa không phải là một người dễ gần gũi, bạn thân của anh cũng thích một người giống vậy. Anh nhớ rõ cậu ta từng nói với anh – có một loại người miệng xấu, lạnh lùng vô tình, nhìn như đối với ngươi không chút nào quan tâm, tuyệt không đem ngươi để ở trong lòng, ngươi lại gần hắn liền ước gì ngươi lập tức rời đi, trong lòng nghĩ cái gì cũng sẽ không nói ra, cũng chưa bao giờ nói yêu.”
“Oa, kia thật là yêu sao?”
“Yêu.” Lăng Phi nhìn hắn gật đầu chắc chắn.
“Anh làm sao biết?” Hắn hồ nghi nhìn anh ta, “Người bạn thân kia, sẽ không phải là anh chứ?” Nói xong, hắn lộ ra nụ cười đồng tình đáng thương.
Lăng Phi bị hắn chọc cười, “Thật đáng tiếc, không phải. Nhưng anh thực hâm mộ, thực hâm mộ cậu ta được người chấp nhất như vậy yêu. Người đó coi cậu ấy là toàn bộ thế giới, là bảo bối quan trọng nhất, vì cậu ấy trả giá hết thảy đều không hối tiếc, ái tình chấp nhất thâm sâu như vậy, mãnh liệt như vậy, bất kỳ ai cũng muốn có.” Anh ta búng tay, cười khổ, “Chính là, vận mệnh trêu người. ‘Trời làm bậy, có thể tha; Tự làm bậy, không thể sống’.”
“Thảm vậy sao? Anh ta đã làm chuyện cực kỳ bi thảm gì?” Trầm Vị Ương trêu đùa, hỏi.
Lăng Phi trêu đùa, trả lời: “Thí dụ như hủy diệt thế giới?”
“Ha ha, kia không phải rất tốt ….”
Một đạo âm thanh trầm thấp cắt ngang hai người nói chuyện, “Cái gì tốt?”
Lăng Phi cùng Trầm Vị Ương đồng thời nhìn về phía nam nhân sắc mặt không tốt, người sau kinh hoảng tiến lên đỡ lấy anh, “Sao anh lại xuống giường?”
Phó Trọng Hoa hung hăng trừng hắn liếc mắt một cái, “Em muốn cho anh khát chết sao? Anh vì uống một ly nước của em mà đợi hơn 15 phút.”
“Thực xin lỗi. Vậy, vậy …” Trầm Vị Ương bối rối, tay vịn anh, bỗng nhiên không biết phải làm gì bây giờ.
“Ngu ngốc, trước dìu anh về phòng, sau đó đi lấy nước, ngốc!”
“Ác.” Trầm Vị Ương vẻ mặt cầu xin, “Thực xin lỗi, thân thể anh có khỏe lên chút nào không? Anh xuống giường như vậy có bị ảnh hưởng gì không?”
“Em là heo sao? Anh chỉ suy yếu một chút, cũng không phải tàn phế.”
“Ác, nhưng mà em thực lo lắng.”
“Tỉnh tỉnh đi.” Phó Trọng Hoa châm biếm ‘hừ’ một tiếng.
Trầm Vị Ương hạ thấp giọng, “Anh quả nhiên thật sự có nhân cách phân liệt.”
“Em đang nói gì?” Phó Trọng Hoa ngồi lên giường, nắm lấy cằm hắn, nheo mắt lại, khẩu khí cực kỳ kém.
Trầm Vị Ương vội vàng lắc lắc hai tay trong không trung, “Không có, không có, em cái gì cũng chưa nói.”
Phó Trọng Hoa ‘hừ’ một tiếng, buông tay ra, “Em cùng anh Lăng ở trong bếp nói cái gì?” nhìn như thuận miệng hỏi, nhưng trong lòng kỳ thật thập phần để ý.
“Nói anh quên chuyện tối hôm qua.”
Phó Trọng Hoa nhíu mi, “Nó rất quan trọng?”
“Rất quan trọng.” Trầm Vị Ương còn thật sự gật đầu, sau đó lại thẹn thùng cúi thấp đầu, “Đó chỉ là cảm nhận của em thôi, em vốn nghĩ anh rất chán ghét em, nhưng trải qua chuyện đêm qua em cảm thấy anh chỉ là xấu miệng một chút.”
Phó Trọng Hoa nhìn biểu tình ngọt ngào của hắn, ánh mắt chớp cũng không chớp, nhưng khi Trầm Vị Ương nâng mắt lên, anh lại nhanh chóng chuyển đường nhìn, “Nhàm chán.”
Tối hôm qua, rốt cuộc mình đã làm gì? Đáng chết, vì cái gì mình lại quên? Nếu mình nhớ rõ, ngu ngốc sẽ không đến hỏi nam nhân khác. ( ghen =))))
Trầm Vị Ương vẻ mặt cầu xin, “Sao lại nhàm chán, ai bảo anh vẫn luôn mắng em ngu ngốc, đối với em lãnh đạm như vậy, mỗi lần em tới gần anh, anh đều biểu hiện ra bộ dáng cực kỳ chán ghét, hơn nữa không lưu tình chút nào đem em đẩy ra, em thực sự rất đáng thương a.”
Phó Trọng Hoa nhướng mi, đối với hắn ngoắc ngoắc ngón tay, sau đó nắm lấy khuôn mặt tới gần, anh nhìn từ trên xuống dưới từ phải sang trái, cẩn thận đánh giá, “Quả nhiên không phải một bộ tướng thông minh.”
Trầm Vị Ương bị nhìn đến đỏ bừng mặt, đã muốn chu lên đôi môi đỏ mộng chuẩn bị bị hôn, nháy mắt hạ nhiệt độ, thất vọng.
Nhìn hắn bày ra bộ dáng mất mát này, Phó Trọng Hoa ngược lại rất vừa lòng, đưa môi chạm lên môi hắn, làm một nụ hôn hơi chút thô bạo.
Trầm Vị Ương vỗ về khóe miệng sưng đỏ, “Đau quá, anh có thể ôn nhu một chút không?”
Phó Trọng Hoa ‘tựa tiếu phi tiếu’ nhìn chằm chằm hắn, tiếng nói trở nên trầm thấp, “Khủng hoảng ngu ngốc.”
Không chờ Trầm Vị Ương mở miệng lên án phản bác, Anh nghiêng mặt hôn lên tai hắn, đầu lưỡi ẩm ướt chậm chạp liếm quanh vành tai hắn một vòng, Trầm Vị Ương mẫn cảm run rẩy, muốn né tránh lại bị ôm càng chặt.
Phó Trọng Hoa hôn lên tai hắn, nhẹ nhàng thổ khí, “Trốn cái gì?”
“Thật nhột.” Trầm Vị Ương híp mắt, thận thể từng chút từng chút mất đi khí lực, một đôi tay vô thức ở trên người Phó Trọng Hoa sờ soạng, trong người hắn dâng lên một cỗ khát vọng nhưng lại không biết khát vọng cái gì.
“Ư.” Phó Trọng Hoa rời đi vành tai ngọt ngào của hắn, dọc theo da thịt mềm mịn, một đường hôn đến bên môi hắn, ngậm lấy khóe miệng sưng đỏ của hắn, ôn nhu liếm cắn.
“Hình như có chút quá nóng, phù chú này có phải bị hư không?” Hắn đối với loại cực nóng này thật không quen, lắc lắc thân thể muốn tháo túi hương kia xuống.
Phó Trọng Hoa bắt lấy tay hắn, “Không cho phép lấy xuống, Em thả lỏng sẽ thoải mái, cứ như bình thường là được.”
Trầm Vị Ương hai mắt mờ sương nhìn anh, nghiêng nghiêng đầu, có một loại hương vị ngây thơ, “Thật sự?”
“Ừ.” Phó Trọng Hoa đưa tay tham nhập vào dưới áo hắn, cẩn thận vuốt ve qua lại làn da bóng láng co dãn mềm mại của hắn, đối với quỷ thể mà nói – hắn xem như là hàng hóa cao cấp.
Trầm Vị Ương bị đẩy ngã lên giường, Phó Trọng Hoa rời khỏi môi hắn, một đường hôn nhẹ đi xuống, hết sức cẩn thận, hết sức ôn nhu.
Nút thắt trên áo bị lưu loát cởi bỏ, thân thể phiếm hồng từng tấc từng tấc hiện ra trước mắt anh, Phó Trọng Hoa hôn lên ngực hắn, cố ý hôn vòng quanh quả anh đào, có khi làm như lơ đãng thổi khí, loại khiêu khích ngứa ngáy không được thỏa mãn này làm cho Trầm Vị Ương khó chịu vặn vẹo, liền ưỡn ngực nâng lên khỏa anh đào khát vọng được âu yếm truy tìm miệng Phó Trọng Hoa.
Phó Trọng Hoa cười xấu xa, liếm một cái, một cỗ điện lưu đánh thẳng lên não bộ Trầm Vị Ương, làm tê liệt suy nghĩ, hắn nhịn không được “A” một tiếng ngọt ngào, khắp da thịt nhanh chóng trở nên đỏ rực.
“Thoải mái vậy sao?”
“Ư, Hoa …”
“Hử?”
“Cái kia, anh ôm em rồi, không thể lại ôm người khác.”
Phó Trọng Hoa bật cười, “Ừ, tuyệt đối không.”
Trầm Vị Ương mị nhãn như tơ, “Anh Lăng cũng không được.”
“Ngu ngốc.” Phó Trọng Hoa cắn môi dưới của hắn một cái.
“Nói mau, anh sẽ không.” Trầm Vị Ương che miệng mình lại, thực chấp nhất.
“Sẽ không.”
Trầm Vị Ương cảm thấy mỹ mãn nở nụ cười.
Nam nhân thô bạo không ôn nhu làm cho hắn đau đớn nhưng hắn đều cảm thấy ngọt ngào, nam nhân miệng đầy chữ ‘ngu ngốc’ làm cho hắn cảm giác được quý trọng sủng ái, một khắc hai người kết hợp kia, hắn cảm thấy không chỉ có thân thể, mà ngay cả linh hồn của mình cũng đều được thỏa mãn.
Mơ mơ hồ hồ, hắn giống như nghe được thanh âm …..
[Tuy rằng anh thoạt nhìn giống như một chút cũng không yêu ta, nhưng anh lại đối với ta có cần tất ứng. Ta muốn anh ôn nhu anh sẽ thực ôn nhu, chuyện ta không muốn anh tuyệt sẽ không làm, thậm chí bởi vì một câu không thích của ta, anh liền ….]
Ngoài phòng, Lăng Phi bưng cháo đứng ở cửa, đôi mắt xinh đẹp nhắm lại, đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng phu ra 3 chữ không tiếng động, “Thực hạnh phúc ….”
Đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, vô cùng xinh đẹp nhưng lại có chút âm lãnh.
—
Vừa tỉnh lại, Trầm Vị Ương cảm thấy mỹ mãn liếm liếm môi, tựa như chú mèo nhỏ thỏa mãn.
Hắn ngáp một cái, duỗi duỗi thắt lưng, rút vào trong lòng Phó Trọng Hoa trái cọ phải cọ, sau đó ngọt ngào như mật mà ngắm nhìn nam nhân khẩu thị tâm phi đang ngủ kia.
Bọn họ đã hơn một tuần không có ‘thân thiết’, khó trách đột nhiên mơ thấy đêm đầu kia.
Một tuần này Phó Trọng Hoa bề bộn nhiều việc, ngay cả thời gian ngủ cũng không có, khoảng thời gian đó có một lần hai người sắp bị thiêu cháy, nhưng vừa mới giúp mình giải quyến xong, anh liền ghé vào trên người mình ngủ say.
Trầm Vị Ương nhìn Phó Trọng Hoa mà ngây ngô cười, trong mắt Phó Trọng Hoa căn bản chỉ có mình hắn mà thôi.
Đêm qua Phó Trọng Hoa rốt cuộc cũng đem kịch bản sửa xong, bỗng nhiên muốn ăn cơm chiên, hắn nghe xong cảm động đến phát khóc.
Nguyên một tuần này, Phó Trọng Hoa trừ bỏ cà phê ra, thức ăn mang đến nếu không phải mình ở một bên cứng rắn ép buộc anh ăn thì chỉ sợ công việc chưa làm xong thì mạng anh cũng đã không còn.
Nghe được Phó Trọng Hoa rốt cuộc muốn ăn này nọ, hắn lập tức muốn trổ tay nghề để lấy lòng người yêu.
Sau đó, phòng bếp liền nổ mạnh, sau đó ….!!!!
Trầm Vị Ương bật người ngồi dậy, thét lên một tiếng chói tai.
Phó Trọng Hoa bị dọa đến nhảy dựng lên, ôm lấy hắn, “Làm sao vậy?”
Trầm Vị Ương hung hăng trừng hắn, “Dao của em đâu? Vì cái gì không thấy?”
Phó Trọng Hoa sửng sốt, “Em nói máu của anh có thể cứu mạng của em, cho nên ngày hôm qua anh liền thử một chút.”
“Ai cho anh làm như vậy?”
Phó Trọng Hoa nâng tay lên, “Bé yêu, em chỉ vì như vậy mà không thông cảm cho người vô cùng vất vả bên cạnh em rốt cuộc có thể an an ổn ổn ngủ một giấc, hét toán lên tựa như gặp quỷ, dám đem người đánh thức chỉ vì muốn thỏa mãn nghi vấn mà em không cần vội vã thỏa mãn?”
Trầm Vị Ương nghe anh nói xong liền sửng sốt, hắn lặng im tại chỗ, nguyên nhân là hắn ngửi được một chút mùi thuốc súng. Đột nhiên nhát gan rụt lại thân mình, rồi lại ra vẻ trấn định vỗ vỗ vai anh.
“Cảm thấy đau không?”
“Không.”
“Đây là mộng, anh ngủ đi.”
Phó Trọng Hoa đột nhiên cười lạnh một tiếng, vươn tay kéo quần trên người hắn xuống, giơ ra ngón tay giữa cứng rắn cắm sâu vào trong dũng đạo chật hẹp của hắn, Trầm Vị Ương đau đến hét to một tiếng.
“Anh làm gì vậy?”
“Anh muốn cho em biết này không phải là mộng.” (biến thái kinh =.=”)
“Đau quá, anh mau rút tay ra đi.”
Phó Trọng Hoa rút ngón tay ra, Trầm Vị Ương thở một hơi dài nhẹ nhõm, đồng thời xoay người, lại hít một hơi thật sâu.
Chạy!
Trầm Vị Ương nhanh nhẹn quay đầu nghĩ muốn trực tiếp ngã khỏi giường lớn, nhưng không như mong đợi, thắt lưng của hắn lập tức bị chế trụ, hai đùi bị mở ra, huyệt khẩu truyền đến cảm giác ướt át, nhưng hắn vẫn là nhịn không được sợ hãi muốn chạy trốn.
“Không muốn, không muốn, em hiện tại không muốn.”
Nhờ vào nước miếng ướt át làm trơn, Phó Trọng Hoa cắm hai ngón tay vào một lúc, làm cho Trầm Vị Ương đau đến căng cứng người, đình chỉ giãy dụa.
Phó Trọng Hoa vỗ về thắt lưng buộc chặt của hắn, ngón tay vì hắn buộc chặt thân thể mà di chuyển thực khó khăn, anh nghiêm mặt lạnh lùng xoay ngón tay ở trong tiểu huyệt nhỏ hẹp đó một vòng.
“Đau, đau, đau ….”
“Vậy em mau thả lỏng.”
Thả lỏng? Trầm Vị Ương khóc lớn lên, “Vậy anh cam đoan sẽ không làm em không xuống giường đựơc, anh lần trước làm thắt lưng của em muốn gãy, em thật sự rất không thoải mái, lại còn bị anh châm chọc khiêu khích, anh có lương tâm hay không a, oa~~~”
“Ai cho em lần trước đem tư liệu của anh xóa sạch toàn bộ?”
“Em cũng không phải cố ý.” Trầm Vị Ương vừa nói vừa lau nước mắt, buông tha giãy dụa, nằm thẳng lên trên giường, “Tùy anh, dù sao mỗi khi anh tức giận liền lục thân không nhận, lang tâm cẩu phế, heo chó không bằng, tuyệt không biết em có bao nhiêu đáng thương, anh trong lòng chỉ có tức giận, căn bản là không có em, em cùng kỹ nữ có gì khác nhau?”
Phó Trọng Hoa trầm mặc nhìn nhìn hắn run run bờ vai, “Không phải lần trước em kêu lên rất thoải mái sao?”
“Có khoái cảm đương nhiên sẽ kêu a, nhưng cái loại cảm giác này cùng làm tình bình thường lại không giống nhau, tuyệt không vui vẻ, hơn nữa em vẫn nói không muốn, anh căn bản không nghe, từ trước ngọ làm đến hừng đông, cho dù em là quỷ cũng bị mệt đến muốn chết thêm lần nữa.”
“….Bình thường em cũng nói không muốn.”
“Bình thường là tình thú nha, anh mới là đại ngu ngốc, một chút cũng không cảm giác được em không thoải mái.”
“Anh không phải đã hơn mười ngày cũng không chạm vào em.”
“Anh cho là như vậy em sẽ quên sao? Quên đi, dù sao anh cũng không hiểu, muốn làm liền làm, nhanh lên.”
— còn tiếp —