Bỏ một chút “Ngoạn ý nhân” vào lư đồng rồi nhìn Vân Khuynh trầm trầm ngủ. Chưa thỏa, hắn còn làm thêm trò tiểu nhân, đứng ngoài song cửa, vẩy một ít bột phấn vào trong, chắc ăn rằng Vân Khuynh hoàn toàn không hay biết gì hết.
Nhìn lại trang phục của chính mình, buổi chiều hôm ấy rõ ràng đã gây chú ý cho người ta rồi, bởi vậy nhất định không thể diễu cái bộ dạng người lớn này ra lần nữa. Mặc dù không ưa dùng “Hồi xuân công” để biến nhỏ, Tiểu Xuân vẫn cắn răng, nuốt một viên “Nhất điểm đô bất thống” (Một chút cũng không đau), tự mình rút lại thành một hài đồng khoảng chừng tám, chín tuổi.
Sau đó, hắn lại quay sang ngắm mỹ nhân đang say ngủ, nước miếng chảy một hồi lâu, cuối cùng, đem tay áo cùng ống quần rộng thùng thình cuốn gọn lại, từ cửa sổ nhảy tót ra ngoài khách điếm.
Tới ngoại thành, Tiểu Xuân ghé vào một thôn nhỏ nằm dưới chân Yến Đãng sơn. Vì dịch bệnh tàn phá tràn lan nên nơi đây sớm đã không còn nhân tích, Bát đại phái hiện đang lưu lại chỗ này.
Yến Đãng sơn cao chót vót, sừng sững một khoảng trời. Ngày thường mây khói lượn lờ, quyện quanh đỉnh núi hư hư thực thực. Nếu có sương mù thì ngay cả một ngọn cỏ hay hòn đá nhỏ trên đường cũng chẳng thể nhìn thấy.
Núi này tứ phía đều là vách đá cheo leo, chỉ chim muông mới có thể bay qua được. Duy nhất một con đường dẫn từ trong thôn lên trên núi, mà lúc này đã bị bát đại môn phái canh giữ.
Tiểu Xuân lén lén lút lút, rón rén lẩn vào trong thôn. Nơi đây cao thủ tập hợp vô số, vì cuộc đại chiến trước mắt mà điều người liên tục tuần tra mọi nẻo, khiến cho hắn cứ phải ngó đông ngó tây, sợ sẽ bị phát hiện.
Tiểu Xuân hết nhìn bên này lại liếc bên kia, rọi mắt khắp nơi tìm tung tích Thất sư huynh của hắn. “Quái! Sư huynh rõ ràng nói muốn đến vây Yến Đãng sơn, vậy tại sao không thấy người?”
Tiểu Xuân nghĩ ngợi một lát, rồi thầm rít lên: “Lẽ nào chạy mất rồi?” Tiếp đó lại lẩm bẩm: “Nhất định là tiểu tử kia nhìn cái gì cũng không nhận thức được, mệt quá nên tìm nơi nào đó lăn ra ngủ tít rồi.”
“Bát sư đệ, ngươi nói cái gì?” – Phía sau chợt vang lên một giọng nói quen thuộc.
Tiểu Xuân hít sâu một hơi, lập tức quay đầu lại, phô ra cái bộ dáng tươi cười nịnh nọt: “Bát sư đệ ta đang nhớ tới Thất sư huynh ngươi ah~. Ai mà biết Thất sư huynh cùng ta tâm hữu linh tê (*), lại chạy ra đón tiếp nhanh như vậy.”
(*) Linh tê: một loài tê, cũng gọi là tê thông thiên; sừng bên ngoài có vệt trắng như tơ, bên trong có lỗ nhỏ thông suốt từ gốc đến mũi. Ý của câu chỉ sự hợp nhau, tâm linh tương thông.
Dưới ánh trăng, Tiểu Thất miễn cưỡng kéo chỉnh lại bộ cẩm y màu xanh rộng thùng thình, mái tóc đen lỉa chỉa được cột lên tùy hứng bởi một sợi hồng tuyến, khuôn mặt vẫn còn đượm vẻ mệt mỏi.
Tiểu Thất ngáp một cái, rồi liếc nhìn Tiểu Xuân: “Cái mùi thuốc đáng ghét trên người ngươi, cách xa tám trăm dặm ta vẫn còn ngửi thấy…” – Đoạn, hắn đưa tay vẫy vẫy, Tiểu Xuân lập tức hớn hở chạy tới. Không có cách nào khác, hắn đành phải dắt tiểu tử này đi theo.
“Ta thì đang hận không thể mọc cánh bay thoát khỏi nơi này, vậy mà lại có kẻ cả gan xông thẳng vào tử địa.” – Tiểu Thất lẩm bẩm, lại ngáp thêm cái nữa. “Tên thất phu Triệu Đại Hùng trúng độc liền suy sụp, ngày nào cũng mê man trên giường, báo hại ta tam thiên lưỡng đầu hết chỉnh quân rồi còn phải báo cáo này nọ, cả ngày không có nổi một canh giờ để nghỉ ngơi.”
Trong thôn có một tòa trạch viện gia truyền, tương đối thanh u và tĩnh mịch. Cái người được tôn làm Phó minh chủ đang chuẩn bị dẫn dắt võ lâm quần hùng tiêu diệt ma giáo yêu nghiệt, hướng tới hoạn lộ thênh thang kia – hiện đang tiến tới nơi này.
Tiểu Thất vừa bước vào trạch viện, mấy tên đệ tử phái Hoa Sơn lập tức nghênh về phía hắn chắp tay thỉnh an.
Tiểu Xuân nhìn mười thiếu niên mặc y phục phái Hoa Sơn, người nào người nấy thần hồng xỉ bạch (môi hồng răng trắng), từng đường nét tinh tế, thanh tú vô cùng, tuổi tác có khi còn nhỏ hơn cả hắn. Tiểu Xuân lập tức rùng mình, Hoa Sơn chưởng môn thu nạp đệ tử, nhãn quang thực khác biệt. Những đứa trẻ tố chất cao cường này, lại xinh đẹp như hoa như ngọc, e rằng phải lựa qua cả trăm ngàn lần mới có được.
Tới phòng của Triệu Đại Hùng. Tiểu Thất đẩy cửa, chỉ vào gã trung niên khuôn mặt xám ngoét đang thoi thóp trên giường: “Ngươi trước tiên giúp ta cứu tỉnh hắn, những cái khác tính sau.”
Tiểu Xuân gật gật đầu, bước đến xem mạch cho Triệu đại minh chủ, phân thần nói: “Thất sư huynh, ngày đó ngươi ở Hàn Sơn đánh bại các môn phái khác. Võ lâm minh chủ đáng ra phải là ngươi, như thế nào lại là người Hoa Sơn?”
Tiểu Thất khoanh tay mải mê nhìn Tiểu Xuân chữa bệnh, không để ý tới giọng điệu nói ra: “Ngươi thực nghĩ cứ võ công cao là làm được minh chủ võ lâm? Lôi đài thi đấu chỉ là để che mắt thiên hạ, thực chất nội bộ đã sớm chọn được minh chủ, có đánh thắng thì cùng lắm chỉ được cái danh làm phó. Mấy lão già bậc trên đâu dễ gì đem quyền lực mà giao cho người trẻ tuổi ah~.”
Tiểu Xuân nhét hai viên vạn linh đan vào miệng Triệu Đại Hùng, sau đó hí hoáy với cả đống chai lọ trên giường, cái này thêm một chút cái kia bớt một tí, vo vo lại thành một viên thuốc như bùn nhão, to cỡ quả trứng chim. Hắn bóp miệng Triệu Đại Hùng, nhét thuốc vào, sau đó ép thuốc đi xuống dọc theo cổ đối phương. Thế là ổn!
“Xong!” – Tiểu Xuân lại cất đống chai lọ vào ngực, tiếng bình sứ va chạm vào nhau liên tiếp vang lên.
Tiểu Thất thấy hắc khí trên mặt Triệu Đại Hùng nhanh chóng bị đẩy lui, lòng không khỏi bội phục bát sư đệ: “Nói đi, ngươi đến Minh Thành làm gì? Tìm ta có việc gì?”
Tiểu Xuân lôi ra một cuộn giấy, nói với Tiểu Thất: “Đệ muốn xin huynh một tấm nhân bì diện cụ giống cái này, có được hay không?”
Bày ra trước mắt Tiểu Thất là một khuôn mặt có thác ấn (đóng dấu), mực là mực Tùng Yên hảo hạng, giấy là giấy Tuyên Thành trân quý, hình dạng này, là một tiểu oa nhi mặt có thác ấn, mắt mũi đường nét đều rõ ràng.
“Nghe nói trên giang hồ có một cao thủ dịch dung thuật xuất quỷ nhập thần không ai sánh kịp. Nhân bì diện cụ của hắn mỏng như cánh ve sầu, mang lên mặt chẳng khác nào lớp da thịt thứ hai. Chẳng những ngoại nhân không thể phát hiện, ngay cả người đeo cũng không mảy may chút cảm giác. Tiếc rằng cho tới giờ vẫn chưa ai biết người đó tên họ là gì, hình dáng thực sự ra sao. Chỉ biết nhân bì diện cụ hắn làm ra đáng giá cả ngàn vàng, là báu vật hiếm có.” – Tiểu Xuân cười một tiếng, xán lạn vạn phần.
Hắn nói tiếp: “Suốt mấy năm trời đệ mới may mắn tìm thấy bức tranh này, mà những diện cụ sau đó, hết lần này tới lần khác đều làm cẩu thả, nhìn thế nào cũng không giống quá bảy phần. Nghĩ tới nghĩ lui, chợt nhớ sư huynh ngươi kế tục dịch dung thuật của sư phụ, nên chỉ có ngươi mới làm được cái này thôi ah~.” Ngày trước có hai cái diện cụ của Hàn Hàn cho, nhưng sau khi đến chỗ Linh Tiên lại bị hỏng mất.
Tiểu Thất đưa tay lên, dừng lại giữa đôi chân mày của Tiểu Xuân.
“Ân?” – Tiểu Xuân ngạc nhiên hỏi.
Ngón trỏ của Tiểu Thất bất chợt phát kình lực, hướng thẳng về phía trán sư đệ hung hăng gõ hai cái. Tiếng đập đập gõ gõ khe khẽ mà âm vang.
“Ai ui ~~~~~” – Tiểu Xuân ôm trán kêu lên. Thực ra đã xài “Nhất điểm đô bất thống” … hắn chỉ giả vờ chút xíu thôi í mà.
“Đúng là Bát đại môn phái đã phải rất vất vả lẻn lên Miểu Nhật phong(*) mới có thể trộm được tâm can bảo bối của Đại sư huynh. Vốn muốn trao đổi để hắn giải độc, không ngờ ngươi lại lượm được, còn tùy tiện đóng dấu vào. Ngươi cẩn thận a, nếu để Đại sư huynh biết được ngươi làm vậy với bảo bối của hắn, hắn không vặn cổ ngươi thì ta sẽ thuận theo liền.” – Tiểu Thất nâng khuôn mặt kia lên nhìn chăm chú.
(*) Miểu Nhật phong: đỉnh Miểu Nhật. Phong là đỉnh núi í.
“Thất sư huynh, nói thật đi, các ngươi đem nhiều người đến vây Yến Đãng sơn như vậy rốt cuộc là vì cái gì? Ta làm sao nghe nói trong lòng các cao thủ đều muốn gom góp mấy cuốn bí kíp lai lịch bất minh kia? Lén giúp người giải độc chỉ là thứ yếu, mục đích chính là vơ vét của quý nhà người ta a~!”
Tiểu Thất tà tà cười: “Những cái cần nói ngươi đều nói cả rồi, còn hỏi ta làm gì? Đêm đã khuya, sư huynh về ngủ đây, ngươi muốn diện cụ thì để mai tính, tự tìm nơi nào đó mà ngủ đi, ta không đi cùng đâu.” – Dứt lời, Tiểu Thất vẫn cái điệu bộ tiêu sái khoanh tay trước ngực, sải chân bước đi, nhanh chóng rời khỏi phòng Triệu Đại Hùng.
Tiểu Xuân vuốt cằm tặc lưỡi: “Hèn gì mà cố gắng đến thế vẫn không đạt được kết quả, cũng chỉ vì mấy kẻ kia. Ô Y giáo đại kiếp đại nạn a~. Chỉ còn tên giáo chủ mạo danh chống đỡ, nhưng hắn lúc này còn chưa bị lôi ra. Bất quá, đã đến thời điểm Đại sư huynh xuất hiện. Phải như này thì tâm huyết của hắn mới không bị người ta đem ra giở trò.”
Chưởng môn Hoa Sơn nằm trên giường hơi thở bỗng dồn dập, Tiểu Xuân đang lúc mải suy tư về tương lai Ô Y giáo, bất chợt một bàn tay ướt đẫm mồ hôi nóng hầm hập vươn ra, bắt lấy cánh tay trái của hắn.
“Tiểu đệ đệ … Tiểu đệ đệ …” – Đôi mắt ốm yếu của Triệu Đại Hùng đột nhiên sáng rực lên, nhìn chằm chằm vào Tiểu Xuân khi này còn đang ở bộ dáng tám, chín tuổi như muốn ăn tươi nuốt sống. – “Ngươi là do Diêm Vương gia phái tới bắt ta xuống địa phủ phải không … Như thế nào lại bụ bẫm trắng nõn, thông minh lanh lợi dường này … chẳng lẽ khi còn sống ta đã làm quá nhiều điều tốt khiến Diêm Vương gia bằng lòng, nên đã phái ngươi tới …?”
Triệu Đại Hùng thở hổn hển mấy hơi, rồi chu môi dán về phía Tiểu Xuân: “Câu Hồn sứ giả … cho ta hôn một cái đi, hôn một cái là đủ rồi …Ta thu nạp nhiều đệ tử như vậy mà vẫn chưa được hôn qua một lần… Lúc này mà phải chết… thật sự không thể nhắm mắt ah~…”
Tiểu Xuân cuống quýt rút khỏi bàn tay Triệu Đại Hùng, hung hăng vẩy liền một phát ba bao mê dược, khiến lão quỷ háo sắc ngất đi lần thứ hai. Hắn run rẩy co vai rụt cổ, xoa xoa lên cánh tay đang nổi đầy da gà, đoạn, bước nhanh ra ngoài.
“Con bà nó ~ cư nhiên lại đụng một lão già thích gà tơ …”
—
Chiều tà, Tiểu Xuân đánh một giấc đã đời rồi mới lén lén đi ra ngoài vài vòng quan sát địa hình, mãi đến lúc mặt trời lặn xuống phía Tây cùng với những ráng mây hồng giăng đầy đỉnh núi, hắn mới chuồn vào sương phòng của Bách Lý Thất.
“Sư huynh, nhân bì diện cụ của ta đã được chưa?” Tiểu Xuân kêu lên, đóng cửa lại, sau đó nghênh ngang đi qua tiểu thính, nhìn thấy chỏm tóc của cái người đang thấp thoáng ngồi trên giường lớn phía sau bức bình phong.
“Suỵttttt~” Một thanh âm nhẹ nhàng vang lên: “Công tử nhà ta mới vừa ngủ, tiểu công tử nghìn vạn lần đừng đánh thức hắn.”
Tiểu Xuân nghiêng người, lách qua tấm bình phong nhìn vào. Hắc ~ Không nhìn thì thôi, chứ đã nhìn rồi chỉ muốn bật ngửa!
Con bà tổ tiên nó a~!!!! Trên giường là bốn đại mỹ nhân hoạt sắc sinh hương, nhuyễn y la khỉ (đại loại là quần áo mỏng, hở hang, sẹc xỳ) đang nằm khêu gợi, còn thất sư huynh nhà hắn cứ thế vô tư gối đầu lên bộ ngực trắng nõn như bánh màn thầu của một nàng mà ngủ say.
Giường chiếu ngổn ngang, mỹ nhân y bất tế thể ( áo quần ko đủ che thân ~ aka thiếu vải._.””), chỗ này lộ ra đôi tay thon dài như búp sen, chỗ kia lộ ra đôi chân trắng nõn như ngọc thạch, Tiểu Xuân nhìn thấy nhất thời huyết mạch sôi sục, thiếu chút nữa máu mũi phụt ra thành dòng mà ngất đi.
Mỹ nhân trên giường cười cười, một nàng trong đó khẽ khép lại tấm áo voan mỏng manh của mình, chậm rãi bước xuống giường, lấy một bố bao nhỏ đã được chỉnh sửa gọn gàng giao cho Tiểu Xuân: “Công tử sợ tiểu công tử cần dùng gấp nên đã thức suốt đêm giúp người làm cái này, nên giờ mới ngủ say như thế! Công tử còn rất lo lắng cho tiểu công tử, hy vọng tiểu công tử đi chuyến này, vạn sự yên ổn.”
Tiểu Xuân cảm tạ liên hồi.
Thất sư huynh của hắn thật sự có bản lĩnh nha, có thể lừa một lúc tận bốn đại mỹ nhân đi theo mình. Một chơi bốn a~, Tiểu Xuân tấm tắc vài tiếng, ôn nhu hương chính là mộ của anh hùng mà, người bình thường làm sao chịu nổi chứ. Sư huynh, bảo trọng thân thể a!
Tiểu Xuân thừa dịp đêm tối, nhanh chóng băng qua đám người đang phòng thủ Yến Đãng sơn. Yến Đãng sơn tam phong thập nhị lĩnh (*), nếu lúc trước không nhờ sư huynh đưa hắn đến đây tìm đường, chắc chắn bây giờ không thể leo lên Miểu Nhật phong nhanh như vậy.
(*) Tam phong thập nhị lĩnh: gồm ba đỉnh núi và 12 đường lên đỉnh.
Đứng trước tổng đà Ô Y giáo, Tiểu Xuân hít sâu một hơi, nhìn công trình hắc sắc nguy nga trước mắt.
Tổng đà Ô Y giáo được dựng trên Miểu Nhật phong, tựa như một hoàng cung nguy nga lộng lẫy, thanh ngọc thạch giai (thềm đá bằng ngọc xanh), từ xa nhìn lại đã thấy xa hoa đến cực điểm.
Mà, Miểu Nhật Phong hạc lập vu đàn ngay giữa núi, địa thế ko cao, một túng cốc bao quanh( túng = dọc, cốc = khe, hang) , cốc sâu cả vạn trượng, ở tít phía dưới còn có hàn đàm (đầm nước lạnh), trên đỉnh núi chỉ có một cái cầu nối dài duy nhất.
Nấp vào một khối cự thạch ven đường, Tiểu Xuân thi triển Hồi Xuân công, từ một hài tử tám, chín tuổi rụt lại thành bộ dạng bốn, năm tuổi.
Hắn kéo áo lên, chìa ra đôi tay mũm mĩm nhỏ bé. Nhìn kỹ mới nhận thấy, so với hài tử kia, tay của hắn xem ra có vẻ lớn hơn chút đỉnh.
Khẩu quyết tâm pháp chính là dùng tới hai lần, đã đạt tới cực hạn, mặc dù đã dùng “Nhất điểm đô bất thống” nhưng thân thể vẫn không chịu được mà mạnh mẽ căng lên.
Trong lòng đã biết không còn đường lui nữa, Tiểu Xuân tức thì lấy nhân bì diện cụ đeo lên mặt, lại lấy mực đen nhuộm lên mái tóc đã bạc trắng của mình, mặc bộ y phục tiểu oa nhi vừa mua, đi thẳng vào nơi long đàm hổ huyệt. (cực kì nguy hiểm)
Hắn dùng khinh công bay tới trước vách đá sừng sững, rồi leo lên cầu treo. Sau đó lại túm lấy sợi thừng buộc làm thành cầu, hai cánh tay vịn chắc, chậm rãi bước sang bờ bên kia.
Tình thế trên Yến Đãng sơn khá căng thẳng, vì thế Tiểu Xuân cũng phải thận trọng từng động tác, tránh bị phát hiện, bởi vậy lúc hắn dọc theo vách đá cheo leo vào được Ô Y giáo, cũng là lúc trời vừa tảng sáng.