- Ca, tổng cộng là 30 thạch tệ!
Dương Quân Sơn khẽ quay đầu lại, trừng mắt nhìn em trai. Một người ở sau lưng Trương Hổ Tử nhảy ra mắng:
- Dương Quân Sơn, ngươi bớt huênh hoang đi. Lúc trước đã bàn kỹ là 30 thạch tệ. Còn một người 30 thạch tệ, bốn người các ngươi có thể có 120 thạch tệ sao?
- Đúng đấy, đúng!
Đồng bạn của Trương Hổ Tử kêu la ầm ĩ. Ngay cả đám con nít choai choai ở Thổ Khâu thôn tới xem cuộc chiến cũng không tin Dương Quân Sơn có thể lấy ra được 120 thạch tệ nữa. Số tiền này đối với đám choai choai bọn chúng thật là một khoản tiền lớn. Dù cho có cũng không thể lấy ra được, không sợ bị người lớn trong nhà đánh chết.
Không ngờ Dương Quân Sơn lại lấy từ trong ngực ra một cái túi nhỏ màu đen giống như túi của Trương Hổ Tử khi nãy. Chiếc túi căng phồng, thoạt trông có thể đoán là có rất nhiều tiền. Hắn lấy tay lắc lắc nghe vang lên tiếng kêu giòn vang, sau khi mở túi ra thì đầy thạch tệ, nhìn qua không dưới một trăm cái!
Mọi người kinh ngạc nhìn Dương Quân Sơn cầm túi tiền màu đen trong tay mà xuýt xoa. Không ngờ Dương Quân Sơn dám lấy ra nhiều thạch tệ như vậy đi đánh cược. Hắn không sợ bị Dương thôn chính phát hiện đánh nát cái mông của hắn?
Dương Quân Sơn nhìn Trương Hổ Tử vẫn sững sờ đứng đấy, cười khẩy nói:
- Trương Hổ Tử, có dám đánh cuộc hay không. Không dám đánh cuộc thì nhận thua đi!
Trương Hổ Tử mặt tái đỏ. Một đồng bạn ở phía sau nhảy ra, nói:
- Hổ tử, chúng ta không mang nhiều tiền như vậy. Không đấu với bọn họ nữa. Hơn 100 thạch tệ. Đừng nói giỡn, thiết thúc biết sẽ không tốt!
Dương Quân Sơn cười "Ha ha", nói:
- Không đấu à? Không đấu cũng được, chỉ cần Trương Hổ Tử ngươi nhận thua xin lỗi là được!
Dương Thiên Hải nhận được ánh mắt ra hiệu của Dương Quân Sơn, lập tức kêu lên:
- Đúng đấy. Chỉ cần nhận thua. Sau này ở Thổ Khâu thôn, gặp phải chúng ta thì đi đường vòng tránh là được!
Dương Quân Sơn cười cười nhìn Trương Hổ Tử. Quả nhiên tiểu tử này không chịu nổi khích tướng, hét lớn:
- Đánh cược. Dương Quân Sơn ngươi không nên đắc ý, nếu bị thua, 120 khối thạch tệ này liền thuộc về ta!
Dương Quân Sơn vẫn ung dung nói:
- Tốt, chỉ cần ngươi có bản lãnh đánh thắng ta. Nhưng nói trước, trên người ngươi có đủ thạch tệ không? Chúng ta không cho ghi nợ!
Trương Hổ Tử nghe vậy lần nữa tỏ vẻ do dự. Dương Quân Sơn thầm nghĩ quả thật có hi vọng. Trương Hổ Tử không hổ là con trai của Trương đại hộ, tài sản tuyệt đối không nhỏ.
Trương Hổ Tử chớp mí mắt một cái, dường như hạ quyết tâm, xoay người lại cầm lấy áo khoác mà đồng bạn của hắn đang giữ ở phía sau, lục lọi trong túi áo một lát, và sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc Dương Quân Sơn, lấy ra 2 trái lớn màu vàng to bằng quả trứng gà.
- À nha, là Hoàng Ngọc quả của Trương gia!
- Nghe nói viên Hoàng Ngọc quả của Trương gia là linh thụ pháp giai trung phẩm, hàng năm có thể kết ra mấy chục trái Hoàng Ngọc quả. Một trái Hoàng Ngọc quả có thể bán được 50 thạch tệ. Hai trái này là một trăm thạch tệ!
Dương Quân Sơn nhíu nhíu mí mắt. Tuy hắn đã dự liệu của cải của Trương Hổ Tử không kém so với mình, nhưng không ngờ rằng hắn sẽ lấy ra hai trái Hoàng Ngọc quả.
Hoàng Ngọc quả là bảo bối của Trương gia. Tuy Trương Thiết làm nghề rèn mà sống, gia cảnh giàu có, nhưng trong nhà có một cây Hoàng Ngọc quả thụ pháp giai trung phẩm đồng dạng cũng là một vật đặc biệt của Thổ Khâu thôn.
Hoàng Ngọc quả thụ được sự chăm sóc tỉ mỉ của Trương Thiết, hàng năm đều có thể cho ra 30, 40 trái, ngoại trừ được hắn giữ lại dùng, số Hoàng Ngọc quả còn dư lại hàng năm đều được hắn mang ra trấn đổi lấy mười mấy ngọc tệ. Đối với thôn dân ở Thổ Khâu thôn, đây là một khoản thu nhập xa xỉ.
Có thể nói Hoàng Ngọc quả thụ đối với Trương Thiết vô cùng quan trọng không kém gì cái Linh tỉnh hậu viện sau nhà Dương Điền Cương.
Hai trái Hoàng Ngọc quả thụ trong tay Trương Hổ Tử hẳn là do Trương Thiết đặc biệt giữ lại cho con trai để phụ trợ cho việc tu luyện. Nghĩ tới đây, trong lòng Dương Quân Sơn nóng như lửa, hai quả Hoàng Ngọc này đối với việc tu luyện của hắn cũng rất có ích lợi, lúc này có thể sánh với ngọc tệ nào đó thực tế hơn nhiều.
Trương Hổ Tử lấy hai viên Hoàng Ngọc quả ra, lập tức vô cùng thần khí, kêu lên:
- Hai trái này đáng giá 100 thạch tệ, cộng năm mươi khối thạch tệ này, tổng cộng 150 khối, đánh cược thôi, nhưng các ngươi cũng phải lấy ra 150 khối thạch tệ!
Dương Quân Bình không vui, kêu lên:
- Các ngươi năm người, chúng ta chỉ có bốn người, dựa vào cái gì mà chúng ta phải lấy ra 150 khối thạch tệ!
Dương Quân Sơn giương tay chận lại, nói:
- Được, 150 khối thạch tệ, đánh cược!
Thấy Trương Hổ Tử lấy ra 150 thạch tệ, Dương Quân Sơn cũng đếm đủ 150 thạch tệ từ túi tiền, nói với Trương Hổ Tử:
- Chúng ta cùng giao thạch tệ cho một người không có liên quan bảo quản. Người nào thắng liền cầm toàn bộ thạch tệ đi.
Trương Hổ Tử chần chờ một chút, thấy Dương Quân Sơn đã đem túi tiền giao cho một trong những thiếu niên tới xem cuộc chiến, nói:
- Từ Lỗi, làm người trung gian của chúng ta đi. Người nào thắng thì lấy thạch tệ từ trong tay ngươi?
Từ Lỗi và Dương Quân Sơn đều mười hai tuổi. Trong mườ người dân của Thổ Khâu thôn thì đã có ba người họ Từ. Họ Từ là đệ nhất thế gia vọng tộc của Thổ Khâu thôn, ở góc độ nhân khẩu, có thể xem là đệ nhất vọng tộc của Thổ Khâu thôn. Gia chủ của Từ gia lúc này là Từ Tam Nương, là mẹ của Từ Lỗi.