"Ai cơ?" Tuy cuối cùng cũng đợi được sếp hỏi, Vương Tiểu Mỹ vẫn lộ ra vẻ mặt khó hiểu.
"Thẩm Tầm." Hai chữ này như từ kẽ răng phun ra.
"Hả?" Tiểu Mỹ vẫn ngơ ngác nhìn anh, "Chị Tầm không nói cho anh biết chị ấy đi đâu sao?"
"Không." Đôi mắt đen như mực, như cuốn theo mưa gió sắp tới.
"Bình thường thì anh tự mình chăm sóc chị ấy, nên em còn tưởng rằng chị ấy làm cái gì cũng báo cho anh," Tiểu Mỹ kinh ngạc nhìn chằm chằm, tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa, "Hôm qua sau khi trở về từ trung tâm cai nghiện m a túy, em cũng chưa gặp chị ấy."
"Trương Tử Ninh." Trình Lập giọng nói càng trở nên lạnh hơn.
"Có!" Trương Tử Ninh lớn tiếng đáp lại, "Anh Ba, em nghe tài xế Tiểu Trương trong cục nói, chị Tầm mượn xe của cục trưởng Lâm, tự mình lái ra ngoài."
"Lúc nào?"
"Chiều hôm qua." Cảm nhận được rõ ràng áp lực trong giọng điệu của sếp, Trương Tử Ninh giọng nói cũng có chút yếu đi.
"Đi đâu?"
Trương Tử Ninh nhìn Vương Tiểu Mỹ với vẻ mặt đau khổ, đôi mắt ai oán cùng tiếng khóc trong lặng câm kể lể - sao lại hỏi tôi? Hai người bọn họ chiến tranh lanh, sao lại hỏi tôi?
"Mau hỏi Tiểu Trương đi." Vương Tiểu Mỹ thúc giục.
Nửa phút sau, Trương Tử Ninh nhận được tin nhắn WeChat từ Tiểu Trương: "Cậu ta nói, chị Tầm hình như đi trấn Ngọc Hà."
Trình Lập sắc mặt tối sầm, đứng dậy, trong nháy mắt chân dài đã ra tới cửa.
"Hôm qua cô nói anh ta thích chụp ảnh, có tác phẩm nào không?" Thẩm Tầm vừa lấy cốc trà từ Lý Quyên vừa hỏi.
"Có, nhưng cũng chẳng dám nói là tác phẩm gì, chỉ là tự mình chụp chơi vài bức ảnh thôi," Lý Quyên ngồi xuống đối diện cô, "Quý Bình có một ông cậu từng mở một studio ảnh, cho nên anh ấy cũng thích chụp ảnh. Trước đây là máy ảnh, giờ điện thoại cũng tiện, có đôi khi cũng dùng điện thoại di động chụp vài bức ảnh ".
"Tôi có thể nhìn không?"
"Album ảnh ở nhà cảnh sát cũng cầm theo rồi." Lý Quyên ngập ngừng, như thể nhớ ra điều gì đó, hai má cô hơi ửng hồng, "À, còn 1 quyển nữa, trước đó anh ấy bảo tôi đến xưởng gạch cũ. Tôi đã tìm thấy một cuốn được giấu đi, nhưng mà giờ đưa ra cho cô xem cũng có chút ngại."
Thấy Thẩm Tầm lộ ra vẻ mặt có chút hối hận, cô cắn răng đứng dậy: "Tôi đi lấy cho cô, nhưng đừng nói cho người khác biết."
Thẩm Tầm mở cuốn album ảnh cỡ cuốn sổ ra, chỉ cần nhìn thoáng qua, cô đã biết tại sao vẻ mặt của Lý Quyên lại ngại ngùng như vậy.
Đập vào mắt là những bức ảnh gợi cảm.
Người phụ nữ trong album ảnh hoặc là bán nud3, hoặc chỉ che mảnh vải nhỏ, hoặc ngây thơ, hoặc quyến rũ, có thể thấy mấy bức ảnh này đã qua vài năm, đồng hành cùng sự trưởng thành của cô.
Cô dưới ống kính rất đẹp, chắc hẳn là do người chụp có tình.
Cũng đúng, chuyện như vậy, khó trách cô lại xấu hổ giao cho một đám cảnh sát cao lớn thô kệch.
Lật sang khoảng hơn chục trang tiếp theo, vài bức ảnh chụp phong cảnh, tĩnh vật và những người không quen thuộc, bố cục cũng không tồi, hẳn đều là mấy tác phẩm Quý Bình ưng ý.
"Tôi có thể chụp mấy tấm không?" Thẩm Tầm hỏi ý kiến, cười nói: "Không chụp cô đâu."
Lý Quyên gật đầu.
Thẩm Tầm chọn một vài bức ảnh trong vài trang cuối cùng, chép sang điện thoại di động của mình. Có một người phụ nữ xa lạ uống trà, có hình phản chiếu mặt nước, có đồi chè phủ trong sương mù, có cảnh xuân tràn lan, có quán nhỏ trên phố, có người già cặm cụi làm chuồn chuồn tre.
"Anh ấy thực sự rất tài năng." Thẩm Tầm đưa album ảnh cho Lý Quyên, nói một cách chân thành.
"Cảm ơn." Đôi mắt của Lý Quyên hơi đỏ.
Lúc này, tiếng thủy tinh vỡ cùng tiếng hét đột nhiên từ dưới lầu truyền đến, sau đó trong hành lang truyền đến tiếng đập thình thịch, tiếng bước chân nối tiếp nhau truyền đến.
Lý Quyên sắc mặt tái nhợt, đứng lên: "Lại là người đòi nợ, cô đi đi."
"Đi? Đi đâu?" Người nói chuyện là một gã đàn ông da ngăm mặt dày đã chặn trước cửa, phía sau có hai tên đi theo, không phải một nhóm hôm qua.
"Anh Thủy, cô ấy chỉ là đi ngang qua, không liên quan gì đến nhà chúng tôi." Giọng nói của Lý Quyên run rẩy, tựa hồ cô vô cùng sợ hãi người đàn ông này, "Tôi nhất định sẽ trả lại tiền cho anh, tôi tính chuyện bán nhà rồi."
"Căn nhà xiêu vẹo này đáng giá mấy đồng? Tính bán tống tháo sao? Hôm nay nếu không có tiền, cũng đừng nghĩ tới việc một mình rời đi, trừ khi..." Tên Thủy nhìn tới nhìn lui cô và Thẩm Tầm, đôi mắt dần toát lên vẻ d@m đãng, "Hai em gái ngoan ngoãn chăm các anh vui vẻ một chút, tiền nợ anh có thể giảm cho chút."
Gã vừa dứt lời, hai tên phía sau cũng cười tục tĩu.
"Anh Thủy, chồng người ta mời chết, cô đơn trống trải quá, anh như vậy là giúp người ta chút thú vui đấy."
"Bọn mày dám!" Lý Quyên trợn to hai mắt, "Cứu ——"
Cô còn chưa ra tiếng, một gã đã bịt miệng cô lại, ấn chặt xuống ghế sô pha.
"Vụ án chồng cô ấy còn chưa giải quyết xong, lúc nào cảnh sát cũng có thể tới cửa, các người không sợ đụng vào sao?" Thẩm Tầm nhìn chằm chằm người đàn ông đang hung hăng nhìn mình, duy trì vẻ bình tĩnh.
"Cô gái nhỏ, đang muốn dọa anh đấy à?" Tên Thủy khẽ nhéo cằm cô, "Cục cảnh sát thành phố Cảnh Thanh cách nơi này hai giờ lái xe, người của anh mỗi ngày đều theo dõi ở cổng đồn cảnh sát thị trấn. Đợi cảnh sát đến đây, anh đã chơi cô em phê tới nóc rồi."
"Anh muốn bao nhiêu tiền?" Thẩm Tầm nhìn gã chằm chằm, tim đập thình thịch, giọng nói vẫn bình tĩnh lạ thường, "Giờ tôi dùng ngân hàng di động chuyển cho anh."
"Anh Thủy, hóa ra chúng ta đụng phải một cô em giàu có rồi," tên đàn ông ngồi ở ghế sô pha bên kia nói, giơ tay tát Lý Quyên đang vùng vẫy, "Đã có tiền thì chúng ta yên tâm chơi rồi, sung sướng bao nhiêu thì giảm bấy nhiêu, còn không nghe lời thì cho mấy cô em ăn chút đồ, đảm bảo nói gì làm nấy."
Thẩm Tầm cảm thấy lạnh sống lưng, mấy tên này không chỉ là những kẻ cho vay nặng lãi, mà còn có thể là bọn xì ke m a túy không tội ác nào không dám làm, không có đường sống để thương lượng với mấy tên này.
Trong khi giả vờ tiếp tục nói chuyện về tiền bạc với bọn chúng, cô lần mò tìm điện thoại di động trong túi—mở khóa, chạm vào vị trí của thanh điện thoại, gọi tới ai cũng được, miễn là có thể gọi được...
Mồ hôi lạnh túa ra trên trán, trong lòng cô thầm cầu nguyện. Nhưng ông trời đã không thương hại cô.
Một lực thật mạnh ở tay, lòng bàn tay khổng lồ đập mạnh vào má cô, cô đập xuống bàn, nửa đầu ong ong.
"Giở trò với tao à?" Gã đàn ông nắm cổ áo cô kéo vào phòng ngủ, "Được, anh đây sẽ chơi em thật vui vẻ!"
Thân hình nhỏ nhắn bị ném lên giường, chiếc áo sơ mi bị xé rách lộ ra một vùng bụng mềm mại, làn da trắng nõn như sương tuyết, chiếc quần jean cạp cao buộc chặt vòng eo mảnh khảnh, cô run rẩy giãy giụa giãy giụa, chỉ càng làm cho cho tên đàn ông máu huyết sôi trào.
"A Cường, giữ chân cô ta lại." Tên Thủy siết chặt cổ tay cô, giọng nói trở lên hưng phấn.
Hai chân dài ngọc ngà mảnh mai lộ ra trước mắt, càng khiến gã cảm thấy kích động hơn.
Gã nheo đôi mắt tục tĩu, tên Thủy suýt nữa thốt lên, hôm nay cmn đúng là nhặt được bảo bối.
Gã vừa xắn tấm áo mỏng lên, đang lúc tình huống nước sôi lửa bỏng thì một đòn nặng nề giáng xuống quai hàm, sau đó là hai đòn nặng nề vào bụng, hai mắt đau đến thâm quầng, cả người co quắp trên mặt đất, không thể đứng thẳng..
Mờ mịt run rẩy mở mí mắt, một bóng người cao lớn đứng ở dưới ánh đèn, chỉ đôi mắt đó, giống như sao xa trong đêm tối lạnh lẽo, mang theo tia khát máu lạnh lùng. Trong một khoảnh khắc, căn phòng nhỏ dường như tràn ngập sự thù địch, giống như địa ngục.
Giữa những ngón tay đang vung lên của người đàn ông là một lưỡi dao mỏng.
"Mày có tin không, chỗ này mày dám tiến thêm một bước, tao sẽ chặt đứt từng ngón tay của mày?" Một giọng nói lạnh lùng vang lên, kèm theo tiếng hét của A Cường, gã ôm mu bàn tay chảy máu, khóc cha gọi mẹ..
Khi đám cặn bã khó coi lăn lộn loạng choạng khuất khỏi tầm mắt, ánh mắt Trình Lập u ám rơi xuống giường.
Tiểu quỷ bình thường nhanh mồm dẻo miệng, tung tăng nhảy nhót, giờ giống như con búp bê đồ chơi bằng vải, nằm yên không nhúc nhích.
Không phải sợ phát ngốc rồi chứ? Anh lạnh mặt không nói, trong lồ ng ngực có một tia ác khí, quay cuồng lên xuống.
Đúng là nhóc con phiền toái. Anh trừng mắt nhìn cô nhóc đang cuộn tròn trên giường, trong lòng anh gần như đã gom tất cả những lời chửi thề để mắng.
Nhìn cô ấy biến hình thành cái bộ dáng quỷ gì đây? Mái tóc dài rối bù, khuôn mặt tái nhợt giàn giụa nước mắt, khóe miệng sưng đỏ cùng đôi mắt đỏ ngầu.
Nhưng đôi mắt ấy lại nhìn thẳng vào anh, đỏ hoe và ngấn nước, giống như một con thỏ trắng nhỏ.
"Đưa thứ trong tay cho tôi." Anh sắc bén ra lệnh, ánh mắt như tia X quang quét khắp người cô, nhìn thấy tất cả.
Cô ngoan ngoãn mở bàn tay ra, lòng bàn tay tinh xảo đã bị cắt đứt, bên trong là mảnh sứ vỡ có vết máu.
"Sao, định tự sát để giữ mình trong sạch, hay là giết người để tự vệ?" Anh lạnh lùng giễu cợt, không biểu lộ ra ngoài lửa giận. Nếu anh đến muộn một bước thì sao?
Cô chỉ nhìn anh, nước mắt chực trào, không nói nên lời.
Trong lòng anh bực bội: "Cậy mạnh đúng không? Cho rằng mình là anh hùng cam đảm? Thân mình còn lo chưa xong còn thích thể hiện!"
Anh lấy chiếc khăn mà Lý Quyên đưa cho, tức giận lau mặt cho cô.
Nước mắt bị lau đi, khóe miệng vết máu cũng được lau sạch, khôi phục lại khuôn mặt sạch sẽ, ngũ quan của búp bê vải này, cuối cùng nhìn cũng thuận mắt chút.
Không đúng, anh cau mày— vẫn không đúng, khóe miệng và cùng đôi má sưng phồng của cô nhìn thế nào cũng không thấy vừa mắt. Còn nữa, đôi chân dưới lớp áo sơ mi, trước kia trắng nõn như ngó sen, bây giờ lại đầy vết bầm tím, trông khó coi chết đi được.
Vừa lúc chiếc khăn bị ném đi, anh cởi áo khoác của mình và che nửa th@n dưới của cô, mắt mắt làm ngơ.
Nhưng ngọn lửa không biết từ đâu trong lòng anh càng cháy lớn hơn: "Cô Thẩm đúng là việc gì cũng làm được. Chỉ phỏng vấn người khác thôi chưa đủ, vì sự nghiệp đưa tin vĩ đại còn tự mình ra trận, muốn tự biến bản thân mình thành tin tức lớn, nghe coi nào, phóng viên xinh đẹp dũng cảm đấu lại kẻ bắt cóc, trước bị cướp bị hiếp sau bị giết, đúng là một tin chấn động toàn quốc— "
Lời còn chưa dứt, thân thể nhỏ nhắn của cô đột nhiên nhào vào trong ngực anh, khóc lóc rối tinh rối mù, r3n rỉ đáng thương.
"Trình Lập——" cô vùi vào trong ngực anh, tên anh được cô gọi ra bằng một giọng nhão nhoét nhớp dính, kéo dài gần như làm rung động trái tim anh.
"Nếu không phải anh không để ý tới tôi... Tôi làm sao... Tôi sao dám một mình tới nơi này..." Tiếng nức nở trong lồ ng ngực càng lúc càng lớn, ngắt quãng không thành lời, giống như bị cả thế giới này làm oan uổng.
Đầu sỏ gây tội sao lại thành anh rồi? Đúng là coi anh thành bảo mẫu riêng chắc? Tiền lương của anh là cô trả sao?
Những tiếng thổn thức nối tiếp nhau. Anh cúi đầu nhìn đỉnh đầu cô, hai tay buông thõng bên hông, không đẩy cũng không ôm.
Vốn dĩ anh định mặt lạnh đối mặt, định dạy cho cô một bài học, ai ngờ cô lại biến thành thiếu nữ xinh đẹp rơi nước mắt. Mặc kệ anh muốn châm chọc mỉa mai, thế nhưng bỗng nhiên tất cả dồn lại trong ngực, anh rốt cuộc cũng không thốt ra được.
Thật khiến người ngột ngạt quá thể. Anh không nói nên lời ngẩng đầu lên, nghiến răng, nhắm mắt lại bất lực hướng lên trần nhà.
Ai tới thay anh mang nhóc con này mang về thủ đô đi, anh nhất định ngày ngày quay đầu về hướng Bắc khom lưng cảm tạ.
1
Lại cúi đầu nhìn, thấy cánh tay trái áo sơ mi của nàng đã nhuốm đỏ, trong lòng lập tức mềm nhũn: "Được rồi, ngoan ngoãn đi, vết thương trước đều nứt rồi."
Đường đường là Trình đội mặt sắt nghiêm nghị mặt sắt, giờ phải dỗ dành trẻ con.
Khi nước mắt lưng tròng lắng xuống, anh thở dài: "Xử lý bản thân gọn gàng chút đi, tôi ở bên ngoài chờ cô, giờ đi trước đến bệnh viện xử lý vết thương trên tay, sau đó chúng ta trở về."
Sau khi đóng cửa lại, anh nhìn Lý Quyên đang đứng ở một bên: "Chỗ này không thích hợp để ở lâu, rời đi sớm đi, tìm nơi mới bắt đầu cuộc sống mới. Tôi sẽ nhờ cảnh sát vào cuộc, để ý một thời gian."
Lý Quyên gật đầu cảm ơn, sau đó lại áy náy mở miệng, "Xin lỗi, tôi đã làm liên lụy tới cô Thẩm."
Trình Lập xua tay. Không buồn nhắc đến cô ấy, nhắc đến lại đau đầu.
Năm phút sau, Thẩm Tầm mở cửa, quần áo chỉnh tề, nhưng sau tai họa kia vẫn lộ vẻ thê thảm, nhìn kỹ hơn, hai chân vẫn còn hơi run.
Trình Lập nhìn cô chằm chằm, ánh mắt như dao, giống như một bậc người lớn nghiêm khắc.
Đầu cô càng cúi xuống thấp hơn, cảm thấy xấu hổ khi gặp người khác.
Mím đôi môi mỏng, anh ôm ngang cô sải bước xuống lầu.
Lý Quyên dựa vào cầu thang, nhìn phát ngốc.
Bóng dáng cao lớn như núi, lồ ng ngực rộng lớn như xách theo một cái túi nhỏ, anh là thế giới, là đại dương của cô, để cô tự do chạy nhảy. Nhưng những người trong tranh không biết vẻ đẹp của khoảnh khắc này.
Ghen tị làm sao, cô cười chua xót. Điều may mắn nhất của một người phụ nữ, không phải là cố một người anh hùng bảo vệ cô ấy hết lần này đến lần khác hay sao. Chỉ tiếc là không phải ai cũng may mắn như vậy.
Hai lần đến trấn Ngọc Hà, hai lần đều đến trung tâm y tế. Ngay cả bác sĩ cũng trở thành người quen, dở khóc dở cười băng bó cho Thẩm Tầm: "Sao lại là cô?"
"Mệnh cô ấy sát* quá." Trình Lập hừ lạnh một tiếng.
*Chắc ý nói là kiểu sát khí mạnh, giống Hoa Thiên Cốt chăng?
"Sao có thể, thầy bói nói tôi mệnh vượng phu." Thẩm Tầm ngẩng đầu nhìn anh, yếu ớt phản bác.
"Vượng phu hay không tôi không biết," bác sĩ cười xen vào, "Nhưng tôi có thể thấy anh ta là một người chồng tốt."
Vẻ mặt Trình Lập cứng đờ: "Tôi không phải chồng cô ấy."
"Ồ, còn chưa kết hôn sao?" Trong đầu bác sĩ cũng đủ kịch tính, "Hôn nhân đại sự quyết định sớm chút tốt hơn, thời buổi này tìm được người thích nhau thật không dễ dàng."
Thẩm Tầm gần như bật cười thành tiếng, trong mắt cô, bác sĩ đầu trọc lúc này rất tốt bụng đến mê người.
Khi ngước mắt lên, cô thấy mặt ai đó tái xanh vì nghẹn, cô vội cúi đầu xuống, ý chí cực mạnh cố nén một nụ cười lớn.
Trình Lập nhìn chằm chằm vào cái đầu trọc vài sợi tóc lòa xòa trước mắt, trong lồ ng ngực phát nghẹn - vị bác sĩ này con mắt nào nhìn ra được anh và nhóc con quậy phá này là một đôi? Đúng là lang băm.
Lại quay đầu lại, cô nhóc sẹo lành quên đau như được nạp máu sống lại, cười như chuột ăn trộm dầu.
Anh đột nhiên lại muốn chửi thề.
Không thể chịu đựng được nữa, vội vàng đưa cô trở lại.
Xe đi được nửa đường đổ xăng, Trình Lập ấn cửa sổ định đưa tiền, lại phát hiện mình bị kiềm chế, vừa quay đầu thấy người đã ngủ rồi, nhưng ngón tay mảnh khảnh đang nắm chặt góc áo anh, giống như sợ anh bỏ chạy.
Tật xấu gì đây, thức hay tỉnh đều thích kéo áo người.
Anh cau mày, nhìn chằm chằm vào bàn tay đó một lúc, quyết định phớt lờ, chậm rãi khởi động xe.
Một lúc sau, cô đột nhiên tỉnh lại: "A, xe của cục trưởng Lâm còn chưa mang về."
Anh tức giận nói: "Để anh ta tự mang về, cô có bản lĩnh thì để anh ta tự mình ra tay đi. Anh ta cũng không tính xem cô nặng nhẹ thế nào, còn cho cô mượn xe một mình xông ra làm loạn, tưởng mình là người đẹp ngang ngược chắc? Chỉ là một người không nặng bao nhiêu, lại còn mượn xe chạy một mình, đáng bắt nạt ai? Chỉ là cái túi nhỏ."
"Ai là túi? Anh đang công kích cá nhân đấy." Thẩm Tầm buồn bực phản đối.
"Công kích? Cô còn cần người khác công kích? Vài giây nữa là có thể tiến vào chế độ tự hủy," Trình Lập cười lạnh, "Đến đây đã một tuần, bàn tay cánh tay đều bị thương, hôm đó ở nhà trọ chính là cô mơ màng hồ đồ mở nhầm cửa, nếu tôi thật sự là kẻ bắt cóc, cô đã sớm phơi thây nơi đồng không mông quạnh, không khéo còn lãng phí công cảnh sát tìm khắp núi."
Thẩm Tầm chớp chớp mắt, không tìm được lời nào để phản bác lại.
Độc nhất chính là cái miệng của anh, vừa đẹp vừa quyến rũ.
Thở dài, cô quyết định không tranh cãi với anh.
Giờ phút này ngồi ở bên cạnh anh, trong xe yên tĩnh, cô nhớ lại lúc anh như thiên thần giáng thế cứu mình, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
"Cười cái gì vậy?" Anh liếc nhìn nụ cười đáng ngờ của cô qua khóe mắt.
"Sao, cảnh sát còn quản cả người ta cười sao?"
Giọng nói tinh tế, nét e thẹn nổi lên trên làn da trắng như sứ, đôi mắt sáng như sao nhìn anh đầy nhiệt tình. Anh buông lỏng ngón tay ra, bánh xe nhấn vào đường màu vàng ở giữa rồi nhanh chóng duỗi thẳng trở lại, trở về quỹ đạo.
"Xin lỗi đã làm anh lo lắng." Cô thì thầm.
Anh theo bản năng muốn đáp lại - không phải lo lắng cho cô, nhưng anh phát hiện mình không lên tiếng, chỉ nghe thấy tiếng gió rít qua bên ngoài xe.
Đột nhiên muốn hút một điếu thuốc.