Khuôn mặt này tuy rằng xa lạ, không xinh đẹp bằng khuôn mặt đời trước của cô, nhưng cũng không phải là xấu, chăm chút một chút vẫn rất xinh đẹp.
Mặc dù đã tỉnh lại rất nhiều ngày, nhưng mỗi lần nhìn thấy mình trong gương, cô vẫn như cũ không thể tin được loại chuyện này lại phát sinh ở trên người mình. Cô thật sự sống lại, không bao giờ.. là Khâu Thiên Dương nữa, không có kẻ biến thái đáng sợ nào hành hạ cô nữa.
Cô được tự do, cô có thể làm bất cứ điều gì cô muốn, có thể thực hiện được ước mơ đã tan vỡ của mình, có thể tự do tự tại đi bất cứ nơi nào cô muốn.
Chắc là ông trời nhìn thấy kiếp trước của cô bị tra tấn khổ sở nên mới cho cô thêm một cơ hội?
Cô xoa xoa mặt.
Nếu đây là ý trời, cô đương nhiên sẽ không chống lại, từ giờ trở đi cô chính là Bạch Thiến Thiến, cô muốn sống thật tốt, phải làm được những việc mà cô chưa làm được ở kiếp trước.
Bạch Thiến Thiến đem áo quần phơi khô sau đó lại đi quanh biệt thự cao thấp xem xét một lần. Biệt thự có rất nhiều phòng, dưới lầu có năm phòng cho khách, Lê Chi An cùng dì Man sẽ ngủ ở đó. Trên lầu còn lại là phòng của cô và Liêu Định Hiên, chéo với phòng cô là phòng của Liêu Định Hiên, bên trái phòng hắn là thư phòng. Mà bên cạnh phòng Bạch Thiến Thiến có một phòng không dùng đến, phòng lớn mà trống trải, bởi vì dì Man thường xuyên quét tước nên bên trong rất sạch sẽ. Bạch Thiến Thiến tính toán đem gian phòng này sửa sang lại thành phòng làm việc của cô.
Cô đã hạ quyết tâm liền bắt đầu hành động, mà việc đầu tiên phải làm đương nhiên chính là đi ra ngoài mua thêm một số nhạc cụ.
Thời điểm Bạch Thiến Thiến từ trên lầu xuống, Lê Chi An vừa lúc từ phòng bếp đi ra, cô sợ hắn lại đi theo, không đợi hắn mở miệng mấy bước liền đi ra cửa, lên xe trực tiếp khởi động, giẫm chân ga phóng đi. Câu "Cháo cá phi lê đã xong" của hắn bị cô bỏ lại sau đầu.
Bạch Thiến Thiến đối với nơi này hoàn toàn không quen, cũng may cô có trí nhớ của nguyên chủ, biết cửa hàng nhạc cụ ở nơi nào. Vốn cô định một đường lái xe thẳng đến đó nhưng lúc đi ngang qua một nhà quán cà phê, cô cảm thấy hơi khát, nên liền dừng xe đi vào gọi một phần cà phê.
Bạch Thiến Thiến tiếp nhận ly cà phê phục vựa đưa qua. Vừa quay lại thì thấy một cây đàn piano nằm lặng lẽ trong quán.
Cô từ nhỏ luôn yêu thích âm nhạc, trở thành một nhà soạn nhạc xuất sắc là ước mơ của cô. Cô đã nuôi dưỡng hạt giống này, quan tâm che chở nó, trải qua không biết bao nhiêu khổ cực, rốt cuộc nó cũng mọc rể nẩy mầm, chậm rãi thành một cái cây nhỏ, cô kiên nhẫn chờ nó lớn lên, để nó leo lên tận trời sinh sôi phát triển.
Nhưng mà, còn chưa thực hiện được nó, đã bị kẻ ác độc đó phá hủy. Giấc mộng của cô bị chặn ngang bẻ gẫy, sức sống trong phút chóc như bị người ta rút hết, cô bị hắn bắt đi, biến thành một cái xác không hồn.
Chính là, đối âm nhạc cô vẫn có một loại si mê không thể bỏ được, mà giấc mộng đó vẫn được cô chôn sâu trong lòng, cho dù thân thể chết đi, chúng vẫn như cũ ở trong tâm hồn kêu gọi cô.
Đàn dương cầm, thật sự đã rất nhiều năm cô không có chạm qua. Bây giờ cô giống như một người đang rất đói nhìn thấy thức ăn, cô chỉ cảm thấy máu trong thân thể đang sôi lên, ngón tay đã ở không tự chủ được mà run rẩy.
Bạch Thiến Thiến thu hồi suy nghĩ, giọng nói bị đè nén, hỏi người bán hàng, "Đàn dương cầm kia, tôi có thể đàn một chút được không?"
Người bán hàng nhìn cô biểu tình hơi kinh ngạc, lại vẫn là lễ phép nói một câu: "Có thể."
Bạch Thiến Thiến đã quên mình đi qua đó như thế nào, chính là khi ngồi xuống trước đàn dương cầm, cô chỉ cảm thấy cả thân thể đều bốc cháy lên, cô tựa hồ lại là Khâu Thiên Dương kiêu hãnh ngày xưa.
Cô run rẩy lấy tay chạm một chút vào phím đàn, rõ ràng nghe thấy âm thanh dễ nghe quen thuộc làm cho cô si mê.
Cô nhắm mắt lại, chậm rãi áp chế sự cuồng nhiệt đang thiêu đốt. Không còn kích động nữa, trong tâm trí không ngừng vang lên một bản nhạc. Mở mắt ra, cô mỉm cười, đôi mắt sáng lên, hít sâu, ngón tay đặt trên phím đàn, nốt nhạc đầu tiên nhanh chóng phát ra.
* * *
Liêu Định Hiên vào quán cà phê, liền trực tiếp đi thẳng vào góc, nơi đã có hai người ngồi. Thân ảnh cao lớn của hắn vừa xuất hiện, một người đàn ông hơi mập mặc áo polo vội vàng nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ. Anh ta lập tức bĩu môi, "Cậu làm sao mà canh thời gian chuẩn như vậy? Không muộn cũng không sớm, vừa đúng lúc."
Liêu Định Hiên không để ý đến hắn, ở sô pha đối diện hai người ngồi xuống. Hai người này đều là anh em tốt của Liêu Định Hiên cùng lớn lên từ nhỏ, người mặc áo polo tên là Tần Húc, còn người mặc áo sơ mi trắng bên cạnh Tần Húc tên là Ôn Hạo.
Một người phục vụ đến, cung kính hỏi, "Liêu tiên sinh, xin hỏi anh vẫn dùng cà phê đen không đường phải không?"
Liêu Định Hiên gật gật đầu, người phục vụ mỉm cười: "Được, anh chờ một lát."
Chờ người phục vụ đi rồi, lúc sau Tần Húc mới trừng mắt nhìn hắn một cái nói: "Uống cà phê không đường, cũng chỉ có cái loại biến thái như cậu mới yêu thích."
Liêu Định Hiên ánh mắt sâu kín nhìn hắn một cái, Tần Húc vội vàng đem ánh mắt chuyển qua nơi khác, ngoan ngoãn ngậm miệng.
"Công việc bên đường đua như thế nào rồi?"
Vừa nói đến chuyện này sắc mặt Tần Húc liền u ám, "Không tốt lắm." Đột nhiên nghĩ đến cái gì ánh mắt lại sáng ngời, nói: "Hay là Ông chủ lớn đây đầu tư cho tôi một chút đi, cũng không nhiều đâu, chỉ là số lẻ đối với cậu thôi là tốt rồi."
Liêu Định Hiên cũng không nói gì cả, dựa vào ghế sô pha sau lưng, hai chân gập lại, một tay đặt lên đàu gối, tay kia thì gõ trên mặt bàn. Con ngươi đen kịt nhìn người đối diện, Tần Húc bị hắn nhìn mà cả người sợ hãi, vội vàng dùng hai tay chà xát bả vai, trên mặt ý cười cũng nháy mắt thu về.
"Được rồi, không đầu tư thì không đầu tư, đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi."
Ôn Hạo ngồi một bên không khỏi cười cười, hắn bất đắc dĩ lắc lắc đầu, tựa hồ nghĩ tới cái gì, sắc mặt nghiêm túc vài phần, hướng Liêu Định Hiên hỏi một câu: "Vợ cậu không có gì đáng ngại chứ?"
Vừa nghe Ôn Hạo nhắc tới, mi tâm Liêu Định Hiên liền hơi hơi nhăn lại, sắc mặt lại không có gì biến hóa, chỉ trả lời: "Ừm."
"Haiz.." Tần Húc cố tình kéo dài tiếng thở dài, "Tôi lúc trước vốn tính toán chơi đùa vài năm rồi kết hôn, chính là hiện tại nhìn đến cậu, trong đầu tôi một chút ý nghĩ kết hôn đều không có. Độc thân không tốt sao, sao phải bước chân vào nấm mồ hôn nhân để làm gì?"
Ôn Hạo xem xét Liêu Định Hiên một cái, vội vàng đụng vào cánh tay Tần Húc nhắc nhở hắn: "Cậu bớt lải nhải đi." Tần Húc lúc này mới phát hiện sắc mặt Liêu Định Hiên không tốt lắm, liền lập tức biết điều dừng câu chuyện này lại, ngược lại nghĩ đến cái gì lại hướng hắn nói: "Tôi nói này, cậu với cô ta sớm muộn cũng ly hôn, sao không xem xét em họ của tôi một chút, tốt xấu gì các cậu cũng từng ở bên nhau không phải sao?"
Liêu Định Hiên nhìn cũng không thèm nhìn hắn một cái, ngữ khí bình tĩnh không có nửa phần gợn sóng, "Đã là quá khứ."
Tần Húc vừa nghe lời này thần sắc ngưng lại, "Ý của cậu là, cậu cùng Hiểu Nhiễm là không thể sao?"
"Ừ." Hắn bất quá là hờ hững đáp một câu.
Tần Húc nhíu mày, "Chính là bên ngoài đều nói.."
Liêu Định Hiên ngẩng đầu nhìn hắn, "Bên ngoài người ta nói như thế nào tôi không quan tâm."
"..."
"Anh họ!"
Đột nhiên vang lên một thanh âm dễ nghe như chim hoàng oanh đánh vỡ bầu không khí có chút ngưng trệ bên này, ba người ngẩng đầu nhìn, đã thấy một cô gái ăn mặc trang điểm xinh đẹp không biết khi nào đã đứng ở chỗ cách đây không xa.
Thấy ba người nhìn qua, cô gái liền lại cười ngọt ngào chào hỏi, "anh Ôn Hạo, anh Định Hiên." Thời điểm kêu lên "Anh Định Hiên" ngữ khí rõ ràng uyển chuyển du, dương không ít.
Liêu Định Hiên ánh mắt lạnh lùng nhìn Tần Húc, Tần Húc vẻ mặt mờ mịt. Đó là một đôi mắt chất vấn, hắn vội vàng hướng Liêu Định Hiên lắc đầu, ý muốn nói không phải hắn gọi Phương Hiểu Nhiễm tới.
"Em có hẹn với một người bạn ở gần đây, nhưng mà bị lỡ hẹn, không ngờ lại gặp được các anh ở đây." Phương Hiểu Nhiễm cười, hướng ba người giải thích một câu, nói xong liền tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Liêu Định Hiên, sau đó mới khách khí hỏi một câu: "Các anh hẳn là không ngại em ngồi đây chứ"
Ôn Hạo luôn luôn là người dịu dàng với người khác, lúc này liền nói: "Không ngại."
Phương Hiểu Nhiễm là em họ của Tần Húc, làm Anh tự nhiên sẽ không làm mất mặt cô, cũng nói: "Không có việc gì, em cứ ngồi đi."
Chính là Liêu Định Hiên thật lâu không mở miệng, Phương Hiểu Nhiễm liền lại hướng hắn nhìn qua, trên mặt mang theo nụ cười ngọt ngào, trên má còn có hai cái lúm đồng tiền, "Anh Định Hiên, anh để ý sao?"
Liêu Định Hiên cũng không nhìn cô, bưng cà phê lên nhấp một ngụm, thần sắc thản nhiên nói: "Tùy ý."
Cũng chính là không ngại. Phương Hiểu Nhiễm cúi đầu cười, lúc này mới hướng hai người đối diện hỏi: "Các anh vừa nãy đang nói chuyện gì thế?"
"Bọn anh tán gẫu.." Tần Húc quan sát Liêu Định Hiên vài lần, biết điều nói: "Chúng ta tán gẫu về công ty của Ôn Hạo có ca sĩ mới gia nhập đấy mà."
Phương Hiểu Nhiễm có chút đăm chiêu gật gật đầu, trừng mắt oán trách nhìn Tần Húc một cái, "Anh họ, có phải là anh thích người ta rồi không? Vừa lúc, anh Ôn Hạo có thể giúp anh giới thiệu một chút." Mỉm cười nhìn Ôn Hạo, thanh âm mềm mại hỏi: "Anh Ôn Hạo, anh nói có phải hay không?"
Ôn Hạo luôn luôn ôn hòa, nho nhã, khuôn mặt khi nào cũng tươi cười, nhưng giờ phút này hai hàng lông mày nhịu chặt, sắc mặt ngưng trọng, Phương Hiểu Nhiễm vừa thấy bộ dáng này của hắn, liền hỏi, "Anh Ôn Hạo, anh như thế nào.."
Ôn Hạo lại đặt một ngón tay trên môi, đối cô làm một động tác đừng lên tiếng, ba người không biết hắn bị làm sao, đều không phát ra tiếng động, lúc này yên tĩnh liền nghe được có một tiếng đàn dễ chịu truyền đến.
Ôn Hạo đưa tay vén tấm màn trên ghế dài lên, mấy người cũng đều hướng theo thanh âm nhìn về hướng đại sảnh, liền nhìn thấy một người đang ngồi trước đàn piano, lẳng lặng đánh đàn.