Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Về sau sủi cảo kia đương nhiên là ăn không được, tay nghề của Tạ Thời đúng là làm người ta muốn rớt nước mắt.

Dạ Liễm thay hắn nhặt lại mặt, tay nắm tay dạy hắn làm mì sợi.

Tạ Thời ngạc nhiên nói: “Ta cho là đệ cũng sẽ không xuống bếp, học được bao giờ mà lợi hại như vậy?”

Dạ Liễm nhìn hắn: “Sư huynh rời Linh Sơn, đệ nhớ sư huynh nên đi học một chút.”

Tạ Thời “a” một tiếng, nhịn không được sờ cằm —— Hắn vừa kéo xong mì sợi, còn chưa kịp rửa tay, sờ một cái dưới cầm trắng tươi, hắn cũng không để ý, chỉ nói đùa: “Sao A Liễm còn như trẻ con vậy chứ, không rời sư huynh như thế, vậy sau này làm sao bây giờ nha.”

—— Như trẻ con.

Ba chữ này nặng như núi, ép tới nỗi lưng Dạ Liễm hơi cong.

Y chưa từng ý thức được rõ ràng như bây giờ, ở trong mắt Tạ Thời y chỉ là tiểu sư đệ chưa lớn mà thôi, tất cả y tự nhận là mập mờ chẳng qua cũng chỉ là trẻ con vui đùa ầm ĩ.

Nhận biết làm trong lòng y khó chịu, Dạ Liễm có hơi mấp máy môi, suy nghĩ mấy ngày, cuối cùng trong một ngày nào đó sau khi Tạ Thời ra cửa nhịn không được đi vào phòng Tả sứ.

Gần đây Tả sứ sống rất vui vẻ, gã thu mua từ nhân gian một đầu tóc giả, đang đắc ý mà mang lên thử —— hiện tại gã và và ngư yêu muội muội sát vách đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, đầu trọc quá tổn thương hình tượng vì vậy gã phải tốn sức chăm chút một phen.

Dạ Liễm không kiên nhẫn, đưa tay gõ cửa hai lần, nghe thấy Tả sứ ở bên trong vui vẻ ngâm nga bài hát thì trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Tả sứ đứng trước gương đồng luống cuống tay chân chỉnh lại tóc giả vừa mua, thứ này đắt đỏ thì không nói đi, lại còn rất mỏng manh nữa, gã rất cẩn thận chỉ sợ làm hư mất, cũng không quay đầu lại đã nói: “Hầy! Ai đó! Hạt giống hôm nay đã sớm ——”

Ccòn chưa nói xong thì trong gương đồng chiếu ra bóng người mơ hồ, giọng nói của Tả sứ lập tức im bặt, sau một hồi ngốc trệ gã quay người bịch một tiếng quỳ xuống, động tác quá vội vàng thậm chí không cẩn thận kéo tóc giả thành hai nửa: “Tôn tôn tôn tôn thượng!”

—— Thật lâu trước đó Ma Giới cũng từng có Ma Tôn, chỉ là mấy năm trước vị sát thần từng giết hết Ma Giới làm chúng yêu ma lạnh rung kia bỗng nhiên mai danh ẩn tích, chỉ để lại Tả Hữu sứ khó khăn duy trì Ma Cung không bị một đám yêu ma hủy đi.

Tóc Tả sứ chính vì sầu như vậy mà rụng hết.

—— Lại không nghĩ rằng cấp trên tiền nhiệm của gã hóa ra là chạy tới làm sư đệ người khác!

Một buổi chiều này đại khái là thời gian Tả sứ thống khổ nhất gian nan nhất.

Cấp trên tiền nhiệm của gã đang ngồi trên tọa chậm rãi uống trà, hồi lâu không nói lời nào.

Hoàn toàn yên tĩnh làm Tả sứ cảm thấy ngạt thở, cũng may lúc uống cạn một ly trà Dạ Liễm cuối cùng cũng mở miệng: “Nghe nói gần đây ngươi đang yêu đương với một con ngư yêu?”

Nội tâm Tả sứ lộp bộp, sau đó điên cuồng lắc đầu: “Không không không ngài nghe thuộc hạ giải thích, thuộc hạ…… Không không không, thuộc hạ tuyệt đối không có bởi vì việc này mà bỏ bê công vụ, cũng…..”

Dạ Liễm đưa tay để gã dừng lại, trầm giọng nói: “Ta đã không phải là Ma Tôn, chuyện thế này ta mặc kệ.” Y trông thấy rõ ràng Tả sứ thở dài một hơi, có hơi thả xuống tròng mắt, nói: “Chỉ là ta có một người bạn, có một số việc muốn hỏi ngươi.”

“A?”

Tả sứ ngây ngẩn cả người.

“Bằng hữu của ta tâm duyệt một người, chỉ là người kia tựa như luôn coi vị bằng hữu của ta là tiểu bối mà che chở. Ngươi đã cùng ngư yêu yêu đương, chắc hẳn lòng đã hiểu với mấy việc này, ngươi nói coi bằng hữu của ta nên làm thế nào cho phải?”

Tả sứ: “………………”

Tả sứ hoảng hoảng hốt hốt nuốt một ngụm nước bọt, chỉ cho là mình nghe nhầm rồi. Nhưng gã ngẩng đầu lặng lẽ nhìn Dạ Liễm một cái, sắc mặt người sau nghiêm túc hoàn toàn không có bộ dáng nói đùa. Gã lắp bắp nói: “Tôn chủ, tình hình của bằng hữu ngài và thuộc hạ có khả năng không giống nhau lắm……” (tieuhuyen1205.wordpress.com)

Vì phân biệt Tạ Thời và Dạ Liễm, Tả sứ thoảng qua sửa lại xưng hô, Dạ Liễm im lặng ra hiệu gã tiếp tục.

Tả sứ đầu trọc vắt hết óc: “Thuộc hạ vả ngư yêu tâm tư tương thông, có một số việc làm rất đơn giản. Nhưng ngài…… Vấn đề lớn nhất của bằng hữu ngài……”

Tả sứ cẩn thận từng li từng tí nhìn vẻ mặt Dạ Liễm, thấy y không tức giận thì cảm giác đầu trên cổ lại ổn định chút, gã nói: “Nếu bằng hữu của ngài muốn tiến một bước phát triển quan hệ, điều khẩn yếu nhất có lẽ là trước tiên phải để người trong lòng bằng hữu của ngài đổi cách nhìn với bằng hữu của ngài. ”

Dạ Liễm gác lại chén trà, tiếng va chạm rất nhỏ vang lên, Tả sứ không dám chậm trễ quyết định nói một mạch cho xong: “Chỉ cần bằng hữu của ngài có thể thể hiện bản lĩnh chân thực cho người trong lòng của hắn thấy, có lẽ thái độ vị người trong lòng kia của hắn sẽ có đổi mới với hắn.

Về phần thể hiện ra như thế nào, biện pháp cũng rất nhiều, ví dụ như anh hùng cứu mỹ nhân, ví dụ như….”

So sánh với Dạ Liễm, Tả sứ xem như tay chơi đi qua bụi hoa. Yêu ma Ma Giới vốn tương đối tùy tâm sở dục, sẽ không vì ai mà cố ý thủ thân như ngọc, Tả sứ nói đến những câu chuyện này đúng là rất có tâm đắc.

Dạ Liễm nghe được như có điều suy nghĩ.

Tả sứ nói rất nhiều, miệng đắng lưỡi khô mới giật mình hoàn hồn dừng chủ đề lại: “Thuộc hạ càn rỡ.”

Dạ Liễm trầm ổn gật đầu, vẻ mặt vẫn như cũ làm người khác hoàn toàn nhìn không ra trong lòng của y đang suy nghĩ gì, y đang muốn đứng dậy rời đi, Tả sứ nói rất nhiều nên tâm tình hơi thư giãn, bỗng nhiên đầu óc rút gân, thế mà gan to bằng trời lắm miệng hỏi một câu: “Tôn thượng, ngài nói vị bằng hữu này, có phải là ——”

Có phải là chính ngài?!

Gã cũng không nói ra được, ánh mắt Dạ Liễm ngoan lệ như lưỡi dao như muốn rơi trên người gã.

Trong nháy mắt Tả sứ cảm thấy trán mình lại trọc chút, không chỉ có trán trọc mà cổ còn lạnh, gã bịch một tiếng quỳ xuống, đập đầu một câu cũng không dám nói, thở cũng không dám thở loạn.

—— Thật sự là hù chết mà.

Thật vất vả bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, Tả sứ mới thở phào nhẹ nhõm, trên đầu trọc đổ đầy mồ hôi lạnh.

Sau đó gã ý thức được cái gì, cúi đầu trông thấy tóc giả bị tét thành hai nửa, lại nhịn không được mà muốn khóc.

***

Lúc này Tạ Thời đang mua hạt giống trong thôn trang ở nơi giao giới của Ma Giới và Nhân Giới.

Bán hạt giống cho hắn chính là đứa trẻ mười lăm mười sáu tuổi, một tiểu thiếu niên và một tiểu cô nương. Tiểu thiếu niên nghiêm túc kiểm hạt giống, tiểu cô nương nở bên cạnh hỗ trợ, động tác hai người rất thuần thục giống như đã phối hợp rất nhiều lần, một chút sai lầm cũng không có, rất phù hợp.

Tạ Thời nhìn hình ảnh hòa hợp này, không biết làm sao mà nhớ đến gương mặt của Dạ Liễm.

Tiểu thiếu niên đang kiểm kê vô ý ngẩng đầu nhìn hắn một cái rồi lập tức cảnh giác đứng dậy kéo nữ hài tử giấu ra phía sau mình, lầm bầm nói: “Sao ngươi lại nhìn ta chằm chằm bảo bối nhà ta?”

Tạ Thời hoàn hồn mới phát giác mình vô ý thức nhìn chằm chằm tiểu cô nương hồi lâu, hắn dời ánh mắt qua, mang theo áy náy đang muốn giải thích hai câu thì tiểu thiếu niên kia dữ dằn cảnh cáo hắn: “Ta cho ngươi biết! Sau này bảo bối nhà ta sẽ là vợ của ta, ngươi có nhìn muội ấy cũng sẽ không đi với ngươi!”

Cậu ta quay đầu nhỏ giọng nói với tiểu cô nương: “Muội đi đến bờ suối chờ ta trước, lát nữa ta sẽ bắt cá cho muội!”

Tiểu cô nương hình như có hơi thẹn thùng, khuôn mặt đỏ bừng đáp một tiếng rồi xách váy chạy đi.

Tạ Thời thấy bộ dáng gấp gáp của cậu ta không khỏi bật cười: “Tuổi ngươi còn nhỏ mà đã biết tìm vợ? Ngươi biết cái gì gọi là thích, cái gì gọi là cô vợ nhỏ không?”

Tiểu thiếu niên chống nạnh nhìn hắn, hừ mạnh một tiếng, ghét bỏ nói: “Làm sao lại không hiểu! Ta rất thích muội ấy! Muội ấy cũng rất thích ta! Chúng ta thanh mai trúc mã hai đứa trẻ vô tư, đã sớm hẹn xong sau này sẽ bên nhau rồi!”

“Vậy ngươi ngược lại nói coi, cái gì gọi là thích?

Tiểu thiếu niên nói: “Chính là muốn vĩnh viễn bên muội ấy, muốn nắm tay của muội ấy, muốn cho muội ấy tất cả đồ tốt nhất, muốn nhìn muội ấy cười, chỉ cần bên muội ấy thì rất vui vẻ!”

Tiểu thiếu niên trả lời không chút do dự, Tạ Thời lại bỗng nhiên ngơ ngẩn.

Cái giật mình nhẹ này, run lên hồi lâu, lâu đến tiểu thiếu niên kiểm kê xong, đang thúc hắn trả tiền.

Hắn đếm linh thạch đưa cho tiểu thiếu niên rồi tiếp nhận hạt giống, lúc tiểu thiếu niên quay người sắp đi lại thần xui quỷ khiến mà kéo người người: “Từ từ, ta có mấy lời muốn hỏi ngươi một chút.”

Tiểu thiếu niên nghi hoặc a một tiếng, quay người nhìn hắn.

Tạ Thời tỉnh táo lại, ho nhẹ một tiếng, sửa lại nói: “Cũng không phải ta hỏi…… Là một người bạn của ta.” Hắn cân nhắc một chút, nói: “Bằng hữu của ta có một sư đệ, bình thường rất thích thân cận với bằng hữu của ta, cùng ăn cùng uống cùng ngủ, cũng sẽ nắm tay ôm…… Cái này có giống với ‘thích’ của các ngươi không?”

Tiểu thiếu niên nhìn hắn như đồ đần.

Tạ Thời và cậu ta bốn mắt nhìn nhau, hồi lâu nặng nề thở dài, buông lỏng tay ra: “Thôi, coi như ta hồ ngôn loạn ngữ đi.”

Tiểu thiếu niên lại nói: “Đó đương nhiên là thích. Chỉ là vị bằng hữu kia của ngươi thì sao? Hắn cũng thích sư đệ của hắn à?”

“Bằng hữu của ta hắn……” Tạ Thời do dự một chút, “hắn nói hắn không biết. Hiện tại hắn chỉ là quen thuộc sư đệ hắn ở bên, quen thuộc ——”

Tạ Thời dừng lại.

Quen thuộc cái gì?

Chỉ là quen thuộc mỗi ngày tỉnh lại trông thấy gương mặt Dạ Liễm.

Chỉ là quen thuộc mỗi ngày Dạ Liễm đều khéo léo gọi hắn là ‘sư huynh’.

Chỉ là quen thuộc Dạ Liễm và hắn cùng nhau trồng cây, cùng nhau xuống bếp.

Chỉ là quen thuộc…… Độc thuộc về Dạ Liễm nắm tay và ôm.

Vốn hắn cũng không có cảm giác gì, chỉ là bây giờ nghe tiểu thiếu niên nói, hắn bỗng nhiên giật mình.

Đến cùng là người đã sống mấy trăm tuổi, thấy qua vô số chuyện, giữa sư huynh đệ bình thường ở chung thế hắn cũng biết được một hai, phần lớn là huynh hữu đệ cung, nào có giống hắn và Dạ Liễm thân mật không kẽ hở thế này.

Chỉ là Tạ Thời vào trước là chủ, dưới sự dung túng không điểm dừng đúng là vẫn không có cảm thấy có gì không đúng.

Dạ Liễm từ đầu đến cuối không chịu rời đi. Y thích, là thích sư huynh, hay là thích…… Khác? (tieuhuyen1205.wordpress.com)

Suy nghĩ Tạ Thời xoay chuyển ngàn vạn, nhất thời im lặng, tiểu thiếu niên đánh giá hắn trên dưới một phen, chắc chắn nói: “Ngươi nói người bạn này, có phải là ngươi không?”

Tạ Thời: “…..”

Hắn khó có được chút ngượng ngùng khi bị vạch trần, xụ mặt phất tay đuổi người: “Được được, tìm cô vợ nhỏ củ ngươi đi thôi. Ta phải đi rồi.”

Tiểu thiếu niên cười hì hì chạy xa mấy bước, quay đầu làm mặt quỷ với hắn: “Người lớn các ngươi đúng là phiền thật, không thẳng thắn chút nào! Thích thì nói ra hết nha! Nếu không nói ra vợ của ngươi sẽ chạy đó!”

Tạ Thời xoay người nhặt được hòn đá nhỏ làm bộ muốn ném cậu, tiểu thiếu niên cười ha ha chạy xa, chỉ còn lại gió nhẹ thổi lời nói của cậu ta đến bên tai Tạ Thời.

Không thẳng thắn chút nào.

Thích thì nói ra hết nha.

Tạ Thời ném hòn đá nhỏ sang một bên, phủi tay, quay người rời đi.

—— Hình như hắn nên suy nghĩ kĩ về quan hệ của hắn và Dạ Liễm.

Trong lòng chứa phiền muộn, lúc Tạ Thời đi đường không quá chú ý, chỉ lần theo phương hướng lúc đến, cũng không cần thuật pháp đã đi tiếp mà không để ý.

Lúc hắn đến có dùng thuật pháp, chớp mắt một cái đã đến, nhưng nơi đây cách Ma Giới kỳ thật còn một khoảng rất dài. Tạ Thời đi tầm gần nửa canh giờ rốt cục đã suy nghĩ xong, đang định bấm pháp quyết súc địa trở về, vừa nhấc mắt đã nhìn thấy người trong lòng vẫn luôn nhớ thương.

—— Đứng cách đó không xa đang cười với hắn, giống như đã chờ rất lâu rồi.

Thấy Tạ Thời nhìn sang, Dạ Liễm gọi một tiếng sư huynh, cười ấm áp, nhìn giống như thường ngày, Tạ Thời không nghĩ nhiều, cất bước đi về phía y.

Nhưng mới đi hai bước, bên tai bỗng nhiên truyền đến một tiếng khóc lớn.

Tạ Thời theo bản năng quay đầu theo tiếng kêu nhìn lại, phát hiện không biết lúc nào bên cạnh cái giếng cách đó không xa có một đứa trẻ tầm ba tuổi, giống như nhìn thấy vật gì đáng sợ, nới lỏng bàn tay vịn giếng sợ hãi lui về sau, vừa lui vừa khóc lớn.

Còn nhỏ chân ngắn còn không lưu loát, đứa bé lui một bước vấp một cái, sau mấy bước cuối cùng trượt chân trên mặt đất, đại khái là ngã mạnh mông đau, đứa nhóc khóc lớn tiếng hơn.

Mà cùng lúc đó, một con Hoa Ban Xà lớn chừng cánh tay của đàn ông trưởng thành vọt ra từ trong giếng, miệng rắn mở lớn, lộ ra hàm độc có răng muốn táp tới đứa bé kia!

Tạ Thời không chút nghĩ ngợi thân hình bay qua như điện, nắm đứa bé lên rồi vội vàng thối lui mấy bước.

Động tác của hắn đã rất nhanh nhưng tốc độ của con rắn kia càng nhanh hơn, thừa dịp Tạ Thời không kịp chống cự cắn mạnh một cái lên tay hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK