Là Minh Tuyết tới Tịch Hòa điện, dùng ánh mắt đồng cảm nhìn Minh Dung, nói vài ba câu, những lời cực kì cay nghiệt đã hoàn toàn đánh tan hoài nghi trong lòng Minh Dung.
Ngoại trừ mấy người nhà mẹ đẻ của Minh Dung, còn lại tất cả những ai trong dòng họ Minh thị đều bị nhốt vào lao ngục, ít ngày sau xử trảm.
Ngày hành hình định vào một tháng sau đại điển phong hậu. Một Tướng phủ lớn mạnh như vậy nói bại là bại, một đêm điêu tàn.
“Dù hoàng thượng không bước chân vào tẩm cung của ta thì sao? Dù muội muội sinh được con rồng thì thế nào? Lúc thời thế xoay vần, ngôi vị hoàng hậu vẫn thuộc về ta đó chẳng phải sao? Tướng phủ không còn, lão già thương ngươi nhất cũng đã chết, ngươi lấy gì ra để đấu với ta đây?”
Như chiếc gương đồng trân quý nhất rơi xuống nền đất vỡ tan thành từng mảnh, thế giới của Minh Dung sụp đổ trong nháy mắt.
Gió đêm gào thét thổi vào hoàng cung, nàng xiêu xiêu vẹo vẹo, chân trần như điên dại liều mạng chạy về phía Bảo Hoa điện, đám nội thị sợ đến nỗi chẳng kịp ngăn.
Nơi ấy đang diễn ra thiết yến chúc mừng công lao to lớn của Hoài Nam vương và Phi Linh tướng quân. Ninh đế và thái hậu ngồi trên ghế chủ tọa, cả điện ca múa linh đình, khắp phòng tràn ngập tiếng cười vui.
Minh Dung cứ như vậy xông vào, nàng như đã phát điên.
Cả điện dừng lại, đồng tử của Huống Ninh co lại, Đoan Mộc Vũ đang nâng chén rượu mừng cũng ngừng cả hô hấp.
Minh Dung chạy thẳng tới trước mặt hắn, tóc tai rối bù, nàng chưa từng hoảng loạn thế này. Hai tay nàng bấu chặt vào hắn, nói năng lộn xộn: “Họ nói ngươi giết ông nội của ta, có thật vậy không? Ta không tin, ta không tin…”
Thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở, trong thê lương vẫn còn chan chức tia hy vọng mong manh, mãi đến khi thân thể Đoan Mộc Vũ trở nên cứng ngắc, đôi mắt đau đớn ngầm thừa nhận, một tiếng kêu thê lương xé rách tâm can vang vọng khắp đại điện.
“Ông nội, ngươi trả ông nội lại cho ta….”
Nước mắt thoáng chốc ngập cả đất trời, Minh Dung đứt từng khúc ruột, nổi điên đánh loạn xạ lên người Đoan Mộc Vũ. Thân thể nàng run rẩy kịch liệt, khóc ngất đi: “Ngươi đã hứa với ta rồi mà. Đồ lừa gạt, ngươi đã hứa với ta rồi mà…”
Cả phòng hỗn loạn, Hoài Nam vương xoay xoay chén rượu, nhíu mày như đã không còn kiên nhẫn. Huống Ninh đang ngồi trên ghế chủ vị tim đập như sấm, vỗ bàn quát lên: “Mau, mau đưa Dung phi đi, điên điên khùng khùng, còn ra thể thống gì nữa!”
Vừa dứt lời đã có cung nhân tiến lên kéo Minh Dung dậy, Minh Dung hất những người đó ra, kích động không thôi chạy lên bậc thềm, gắt gao lôi kéo Huống Ninh, mắt như sắp nứt ra: “Ông nội chết rồi chàng biết không? Tướng phủ mất rồi chàng biết không? Chàng còn nói ông sẽ vào cung thăm hoàng nhi, tại sao chàng lại gạt ta? Tại sao không nói cho ta biết? Tại sao…”
Từng tiếng từng tiếng vang lên thảm thiết, Huống Ninh lòng đau như cắt, thái hậu ngồi bên cạnh hừ mũi ghét bỏ nói: “Còn không mau lôi xuống đi, nữ nhi của tội thần mà còn dám ở đây lớn lối thế này. Ngày lập hậu sắp tới rồi, không được để xảy ra chút sai sót nào, hoàng nhi thấy sao?”
Hai tay của Huống Ninh siết chặt, bỗng nhiên đứng lên hất Minh Dung ra.
“Đủ rồi, còn dám phạm thượng, nữ nhân điên như ngươi muốn làm loạn thế khi nào! Người đâu, truyền chỉ của trẫm, nhốt Dung phi vào Nguyên Vu cung, canh chừng nghiêm ngặt!”
Thị vệ hai bên trái phải lập tức tiến lên đồng loạt kéo Minh Dung dậy, thô bạo ném nàng ra khỏi Bảo Hoa điện. Đến khi cách cửa điện rất xa rồi mọi người vẫn còn nghe thấy tiếng khóc tê tâm liệt phế, thê lương đến mức không đành lòng nghe.
Tay Đoan Mộc Vũ run run rót chén rượu, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, cố gắng ghìm lại đôi mắt đã nóng bừng.
Thuyền nhỏ từ đây trôi, quãng đời còn lại xin gửi vào sông nước.
Từ ấy, đành thôi.
Ca múa lại nổi lên, Huống Ninh ngã xuốn ghế chủ vị, đắp nụ cười lên mặt nhìn về phía Hoài Nam vương liên tục nâng chén tạ lỗi, nhưng tay kia dưới gầm bàn đã siết chặt, móng tay đâm sâu vào da thịt, đâm đến nỗi máu tuôn cũng chẳng có cảm giác gì.
Đại điển phong hậu bắt đầu rục rịch chuẩn bị. Năm ấy hai cô nương Minh gia đồng thời tiến cung, bây giờ khác nhau một trời một vực. Một người nắm trong tay phượng ấn, phong quang vô hạn, còn người kia bị đày vào lãnh cung, điên điên dại dại, thật khiến người ta phải thổn thức thở dài.
Hoài Nam vương và thái hậu rất hài lòng với Huống Ninh cho chính tay mình huấn luyện ra, nhưng lại không biết rằng, trước ngày diễn ra đại điển hắn đã âm thầm đến hai nơi.
Một nơi là Nguyên Vu cung đang giam cầm Minh Dung, còn một nơi là chỗ thờ cúng tiên đế Vĩnh Càn điện.
Trong Nguyên Vu cung, hắn từng bước đi về phía Minh Dung. Bóng lưng gầy gò ấy chậm rãi quay lại, tóc dài rối tung, mặt mày tái nhợt không chút sức sống.
Hốc mắt của hắn khô khốc, nỗi lòng cuồn cuộn trào dâng khiến hắn gần như không kiềm chế nổi, mãi lâu sau hắn mới bình tĩnh được, nhẹ nhàng bước lên mơn trớn đầu vai nàng, giống như vô số lần dịu dàng dỗ dành nàng trong quá khứ.
“Bột mì nhỏ, nàng ở đây có lạnh không? Đã quen chưa? Nàng muốn gì cứ nói với trẫm, trẫm đều sẽ…”
“Ta không cần gì cả…” Thanh âm trống rỗng như tro lạnh cắt ngang lời Huống Ninh, Minh Dung ngẩng đầu, cười ha ha: “Ta chỉ cần ông nội, chỉ cần Tướng phủ bình an vô sự, hoàng thượng… có cho được không?”
Bước ra từ Nguyên Vu cung, Huống Ninh hít một hơi thật sâu rồi cầm đèn đi tới Vĩnh Càn điện.
Đứng trước bài vị của tiên đế, hắn châm lửa vào bát hương, nét mặt mang theo ý cười, nhưng viền mắt đã đỏ bừng.
“Không biết người ở dưới đó sống thế nào? Tiết thanh minh hàng năm con đều đốt rất nhiều tiền giấy cho người, nhưng không đốt cho người mấy mỹ nhân giấy, người háo sắc như vậy đoán rằng rất trách con, nhưng người tuổi cao rồi, thanh tâm quả dục một chút mới tốt, bị mấy con rắn độc hại nhiều vậy chưa đủ ư?”
“Nghĩ thật đáng tiếc, trên đời này nào có người con trai nào xui xẻo như con vậy? Phụ hoàng để lại cục diện rối tung đặt hết lên người con trai, để người con ấy phải dọn dẹp đến sứt đầu mẻ trán, mấy lần muốn đập đầu vào quan tài của người theo người đi luôn cho rồi, kết thúc mọi chuyện…”
Nhưng hắn đã không còn tự do liều lĩnh như thời niên thiếu nữa, gia và quốc, không có gia không thành quốc, quốc bại rồi gia ở đâu ra? Giang sơn Đông Mục của hắn không được phép bị kẻ gian vấy bẩn, kể cả có dùng hết hơi thở cuối cùng, hắn cũng sẽ kiên cường đi tiếp.
May mà ngày ấy đã không còn xa. Vì thế, hắn thận trọng từng bước, bảo hổ lột da, đã đợi quá lâu rồi.
Gió thu nổi lên bốn phía, dưới tiếng chúc mừng của muôn dân bách tính, đại điển phong hậu đã muộn ba năm cuối cùng cũng tới.
Trên buổi tiệc, trăm quan tề tựu, pháo hoa rợp trời, ăn uống linh đình, vui mừng náo nhiệt.
Trong không khí lại ẩn chứa sát khí âm thầm rục rịch.
Minh Tuyết đi trên con đường đỏ rực, khuôn mặt tràn ngập ý cười, ung dung hoa lệ chầm chậm bước lên bậc, chuẩn bị tiếp nhận phượng ấn trong tay Huống Ninh.
Cả sảnh đường chăm chú quan sát, môi mỏng của Huống Ninh khẽ nhếch lên, trong mắt lóe lên tia hưng phấn, đúng vào khoảnh khắc đan tay Minh Tuyết thì nhấn vào cơ quan, phất tay áo ném hộp gấm lên trời, một tiếng “ầm” vang.
Đạn tín hiệu nổ tung trong bóng đêm dày đặc, đồng tử của Đoan Mộc Vũ đang ngồi bên cạnh Hoài Nam Vương co lại, bất chợt đứng lên, một cước đá văng bàn, xé gió rút ra thanh kiếm bên hông, những binh mã đã mai phục từ lâu ùn ùn đổ ra, áo giáp lạnh tanh, trong giây lát thôi mà đám đông đã bị vây lại, cả sảnh đường kinh ngạc!
Tiếng ca múa im bặt, trong cảnh hỗn loạn, đôi mắt Hoài Nam vương hấp háy vài cái, đột nhiên hiểu ra, lão gắt gao nhìn Đoan Mộc Vũ, nghiến răng nghiến lợi: “Khá lắm Phi Linh tướng quân, thì ra ngươi là người của Ninh đế!”
Đoan Mộc Vũ đứng trước một giàn tinh binh của Hổ Kị Binh, gió lớn thổi tung mái tóc của hắn, hắn giương kiếm ngẩng đầu, lạnh lùng cười: “Kẻ trộm cái móc câu thì giết bỏ, kẻ cướp nước lại làm vương làm hầu, vương gia đã dám cướp nước, dã tâm bừng bừng, đi con đường người khác không dám đi, thì cũng nên nghĩ tới ngày hôm nay đi, ác giả ác báo!”
Âm thầm chịu đựng hơn một ngàn ngày, gian khổ ẩn náu, hắn cũng giống như Lý Bạc Băng, chỉ vì trận này, ngày này!
Trận này đã được bày ra từ ba năm trước, đến hôm nay cuối cùng cũng có thể thu lưới trị tội!
Bên tai dường như vọng lại cuộc đối thoại bí mật giữa hắn và Ninh đế ở Vĩnh Càn điện.
“Sau khi Minh tướng chết, lão tặc đã coi thần là tâm phúc, bảy phần binh quyền đều nằm trong tay thần, bây giờ nhân mã của hắn đều đã bị khống chế, bốn thành của các nước chư hầu đông tây đều đã nhận được thư mật, binh mã đang trên đường đuổi tới, ngày đại điển sẽ vây thành, chỉ chờ một tiếng hiệu lệnh của bệ hạ. Tinh binh của Hổ Kị Binh thì không cần phải nói, thần đã chuẩn bị từ lâu, chỉ đợi chính tay mình chém chết nghịch tặc…”
Ba năm trước đây, cũng vào một ngày mùa thu thế này, gió lạnh hoành hành khắp chốn.
Minh Dung đổ bệnh hôn mê sâu, có một vị khách không mời mà tới, ở cổng sau tướng phủ đập cửa không ngừng.
Khi ấy hai chàng thiếu niên đứng đối mặt nhau, mỗi người mang theo một chí khí khác biệt, chưa từng nghĩ sau này sẽ nắm tay nhau đồng hành, một sáng một tối, nội ứng ngoại hợp tròn trĩnh ba năm.
“Điện hạ tới thăm lão bà của ta ư?” Hai chữ “lão bà” gằn rất rõ, hai mắt hắn đen kịt, từ lâu đã không còn là chàng thiếu niên năm nào bị người ta đè xuống bắt nạt.
Huống Ninh âm trầm nhìn hắn một lúc lâu, sau đó mỉm cười nói: “Không, ta tới tìm ngươi.”
Trong phòng, một vị thái tử chuẩn bị đăng cơ, một Tướng gia là nguyên lão tam triều, một thiếu tướng bừng bừng nhiệt huyết.
Huống Ninh, Minh tướng, Đoan Mộc Vũ, ba người cứ như vậy ngồi trong phòng trao đổi cả một đêm, mãi đến khi mặt trời ló rạng đã định ra đại cục hộ quốc kéo dài.
Minh tướng đã lớn tuổi nên đi nghỉ ngơi trước, lúc ấy trong phòng chỉ còn lại Huống Ninh và Đoan Mộc Vũ, Đoan Mộc Vũ nhướng mày cất tiếng: “Điện hạ dựa vào đâu mà cho rằng ta sẽ đồng ý?”
“Chẳng dựa vào đâu cả, ngươi có thể không đồng ý.” Khuôn mặt như bạch ngọc hiện ra nụ cười nhàn nhạt, tựa như chàng thiếu niên đã nắm chắc phần thắng.
Thật ra mọi chuyện đều có nhân quả. Đoan Mộc Vũ không biết rằng, đầu tiên Huống Ninh nghĩ hắn vì Minh Dung, nhưng từ ngày không ngừng nghe những lời về trượng phu từ miệng của bột mì nhỏ, hắn có thể biết được người kia là người thế nào, sao đó hắn bắt đầu để ý tất cả về chàng thiếu niên ấy, cũng tra ra cậu ta đã từng tham gia một cuộc thi nhỏ phạm vi toàn quốc của Đông Mục.
Trên hồ sơ tra được, lúc ấy chỉ có mười bốn thiếu niên, dương dương tự đắc, phân tích những mặt lợi – hại của đất nước, trong đó có phần khiến hắn ấn tượng rất sâu, chính là câu cuối hùng hồn có lực:
Nước sinh chúng ta, khi nước nguy nan, nhất định xông pha khói lửa, hiến dâng sức lực, chết cũng không từ.
Đúng vậy, ít có ai hay, bội kiếm bên hông kia thỏa thuê mãn nguyện, nhưng năm mười bốn tuổi đã bị nhập vào tướng phủ, bị bẻ gãy cánh chim, chàng thiếu niên không cam lòng làm một đồng dưỡng phu kia có một chí hướng và nội tâm kiên định—-
Ta muốn làm đại tướng quân.
Cũng không phải chỉ vì tham vọng cạnh tranh, mà là một thân chinh chiến khắp ba ngàn dặm, một kiếm chỉ huy cả trăm vạn người, một thân rong ruổi sa trường, một đại tướng quân chân chân chính chính dốc cạn lòng vì nước vì dân.
“Ta còn một việc muốn nhờ.” Huống Ninh thu lại ý cười. Hắn xưng “ta”, không phải “bản thái tử”, cũng không phải “trẫm”, hắn yên lặng nhìn Đoan Mộc Vũ: “Minh Dung phải vào cung.”
Lời vừa dứt, hô hấp của Đoan Mộc Vũ lập tức ngưng lại, gần như đã thốt ra một câu “Không!”
Nhưng Huống Ninh đã cướp lời hắn trước, đôi mắt đen sáng rực: “Ngươi nghĩ bệnh của Minh Dung thật sự là bệnh sao? Là có kẻ hạ độc nàng, độc mười năm như một ngày!”
Lời nói hùng hồn ấy khiến Đoan Mộc Vũ không khỏi chấn động. Ánh mắt của Huống Ninh trở nên nghiêm túc, mở ra chân tướng tàn khốc phía sau.
Người hạ độc không phải ai khác mà chính là người biểu tỷ tốt của Minh Dung, Minh Tuyết và mẫu gia!
* mẫu gia: nhà mẹ đẻ
Kẻ bày mưu hạ độc cũng chẳng phải ai khác, chính là con rắn độc hoàng hậu và Chuẩn đế đã băng hà!
Giao dịch bẩn thỉu như vậy, từ ngày biết được, giờ nào khắc nào nó cũng hành hạ Huống Ninh.
Chuẩn đế bị người đầu ấp môi kề mê hoặc, không nhìn ra Hoài Nam vương lòng lang dạ thú, ngược lại còn bắt đầu nghi ngờ Minh gia đời đời tận trung.
Tiếng đồn về kẻ mê hoặc lòng người lan trong gió, có ba hoàng hậu, hai quý phi của phủ Tướng gia, địa vị không ai sánh bằng, thế lực lớn đến nỗi uy hiếp được hoàng thất Đông Mục, khiến người ta không thể mặc kệ!
Vì vậy tiểu thư Minh Dung của tướng phủ vốn sẽ trở thành thái tử phi vô tội bị liên lụy, bị “người nhà” gần gũi nhất hạ độc hãm hại, mà biểu tiểu thư Minh Tuyết và mẫu gia vì vinh hoa phú quý, cùng đế – hậu kết một giao dịch không có tình người.
Bọn họ gật gù đắc chí, không mảy may quan tâm đến máu mủ tình thân, từng chút từng chút đẩy Minh Dung xuống vực sâu vô tận.
Để người khác không nghi ngờ và che giấu tai mắt mọi người, độc mãn tính tích tụ từng ngày, giả thành Minh Dung yếu ớt bệnh tật từ nhỏ.
Bọn họ muốn nàng “tự nhiên” mà chết, khiến lão tướng gia dù rất đau lòng nhưng cũng không nghi ngờ điều tra, cuối cùng cùng với đế – hậu trở mặt, hai hổ cắn nhau.
Đây là một cái lưới không chê vào đâu được, như chiếc ngục giam trói chặt Minh Dung, chặt đứt đường lui, không để lại hậu họa.
Có trời mới biết Huống Ninh áy náy biết bao với vị Minh gia nhị tiểu thư hắn chưa bao giờ gặp, cũng là người vốn sẽ trở thành thái tử phi của hắn..
Hắn biết tất cả âm mưu quỷ kế, nhưng lại cô độc không thể thiên về nhân đạo.
Trong xe ngựa, lần đầu tiên hắn nhìn thấy Minh Dung. Dáng người gầy gò ốm yếu, đang cầm lò sưởi tay, cúi đầu, khuôn mặt không màng danh lợi, thật khiến cho người ta thương tiếc.
Hắn cố ý véo má nàng, cố ý trêu chọc nàng, ở trước mặt nàng vui cười la mắng, bắt đầu vì nàng làm tất cả những chuyện trong khả năng của mình, chỉ nguyện có thể bù đắp phần nào nỗi hổ thẹn trong lòng hắn.
Lúc mới gặp gỡ, thứ tình cảm không rõ nguyên do cứ thế đâm chồi nảy lộc.
Năm ấy ở dưới tàng cây, hắn thấy máu mũi Minh Dung chảy không ngừng, đột nhiên phát bệnh. Lúc lặng lẽ chạy vào Tướng phủ thăm nàng, thấy nàng nằm trên giường, nội tâm hắn cuồn cuộn sóng trào, không nói rõ được tâm trạng lúc ấy.
Hơi thở nóng rực quẩn quanh giữa hai người, hắn dịu dàng vuốt ve gò má của Minh Dung, thanh âm trầm thấp đến nỗi không nghe thấy, mang theo nét đau thương vô hình: “Bột mì nhỏ, ngươi phải mau chóng khỏe lên, nếu không… ta sẽ áy náy.”
Không phải áy náy một lần này, mà là áy náy hơn mười năm qua, thấy chết mà không cứu được.
Từ đó trở đi, trong lòng hắn thầm hạ quyết tâm, hắn sẽ bảo vệ nàng thật tốt. Thế nhưng chẳng thể đề phòng nổi, Thừa Hoa năm hai mươi bảy, Chuẩn đế băng hà, sau khi Minh Dung vào cung thăm hắn, khi trở về bệnh không dậy nổi.
Mờ ám trong đó hắn không cần đoán cũng biết nguyên nhân, hắn nhẫn nại lâu như vậy cuối cùng cũng bị chọc giận, hai mắt đỏ ngầu, quỳ gối trước bài vị của Chuẩn đế, cắn răng lập một lời thề máu.
Cả đời này, bảo vệ người hắn yêu, bảo vệ giang sơn của hắn, bảo vệ cơ nghiệp trăm năm của Đông Mục.
“Ngươi có thể bảo vệ nàng ư? Dựa vào tình cảnh ngày này giờ này của ngươi, ngươi có thể bảo vệ nàng ấy mấy phần?”
Đoan Mộc Vũ vừa biết được chân tướng run rẩy không ngừng, tiếng Huống Ninh quát lên chất vấn cũng vang vọng bên tai khiến khuôn mặt của hắn trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
“Tiếp tục ở lại Tướng phủ, nàng sẽ bị người ta thần không biết quỷ không hay hại chết, khó phòng được kẻ đâm sau lưng, chẳng thà đưa nàng tới chỗ sáng, dù tình thế ban đầu của ta cũng vô cùng gian nan, nhưng dẫu sao ta cũng là thiên tử của Đông Mục, dùng toàn bộ sức lực của ta bảo vệ một mình nàng vẫn có thể.”
“Hơn nữa nếu ngươi thật sự chọn đi con đường này, toàn tâm toàn ý ẩn núp mai phục, ngươi cho rằng nàng có bao nhiêu khả năng sẽ không bị cuốn vào nguy hiểm trùng trùng?”
“Lúc bấy giờ ngươi hối hận cũng không kịp nữa rồi, một việc đổi một việc, chuyện này ta tuyệt đối không nhượng bộ, dù sau này nàng biết chân tướng sẽ trách ta hận ta, ta cũng phải mang nàng đi!”
Không có cách nào giãy giụa trong những lời nói ấy, nếu chọn một lần nữa, Đoan Mộc Vũ không biết mình có dũng khí để chọn con đường kia hay không.
Hắn đứng ngoài cửa sổ, tận mắt nhìn thấy Huống Ninh ôm lấy Minh Dung, ở bên tai nàng dịu dàng dụ dỗ: “Nàng đừng ngủ, nàng không ngủ ta sẽ cưới nàng, để nàng khoác lên mình giá y đỏ thẫm, làm tân nương xinh đẹp nhất Đông Mục…”
Ngoài kia gió thảm mưa sầu, hắn nghe tiếng Minh Dung gắng gượng như ánh sáng lóe lên trong đêm tối: “Phu quân, ta không ngủ, chàng thật lòng nguyện ý cưới ta ư?”
Lòng đầy căng thẳng, hắn bất giác siết chặt trường kiếm bên hông, trên mặt rơi xuống một giọt nước, có lẽ là nước mưa, có lẽ là nước mắt.
Hắn không phải thánh nhân, nhưng chỉ nguyện nàng sống tốt, không đành lòng khiến nàng tổn thương dù chỉ một phần, ở tận đáy lòng khắc ghi hình bóng của nàng, hao mòn năm tháng.
Đây là cách hắn làm với người hắn yêu. Trời biết, đất biết, hắn biết là đủ rồi, không cần ai khác hiểu, càng không cần người đời ca tụng. Dù cô nương của hắn hiểu lầm hắn, hắn cũng không oán không hận.
Một ngàn tiếng thở dài, một vạn lời không hiểu, cũng chỉ vì một câu duy nhất: Trang Tử không phải cá, còn người chẳng phải ta.
*Chú thích: Trang Tử không phải cá (Tử phi ngư) lấy từ câu chuyện của Trang Tử
Trang Tử và Huệ Tử dạo chơi trên cầu sông Hào.
Trang Tử nói: “Cá rong ruổi bơi thong thả, đó là niềm vui của cá.”
Huệ Tử đáp: “Bác không phải cá, sao biết được niềm vui của cá?”
Trang Tử nói: “Bác không phải tôi, sao biết tôi không biết niềm vui của cá?”
Huệ Tử nói: “Tôi không phải bác, không biết bác đã đành. Nhưng bác vốn không phải cá, thì hẳn là bác không biết được niềm vui của cá.”