Xen lẫn giữa nước mắt và lạnh giá, chúng tôi đứng bên hồ Thanh Hải nguyện thề: suốt đời sẽ không bao giờ xa nhau! Hoa dạ hợp trong trường lại bắt đầu nở rộ, cảnh vật không có gì thay đổi so với lần đầu tiên tôi gặp Bắc trong dịp hè năm 1992. Nhưng hình như đầu óc tôi lại bị một điều gì đó ám ảnh rất nặng nề, một cảm giác ngột ngạt bao trùm tôi, chỉ còn một tháng nữa là đến ngày chúng tôi thi đại học. Tôi thầm nghĩ, tôi phải đỗ đại học bằng mọi giá, tôi không thể phụ lòng cha mẹ tôi.
Trước đợt chuẩn bị thi đại học, tôi không còn ngóng xuống hàng ghế cuối cùng, tôi tự nhủ, anh yêu, hãy để em tạm quên anh một tháng, một tháng sau em sẽ tìm anh và nói với anh rằng em yêu anh.
Ngày 6 tháng 7 năm 1995, thầy cô giáo đưa chúng tôi đi thăm địa điểm thi.
Khi bước chân vào khu gần sân vận động nhỏ của trường, tôi đã nhìn thấy Bắc.
Anh bước về phía tôi, dưới ánh nắng mặt trời gay gắt, anh mặc áo phông trắng và quần bò xanh, chúng tôi đứng rất gần nhau, trong tích tắc chuẩn bị lướt qua nhau đó, Bắc đã gọi tên tôi:
- Tiểu Bạch!
Đó là lần đầu tiên anh gọi tên tôi, tôi có cảm giác như tên mình được một ánh hào quang bao phủ, luống sáng đó xoay tròn và ập đến bên tôi. Trong khoảnh khắc đó, tôi có cảm giác như bị một cái gì đó vây quanh, bạn có biết trái tim tôi lúc đó đã đập thế nào không? Đôi chút khát nước, đôi chút sốt ruột, thậm chí có phần hơi tham lam.
Tôi ngỡ tưởng đó chỉ là ảo giác.
Tiểu Bạch! Anh lại gọi tên tôi một lần nữa.
Tôi ngoái đầu lại, anh đang cười, dưới ánh nắng mặt trời trông anh càng đẹp trai hơn, anh nheo mắt và mỉm cười với tôi, anh đưa ra năm cây bút chì loại 2B và bảo, này, cho cậu mấy cái, ngày mai thi dùng nhé, tớ gọt hơi nhiều.
Nói xong anh quay người bỏ đi, tôi nắm chặt mấy cây bút chì 2B đó và đứng như trời trồng, thậm chí tôi còn quên cả việc nói lời cảm ơn.
Tại sao anh lại tặng tôi bút chì? Có lẽ mấy cây bút chì 2B đó là thần hộ mệnh cho tôi, với số điểm vượt hơn điểm chuẩn 100 điểm, tôi đã thi đỗ vào trường đại học Bắc Kinh.
Sau khi trải qua kì thi, mấy chiếc bút chì 2B đó đã được tôi buộc rất cẩn thận bằng sợi chỉ đỏ và đặt vào ngăn bàn học, đó là món quà mà Bắc tặng tôi!
Thời gian chờ giấy gọi nhập học tôi như kiến bò trên chảo, ngày nào tôi cũng đeo phone nghe nhạc, nghe nhiều đến nỗi tai tôi có phần hơi nghễnh ngãng, tôi chỉ sợ mình điền nguyện vọng vượt quá khả năng của mình.
Và cảm giác hụt hẫng vì phải tốt nghiệp và chia tay với trường là rõ rệt nhất, nghĩ tới việc chuẩn bị phải xa Bắc, từ nay trở đi mỗi đứa một phương, nỗi buồn sắp phải chia tay đã khiến tôi cảm thấy cuộc sống vô cùng buồn chán.
Tôi định thổ lộ lòng mình với Bắc.
Khi đã cầm được tờ giấy báo nhập học trong tay, tôi đạp chiếc xe cà tàng của mình đến sân khu tập thể nơi Bắc ở, tôi đứng dưới sân gào lớn: Cố Vệ Bắc, Cố Vệ Bắc, Cố Vệ Bắc – dáng vẻ đó của tôi không hề giống thục nữ chút nào.
Anh thò đầu ra ngoài cửa sổ. Tôi nói với giọng rất trơ trẽn, cậu xuống đây!
Tôi thầm nghĩ, trơ trẽn thì mặc trơ trẽn, không nhanh sợ sau này ngay cả cơ hội muốn trơ mặt cũng chẳng còn.
Bắc đạp xe đi ra, lúc nhìn thấy anh, tim tôi đập nhanh đến nỗi tôi có cảm giác như mình không thể thở được nữa, tôi gọi tên anh.
Cố Vệ Bắc.
Bắc một chân chống xe, một chân đưa đi đưa lại, rồi anh nheo mắt nhìn tôi cười. Anh cũng đã được thoả lòng mong ước, tờ giấy báo nhập học của trường đại học Trùng Khánh.
Chúng tôi cứ nhìn nhau như vậy, lúc đầu thì cười, rồi sau chẳng ai cười nữa, chúng tôi vẫn nhìn nhau, cả hai đều ngây người ra. Cuối cùng, không còn nén nổi lòng mình, tôi lắp bắp, Cố Vệ Bắc, tớ, tớ thích cậu – cậu hát cho tớ nghe nhé.
Bắc bế bổng tôi và đặt tôi lên ghi đông xe đạp, rồi anh huýt sáo và đạp xe đi thẳng, ai có thể hiểu được cảm giác lúc đó nhỉ? Bao nhiêu năm đã trôi qua, tôi không bao giờ còn có cảm giác tim đập thình thịch khi được ôm như thế.
Đúng vậy, Bắc đã bế bổng tôi lên và đặt tôi lên ghi đông xe đạp.
Gió thổi tung tóc tôi, tôi thật sự rất muốn hát mặc dù giọng tôi là chất giọng khàn, tôi rất muốn cười, nhưng không hiểu sao mắt tôi lại ướt nhoè. Bắc ghé sát vào tai tôi và bảo, Tiểu Bạch, em là cô bé hư có sức quyến rũ kì lạ.
Tôi có thể nghe thấy tiếng trái tim non trẻ của anh đang đập thình thịch, tôi cũng có thể nghe thấy niềm vui rạo rực trong lòng tôi đang reo hò, Bắc ơi, em đã yêu anh như vậy đấy.
Khi ấy, cả hai chúng tôi đều còn rất trẻ, dịp đó đang là mùa đẹp nhất của tuổi học trò. Tiểu Bạch thích ngồi trước xe đạp của Bắc để anh đèo, đúng vậy, hồi đó họ còn rất trẻ, Bắc thích nói chuyện còn Tiểu Bạch thích cười, những năm tháng lãng mạn của tuổi trẻ đã được rong ruổi trên chiếc xe đạp lãng mạn đó, các bài hát sôi nổi của tuổi trẻ đã theo họ suốt chặng đường. Bắc nói với Tiểu Bạch rằng, anh sẽ đèo em đi đến hết cuộc đời.
Đó là những ngày tháng lãng mạn nhất của chúng tôi, ngày nào cũng là ngày yêu thương mặn nồng nhất. Tóc tôi vờn nhẹ trên mặt anh, lất phất hoa bay, chúng tôi cùng nhau xây đắp một mối tình cảm động ở Tô Châu, chính vì thế chiếc xe đạp cà tàng đó đã trở thành một vật kỉ niệm khó quên.
Bắc nói với tôi rằng, nếu sau này mình lấy nhau, anh sẽ giữ chiếc xe đạp cà tàng đó, và anh sẽ chỉ cho con thấy và nói, con nhìn thấy chưa, đó là chiếc BMW mà hồi xưa bố từng chở mẹ đi hóng mát. Khi nói câu đó, mắt Bắc sáng ngời, sau này tôi mới biết tôi thật sự thích ngắm ánh mắt đó của anh, nó có một sức lôi cuốn kì lạ.
Tôi mắng Bắc anh không thấy ngượng à, Bắc cười xoà để lộ hàm răng trắng dưới ánh mặt trời rực rỡ. Hồi đó, anh thích mặc chiếc áo thể thao màu xanh lam, khi nào trời nóng lại cởi ra và buộc ngang thắt lưng. Tôi cứ ngỡ là việc chúng tôi được ở bên nhau chỉ là một giấc mơ, tôi biết yêu sớm là một việc rất đáng sợ, nhưng đến bây giờ thì kể cả khắp thế giới đều biết chúng tôi yêu nhau cũng có sao? Mùa hè năm đó chúng tôi luôn quấn quýt bên nhau, chúng tôi không còn phải trốn thầy cô giáo và bạn bè trong lớp, mọi người đều biết chuyện tôi theo đuổi Bắc. Có lần tôi từng hỏi Bắc rằng, giả dụ nếu em không theo đuổi anh thì giữa chúng mình chẳng có chuyện gì đúng không?
Anh cười rồi nâng cằm tôi lên và nói, làm sao anh lại có thể bỏ lỡ em? Anh định sau khi vào đại học sẽ tán em, anh không sốt ruột muốn đốt cháy giai đoạn như em đâu.
Hè năm tôi 18 tuổi, tôi và Bắc đã đến với nhau bằng những tình cảm trong sáng nhất.
Câu nói “làm sao anh có thể bỏ lỡ em” khiến lòng tôi tràn ngập hạnh phúc. Mùa hè năm đó chúng tôi đã dành cho nhau những tình cảm cuồng nhiệt nhất, do điểm thi đại học quá xuất sắc, bố tôi đã thưởng cho tôi một chuyến đi chơi, và ông còn bật đèn xanh cho tôi rằng, Bắc có thể đi cùng tôi. Tôi cũng đã được gặp mẹ chồng trước thời gian dự định, “mẹ chồng” là từ do Bắc nghĩ ra. Người phụ nữ trung niên xinh đẹp đó nắm tay tôi và bảo, sau này cháu phải chịu khó quản lí thằng Bắc nhé.
Đấy, xem chúng tôi có giống thanh mai trúc mã không nào?
Đến cả phụ huynh cũng đã thoải mái cho phép chúng tôi được gần nhau nên chúng tôi càng có lí do để quấn quýt bên nhau nhiều hơn. Và chúng tôi đã rủ nhau đi chơi một chuyến. Tôi nghĩ, đến khi tóc bạc da mồi tôi cũng không thể quên nụ hôn đầu đời bên hồ Thanh Hải.
Tôi lấy tiền của mình ra để mua một bộ quần áo đôi, cả hai bộ đều là quần bò áo phông trắng, một số to và một số nhỏ. Trên đường đi, Bắc lo lắng chăm sóc tôi từng li từng tí, chốc lại hỏi em có uống nước không, chốc lại gọt táo cho tôi ăn. Kể từ hôm đó, tôi gọi Bắc là “ông xã đáng yêu của em”.
Bắc kém tôi bốn tháng. Sau này tôi đọc sách xem tướng thấy nói rằng, hai người yêu nhau phải hơn nhau từ bốn tháng trở lên, nếu không sẽ gặp rất nhiều trắc trở, tình duyên trắc trở không đường tháo gỡ. Tôi không tin điều đó, trên đường đi ánh mắt tôi liên tục dõi theo anh, từ Tô Châu đến hồ Thanh Hải, tôi liên mồm hỏi, Bắc, anh có yêu em không, anh yêu em đến bao giờ? Tôi cứ hỏi như vậy,hỏi đi hỏi lại. Hồi ấy tôi vừa bước vào tuổi 18, tôi biết hoa lăng tiên và cây vạn niên thanh luôn quấn quýt bên nhau. Sau này, có một thời gian tôi rất phản cảm với từ “quấn” đó vì Bắc nói rằng tôi đang quấn lấy anh, nhưng đến hôm nay, khi chuyện xảy ra bao năm, tôi thầm nghĩ, thực ra thực tế là vì có yêu nhau mới có sự quấn quýt.
Không có tình yêu, lấy đâu ra quấn quýt?
Câu trả lời mà Bắc dành cho tôi là, anh yêu em, yêu đến già đến chết.
Trên tàu, thỉnh thoảng anh lại lẻn vào toa tôi nằm để ngủ nhờ, vì muốn tiết kiệm tiền nên anh chỉ mua cho tôi một vé nằm, còn anh thì mua một vé ngồi cứng. Khi hai cơ thể nép sát vào nhau, tôi rất muốn vòng tay ra ôm anh, nhưng rồi cả hai chúng tôi đều nằm cứng đờ không nhúc nhích. Anh nói với vẻ ái ngại, chỗ nằm chật quá, chật quá à!
Tôi cười lòng vui như mở cờ mà tim đập thình thịch. Tôi nhét một bên phone vào tai anh để anh nghe một đoạn kịch Hoàng Mai, trong đó có câu “em vốn là Xà tiên trên núi Nga Mi, vì yêu thương chàng em mới xuống trần gian” và tôi rất hay hát cho Bắc nghe câu đó.
Ánh mắt Bắc nhìn tôi còn da diết hơn, thực ra tôi rất muốn để anh hôn tôi, nhưng tôi cảm thấy nếu chuyện này vẫn là mình chủ động thì thật là trơ trẽn quá.
Bên hồ Thanh Hải, hai chúng tôi dang tay và đứng trầm ngâm rất lâu, mặt hồ trong xanh như nước mắt, nước mắt tôi lăn dài trên má, vừa khóc tôi vừa nói, nếu một ngày kia anh không còn yêu em, em sẽ biến thành hồ Thanh Hải, tất cả nước trong hồ đều là nước mắt em, em sẽ nhấn chìm anh.
Nhắm mắt lại, Bắc nói.
Tôi nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Tôi cảm nhận được bóng anh đang nhẹ nhàng lướt tới, rồi anh dang tay ôm lấy eo tôi, và đôi môi bỏng cháy ập xuống, dù ánh mắt vẫn đầy vẻ hoang mang – chúng tôi đã danh nụ hôn đầu đời cho nhau.
Xen lẫn giữa nước mắt và lạnh giá, chúng tôi đứng bên hồ Thanh Hải và thề rằng: suốt cuộc đời sẽ không bao giờ xa nhau!
Chúng tôi đăng kí nghỉ tại hai phòng nghỉ của nhà trọ, khi đã tắm rửa xong xuôi, Bắc đến gõ cửa phòng tôi, tôi hỏi anh làm gì đấy, định giở trò gì hả.Tôi chỉ muốn đùa tí chút, còn lòng thì vui vô hạn.
Nói chuyện một lát nhé, chỉ một lát anh sẽ ra ngay.
Tôi mở cửa, anh ngồi đối diện với tôi, cả hai chúng tôi đều cúi đầu không ai nhìn ai. Hai cô cậu mới mười tám tuổi cứ ngồi như hai kẻ bất bình thường. Anh bảo, anh về phòng đây.
Về hả? Tôi nói, vâng anh về đi.
Đóng xong cửa, tim tôi vẫn đập thình thịch.
Thực ra… thực ra cái con khỉ, ôi,tôi trùm chăn kín đầu và suy nghĩ mông lung, tôi…tôi rất muốn để anh ôm tôi, nhưng chúng tôi chỉ ngồi yên một lát, nghe trái tim đối phương thổn thức một lát rồi ai về phòng người nấy, ôi,những phút giây đẹp đẽ nhất đã bị trôi qua mất rồi.
Trong buổi chia tay hôm đó, một cậu bạn nhỏ hơn anh của lớp chúng tôi đã gọi tôi là chị dâu, những người lớn hơn tuổi anh gọi tôi là em dâu. Còn tôi thì lớ ngớ thưa lời bọn họ mà lòng tràn ngập hạnh phúc, có tình yêu thì có hạnh phúc mà.
Khi cấp ba của tôi kết thúc, tôi có được hai vụ mùa bội thu, một là tờ giấy báo nhập học của trường Đại học Bắc Kinh, hai là mối tình đầu.
Còn hai cô bạn thân của tôi cũng có sự lựa chọn riêng của mình,Phần Na đã rời Tô Châu và đi Thượng Hải, bồ của Phần Na đưa Phần Na đi, đó là một người đàn ông đã hơn 40 tuổi, Phần Na tự nguyện đi theo anh ta.
Trước khi đi Thượng Hải, Phần Na lại mời tôi uống rượu. Lần này chúng tôi vẫn uống Ngũ Lương Dịch, Phần Na bảo, anh ấy có nhiều tiền lắm, không uống thì phí lắm.
Tửu lượng của Phần Na khá hơn nhiều so với trước kia, tôi chỉ uống hai chén nhỏ, còn lại Phần Na đã uống hết. Lúc say, Phần Na rất duyên dáng, chúng tôi lại nói đến chuyện tình yêu
Dĩ nhiên, tôi cũng kể cho Phần Na nghe chuyện của tôi và Bắc, Phần Na cười và bảo, chuyện tình của cậu nghe như tiểu thuyết ây nhỉ, Tiên Đồng – Ngọc Nữ. Không giống tớ, tình yêu của tớ nhuốm đầy bùn rồi, muốn nhấc chân lên chạy chân đã lấm bùn, nói rồi Phần Na bắt đầu khóc, vừa khóc vừa nguyền rủa Mã Quân. Trăng đã lên cao, ánh trăng lung linh dưới mặt hồ, vừa tròn vừa lạnh, tôi không biết an ủi Phần Na thế nào, thật sự tôi cũng không biết nên nói gì mặc dù lòng tôi có ngàn lời muốn nói.
Phần Na bảo cô ấy rất ghen tị với tôi, nhưng có người bạn học giỏi như tôi cô ấy cũng rất tự hào. Nói đến đó thì mấy người đàn ông quen Phần Na bước vào, trông thấy họ, Phần Na khoe ngay, bạn em đấy, cố ấy đã đỗ Đại học Bắc Kinh đấy.
Dĩ nhiên là mấy người đó tỏ vẻ không tin lắm, hình như họ không tin chuyện người như Phần Na lại có cô bạn ra hồn như thế. Tôi thấy họ cười rất đểu cáng, nhưng rốt cuộc là đểu ở đâu tôi cũng không chỉ ra được, chỉ biết họ rất coi thường Phần Na. Tôi nhìn họ với ánh mắt lạnh lùng cho đến khi họ rời khỏi quán rượu.
Có phải cậu rất coi thường tớ không? Vừa nói Phần Na vừa rút ra một điếu thuốc, điếu thuốc thon dài đó phảng phất mùi hương bạc hà rất dễ chịu. Bàn tay Phần Na rất đẹp, ngón thon dài, đôi khi dáng vẻ hút thuốc của cô ây cũng rất duyên dáng, Phần Na mới 19 tuổi nhưng cô ấy đã mang một vẻ gì đó rất mơ màng, khó hiểu, vừa nhìn Phần Na tôi vừa suy nghĩ mông lung, thực ra con gái đều mềm yếu, dễ sa ngã, tôi cũng không nằm ngoài số đó.
Hình như sẽ là rất mềm yếu khi nói ra những lời đó, nhưng tôi lại khát khao được sa ngã, ví dụ tôi mường tượng ra kiếp trước của mình, tôi là một trong tám cô gái xinh đẹp nhất vùng Tần Hoài thỏa sức phong lưu.
Nhưng tôi đành phải giấu những suy nghĩ thật trong lòng mình, đàn ông ai mà chẳng thích các cô gái trong trắng. ngây thơ, càng giống thiên sứ càng tốt. Mãi cho đến khi tôi gặp Thẩm Quân, lần đầu tiên nhìn thấy tôi, anh đã nói rằng, anh thích các cô gái có đôi mắt đa tình, họ là những con yêu tinh chuyên đi dụ dỗ đàn ông, anh thích tôi mặc những bộ quần áo sexy gợi tình, điểm này khác hẳn với Bắc.
Tối hôm đó, chúng tôi lại uống hơi nhiều, Phần Na nói, cô không thể chết già trong những ngõ hẻm ở Tô Châu, cô muốn đi Thượng Hải lập nghiệp, người đàn ông đó tên là Trương Kiến Bang, anh ta sẽ đưa cô ra thế giới bên ngoài, ở Thượng Hải, anh ta có rất nhiều đất. Trương Kiến Bang bảo, anh ta sẽ đem đến cho cô những điều bất ngờ.
Anh ta muốn để Phần Na kinh doanh hộp đêm cho mình, hay nói cách khác, Phần Na đến Thượng Hải để làm bà chủ.
Đương nhiên là Phần Na cũng hỏi tôi một số điều liên quan đến chuyện của Hiểu Lối, Phần Na bảo cô ấy cảm thấy Hiểu Lối là một cô gái rất lạ lùng. Tôi hỏi lạ lùng ở điểm nào, Phần Na bảo không biết nên nói lạ lùng ở điểm nào nhưng không hiểu sao tớ cứ cảm giác cậu ấy kỳ kỳ thế nào ấy.
Tối hôm đó chúng tôi nói chuyện với nhau rất lâu, đến khi chia tay trăng đã sắp lặn, chúng tôi tựa người vào lan can và cứ lặng yên như vậy. Lần này cả tôi và Phần Na đều không khóc, Phần Na bảo, chúng ta sẽ gặp lại nhau, cậu có tin thế không?
Phần Na để lại cho tôi số máy nhắn tin, Phần Na bảo, có gì gọi tớ nhé, máy của tớ có thể phủ sóng trên phạm vi toàn quốc đấy, Trương Kiến Bang tặng tớ.
Chiếc máy nhắn tin màu hồng phấn đó đặt trên bàn trông rất bắt mắt, một lát đã thấy nó kêu tít tít, Phần Na cầm lên xem rồi cười bảo, thôi thế đã nhé, Trương Kiến Bang đang đợi tớ đấy.
Trước khi chia tay Phần Na bảo, có việc gì thì nhớ gọi cho tớ. Tôi ghi số máy nhắn tin của Phần Na lên một mẩu giấy và đặt vào balo, tôi thầm nghĩ, có việc gì mà phải tìm đến cô ấy chứ? Nhưng tôi không thể ngờ rằng, hai năm sau, tôi đã phải tìm đến Phần Na, và cô ấy đã giúp tôi một việc rất lớn.
Sau đó không lâu, Hiểu Lối đã gửi thư về. Trong thư cô ấy viết, Tiểu Bạch, tớ đã thi đỗ Học viện mĩ thuật Trung ương. Tôi thầm nghĩ, Hiểu Lối giỏi thật, trước kia Hiểu Lối có lần đã từng nói muốn học trường Mĩ thuật, nếu không được học trường đó thì vốn năng khiếu bẩm sinh của Hiểu Lối sẽ bị bỏ phí rất đáng tiếc Hiểu Lối rất có thể sẽ trở thành một nữ họa sĩ xuất sắc.
Đúng là hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, hai năm sau tôi và Hiểu Lối lại gặp nhau. Giờ thì cả hai chúng tôi đã có nhiều thay đổi, Hiểu Lối ngày càng xinh đẹp hơn, cô cao một mét bảy hai, vòng eo thon thả, vòng mông tròn trĩnh đầy đặn, gương mặt thanh tú như minh tinh màn bạc. Nhưng vẻ mặt Hiểu Lối vẫn điềm lặng như thủa nào, tôi chạy tới ôm chầm Hiểu Lối và nói với giọng rất cợt nhả rằng, nếu tớ mà là đàn ông thì chắc chắn tớ cũng không thể làm chủ được mình.
Cuộc sống đại học của chúng tôi đã được bắt đầu như vậy đấy.