Khu vực văn phòng đã trở nên rộng hơn, ánh đèn cũng sáng hơn rất nhiều. Văn phòng cho thuê nằm trên tầng 25 của tòa nhà, lấy ánh sáng vô cùng tốt. Một văn phòng có cửa sổ sát đất luôn là niềm mơ ước của cô từ lâu.
Nghe nói gần đây có rất nhiều đơn đặt hàng ở nhóm ngôn ngữ phụ, Cốc Tuân tổ chức một cuộc họp nhỏ với trưởng nhóm tiếng Anh để theo dõi công việc. Về nhóm tiếng Anh đã có Văn Định Niên phụ trách. Văn Định Niên cũng là một trong ba người sáng lập, là tổng giám đốc hiện tại, cũng là người lãnh đạo trực tiếp duy nhất của Cốc Tuân.
Hôm nay, Văn Định Niên tới rất muộn, hắn đi một cách khoan thai, còn mang theo một túi kẹo mừng lớn phát cho nhân viên nữa. Hắn nói rằng vợ hắn mới sinh đứa thứ hai vào sáng nay, bé nặng ba cân.
Đây tất nhiên là một tin tốt, Cốc Tuân gửi một chiếc hồng bao.
Văn phòng lập tức sôi trào, không ai không nói lời chúc mừng. Nhưng chúc mừng đến rồi lại chúc mừng đi, không lâu sau vấn đề đã lại vây quanh người Cốc Tuân.
Nhân viên A: “Cốc tổng, Văn tổng đã sinh con thứ hai rồi, cô khi nào thì mời chúng tôi uống rượu mừng thế ~ “
Nhân viên B: “Đúng vậy đúng vậy, Cốc tổng, tôi đã chuẩn bị kỹ hồng bao rồi, chỉ chờ có cơ hội để gửi nó cho cô thôi!”
Nhân viên C: “Hẳn là cô đang hẹn hò bí mật với bạn trai đúng không?”
Văn Định Niên cũng có ý nghĩ giống như vậy, nửa đùa nửa thật nói với Cốc Tuân:
“Năm đó định cho mấy đứa nhỏ đính hôn, nhưng mà thái độ cậu như thế, tớ cứ nghĩ cậu sẽ cùng với Đinh Vũ Thành chứ!”
Thúc giục cưới, thúc giục sinh con, Cốc Tuân đã là lợn chết không sợ nước sôi từ lâu rồi. Nhưng cho đến khi cái tên Đinh Vũ Thành bị lôi ra ngoài, mới thực sự khiến cô tổn thương.
“Đừng nóng vội, trong năm nay nhất định sẽ có tin tốt!” Có lẽ là vì lòng tự trọng mà Cốc Tuân không hề nghĩ ngợi nói ra.
Trong văn phòng lại ầm ĩ một trận, sau đó mọi người ai về chỗ nấy, Cốc Tuân quay trở lại văn phòng, bật máy tính lên xác nhận lợi nhuận của tuần trước. Trợ lý Thiên Thiên bưng chén trà đến, cô ấy luôn ân cần chu đáo như vậy, biết Cốc Tuân đã “già”, buổi sáng sẽ buồn ngủ.
Cốc Tuân ngước mắt lên, vốn định gật đầu ra hiệu là xong, nhưng trong lúc vô tình liếc mắt, cô thấy đôi mắt Thiên Thiên đỏ ửng, đỏ đến không bình thường.
“Làm sao vậy Thiên Thiên? Ai bắt nạt em rồi?”
Thiên Thiên còn trẻ tuổi, quật cường lắc đầu, không nói lời nào.
Cốc Tuân đoán được chắc chắn có chuyện gì đó, nên bảo Thiên Thiên ngồi xuống, bình tĩnh nói chuyện. Thiên Thiên chịu đựng một lúc lâu, cuối cùng nước mắt cũng trào ra, đột nhiên khóc không thành tiếng.
“Kể từ khi chị Tiểu Phỉ đến, anh Alen đều mỗi ngày ở bên cạnh chị ấy. Không phải em không muốn bọn họ tán tỉnh qua lại, em chỉ là… Vì sao mỗi lần muốn khen ngợi chị ấy lại cứ phải giẫm lên khuyết điểm của em chứ….”
“Em thích Alen?”
Đối với nhân viên, Cốc Tuân không quá quan tâm đến những sắc thái nhỏ nhặt, chỉ có thể dựa vào trực giác để suy đoán.
Nhưng Thiên Thiên lắc đầu, nói không phải: “Em biết mình không xinh đẹp, đã mập, chân cũng ngắn, em im lặng chịu đựng là được, nhưng Alen cứ phải nói chân Tiểu Phỉ dài hơn em một mét, eo cũng nhỏ hơn nửa mét, còn ăn mãi cũng không mập. Tại sao cứ nhất định phải so sánh em với người khác như vậy, lấy khuyết điểm của em để nâng cao người khác, việc này khiến em rất đau lòng...”
Cốc Tuân lúc này đã hiểu rõ, Alen chính là ‘trai thẳng ung thư’, không biết nói chuyện, thấy Tiểu Phỉ xinh đẹp như hoa liền tìm cách ve vãn, đâu còn để ý đến cảm xúc của Thiên Thiên.
Thiên Thiên nói hết mọi chuyện, trong lòng dễ chịu không ít, nhưng đột nhiên lại sinh ra cảm giác tội lỗi, cô ấy có chút sợ hãi: “Chị Cốc, chị đừng tức giận, em không phải đang đâm thọc... Chỉ là em, rất không thoải mái…”
Cốc Tuân cảm thấy bản thân cũng giống như vậy, xoa bả vai Thiên Thiên nói: “Chị biết.”
Bề ngoài Thiên Thiên không có gì nổi bật, bình thường hơn cả bình thường, đã thế trên khuôn mặt mộc mạc còn rất dễ nổi mụn khiến cô ấy già hơn tuổi thật. Năm nay cô ấy mới 23 tuổi, đã tốt nghiệp được 1 năm.
“Khi chị ở tuổi của em, chị còn không được ưu tú như em.” Cốc Tuân an ủi cô ấy, “Lúc đó chị nặng 70 kg, có lẽ có mấy nhân viên còn từng gặp qua. Chị bị người khác gọi là “mụ mập chết bầm” khi so sánh. Coi như em bị Alen nói rất nhiều lần, thế nhưng em xem chị hiện tại, muốn tiền có tiền, muốn sắc đẹp có sắc đẹp. Em có biết điểm mấu chốt là gì không?”
“Là cái gì?” Thiên Thiên vô cùng khao khát một câu trả lời có thể cứu rỗi cô.
“Đó là công việc.” Cốc Tuân nói một cách đầy ý vị sâu xa, “Công việc mang lại cho chúng ta kinh nghiệm và sự giàu có. Kinh nghiệm làm đẹp khí chất, giàu có làm đẹp ngoại hình, em biết đấy, chị thấy em bây giờ, giống như chị khi mới bắt đầu kinh doanh. Vì vậy, chị nghĩ, em sẽ càng ưu tú hơn trong tương lai. “
Thiên Thiên có vẻ xúc động: “Thật sao chị Cốc?”
“Đương nhiên là thật rồi! Khóc nhiều không tốt, mau lau đi.” Cốc Tuân đưa khăn tay cho Thiên Thiên, nhẹ nhàng nắm tay Thiên Thiên: “Sau này đừng buồn vì những chuyện đau lòng như thế này, cô gái ngốc. Chị thấy em cũng không trang điểm nhiều, nào, tấm thẻ này em cầm lấy, để chuyên viên trang điểm giúp em trang điểm.”
Một tấm thẻ đỏ đến từ chuỗi cửa hàng nổi tiếng ở Tô Châu, Cốc Tuân là hội viên lâu năm, nhưng chưa đi được mấy lần. Sau khi giảm cân, quá trình trao đổi chất diễn ra nhanh chóng, làn da trở nên dẻo dai và mịn màng. Ngoại trừ việc cô đã 28 tuổi, còn lại trông vẫn như gái một con.
Thiên Thiên vô cùng cảm kích, lại ngập ngừng: “Cái này quý giá như vậy, em có thể cầm sao?”
“Không phải tặng không, là để em thể nghiệm. Về sau cũng cần phải biết quản lý thân thể của chính mình. Phụ nữ nếu không chăm sóc bản thân, tất nhiên sẽ bị người khác chỉ trỏ.”
“Vâng.”
Thiên Thiên còn đang sụt sịt mũi, có thể nhìn ra được cô ấy rất yếu ớt. Nhưng Cốc Tuân là người từng trải, cô đã trải qua rất nhiều lần tức giận ngây thơ vô ích. Vì vậy, cô biết rằng giận dữ và buồn bã là vô ích trong cuộc sống, chỉ có dòng nước tĩnh lặng mới có thể chảy sâu. Cho nên những năm qua, cô luôn cho mọi người thấy vẻ mặt bình tĩnh và ôn hòa của mình, những tiêu cực của quá khứ cứ thế chìm sâu vào những ngóc ngách sâu thẳm nhất trong trái tim cô, cùng với sự dịu dàng nữ tính có thể nảy nở bất cứ lúc nào.
“Ngoài ra, nhớ chú ý kiềm chế cảm xúc của mình. Tới lúc em bằng tuổi của chị, em sẽ biết cảm giác dễ dàng bộc lộ cảm xúc của mình là điều đáng xấu hổ như thế nào”.
Thiên Thiên rời đi với lòng biết ơn, nhưng Cốc Tuân lại rơi vào trầm mặc. Cô gần như quên mất khoảng thời gian đen tối nhất của mình. Tự ti, thất bại trong tình yêu, công việc bộn bề, mất ăn mất ngủ cả ngày lẫn đêm, hy vọng duy nhất chống đỡ cho cô là sự trở lại thật lớn sau nhiều thay đổi.
Cô đã thành công, không hề nghi ngờ.
Thành công xảy đến bất ngờ đã khiến cuộc đời cô thay đổi 360 độ. Có lẽ hình ảnh của cô được cải thiện, khách hàng tăng lên và thậm chí có một đoạn thời gian, Đinh Vũ Thành cũng trở nên nhiệt tình với cô. Có điều, tất nhiên là đã quá muộn.
Đi làm đến 12h trưa, cơm trưa lại là một vấn đề nan giải. Mới chuyển tới mấy ngày nên cô vẫn chưa quen với môi trường xung quanh. Cốc Tuân mở app giao đồ ăn, phân loại dựa theo những review khen ngợi. Lướt một vòng, cô vô tình phát hiện nhà hàng Xuân Lôi Tiểu Quán. Khoảng cách là 5km, thời gian giao hàng 50 phút.
Hay là đặt thử một phần? Cô cảm giác anh chàng kia rất thân thiện với cô, cô phải giúp đỡ việc buôn bán của anh một chút mới được.
Cốc Tuân mở Wechat sử dụng quyền lợi của khách VIP, hỏi: “Xin hỏi có món ăn nào mới không?”
“Hôm nay mới làm bánh đậu xanh pha lê và bánh đậu nành, ăn với cháo đậu đỏ và lúa mạch thì sao? Giải nhiệt và phù thũng*.”
*Phù thũng: là tình trạng ứ nước và dịch quá mức khoảng gian bào của cơ thể mà không thể thoát ra ngoài được, khiến bộ phận đó sưng to bất thường. (Nguồn: google)
Lôi Việt trả lời trong vài giây, còn đính kèm hình ảnh.
Cốc Tuân gửi địa chỉ công ty, mua tám chín phần định cho nhân viên làm đồ ăn nhẹ. Lôi Việt xem đơn đặt hàng, ngạc nhiên hỏi: “Khẩu vị của chị gái nhỏ thật lớn đó nhỉ?”
Cốc Tuân cười cười: “Tôi đặt hàng cho đồng nghiệp của tôi.”
Lôi Việt chào cha chuẩn bị giao hàng qua đó, trong lòng nghĩ thầm, chị gái nhỏ cũng thật khiêm tốn, rõ ràng cô ấy là sếp cơ mà.
Bánh đậu xanh và bánh đậu nành ngọt là vốn là làm sẵn đặt trong tủ lạnh, cháo lúa mạch thì cho ra khỏi nồi, đóng gói từng cái, giao hàng chỉ mất nửa tiếng.
Sau khi nhận điện thoại, Cốc Tuân yêu cầu người phạm sai lầm là Alen đi lấy thức ăn để tạ tội, Alen đành phải đi, khi gặp Lôi Việt, hai người trố mắt nhìn nhau, Lôi Việt có hơi thất vọng.
Ban đầu anh muốn gặp chị gái nhỏ một chút, hỏi cô ống tiết kiệm dùng có tốt hay không.
Lôi Việt ỉu xìu ngồi lên chiếc mô tô nát bươm của mình mà không hề nhìn lại, chỉ để lại một luồng khói đen làm Alen ho sặc sụa. Alen đánh một quyền vào không khí: “Cậu thái độ cái gì!”
Cốc Tuân tới nhận phần của mình, mọi người bên ngoài đều đã mở ra ăn, vừa cảm ơn vừa khen ăn rất ngon, cô còn tưởng họ khoa trương, kết quả mở gói hộp ra nhìn, má ơi, sao bánh đậu xanh lại có thể được làm tinh xảo như thế? Lớp pha lê trong suốt mềm mại thơm nức, nhân đậu xanh mát lạnh béo ngậy, cùng với cháo lúa mạch cũng mát lạnh, nuốt vào sẽ thấy tinh thần sảng khoái, quả thật là giải nhiệt, lợi khí.
Xuân Lôi Tiểu Quán lần này lại mang đến cho cô một bất ngờ khác.
Lôi Việt nghĩ đến cứ như vậy rời đi thì không cam tâm, lúc chờ đèn xanh đèn đỏ anh gửi tin nhắn Wechat cho Cốc Tuân, nhắc nhở nói: “Hôm nay gọi món ăn có tính hàn, không nên tham lạnh ăn nhiều. Sẽ tốt nhất nếu cô có thể uống một chút trà gừng, tránh cho bị hao tổn thể lực.”
Cốc Tuân: “Thật sao? Thế nhưng ăn thật ngon, tôi đã ăn xong từ lâu rồi.”
Lôi Việt: “Chị gái nhỏ cảm thấy ngon là được rồi, nhớ uống thêm nước ấm.”
Cốc Tuân phá lên cười, uống nhiều nước ấm, lời đề nghị của một thẳng nam như thế, cậu nói ra mà không cảm thấy có gì không tự nhiên.
“Được rồi, tôi sẽ uống. Đợi lát nữa sẽ đánh giá tốt cho cậu.”
Lôi Việt vội trở về nhà với nụ cười ngoác đến tận mang tai. Cha anh đang ngồi trông cửa hàng bánh ngọt, thấy bộ dáng của con trai nên hỏi: “Trúng xổ số hả?”
Lôi Việt: “Vui hơn nhiều so với việc trúng xổ số.”
Bình thường buổi trưa em trai Lôi Khước cũng không ở nhà, Lôi Việt chạy rất nhiều đơn nên không có thời gian xem điện thoại, buổi tối mở Wechat xem, thấy Cốc Tuân vậy mà hỏi tên anh!
Lôi Việt hưng phấn nhảy dựng lên: “Lôi Việt. Lôi trong sấm sét…”
Cốc Tuân ngắt lời anh: “Hình như tôi biết nó được viết như thế nào …”
Lôi Việt cũng phát hiện ra hành vi thiểu năng của mình, cười ha ha. Theo phép lịch sự, anh vẫn muốn xác nhận một chút: “Tôi gọi cô là “chị” không thất lễ chứ?”
Cốc Tuân: “Cậu mở miệng đã một tiếng “cô”, còn nói gì thất lễ với không thất lễ? Tôi sinh năm 1990, năm nay tròn 28 tuổi.”
Lôi Việt vui vẻ: “Tôi sinh năm 1994 niên sinh, năm nay 24 tuổi!”
Cốc Tuân gửi một icon ngạc nhiên, khách khí nói: “Thật sao? Tôi nghĩ cậu chỉ nhỏ hơn tôi khoảng một hai tuổi gì đó.”
Lôi Việt: “Thật ra tôi cảm thấy chúng ta không chênh lệch tuổi tác nhiều lắm, bề ngoài tôi trông có vẻ hơi già.”
Cốc Tuân nghĩ thầm, thằng nhóc này cũng rất biết nói chuyện, không có chỗ nào làm phật ý.
Lôi Việt nhã nhặn: “Lần sau khi gọi món, nếu như tôi không kịp trả lời Wechat của chị, chị cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ giao đồ ăn, điện thoại luôn luôn mở.”
Cốc Tuân: “Được.”
Chàng trai này cảm giác không giống như nhân viên giao hàng nhận đơn tự do, mà giống như sống ở Xuân Lôi Tiểu Quán hơn, Cốc Tuân thuận miệng hỏi: “Cậu là Xuân Lôi Tiểu Quán...”
Lôi Việt: “Thật ra tôi là người thừa kế của cửa hàng..”
Cốc Tuân: “...”